[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 20 : Anh Ninh

Người đăng: Soujiro_Seita

.
T hư sinh cầm kiếm đi khắp thiên hạ, ban đêm lại có mị hồ tới gõ cửa. . . Ồ, tựa hồ tiểu Bạch hồ không mời mà tới, nhảy qua cửa sổ vào thì đúng hơn. Trần Kiếm Thần bèn sắp xếp lại ý nghĩ, bắt đầu dò hỏi từng vấn đề một. Rất nhanh, hắn đã có được một câu trả lời thỏa mãn----Bạch hồ vốn là một con cáo nhỏ cư ngụ ở phía sau ngọn Phong sơn, trong một lần du đãng ba năm trước đây vô tình phát hiện ra một hang động ---"Động Ngọa Tùng". Nơi này trước vốn là động phủ bế quan của một tu sĩ loài người, dưới lòng đất của động phủ sinh ra một nhánh linh mạch, có linh khí dồi dào rất phù hợp cho chuyện tu hành. Tu sĩ kia xuất thân từ Côn Lôn, đạo hiệu là "Nhất Diệp Tri Thu", tu vi đã là Kim đan. Nhưng do trùng kích Nguyên Anh không thành công, hết cả tuổi thọ, đành tọa hóa mà chết. Tuy nhiên hắn lưu lại đạo thống ở trong động, hòa tan một tia ý niệm vào trong một viên đan dược, cũng coi như là lưu lại hương hỏa. Tiểu Bạch hồ đi vào trong động, chẳng may thế nào ăn hết viên đan dược, đạt được ý niệm kia điểm hóa nên cứ thế mà khai khiếu, rồi có linh trí, không còn đần độn vô tri nữa. ----Đạo thống được một con hồ ly kế thừa, chuyện này xem ra vị Nhất Diệp Tri Thu kia cũng chẳng ngờ nổi. Sau khi cáo trắng có trí khôn còn phát hiện một cuốn "Côn Lôn Ngọc Thanh pháp chú" do tu sĩ để lại, vì tu tập đạo pháp này nó bắt đầu xuống núi, ra thế giới bên ngoài học trộm ngôn ngữ văn tự của nhân gian; còn khi tối đến thì nó chăm chú đả tọa, hấp thu tinh hoa của mặt trăng cần mẫn tu luyện. "Nỗ lực của cáo cuối cùng cũng không uổng", chỉ trong thời gian ngắn ngủi có hai năm, nó đã biết đọc sách viết chữ, còn đột phá tới cảnh giới "Âm thần". Có thể nói, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cáo trắng sẽ vẫn tiếp tục khổ tu ở trong động Ngọa Tùng...Nhưng mà trời mây gió thất thường, nửa năm trước, chẳng biết có một con sói yêu tới tự nơi nào xuất hiện ở phía sau ngọn Phong sơn. Sói yêu phát hiện ra tiểu Bạch hồ và sự tồn tại của động Ngọa Tùng, lập tức giữa hai người xảy ra một cuộc chiến tranh đoạt động phủ. Tu vi của chúng nó tương đương nhau, thế nhưng mà tu vi cảnh giới Âm thần về thực chất chẳng cung cấp thêm chút sức thực chiến nào, nên chuyện thắng bại phải xem thực lực bản thể của chúng nó. Không hề bất ngờ, sói yêu hơn hẳn cáo trắng, chiến đấu nhiều lần đều chiếm lấy thượng phong. Chính thế, nên ngày đó tiểu Bạch hồ mới bị thương chạy trốn, may mắn gặp được Trần Kiếm Thần ra tay cứu giúp. Nghe đến đây, Trần Kiếm Thần cuối cũng cũng đã rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Còn lần này sở dĩ cáo trắng chạy suốt đên tới tìm Trần Kiếm Thần, là bởi vì ba giờ trước nó lại vừa đánh nhau với sói yêu một trận, người bị nội thương, không địch lại nên chạy mất. Động Ngọa Tùng tất nhiên đã bị sói yêu chiếm lĩnh, không chỉ vậy, đối phương còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Cáo trắng cùng đường đành phải đến nhờ vả Trần Kiếm Thần, tạm thời né tránh khó khăn, chờ sau khi chữa lành vết thương rồi tính tiếp. Sở dĩ nó không chọn trốn đi nơi khác, thứ nhất là không cam lòng từ bỏ động Ngọa Tùng----thiên hạ tuy lớn, nhưng những nơi có sinh ra linh mạch hiếm như lá mùa thu, cực kỳ khó tìm ra. Kể cả có đi chăng nữa thì cũng sẽ có chủ; mà thứ hai là quyển "Côn Lôn Ngọc Thanh pháp chú" kia cũng đã bị sói yêu cướp mất, quyển đạo pháp này cực kỳ quan trọng với cáo trắng, dù thế nào nó cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lại.... --------Hóa ra lần này nó chạy nạn đến đây, xem ra muốn làm yêu cũng không dễ à nha. Đất trời mênh mông, nhưng ở nơi nào cũng có tranh đấu. Trần Kiếm Thần không mấy do dự, một lời liền đồng ý thu nhận cáo trắng, cáo trắng vui mừng quá đỗi, vừa chắp tay, vừa dập đầu. Nói chuyện thoải mái, bầu không khí càng hòa hợp thêm, người và yêu lại có không ít điểm chung một cách kỳ lạ----Lúc này Trần Kiếm Thần lại hỏi tới quả trái cây mà cáo trắng đưa cho hắn là loại gì. Tiểu Bạch hồ trả lời: "Quả đó được gọi là "quả Đại La", mọc ra ở núi sâu đầm lớn, rất hiếm, mười năm nở hoa một lần, mười năm sau mới kết quả, thường thường một cây cũng chỉ có thể kết ra hai quả, lại có còn thú dữ canh chừng rất khó bề lấy được; quả có kỳ hiệu, người nào ăn vào có thể phạt mao tẩy tủy, cải thiện thể chất từ căn bản..." Nó cũng không kể ra quá trình hái quả một cách tỉ mỉ, nhưng chắc rằng tràn ngập gian nguy. Cáo trắng không màng hung hiểm, lấy quả báo ân, chỉ nhìn vào điểm này nó cũng đã hơn khối người. Trước đây Trần Kiếm Thần cũng tính là đọc nhiều loại thi thư, lại đặc biệt yêu chuộng tiểu thuyết cổ điển thuộc dòng chí dị, vốn rất ganh tị với những thư sinh nghèo chiếm được cảm tình của mị hồ, "hồng tụ thiêm hương dạ độc thư" (*)....Vậy lúc này đây, mình đã bước vào hàng ngũ ấy chưa nhỉ? Thu nhận tiểu Bạch hồ vốn là cũng không có vấn đề gì, chỉ lo nhất con sói yêu kia có thể truy sát tới tận nhà Trần Kiếm Thần thì gay go. Tuy nhiên ngẫm ra, Trần Kiếm Thần cũng cảm thấy mình lo quá thừa thãi: Tuy sói yêu đã thông linh có trí khôn, nhưng tu vi mới là Âm thần, cũng chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ cường tráng của nó mà thôi. Dù có hung ác đến đâu cũng vẫn là một con sói, làm sao dám lọt vào thôn trang của con người làm ác? Huống chi thôn Cảnh Dương còn có mấy nhà thợ săn, hàng xóm tlt của Trần Kiếm Thần chính là một người cừ khôi, trước đây có người nói lão từng săn được một con mãnh hổ. Tính huống như thế mà sói yêu còn dám đến, chẳng khác nào chịu chết. Nghĩ thông vấn đề này Trần Kiếm Thần liền bình tĩnh lại. Về phần sắp xếp cuộc sống thường nhật cho tiểu Bạch hồ, thì có thể giấu nó ở trong góc thư phòng để cho người ngoài không thể nào phát hiện ra ----Biện pháp bảo mật này bắt buộc phải làm đến nơi đến chốn, nếu không mà bị người khác biết rồi lan truyền ra thì quả là chuyện ghê gớm động trời. Những người khác không thể nào có kiến thức rộng rãi và thấu tình đạt lý như Trần Kiếm Thần. Kỳ thực chuyện này hắn cũng không cần phải nhiều lời, tiểu Bạch hồ vốn lanh lợi khôn khéo, tất nhiên sẽ để ý. Thùng thùng! Có tiếng gõ cửa, tiếng A Bảo gọi nhỏ truyền vào: "Lưu Tiên ca, anh vẫn chưa ngủ à?" Hóa ra nàng dậy đi vệ sinh, thấy đèn đuốc trong phòng vẫn sáng bèn gõ cửa hỏi han. ---Lúc này đã là giờ tý, bình thường Trần Kiếm Thần sẽ không thức khuya đến vậy. Trần Kiếm Thần nói: "Sắp rồi." Nghe thấy hắn nói không vấn đề gì, A Bảo cũng nhất thời yên tâm, trong lòng thầm nghĩ Lưu Tiên ca thật là miệt mài đọc sách, ngày mai hẳn phải mua thêm chút xương và dược liệu để nấu canh bồi bổ thân thể thêm cho anh ấy. Nghĩ vậy, đoạn rón rén quay về phòng. Trần Kiếm Thần cũng không hề thấy mệt mỏi, lại giao lưu thêm một hồi lâu với tiểu Bạch hồ, vỡ lẽ ra rất nhiều tình huống liên quan tới đạo pháp---Những vấn đề mà hắn chưa có dịp thỉnh giáo đạo trưởng Khánh Vân, mặc dù sở học của cáo trắng đương nhiên không bằng Khánh Vân, nhưng làm thầy giáo vỡ lòng cho Trần Kiếm Thần vẫn thừa sức. Bởi vậy Trần Kiếm Thần cũng biết rất nhiều tình hình liên quan đến loài "yêu". Sau khi chúng nó khai khiếu có trí khôn, cơ bản là có hai phương hướng phát triển, một là học tập đạo pháp, có thể thông qua đả tọa điều tức cùng hô hấp tinh hoa của đất trời, nhật nguyệt mà tăng cường tu vi. Hình thức này rất chính thống, hầu như chẳng khác gì tu sĩ loài người, thế nhưng rất hiếm; còn một cách khác đó là đi vào con đường tà môn ngoại đạo, dựa vào hấp thụ tinh dương, sinh khí của nhân loại để tăng cao cảnh giới. Có rất nhiều kiểu và nhiều loại phương pháp hấp thụ tinh dương, sinh khí, ví dụ như ăn thịt uống máu nuốt tim gan là thuộc về tiểu thừa----thông dụng phổ biến như hóa thân thành mỹ nữ, thông qua hình thức giao hợp thì thuộc về trung đẳng, còn có một cách khác lợi hại hơn, đó là cướp đoạt bằng thủ đoạn cực kỳ cao minh... Trò chuyện xong xuôi, Trần Kiếm Thần thấy thần thái của cáo trắng không tốt lắm, dẫu sao trên người nó có thương tích, không thể viết chữ quá lâu, bèn chuẩn bị cho nó đi nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, cáo trắng nhấc bút viết lên trên tờ giấy: "Công tử, từ khi cáo nhỏ khai khiếu tới nay vẫn chưa có tên, xin công tử hãy ban tên cho." Trần Kiếm Thần "À" lên một tiếng, hơi ngẫm nghĩ đã có chủ ý, bèn nói: "Ừ, hay gọi là "Anh Ninh" nhé." Nói đoạn nắm lấy bút, viết cái tên này xuống tờ giấy trắng. Cáo trắng thấy thế thì rất thích, nhảy nhót tưng tưng, chắp tay cúc cung để cảm ơn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang