[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 4 : Trái cây

Người đăng: Soujiro_Seita

.
T ại vương triều Thiên Thống, rất nhiều "Người đọc sách" đều có đặc điểm đều hết sức rõ ràng, đặc điểm đó không có gì ngoài hai chữ "Ngốc" và "Yếu" ."Ngốc" là để chỉ tính cách còn "Yếu" là để chỉ tình trạng của thân thể. Điều này là do thói quen sinh hoạt hằng ngày của bọn họ tạo ra. Trần Kiếm Thần rất không ưa thân thể yếu đuối này, vì vậy hắn đã lập ra một kế hoạch rèn luyện. Mỗi sáng thức dậy đều phải ở trong phòng tập luyện các loại như chạy bộ và chống đẩy…, sau khi tập xong thì lại tìm cơ hội đi ra ngoài luyện Tiệt Quyền đạo. Ở vị diện Địa Cầu, bởi vì hắn rất hâm mộ Lý Tiểu Long nên từ lúc mười ba tuổi đã bắt đầu tu luyện Tiêt Quyền đạo. Tu luyện hơn mười năm, tuy chưa dám nói là đã có thành tựu gì nhưng ít ra cũng làm cho thân thể cường tráng khỏe mạnh, không phải nói khoác chứ có thể đối phó với ba đến năm người đàn ông bình thường. Bây giờ thân thể của hắn quá yếu, không có đủ sức lực trụ cột nên không cách nào phát huy ra được công phu trước đây. Nhưng mà hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì bền bỉ không ngừng rèn luyện thân thể nhất định có thể trở lại như trước kia. Thân thể là tiền vốn của mỗi người, đạo lý này ở bất kỳ chỗ nào cũng đúng. Hắn tuyệt đối không muốn thân thể của mình yếu ớt đến nỗi trói gà không chặt, như vậy thì đừng nói là làm việc mà ngay cả công việc ở trên giường cũng không thể làm tốt vậy thì làm sao được gọi là đàn ông cơ chứ. Nhưng mà rèn luyện thân thể quả thật là một cái kế hoạch lâu dài nhất. Đầu tiên Trần Kiếm Thần phải làm một cách kín đáo để tránh bị người khác nhìn thấy, nếu không họ sẽ cảm thấy quá mức đáng kinh ngạc, tiếp theo là phải tăng lên chất lượng của thức ăn. Có người nói “ Người là sắt, cơm là thép”, chất dinh dưỡng trong thức ăn không tốt thì làm sao mà cơ thể phát triển được. Trong rừng cây rất yên tĩnh bởi vì đang mùa đông rét lạnh như thế này sẽ không có ai chạy vào trong rừng làm gì. Vì không sợ bị người khác nhìn thấy nên hắn có thể hoàn toàn thoải mái tập luyện quyền cước. Tiệt Quyền đạo đề cao đối kháng một cách tự do cho nên cách đánh quyền của Trần Kiếm Thần cũng không có bài bản gì cả mà là tùy ý thích, thậm chí có phần lộn xộn. Hết đấm rồi đá, cứ thế hắn dần dần đắm chìm vào trong đó, thậm chí còn bắt chước theo Lý Tiểu Long mỗi khi ra quyền lại hét to” Ah ah ah” nhưng mà do yết hầu không lưu loát nên chẳng hét ra được cái gì cả. Bang! Đến lúc cao hứng hắn đột nhiên đánh một quyền vào cái cây ở bên cạnh, nhưng mà thân cây chẳng hề sứt mẻ gì mà chính hắn thì lại cảm thấy đau đớn đến nỗi méo xệch cả mồm, bàn tay thì đã bị chảy máu và sưng đỏ lên. Thân thể này quả thật quá là kém. Trần Kiếm Thần cười khổ, nhưng mà hắn cũng biết chuyện như thế này không thể gấp được mà nhất định phải cải thiện, điều trị từ từ thì mới có thể làm cho thân thể tốt lên được. Chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện dễ, thậm chí còn khó hơn so với việc đi thi khoa cử. Dù sao không có điều kiện cần thiết thì việc bồi dưỡng thân thể há lại chỉ cần nói là được? Chíp chíp! Đúng lúc này có một tiếng kêu quen thuộc vang lên ở phía bên phải của hắn, Trần Kiếm Thần quay sang thì nhìn thấy một thân ảnh trắng noãn hiện ra ở đó. Chính là con Tiểu Bạch Hồ kia. Trần Kiếm Thần khẽ giật mình, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì con cáo trắng kia đã nhảy về phái hắn, khi cách chỗ hắn đứng hơn một trượng nó mới dừng lại rồi bỗng nhiên há mồm nhả ra một thứ gì đó mà nó ngậm trong miệng. Đó là một trái cây màu hồng chỉ bé như hòn bi, nhưng cũng không phải hình tròn mà trông giống như một quả mận vậy. Trên thực tế Trần Kiếm Thần dù là kiếp trước hay kiếp này cũng chưa từng thấy vật nào giống thế này. Chít chít! Tiểu Bạch Hồ dùng một chân chỉ chỉ vào miếng trái cây trên mặt đất kia như thể muốn bảo Trần Kiếm Thần hãy ăn nó đi. Chỉ tiếc là lúc này Trần Kiếm Thần đã hoàn toàn ngây ngốc. Hắn không thể không choáng váng. Mặc dù hắn là một kẻ xuyên qua thế giới nhưng bản chất vẫn chỉ là một người bình thường, kiến thức của hắn cũng chỉ giống như những người bình thường khác, bây giờ gặp phải một chuyện quỷ dị như vậy tất nhiên là sẽ cảm thấy kinh ngạc nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ điều mà hắn nghĩ đến là con Tiểu Bạch Hồ này có phải là hồ ly tinh hay không. Chíp chíp! Bạch Hồ lại kêu lên lần thứ ba, trông thấy Trần Kiếm Thần vẫn còn ngây người nó chỉ đành lắc đầu rồi thất vọng quay người rời đi, giống như là một người khách không mời mà đến. Đối với những chỗ xa lạ nó luôn mang theo lòng cảnh giác, không dám ở lại quá lâu. Miếng trái cây trên mặt đất kia bỗng nhiên đạp vào mắt Trần Kiếm Thần. “Thế này là có ý gì?” Trần Kiếm Thần nhìn về hướng Bạch Hồ bỏ đi rồi lại nhìn miếng trái cây bị bỏ lại trên mặt đất thầm nghĩ “ hẳn là con Bạch Hồ kia đã thông nhân tính, nó vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta nên mới cố ý đem miếng trái cây này tới đây cho ta” Nhưng mà đây là loại trái cây gì vậy? Nghĩ như vậy, hắn cúi người xuống nhặt trái cây lên. Trái cây vẫn còn rất tươi như là vừa mới hái không lâu, nó có một mùi thơm thấm vào lòng người, bên ngoài lớp vỏ có một tầng ánh sáng bóng bẩy màu đỏ nhạt giống như sóng nước lưu chuyển rất là ấm áp. Đây chắc không phải là một loại trái cây bình thường. Ngửi mùi hương thơm ngát kia Trần Kiếm Thần không nhịn được nước dãi chảy ra, suýt chút nữa đã nhét trái cây vào miệng ăn luôn, chỉ là lúc đưa đến môi thì lại dừng lại. “ Không được, tuy nhìn Bạch Hồ không giống như là có ác ý nhưng mà vẫn cần cẩn thận một chút vẫn hơn…” Rất nhanh, hắn đã nghĩ ra một chủ ý. Hắn vội cầm lấy trái cây chạy về nhà mà không để ý thấy Bạch Hồ đang đứng sau lưng một thân cây thò đầu ra nhìn hắn chạy đi. Bạch Hồ hơi nhếch miệng lên tạo ra một đường cung rất đẹp, nó dường như là cảm thấy rất ủy khuất vì nó có ý tốt mà lại bị người ta hiểu lầm. Trần Kiếm Thần vừa chạy về đến nhà liền đem trái cây rửa sạch sau đó rất cẩn thận dùng dao cắt ra một miếng nhỏ mang cho con gà mái trong nhà ăn. Hắn quan sát một hồi lâu xác định gà mẹ không có dấu hiệu bị trúng độc mới yên tâm mà bỏ trái cây vào miệng ăn. Trái cây rất là ngon miệng, sau khi ăn xong Trần Kiếm Thần thấy trong lóng nóng rát rất muốn ăn thêm một quả nữa. Cảm giác thèm muốn này mãnh liệt đến nỗi hắn phải dùng nước lạnh rửa mặt mới có thể chậm rãi áp chế nó lại. Đến lúc này Trần Kiếm Thần tự nhiên biết rõ trái cây này không phải vật tầm thường, chỉ không biết nó có tác dụng gì mà thôi. Chính lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì bụng của hắn bỗng sôi ùng ục giống như một cái nồi nước lớn đang đun vậy. Trần Kiếm Thần biến sắc cảm thấy rất cổ quái, hắn nhanh chóng chạy vào hầm cầu, tay chân luống ca luống cuống cởi bỏ dây lưng quần, hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì rầm… rầm…vật bẩn thỉu liền phóng ra giống như là mở đập thoát lũ vậy khiến cho mùi hôi thối khó ngửi tràn ngập khắp nơi. "Chịu không được rồi!" Không lâu sau, Trần đại tú tài với khuôn mặt tái nhợt một tay bịt mũi một tay nhấc quần mới hoảng hốt từ trong hầm cầu chạy ra. May là xung quanh không có người, nếu không với cử chỉ bất nhã đó của hắn nhất định sẽ bị mọi người lên án. Cả ngày hôm đó, ngoại trừ một lần đi ngoài khốn khổ ra Trần Kiếm Thần còn chảy ra một thân mồ hôi dính đầy y phục làm hắn rất là khó chịu, nhưng mà tâm tình của hắn lại rất là sung sướng. Nói đơn giản là sau khi đi hầm cầu cùng với việc cơ thể đổ một đống mồ hôi Trần Kiếm Thần lập tức cảm thấy thân thể của mình đã xảy ra một loại biến hóa rất kỳ diệu, giống như là thoát thai hoán cốt trở nên tràn đầy sinh cơ, tinh khí thần càng giống môt tấm gương bị phủ bụi đã lâu bỗng được lau chùi sạch sẽ tỏa ra ánh sáng trước nay chưa từng có, cảm giác hết sức thoải mái. Thỏa mái đến mức hắn muốn bay lên. Cái miếng trái cây kia chẳng lẽ chính là quả tiên trong truyền thuyết. Trần Kiếm Thần nghĩ thầm, hắn có một loại trực giác là trái cây thần kỳ này rất có thể sẽ thay đổi cuộc đời của một kẻ xuyên qua thế giới như hắn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang