[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 7 : Đào Hoa

Người đăng: Soujiro_Seita

.
N hững cụm từ như "chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương” dường như cũng không đủ để hình dung gương mặt của cô gái này. Nàng mặc quần áo rất mộc mạc không chút phấn son, nhưng trên gương mặt ngũ quan xinh xắn, tỏa ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Vẻ đẹp của nàng giống như có ma lực khiến cho người khác vừa thấy đã không chịu nổi mà thay lòng đổi dạ thèm muốn sở hữu. Trước kia Trần Kiếm Thần từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ gặp gỡ nữ tử nào xinh đẹp tuyệt sắc như vậy cả, quả thực như là do máy vi tính tổng hợp mà thành, quá hoàn mỹ đến nỗi không có chút tì vết nào. Nhưng chính vì thế mà lại làm cho hắn sinh ra tâm lý cảnh giác. Đẹp giống như yêu hồ. Nữ tử này làm cho hắn có cảm giác bất an, hiện giờ Trần Kiếm Thần nhận thức đối với không gian xa lạ này ngày càng rõ ràng chứ không giống như con mọt sách đần độn trước kia. Từ khi gặp Bạch Hồ cùng với trái cây kì lạ đó, hắn mơ hồ cảm thấy thế giới này không đơn giản. Bây giờ có một mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành “khéo léo” ngất xỉu ở bên đường, có thể nói đơn giản sao? Không tỉnh táo được như hắn, Vương Phục trong lòng sớm đã nóng như lửa đốt, hắn dặn dò A Thủy đem nử tử ôm vào trong xe ngựa. Dĩ nhiên là hắn muốn tự mình đi ôm nữ tử kia, chỉ là do thân phận không cho phép. Trần Kiếm Thần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chung quy cũng không lên tiếng, hắn căn bản không có lý do thỏa đáng nào để ngăn cản, dẫu sao cũng không thể ngăn người ta cứu người. “Lưu Tiên, việc này nên xử lý như thế nào đây ?” Vương Phục hỏi. Ha ha, Trần Kiếm Thần nở nụ cười: “Tất cả đều do Phất Đài huynh quyết định mà.” Vương Phục nói: “Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, không bằng hôm nay chúng ta tạm thời không tới Bút Giá sơn thưởng tuyết nữa, cứu người quan trọng hơn, anh thấy có được không?” Trần Kiếm Thần âm thầm oán trách “Cứu người ấy ư? Nếu như người đang ngất xỉu là một bà già, anh có sốt ruột như vậy không? Chẳng qua là ham vận đào hoa mà thôi." Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn thuận miệng nói: “Được”. Xe ngựa chạy băng băng quay về theo hướng cũ, bên trong xe ngựa từ hai người giờ đã biến thành ba người. Cô gái nằm cuốn trong một chiếc chăn đơn chỉ để lộ ra gương mặt hồng nhan họa thủy, mãi bao lâu vẫn không có tỉnh lại. Sau khi được ủ ấm, hai gò má nàng hơi ửng đỏ tăng thêm phần kiều diễm, thật giống như một nụ hoa đào sắp nở. Nhìn Vương Phục ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng nhưng vẫn len lén liếc trộm nữ tử kia, Trần Kiếm Thần thầm cảm thấy buồn cười, nhưng mà chỉ sau vài lần nhìn cô gái này, nỗi bất an trong lòng hắn càng ngày càng rõ ràng. Có lẽ là do trực giác, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không cách nào xác định được đó là điểm nào. Vì Vương Phục nói muốn đem nữ tử này vào trong thành Giang Châu tìm đại phu trị liệu, cho nên nửa đường Trần Kiếm Thần liền xuống xe. Nhìn xe ngựa từ từ đi xa, hắn trầm ngâm một lúc lâu nhưng mà vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân: “Có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá thôi .... Ài, để hắn đi đi. “Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu” (*). ---- Vương Phục quá ư là háo sắc. Điểm này, Trần Kiếm Thần đã sớm biết. Mặc dù Vương Phục dù đã có một thê một thiếp hầu hạ, nhưng hắn vẫn như cũ thường thường ra vào những nơi trăng hoa ở Giang Châu để tìm hoa bắt bướm, vui cuộc hoan lạc, lưu luyến không rời. Từ xưa danh sĩ rất phong lưu, tại vương triều Thiên Thống, người đọc sách tìm đến thanh lâu là hành vi bình thường, nó còn được miêu tả bằng mỹ từ “Tìm linh cảm văn chương thơ ca”, mà danh sĩ cùng danh kỹ nếu có phát sinh chuyện yêu đương sẽ khiến cho người ta bàn tán say sưa , lưu truyền thiên cổ. Đương nhiên, những thứ này chẳng liên can gì tới Trần Kiếm Thần. Cũng không phải là hắn không muốn, mà là do trước kia nhà hắn nghèo rớt mùng tơi, không có tiền dành cho thú vui đó, còn bây giờ quan niệm Trần Kiếm Thần mặc dù rất thoáng, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy những chuyện như vậy chẳng vẻ vang gì. Năm ngày sau, Vương Phục lần thứ hai đến bái phỏng Trần Kiếm Thần. Tinh thần hắn rất là hưng phấn, trên mặt không che giấu được ý vui mừng. Chỉ là đôi gò má hắn vốn béo tốt giờ đây có hơi gầy đi một chút. “Lưu Tiên, đi thôi, tôi mời anh uống rượu!”. Hắn không nói lý do, liền lôi kéo Trần Kiếm Thần đi thẳng tới một tửu quán, kêu mấy đĩa thức ăn ngon, một bình rượu ngon. Trần Kiếm Thần hỏi: “Phất Đài huynh mặt mày rặng rỡ, phải chăng là có chuyện mừng?” Vương Phục cười hì hì nói: “Người hiểu ta chỉ có Lưu Tiên.” “Xin lắng tai nghe.” “Ngươi còn nhớ rõ lần trước, nửa đường chúng ta cứu về một cô nương không?” “Có nhớ.” Trần Kiếm Thần nhíu mày lại, trong lòng nhất thời có mấy phần sáng tỏ. Vương Phục nói: “Nguyên lai nàng tên là Đào Hoa, không phải người địa phương, mà là từ Chiết Châu qua đây tìm người thân nương tựa. Nhưng mà khi đến đây nàng không có tìm được người thân, không nơi nương tựa, vừa lạnh vừa đói nên mới té xỉu ở ven đường.” Trần Kiếm Thần nói thầm một tiếng “bài cũ”, lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao ?” Vương Phục trả lời: “Ta thấy nàng điềm đạm đáng yêu, không người thân không bạn bè, lại không có chỗ để đi liền thu nhận nàng ở tạm tại biệt viện trong thành Giang Châu.” “Rồi sao nữa?” Vương Phục hiếm thấy gương mặt đỏ hồng lên nói : “Khà khà, đêm khuya tĩnh lặng, ta không kiềm chế được, rồi cùng nàng làm mấy chuyện thiếu quần thiếu áo.” "Thiếu quần thiếu áo”, quả nhiên chính là cởi quần áo... Trần Kiếm Thần nhìn ánh mắt hắn, trong lòng thầm nghĩ “Làm mấy việc thiếu quần thiếu áo? Mới có năm ngày mà đã gầy đi trông thấy, ta thấy rõ ràng ngày nào cũng làm thì đúng hơn. Chỉ là không biết đây là "đào hoa vận" hay "đào hoa sát" đây”. Hiện tại Trần Kiếm Thần cũng không tiện nói gì, mà còn biết nói gì nữa? Dù sao hắn cũng không thể xác định trăm phần trăm. Huống chi, quan hệ của hắn với Vương Phục nói trắng ra chỉ là quen biết hời hợt mà thôi. Nếu mà nói thẳng cho hắn biết, hắn chưa chắc đã tin tưởng, mà còn có thể phản tác dụng, giờ hắn chỉ có thể ở bên góp ý mà thôi. --- “Phất Đài huynh, anh có cảm thấy cô gái Đào Hoa này có điểm không bình thường nào không?” Vương Phục sửng sốt: “Điểm không bình thường? Không có bất kỳ chỗ nào không bình thường cả, nàng khỏe lắm.” “Vậy thì tốt.” Trần Kiếm Thần cười có chút gượng ép. Sau một lúc uống rượu hắn có điểm buồn bực bởi vì phần lớn thời gian đều là Vương Phục nói, nói đến mức mặt mày rạng ngời hớn hở, ví dụ như nói Đào Hoa cỡ nào ôn nhu như nước, hiền lương tốt đẹp làm sao, còn có thể làm thức ăn ngon .v.v.. Cuối cùng, hắn thậm chí còn đề cập tới việc chuẩn bị đem Đào Hoa cưới về làm thiếp. Cho nên tạm thời Trần Kiếm Thần không tập trung lắng nghe. Lúc này Vương Phục bỗng vỗ đùi nói: “Lần này đến chơi, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng.” “Chuyện quan trọng gì ?” Vương Phục nói: “Là như vầy, năm mới sắp tới, gia phụ dặn tôi xin anh viết cho một chữ “ Phúc” để treo trong chính phòng.” Trần Kiếm Thần cười nói: “Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, đến lúc về tôi sẽ viết ngay.” Vương Phục chắp tay nói: “Xin cảm ơn trước!” Nói xong lập tức đứng dậy tính tiền, chuẩn bị trở về Trần gia. Đột nhiên hắn nghe được ngoài cửa tửu quán vang lên tiếng “linh linh” , có người cao giọng ngâm “Thiên hạ tầm thường đều là mộng cảnh, nhân gian phú quý có như không, muốn hỏi ta tìm đạo ở nơi nào? Lao Sơn động thiên trong mây trắng.” Theo tiếng, một vị đạo sĩ nhanh chóng bước vào tửu quán, hắn tuổi chừng ba mười, vóc người khá cao, trên thân mặc một bộ bát quái đạo bào, tướng mạo đoan chính, râu dài ba sợi, rất là xuất trần. Hắn lưng đeo kiếm gỗ đào, tay phải lắc một cái lục lạc cổ sắc sinh hương , tay trái nắm giữ một cái bảng hiệu, bên trên ghi bốn chữ lớn “Lao Sơn đạo sĩ”. Xem ra hắn là đạo sĩ vân du bốn phương , dựa vào bói toán xem quẻ kiếm sống. Hai người Trần Kiếm Thần cũng không có để ý, trực tiếp đi ra ngoài tửu quán, khi hai bên đi thoáng qua nhau, mũi lão đạo sĩ kia bỗng nhiên hơi dựng ngược lên rồi ngửi ngửi giống như một con chó vậy, tựa hồ hắn đánh hơi được thứ gì đó không tầm thường, hai mắt lóe lên tinh quang, hướng về phía Vương Phục hô: “Vị công tử này, xin dừng bước.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang