[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 9 : A Bảo

Người đăng: Soujiro_Seita

.
“V ooo! ” Một âm thanh bé nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, đồng thời cùng lúc đó, một tia ánh sáng nhạt bắn ra từ đầu bút của Bút trừ tà đang gác trên nghiêng mực, như một tia chớp nhỏ, thoáng cái đã biến mất tăm.... Trần Kiếm Thần vốn đang khoanh tay đứng bên cửa sổ tất nhiên là hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Đưa tiễn Vương Phục về xong, nhưng không tìm thấy lão đạo sĩ, về đến nhà rồi mà hắn luôn cảm thấy trong lòng bất an, tâm trạng như “Đứng đống lửa, ngồi đống than”. Nguyên nhân trong đó, ngoại trừ một phần là lo lắng cho Vương Phục, phần còn lại là nỗi nghi vấn đối với thân phận của cô gái Đào Hoa - - Trần Kiếm Thần muốn điều tra rõ ràng manh mối chuyện này, vạn nhất sự tình đúng như tưởng tượng của hắn, trở nên hung hiểm đến không kiềm chế nổi thì còn sớm có chuẩn bị, dù sao cũng còn hơn cứ ngơ ngác lơ tơ mơ rồi toi mạng. Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cuối chân trời đỏ như máu. Trần Kiếm Thần bỗng nhiên quay người đi tới trước bàn học, không cần nghĩ ngợi cầm Bút trừ tà lên tay viết một chữ to lên tờ giấy trắng trải trên mặt bàn: “LOẠN” ! Chữ viết của hắn như rồng bay phụng múa, nhẹ nhàng thanh thoát, cực kỳ khí thế, so với chữ Khải viết kiểu bình thường theo quy củ thì khác nhau một trời một vực. Từ khi có thói quen viết chữ bằng bút lông, Trần Kiếm Thần liền có ý lợi dụng thời gian dành cho việc đọc sách tiến hành luyện chữ, đối với hắn luyện chữ hứng thú hơn hẳn việc phải học thuộc lòng Tứ Thư - đọc sách lúc này đối với đầu hắn khả năng không còn hiệu quả, đã như vậy trước tiên luyện chữ cho thật thành thạo, coi đó như là một kỹ năng kiếm ăn hữu dụng hạng nhất. Phải biết rằng một người viết chữ đẹp tại Thiên Thống vương triều rất hữu dụng, nếu mà trở thành thư pháp danh gia, như là người tỏa ra hào quang, được mọi người khắp nơi tôn sùng truy đuổi. “Người làm loạn lòng ta, ngày hôm nay nhiều ưu phiền a...... ” Trần Kiếm Thần tự nhiên thở dài đặt bút lông xuống, đi ra khỏi thư phòng. “Lưu Tiên, sắp ăn tối rồi, con đi đâu vậy?” Nghe thấy tiếng động, Mạc Tam Nương nhô đầu từ trong bếp ra hỏi. Trần Kiếm Thần trả lời: “Mẹ à, con ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở lại... ” Hắn bước ra ngoài cửa lớn liền một đường không dừng lại, đi thẳng tới ngoài cửa thôn. Mặt trời sắp lặn, mây đỏ choán nửa bầu trời, bầu trời tràn ngập không khí ngột ngạt. Trần Kiếm Thần đi tới bên bờ suối chảy bên ngoài thôn, chắp tay đứng nhìn bầu trời, bỗng nhiên có một tiếng hỏi thăm líu ríu vang lên từ bên cạnh: “Lưu Tiên ca, sao anh lại tới đây ....” Trần Kiếm Thần khẽ giật mình, hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo bông vải thô màu xanh da trời đứng cách đó ba bước, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, thanh tân thoát tục, trang phục toàn thân không đẹp đẽ nhưng nàng giống như một đóa sen hồng duyên dáng yêu kiều hé nở từ trong nước, dáng ngọc sạch sẽ thanh lịch khôn cùng. A Bảo.... Trong đầu Trần Kiếm Thần ngay lập tức bèn hiện ra cái tên ấy - A Bảo là một thiếu nữ ở cuối thôn Cảnh Dương, năm nay mới mười ba tuổi, cha mẹ mất sớm, một người lẻ loi cô quạnh, quả thật khiến cho người ta thương xót. Khi còn bé, Trần Kiếm Thần thường cùng A Bảo tại bờ suối này đùa nghịch bùn cát, hai người coi như là bạn thanh mai trúc mã. Nhưng mà từ khi Trần Kiếm Thần từng bước đi lên con đường học hành, quan hệ hai người dần dần hời hợt, dần dần cắt đứt quan hệ. Trước kia, Trần Kiếm Thần là một “con mọt sách” điển hình, tính tình xấu xa mà lại gay gắt, ngoại trừ việc đọc sách đối với hắn các sự tình khác đều chẳng đáng quan tâm. Ngược lại A Bảo thường mỗi một quãng thời gian lại chạy đến trường tư thục của Trần Kiếm Thần, đứng ở đằng xa say mê nghe hắn đọc sách. Những chuyện này đương nhiên Trần Kiếm Thần không hề biết - cho dù có biết, hắn cũng không tỏ vẻ gì. Sau khi phụ mẫu A Bảo mất đi, cuộc sống hàng ngày của nàng rất là khốn khổ, không người thân thích, không nhà không ruộng, chỉ có thể dựa vào việc lên núi kiếm củi cùng hái quả dại mà sống. Nhà nàng đã bị sập không thể ở được từ lâu, hiện giờ nàng sống nhờ trong một gian miếu thổ địa ở đằng sau thôn. Người trong thôn thấy nàng đáng thương, thường thỉnh thoảng giúp đỡ cho nàng ít tiền củi gạo mắm muối để bớt khó khăn. Con nhà nghèo từ sớm đã biết lo liệu việc nhà, dù cho A Bảo không biết chữ, nhưng là người chất phác, ngược lại hiểu rất nhiều đạo lý, tính tình hiền dịu nhu thuận, trời sinh đẹp đẽ, lớn lên tựa như một đóa kỳ hoa. Hiện tại chỉ vì tuổi nhỏ, không cách nào bàn việc kết hôn, đợi nàng lớn lên 2 năm nữa, đại khái có thể tìm được một gia đình giàu có để gả vào, thoát khỏi cuộc sống khổ cực trước mắt này. Kỳ thật mấy năm gần đã có kha khá cô mai bà mối đi tới thu xếp đem A Bảo đưa cho người khác làm "con dâu nuôi từ nhỏ", trong đó thậm chí còn có đối tượng là đại gia trong nội thành Giang Châu. Nhưng không biết vì sao, A Bảo lắc đầu từ chối hết thảy, tình nguyện một mình yên lặng sống qua ngày.... Bị ánh mắt của Trần Kiếm Thần rọi tới, thiếu nữ liên tục không ngừng cúi đầu xuống, hai cái bàn tay nhỏ bé bất an xoa xoa góc áo, ngập ngừng nói: “À, vừa nãy... quên người bây giờ là tú tài, có công danh trên người, có lẽ em nên gọi....” “Cứ kêu Lưu Tiên ca đi, anh thấy êm tai hơn.” Trần Kiếm Thần lập tức cản lời nàng định nói ra. A Bảo ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, con mắt đen láy mở lớn, khi chạm vào ánh mắt của Trần Kiếm Thần, lại nhanh chóng trốn tránh cúi xuống, da mặt đỏ hồng không biết nói gì - Đã từ lâu rồi, có lẽ đã rất nhiều năm không hề nói chuyện cùng Trần Kiếm Thần một câu. Tuy hai người cùng thôn, nhưng do vận mệnh khác nhau mà hai người như cách xa nhau vạn dặm. Nhìn bộ quần áo bông rách nát trên người nàng, Trần Kiếm Thần hỏi: “Thời tiết lạnh như vậy, em chạy ra đây làm chi?” Hôm nay tuy là trời quang mây tạnh, nhưng vừa lạnh vừa khô, đến lúc chạng vạng tối gió bấc lại nổi lên, A Bảo bị gió lạnh thổi tới hơi hơi run rẩy, phảng phất như một đóa hoa rung rinh trong cơn gió lạnh. A Bảo nghe thấy câu hỏi của Trần Kiếm Thần thì vẫn hồi hộp theo thói quen, một hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời: “Vừa rồi không biết có một vị đạo sĩ từ nơi nào chạy tới , đi vào miếu thổ địa.... Em thấy hơi sợ, bèn bỏ chạy ra đây.” Tiếng nói của nàng vừa mang nỗi sợ hãi lại quá nhỏ nhẹ, thành thử Trần Kiếm Thần suýt nữa không nghe rõ được, đầu tiên là phản xạ “Ồ” lên một tiếng, rồi lập tức giật mình: “Đạo sĩ? Đạo sĩ nào?” Sau đôi câu nói, A Bảo mới dần dần hết căng thẳng, đoạn giải thích: “Ân, là một người đạo sĩ trung niên, có râu ... Trong tay còn cầm một cái bảng hiệu trên gậy trúc, trên có viết chữ, nhưng mà ta không biết là viết chữ gì nữa.” Trần Kiếm Thần chợt hỏi: “Có phải trên người hắn mang một cây kiếm gỗ, tay kia cầm một cái lục lạc không?” A Bảo gãi gãi đầu, nghĩ một lát mới nói: “Tựa hồ là lưng đeo kiếm, nhưng không nhìn thấy lục lạc..... em chưa kịp nhìn rõ đã chạy ra khỏi miếu.” Trần Kiếm Thần hơi suy nghĩ, nghĩ thầm đạo sĩ kia rất có thể chính là Lao Sơn lão đạo sĩ, thật sự là “Đi mòn gót giày không thấy, cuối cùng ở ngay trước mắt”, mình ra ngoài tìm không thấy hắn, đối phương lại vô thanh vô tức chạy vào trong thôn, không biết là muốn giở trò gì nữa..... Đối với vị đạo sĩ này, Trần Kiếm Thần hiện cũng không có gửi gắm quá nhiều hy vọng, chỉ là muốn tìm hắn để hỏi một số sự tình mà thôi. Về phần đối phương có là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết không, thì phải chờ sau khi gặp mặt mới biết, do đó phải chuẩn bị kỹ càng phương án đối phó. Nghĩ vậy, Trần Kiếm Thần sợ đạo sĩ bỏ đi, lập tức chạy tới phía sau thôn, tiến tới miếu thổ địa. A Bảo không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng liền đi theo đằng sau mà không chút do dự. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang