[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 6 : Du lịch

Người đăng: Soujiro_Seita

.
G ió mùa thu, tuyết mùa đông. Trong địa giới Giang Châu có hai ngọn núi nổi danh xa gần về cảnh đẹp. Một ngọn tên Phong sơn – chủ yếu là nói phía trước ngọn núi. Ngọn Phong sơn thế núi dài liên miên hùng vĩ, cây phong mọc thành rừng chiếm phần lớn diện tích, nhưng phía sau núi sâu thẳm hiểm trở rất ít có du khách đặt chân, thuộc về khu vực hoang sơ chưa được khai phá. Một ngọn núi khác gọi là "Bút Giá sơn". Bút Giá sơn nhỏ hơn nhiều so với ngọn Phong sơn, tuy nhỏ nhưng cao; giống với tên gọi ngọn núi tựa như một cây bút lông dựng thẳng đứng lẻ loi trơ trọi một mình, trèo lên trên đây rất thích hợp để ngắm cảnh xung quanh. Ngắm cảnh tuyết rơi... Người đứng trên đỉnh cao, nhìn thiên nhiên xung quanh, thấy tuyết trắng tung bay, mặt đất bao la mờ mịt, sẽ có cảm xúc dạt dào biết bao? Thêm nữa phía chính diện là dòng sông Giám giang ở không xa đang cuồn cuộn lao về phía đông, sóng lớn vỗ bờ, phảng phất truyền vào linh hồn cho bức tranh cảnh sắc càng thêm sống động. Khi tuyết rơi xuống dòng sông mênh mông cuồn cuộn lại càng thêm tráng lệ! Cho nên hàng năm cứ khi đông sang, nhất vào lúc tuyết rơi, chính là lúc trên du khách đông như nêm ở ngọn Bút Giá sơn. Năm nay trận tuyết rơi đầu lớn một cách khác thường. Trong làn tuyết lớn tung bay, Trần Kiếm Thần đang ngồi rất thoải mái trong một chiếc xe chạy tới ngọn Bút Giá sơn. Người đi cùng đồng thời là chủ nhân của chiếc xe ngựa này tên là "Vương Phục", tự "Phất Đài". Vương Phục cũng là một tên tú tài, nhưng bối cảnh gia đình hơn xa Kiếm Thần, là tầng lớp địa chủ, có hàng trăm mẫu ruộng tốt, có thể nói là con nhà giàu. Đương nhiên nói con nhà giàu là tương đối, phải xem đang so sánh với ai. Nói tóm lại Vương gia chỉ là tầng lớp địa chủ thứ dân, không thể đánh đồng so với thế gia vọng tộc. Trần Kiếm Thần cùng Vương phục là đồng hương, cùng học một trường tư, càng hay là bọn hắn đỗ tú tài cùng năm, lại cùng lúc thi vào được Giang châu thư viện Minh Hoa, bởi vậy giúp đỡ lẫn nhau có thể coi là chút tình nghĩa học cùng trường. Vương phục giống tính cha hắn là một một người tính toán hà khắc, nhưng cũng không phải là người ngang ngược bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà, hiếm khi bắt nạt người đồng hương, xem như là hiếm thấy. Nhưng hiện tại Trần Kiếm Thần đối với hắn cũng không có cảm tình nhiều lắm. Việc này chăng liên quan gì tới gia cảnh xuất thân, chỉ đơn giản là tư duy quen thuộc từ khi còn ở vị diện Địa Cầu ảnh hưởng thôi. Trần gia gia cảnh tuy bần hàn nhưng Trần Kiếm Thần thuở nhỏ đã đọc thuộc lòng Tứ thư, có tiếng là "Thần đồng”. Ở một thế giới mà "Thi cử có thể thay đổi vận mệnh", cái danh xưng ấy rất có tác dụng. Là người có thiên phú Bát Cổ văn thì cho dù xuất thân thấp kém đến đâu người bình thường cũng không dám khinh thường, vì biết đâu một ngày kia tiểu tử nghèo thi đỗ thì sao? (*) Bát Cổ văn: Nguyên là chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế) Ý nói lối hành văn hoặc cách nói chuyện rỗng tuếch, cứng nhắc Thi đỗ thường thường liền mang ý nghĩa làm quan Từ cổ chí kim có rất nhiều ví dụ tiểu tử nghèo sau khi thi đỗ liền thanh toán hết những món ân oán cũ, có thù báo thù có ân báo ân. Bởi vậy nên cho tới nay cuộc sống của Trần Kiếm Thần và Mạc Tam Nương đều rất yên lành, hiếm khi có kẻ mắt đui mà tới cửa gây sự. Ngày thường lại còn được hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ nữa. Sau khi Trần Kiếm Thần đỗ đầu Tam Thí đồng thời nhận học bổng của thư viện Minh Hoa, thì địa vị gia tộc họ Trần biến hóa rất lớn, lên như thuyền gặp nước, mà Trần Kiếm Thần cũng được mọi người xung quanh cung kính xưng là "Trần tướng công". —— Tại vương triều Thiên Thống, địa vị tú tài cùng không giống nhau, mà chủ yếu phân chia theo tuổi tác, tú tài trước bốn mươi tuổi gọi là "Có tiềm lực" và địa vị rất cao, tú tài sau bốn mươi tuổi có vẻ kém đi, mà đến tuổi lục tuần thì bị gọi là "Lão tú tài". "Lão" nghĩa là gì? Mắt mờ chân chậm, trí nhớ suy giảm, thi đỗ đã rất khó, nếu mà nhà lại nghèo thì càng chẳng còn gì để nói... Mười sáu tuổi Trần Kiếm Thần đỗ tú tài, so với "Quái thai" mười ba tuổi tú tài có hơi thua kém, nhưng tuyệt đối có thể xưng là “Tiền đồ vô hạn lượng”, tất nhiên trở thành đối tượng được người người nịnh bợ lấy lòng. Đối tượng này thậm chí bao gồm cả tầng lớp địa chủ, thứ dân. Nói thí dụ như Vương gia. Vương Phục năm nay hai mươi chín tuổi, thi liền mười lần mới đỗ tú tài, chân chính bước vào hàng ngũ "Người đọc sách". Luận thiên phú hắn tự nhiên kém hơn Trần Kiếm Thần, tiến vào thư viện Minh Hoa cũng chỉ là “Sinh đồ” phổ thông. Bởi vậy hắn cảm thấy phải sớm tạo dựng mối quan hệ tốt với Trần Kiếm Thần chứ không chờ đến khi ghi danh bảng vàng mới làm, như vậy thì quá muộn. Huống hồ thế giới này giao thông hẻo lánh nên tình đồng hương được người ta rất coi trọng. Vương Phục sáng sớm liền chạy đến nhà Trần Kiếm Thần, trước tiên đem tặng một giỏ sách làm bằng gỗ tử đàn giá trị không thường, sau đó mời Trần Kiếm Thần đi Bút Giá sơn thưởng tuyết. Giỏ sách tử đàn này dài hai thước, rộng chín tấc chế công tinh xảo rất thuận tiện để mang theo, bên trong có thể chứa nhiều loại giấy, mực, bút, nghiên (văn phòng tứ bảo) quả thật rất quý giá. Còn chất gỗ tử đàn thì màu sắc thâm trầm, có mùi thơm, chống côn trùng mối mọt, thật là đồ vật hiếm thấy, có tiền chưa chắc mua được. Vương Phục đem tặng món quý như vậy quả thật làm Trần Kiếm Thần cảm thấy bất ngờ, cũng bèn hơi tỏ ra miễn cưỡng mà nhận lấy. Hắn quả thật rất thích cái giỏ sách này, có nó rồi về sau có thể đem giỏ sách cũ thô kệch làm củi đun. Giỏ sách là hành lý thiết yếu của người đọc sách khi đi xa, có tác dụng lớn hơn nhiều so với túi vải, kiên cố vững chắc, chứa được nhiều, lấy gậy tre chống lên miếng vải có thể che nắng che mưa quả thật một vật có rất nhiều tác dụng —— người đọc sách mà có thân phận, có địa vị thì giỏ sách thường do thư đồng cầm, nhưng lúc này Trần Kiếm Thần chỉ có thể tự mình đeo lên lưng. Chẳng hiểu sao sau khi đem các thứ nghiên mực, cục chèn giất, thư tịch và bút trừ tà bỏ vào trong giỏ, rồi lần đầu tiên đeo nó lên, hắn đột nhiên ngớ ra nhớ tới nhân vật Ninh Thải Thần tiêu sái thong dong, vốn được Trương Quốc Vinh thủ vai trong bộ phim kinh điển “Thiến Nữ U Hồn”. Cái giỏ sách gỗ tử đàn này không lớn nhưng chất liệu của nó rất nặng, nếu không phải nhờ Trần Kiếm Thần đã rèn luyện thân thể thì mang theo người rất không tiện lợi. Vương Phục kì thật rất đau lòng khi đem tặng giỏ sách này, nhưng tìm không ra thứ nào thích hợp hơn để làm lễ vật. Đành đau lòng chia li, chỉ cần lần này xuôi dòng mát mái, thì chờ sau này Trần Kiếm Thần lên cao, món ân tình có thể lời gấp đôi. Hắn tính toán thật khéo nhưng thật không ngờ được thế giới này còn có sự tình xuyên việt. -------- Trước đây, nếu như nói tỉ lệ Trần Kiếm Thần đỗ cao là 50%, thì tên Trần Kiếm Thần hiện nay này chỉ có tỉ lệ 1% hên xui. Bên trong xe phủ lên dày đặc vải gấm, còn đặt than lửa, thật là ấm áp. Trần Kiếm Thần cùng Vương Phục cùng nhau nói chuyện phiếm không đâu về đâu. Họ! A Thủy , người đánh xe của Vương gia đột nhiên hét lớn một tiếng để chiếc xe ngựa đang chạy băng băng dừng lại. "Thiếu gia, trên đường có một phụ nữ nằm ngã. . ." "Ồ, chuyện gì xảy ra?" Hai người tú tài vén lên mành cửa xe bước ra ngoài. Vương Phục mặc trên người là một cái áo lông cáo lớn hoa lệ rất quý báu, còn Trần Kiếm Thần mặc trên người là một tấm áo bông to lớn lùng nhùng, chỉ có mỗi lớp ngoài là mới. Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, mặt đất là một màu trắng xóa, ở ven bên đường có một cô gái trẻ mặc áo nhỏ màu đỏ, tóc xõa ngổn ngang đang nằm sóng xoài, có thể là do khi đi gặp điều gì đó bất ngờ, bị nhiễm lạnh dẫn đến hôn mê. Vương Phục hơi nhíu mày, tiến đến hai bước, khi thấy được rõ ràng tướng mạo cô gái kia thì lập như bị điện giật đầu óc trống rỗng, toàn thân bị mê mẩn —— Đẹp, quá đẹp! Thế gian sao lại có vẻ đẹp như thế, có thể nói là tuyệt mĩ. Con mắt Vương tú tài trợn to như mắt trâu, lập tức chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một cổ tà hỏa không tự chủ được mà từ nơi bụng dưới hừng hực bốc lên, dưới khố dựng đứng lên như phản xạ có điều kiện. Lúc này ở đằng sau khi Trần Kiếm Thần nhìn rõ ràng hình dáng cô gái cũng tương tự nổi lên một cảm giác kinh ngạc, nhưng rất nhanh cảm xúc khác thường này liền bị hắn ném ra khỏi đầu, đồng thời một ý niệm nghi hoặc không rõ hiện lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang