[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 8 : Chữ Phúc

Người đăng: Soujiro_Seita

.
V ương Phục sững sờ, thắc mắc: “Ông gọi tôi?” Đạo sĩ chắp một tay: “Đúng thế.” Sắc mặt Vương Phục tối sầm lại: “Có chuyện gì?” Hắn trước giờ đều không có chút cảm tình với những kẻ đạo sĩ vân du bốn phương cùng với các loại hòa thượng, bởi vì những người này thường thường giống nhau: Đều là lừa đảo. Đạo sĩ lơ đễnh nói: “Tôi xem trên người công tử có tà khí lượn lờ, thật khác thường, cho nên muốn hỏi cậu gần đây phải chăng đụng chạm đồ vật không sạch sẽ.” “Xùy xùy, nói hươu nói vượn!” Vương Phục nhất thời như con chuột bị người dẫm phải cái đuôi, nhảy dựng lên: “Thứ không sạch sẽ nhất mà tôi gặp chính là ông, lão đạo sĩ thúi, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, ông đừng ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ, bằng không bổn công tử sẽ đến quan phủ tố giác ông dùng lời lẽ quỷ quái mê hoặc lòng người, dùng “máu chó đen” vấy lên người, phạt đánh côn.” Tại vương triều Thiên Thống chỉ tôn nho thuật, triều đình quản lý đạo giáo và đạo phật rất nghiêm, người nào muốn đến đạo quan xuất gia nhất định phải lấy được chứng minh chiêu thu của người chủ trì đạo quan, miếu thờ đem đến quan phủ đăng ký danh sách, xác minh phê chuẩn đồng ý mới có thể xuất gia. Không có chứng minh thân phận, đều bị coi là hòa thượng dởm, đạo sĩ dởm bị quan phủ bắt được sẽ bị giội máu chó đen và phạt côn hình. Nghe vậy, đạo sĩ tự nhiên thở dài: “Thế nhân sao mà mê muội vậy, chết đến nơi rồi mà không tự biết.” Lão đạo sĩ cũng không nhiều lời, lắc lục lạc, xoay người đi ra ngoài. Trần Kiếm Thần nghe lời đạo sĩ nói có thâm ý sâu xa riêng, đoạn vội la lên: “Phất Đài huynh, sao anh không mời đạo sĩ xem giúp.” Vương Phục xì mũi coi thường: “Những kẻ như thế này nói chuyện đao to búa lớn hòng dọa nạt người khác, có bản lĩnh gì? Chỉ là ra vẻ hiểm ác dọa người, lừa bịp tiền tài mà thôi. Lưu Tiên, đạo sĩ như vậy tôi gặp nhiều rồi, quát mắng đuổi đi là được, không cần phí lời để ý tới. ” Trần Kiếm Thần giậm chân một cái, hắn không dám khẳng định thân phận của đạo sĩ, bất quá thấy lời lão nói khá là chuẩn xác, không giống có vẻ nói láo, vốn định cố gắng giữ lại lĩnh giáo một phen, không ngờ gặp mặt cái đã bị Vương Phục đuổi đi rồi. Nhưng mà hành động của Vương Phục cũng là bình thường, Trần Kiếm Thần cũng không thể so đo tính toán. Hắn đành bất đắc dĩ mang Vương Phục về nhà, bày giấy mài mực, nhấc bút trừ tà viết một chữ “PHÚC” lớn giao cho hắn. Vương Phục hàn huyên vài câu xong, đoạn rất hài lòng cầm chữ cáo từ rời đi. Trong phòng đi lại, qua vài lần suy nghĩ, Trần Kiếm Thần cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài, đến tửu điếm kia tìm Lao Sơn lão đạo sĩ, mới qua một lúc thôi nhưng không biết ông ta đã vân du phương nào mà đi rồi. Trần Kiếm Thần có chút mất mát, phiền muộn không ngớt. .... Lại nói Vương Phục, cầm chữ “PHÚC” của Trần Kiếm Thần vui vẻ rời đi, không trở về nhà trước mà lại đi tới biệt việc của hắn ở trong thành Giang Châu. Biệt viện này chính là tài sản của Vương gia, từ trước đến giờ thuộc sở hữu của Vương Phục, bây giờ trong viện “Kim ốc tàng kiều”, đúng lúc phát huy tác dụng. Vương Phục cùng Hoa Đào có thể nói là nhất kiến chung tình, khó kìm chế nỗi lòng, mấy ngày gần đây không phân biệt sáng tối, hai người ngày ngày đều “giao hoan”, cảm tình tốt như keo sơn. Không biết sao, mỗi khi Vương Phục cùng Hoa Đào giao hoan, đều trở nên thập phần mãnh liệt, Kim Thương bất khuất, đâm sâu vào cửa mình nàng ta, vĩnh viễn không biết chán ghét mỏi mệt, húng thú bừng bừng, mà Hoa Đào đối với hắn càng là y thuận tuyệt đối, muốn bao nhiêu là chiều bấy nhiêu. Có vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì nữa ? Phải biết rằng Vương Phục thường vài hiệp là bị thê thiếp trong nhà đánh thua trận tơi bời --- hắn mặc dù thân hình cao lớn, nhưng trên thực tế chỉ là cái “Súng dởm”; thế mà trước mặt Hoa Đào thì lại phấn chấn hùng phong, thực sự thỏa mãn lòng tự tôn to lớn của đàn ông. Theo ý của Vương Phục, hắn chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ dẫn Hoa Đào về nhà gặp mặt cha mẹ, cũng sẽ lấy nghi thức cưới thiếp để xử lý. Là con trai độc nhất trong nhà, ý nguyện của Vương Phục luôn được thỏa mãn, nên hắn hoàn toàn không sợ cha mẹ không đồng ý việc đột nhiên lấy một cô gái lai lịch không rõ ràng làm thiếp. --- nhất là từ sau khi hắn thi đậu tú tài. Hoa Đào xấu hổ gật đầu đồng ý với ý tưởng của hắn. Vương Phục vui như mở cờ trong bụng, ngày sau có một nữ tử xinh đẹp hấp dẫn làm thị thiếp thật là niềm hạnh phúc của cuộc đời. Tiến vào sân nhỏ, Hoa đào nghe tiếng mà chạy ra chào đón, chúc câu vạn phúc rất quy củ: “Công tử cậu trở về rồi...” Nàng mặc trên người áo liền quần bó sát, áo khoác ngoài thêu hoa, cả người đẹp tựa như tỏa sáng, khí chất cao quý, tuyệt đối là báu vật chẳng kém hoa khôi. Nghe thấy tiếng nũng nịu của nàng, chỗ đó của Vương Phục bắt đầu cứng ngắc, căng đến khó chịu, trong lòng ngứa ngày, “Ừm” một tiếng. “Lấy được chữ chưa?” “Được rồi.” Vương Phục đem chữ “PHÚC” của Trần Kiếm Thần lấy ra, đưa tới – vài ngày trước hắn nghe được từ miệng Hoa Đào, rằng nàng từng đọc thi thư mấy năm, sau này gia đình xuống dốc, cha mẹ trước sau bệnh mất, mới không thể không bỏ học tìm nơi thân thích nương tựa. Cũng chính bởi lí do này, Vương Phục cảm thấy đối phương chính là mối lương duyên chân tình mà mình tìm kiếm bấy nhiêu năm. Nếu như chỉ có tướng mạo mà không biết lễ nghi, vậy là kém một bậc rồi. Hoa Đào tiếp nhận, lòng đầy chờ mong mà nói: “Đây chính là vị Trần tướng công đỗ đầu Tam Thí mà chàng thường nhắc tới viết sao? Thiếp thân tạm thấy trước, nhìn một lần cho thỏa.” Nàng chậm rãi mở ra giấy đỏ. “Oong!” Kỳ biến đột nhiên sinh ra, chữ “PHÚC” vốn đang nằm ngay ngắn ở trên bức tranh đỏ, bỗng nhiên bút họa tỏa ra một tia hào quang le lói. Hào quang này rất yếu ớt nên không thể nhìn rõ vào ban ngày. Nhưng Hoa Đào thấy được. Bởi vì trong mắt nàng, những hào quang kia như từng cây mũi nhọn, bỗng nhiên kích hoạt, nhắm người nàng mà đâm tới, muốn đâm ngàn vạn cái lỗ trên người nàng, khiến nàng lộ ra nguyên hình. A! Hoa Đào thất thanh kêu sợ hãi, vội vã buông tay, đem chữ Phúc ném trên mặt đất, sau đó che mặt chạy gấp trở về phòng – đóng cửa lại. Biến hóa đột ngột này chỉ phát sinh trong chớp mắt, khiến Vương Phục chưa kịp phản ứng gì, cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra. Lúc này hắn không lo nhặt Phúc tự trên mặt đất, mà vội vàng chạy tới gõ cửa phòng: “Hoa Đào, Hoa Đào, nàng làm sao vậy ? Xảy ra chuyện gì thế?” Bên trong lặng yên không một tiếng động. Điều này càng làm cho Vương Phục thêm lo lắng, phảng phất tim gan đau đớn: “Hoa Đào, Hoa Đào, nàng đừng dọa ta!” Khoảng chừng một phút thời gian, cửa phòng rốt cục mở ra, Hoa Đào cúi đầu đi ra. Vương Phục lập tức đem nàng ôm lấy, nghi vấn hỏi: “Hoa Đào, nàng sao vậy?” Hoa Đào sắc mặt hơi tái nhợt, cúi đầu ôn nhu yếu ớt nói: “Vừa rồi không hiểu sao, đột nhiên tim đập mạnh, em bị dọa phát sợ.” “Ah!” Vương Phục không ngờ, hắn vội vàng dùng tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng, nói: “không cần sợ, mọi sự đã có ta đây.” “Công tử, chàng thật tốt...” Tiếng nói của Hoa Đào như mộng như mơ, mang đầy từ tính. Nghe thấy tiếng nói kích thích, Vương Phục nơi nào đó vừa nhũn dần, trong nháy mắt lại hùng dũng oai vệ mà “nhất trụ kình thiên”. Trong lúc ý loạn thần mê, hắn đương nhiên không cách nào phát hiện hoa đào đôi mắt sáng lên, vừa oán độc vừa sợ hãi nhìn vào cái chữ “Phúc” kia. Nàng khẽ hé môi hồng thổi ra một hơi hóa thành một luồng gió mạnh đem chữ “Phúc” cuốn ra bên ngoài. “Hoa Đào, chúng ta vào đi thôi, ta muốn...” Vương Phục nỉ non, hai bàn tay sớm đã không yên phận mà chui vào dưới váy nữ nhân. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang