[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 21 : Sói tới
Người đăng: Soujiro_Seita
.
C ả đêm yên lành, ngày hôm sau Trần Kiếm Thần rời giường từ sáng sớm giống như mọi khi, đúng lúc nhìn thấy nơi góc gian phòng, Anh Ninh đang nhắm mắt tĩnh tọa. Nó đã thông linh, học được đạo pháp, có khả năng thổ nạp linh khí trong trời đất, vì thế mà quên ăn quên ngủ, bất kể sớm tối, chỉ cần có thời gian là lập tức liền tĩnh tọa tu luyện.
Tu đạo tu đạo, đã gọi là tu thì phải tịch mịch.
Trần Kiếm Thần không muốn làm kinh động nó nên lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
A Bảo đã làm xong bữa sáng từ lâu, món ăn khá là phong phú, Trần Kiếm Thần đem hai thỏi bạc lấy được từ chỗ Vương Phục giao cả cho Mạc Tam Nương. Mạc Tam Nương vừa thấy liền thất kinh, vội vàng hỏi xem hắn lấy được ở đâu, có lẽ vì bà chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ. Trần Kiếm Thần bèn trả lời đó là tiền công Vương đại tài chủ nhờ hắn viết chữ. Mạc Tam Nương cũng không thắc mắc gì, vui vẻ nhận lấy, cũng cho A Bảo thêm tiền mua thức ăn gấp rưỡi so với trước kia.
Từ khi A Bảo vào ở Trần gia, nàng hầu như quán xuyến tất cả việc nhà, bận bịu không ngơi tay. Hơn nữa nàng nấu ăn rất ngon, quả nhiên là một cô gái vừa hiền lành vô cùng lại đảm đang tháo vát.
Nhà có A Bảo như là có “bảo vật”.
Trần Kiếm Thần cũng khen nàng luôn miệng, có điều mỗi khi hắn tán thưởng thì vẻ mặt của A Bảo liền đỏ bừng không biết là vì e thẹn xấu hổ hay là vui mừng vì được hắn khen, những lúc như vậy khuôn mặt của nàng rạng rỡ không gì sánh được.
Ăn xong bữa sáng, Trần Kiếm Thần trở lại phòng, hỏi Anh Ninh muốn ăn cái gì. Anh Ninh đáp: Tiểu hồ từ khi khai khiếu, không cần ăn thịt, thỉnh thoảng ăn trái cây với uống nước là được.
Nghe vậy, Trần Kiếm Trần "À" lên một tiếng, đang định đi ra ngoài lấy ít nước chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng chó săn sủa inh ỏi, dường như có chuyện gì xảy ra.
Nghe tiếng chó sủa dữ dội, Anh Ninh thân thể run lên theo phản xạ tự nhiên mà nép sát vào bên cạnh Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần chau mày, trấn an nàng vài câu sau đó đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy tiếng người huyên náo cả thôn, không ít người tụ lại một chỗ la hét.
Trần Kiếm Thần đi tới, các thôn dân đều hướng vế phía hắn chào hỏi, nhường đường cho hắn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Liền nghe Trương lão tam nói: "Trần tướng công, tối hôm qua trong thôn có chó sói tới, ăn mất một con sơn dương của Lý A Đại, trên đất chỉ còn lưu lại vết máu."
Quả nhiên nhìn thấy ở dưới đất Lý A Đại đang ngồi ở giữa đám đông, nước mắt rơi xuống đất, khóc lóc kể lể - - đối với gia đình hắn mà nói, một con sơn dương có giá trị không nhỏ, bây giờ bị chó sói ăn mất, giống như trong lòng bị cắt mất một miếng thịt, lòng đau như cắt.
Chó sói ư?
Trần Kiếm Thần giật mình vội hỏi: “Sao lại thế?”
Trương lão tam nói: Có lẽ là do thời tiết lạnh giá, tuyết lớn dày đặc, chó sói ở trong núi sâu khó có thể kiếm ăn, cho nên mới xuống núi bắt gia súc... Trước kia những chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra, bây giờ ta muốn cùng bọn Thủy Sinh, Hỏa Vượng đi ra ngoài săn thú. Không đem những con sói này giết chết hoặc là đánh đuổi đi thì chúng sẽ canh giữ ở ngoài thôn, chờ đêm về lại chạy vào thôn gây tội.
Tuy rằng Trương lão tam nói năm ngoái cũng từng xảy ra việc sói vào thôn ăn gia súc, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng Trần Kiếm Thần cảm thấy không yên, cứ cảm thấy việc này không đơn giản, rất có thể những con sói này có liên quan đến Anh Ninh.
Sau đó hắn tìm hiểu thêm tình hình liền trở lại nói cho Anh Ninh.
Anh Ninh viết vào tờ giấy trắng: "Tôi cũng cảm thấy đó là lang yêu, nó không dám ngang nhiên vào thôn, liền bắt những súc vật để ăn, cố ý gây quấy rối nhằm tìm thời cơ."
Trần Kiếm Thần trầm ngâm không nói.
Anh Ninh lại viết: "Công tử, phiền toái đều do tiểu hồ gây ra, có lẽ tôi rời đi thì sẽ không sao."
Trần Kiếm Thần ha ha nở nụ cười nói: "Hiện tại chuyện của nhà ngươi cũng là chuyện của ta, nhà ngươi cứ an tâm ở đây là được rồi."
...
Vào lúc hoàng hôn, đám thợ săn đi ra ngoài săn sói đều vội vàng trở lại, bọn họ không thu hoạch được gì, lục soát khắp thôn cùng phạm vi vài dặm quanh thôn cũng không tìm được tung tích đám lang yêu.
Chuyện này thật sự khó mà tin nổi.
Chó săn được thuần dưỡng của mấy thợ săn đều có kinh nghiệm phong phú, đi săn rất nhiều lần, nếu như chó sói từng xuất hiện nhất định có thể bị ngửi ra. Chẳng lẽ là do tuyết rơi làm mất dấu vết?
Mọi người đều không rõ vì sao.
Chạng vạng tối, Trịnh Đại Đồ đồ tể của thôn đã trở lại, khác với mọi ngày, hôm nay hắn vừa chạy vừa thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi. Có người trêu ghẹo: "Trịnh Đại Đồ, anh bị ma đuổi à, sao lại chạy vội vã như vậy ?"
Trịnh Đại Đồ vóc người vạm vỡ, to cao mạnh mẽ, là nam tử cường tráng số một số hai trong thôn, cộng thêm tính tình có phần dữ dằn, bình thường chả ai dám trêu chọc hắn.
Trịnh Đại Đồ lau mồ hôi, ồm ồm nói:” Anh không biết, trên đường trở về tôi gặp sói. Con bà nó, những con súc sinh này càng ngày càng lớn mật, trời còn chưa tối mà dám ra rồi.
Nghe nói có sói mọi người đều túm tụm tới nghe hắn kể lại.
Trịnh Đại Đồ nói: "Hôm nay tôi đi thôn trên bán thịt, cuối cùng chỉ còn dư lại một cái đầu heo, vốn nghĩ là để lại buổi tối mình nhắm rượu, ai ngờ đương lúc về đến giữa rừng thì đằng sau có một con chó sói lớn lẳng lặng đi theo, tôi đoán chừng nó ít nhất phải dài ba thước, cao hơn một thước, bộ lông toàn thân đều là một màu đen giống như than..."
Theo lời hắn nói thì chuyện xảy ra tại rừng liễu ở phía nam của thôn Cảnh Dương, khoảng cách không quá xa, không tới hơn dặm đường.
Trịnh Đại Đồ lại tiếp tục nói: "Lúc ấy, tôi đã nghĩ, con súc sinh này thật lớn mật, ban ngày ban mặt cũng muốn cắn người, thế là liền lấy dao mổ heo ra dọa nó..."
Lúc này có người trêu đùa nói: "Đại Đồ anh vẻ mặt hung tợn, tay cầm dao sắc, con sói ấy hẳn là bị anh dọa sợ tè ra quần rồi."
Sắc mặt Trịnh Đại Đồ kỳ quái, giống như vẫn còn sợ hãi, nói: "Dọa cái rắm! Anh không biết, lúc đó tôi cầm dao sắc, chẳng những súc sinh kia không sợ chút nào, trái lại còn nhe cái miệng đầy răng nanh, ánh mắt của nó rất sắc, sáng lập lòe, làm tôi phát khiếp. Tôi cũng là kẻ gan to mật lớn, vậy mà chỉ nhìn một lần vào đôi mắt của nó không hiểu sao đã sợ hãi vô cùng. Vội vàng cắt một cái tai heo vứt trên mặt đất..."
Lại có người hỏi: "Anh ném tai heo làm chi ?"
"Anh ngốc thế, tôi ném đi tai heo là để con súc sinh kia lo ăn tai heo mà không để ý đến ta... Quả nhiên sau đó con sói đen ngậm tai heo lên ăn, nhưng chỉ một cái đã nuốt hết, lại đuổi theo."
Mọi người nghe hắn ta nói mà cũng thấy sợ, không dám chen mồm vào nữa, chỉ yên lặng chú ý nghe.
"Nói mọi người chớ cười, đây là lần đầu tiên tôi sợ hãi như vậy, gặp chó sói đuổi đến cuống lên, vội vàng cắt thêm miếng thịt, cắt cắt, cuối cùng cả cái đầu heo chỉ còn lại lỗ mũi... Tiên sư nhà nó, thế là đêm nay tôi không còn món nhắm rượu."
"Sau đó thì thế nào ?" Mọi người vội vàng hỏi.
"Tôi vắt chân lên cổ mà chạy, cuối cùng ra khỏi cánh rừng, đến gần thôn bên, dọc đường gặp được nhóm người Phương Đại Pháo thì không thấy con sói đen kia đuổi theo nữa, có thể do thấy nhiều người nên nó bỏ đi."
Mọi người nghe mà kinh sợ, thầm thở phào nhẹ nhõm cho Trịnh Đại Đồ rồi lại suy đoán có phải con sơn dương của Lý A Đại là bị con sói đen này ăn mất không?
Vừa nghĩ tới thì thấy cũng rất có khả năng.
Con sói lớn mà hung hãn như vậy thật hiếm thấy, rất khó đối phó, xem ra phải khẩn trương bàn bạc chuyện đặt bẫy ngoài rìa thôn mới được...
Bọn họ thảo luận rất sôi nổi, không ai chú ý ở cách đó không xa, Trần Kiếm Thần đang nhíu chặt mày nhìn về phía cửa thôn — — hắn tựa hồ không có cái đích cụ thể, chỉ dõi mắt về xa xăm.
Lại một đêm khuya nữa đến...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện