[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 19 : Cáo trắng
Người đăng: Soujiro_Seita
.
M àn đêm thăm thẳm như biển, không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng hoa tuyết bay xuống rì rào. Đến ngày mai, hẳn sẽ là một thế giới được phủ lên màn áo bạc trắng xóa...
Thôn Cảnh dương đen kịt một màu, chỉ có chốn thư phòng của Trần Kiếm Thần là có ánh đèn le lói----không như những người khác, Trần Kiếm Thần luôn ngủ khá muộn, hơn nữa không tiếc đèn dầu; những lúc này người khác đều tưởng là hắn đang đốt đèn đọc sách, ấy thế mà hắn chỉ ngồi ngẩn ra một chỗ.
Khuya hôm nay, hắn cũng đang ngẩn ngơ như thế.
Mấy hôm trước, có thể nói Trần Kiếm Thần đã trải qua những sự tình mạo hiểm hoang đường, gần như lật đổ toàn bộ nhận thức của hắn về dị thời không. Hắn cần có một quãng thời gian nhất định để tiêu hóa tất cả những thứ này-----ví dụ như lúc ban ngày, khi đối mặt với tình huống bị A Tam mưu hại, Trần Kiếm Thần đã nổi sát cơ mãnh liệt, suýt nữa thì ra tay tiêu diệt đối phương, cuối cùng chẳng qua là hơi e dè nên mới bỏ qua.
Kỳ thực từ lúc xuyên qua thế giới tới, cùng với sự dịch chuyển của thời gian, Trần Kiếm Thần đã dần dần mất đi rất nhiều thói quen trước kia, cả từ cách nói năng đến hành động. Đây là một xu thế tất yếu, muốn sống sót người ta phải thích ứng với hoàn cảnh mới.
Đương nhiên, bản tâm của Trần Kiếm Thần cũng không hề thay đổi. Ví dụ như, trước sau hắn vẫn căm ghét Bát cổ văn, không nuốt nổi tứ thư; dưới cái nhìn của hắn thì những tư tưởng, đạo lý được cổ súy bởi cái thứ sách thánh hiền của vị diện này, hay còn gọi là tứ thư, thực ra vô cùng sáo rỗng.
"Quân yếu thần tử, thần bất đắc bất tử; phụ yếu tử vong, tử bất đắc bất vong..."
"Cách tẫn nhân dục, phục tẫn thiên lý, phương thủy vi học..."
Cả cuốn sách đều là những lời giáo điều cứng nhắc về đạo lý luân thường phong kiến, tác dụng duy nhất chính là giáo huấn tất cả thiên hạ bách tính thành những người dân ngoan ngoãn.
Đây không phải là nho học chân chính, hoặc có thể nói không phải nho học ở trong lòng của Trần Kiếm Thần, mà là một thứ xuyên tạc!
Vốn là một người "xuyên qua thế giới", tự đáy lòng hắn đã có sự mâu thuẫn; mà đã có mâu thuẫn thì còn đọc làm sao vào? Tiếp thu làm sao nổi?
Tuy vậy những ý nghĩ phản nghịch này Trần Kiếm Thần chẳng dám tiết lộ mảy may mà phải chôn chặt trong tim. Huống hồ trước mắt, công danh thân phận tú tài giống như là một tấm bùa hộ mệnh của hắn, bỏ nó đi là không khôn ngoan.
Đây dù sao cũng không phải biện pháp lâu dài, sang năm tới học viện khai giảng, nếu mà trong lúc học tập không nuốt nổi những thứ Bát Cổ văn khô khan thối tha thì sẽ lộ ra sót dễ dàng---Đây là một vấn đề đau đầu, mà bấm ngón tay đếm ngày thì tựa hồ cũng không lâu nữa.
Ôi....
Trần Kiếm Thần thở dài, khoác quần áo đứng dậy đi dạo trong phòng.
Vù!
Trong áo độ nhiên hơi rung rung, mặt hắn liền biến sắc, bèn đưa tay luồn vào lấy bùa hộ mệnh Khánh Vân biếu tặng ra. Chỉ thấy toàn thân tấm bùa hộ mệnh tỏa sáng óng ánh.
Đạo trưởng Khánh Vân từng nói, nếu như bùa hộ mệnh phát quang báo động, thì tức là có yêu nghiệt ở gần.
Không tốt!
Trần Kiếm Thần kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì cửa sổ phía nam đã khẽ mở ra. Vèo! Một con cáo nhỏ trắng muốt nhảy vào.
Ồ!
Trần Kiếm Thần lúc đó vừa kịp nắm lấy cái ghế định đập tới, đến khi nhìn rõ đối phương mới nhịn xuống – hóa ra là nó!
Chỉ thấy cáo trắng đứng thẳng người trong phòng, đôi chân trước giơ lên rồi chắp lại, sau đó ngoan ngoãn tiến tới, trong miệng khẽ kêu, tựa như muốn nói: “ Không mời mà tới, mong được lượng thứ ”, y như một cô bé mắc lỗi.
Trần Kiếm Thần thấy vậy thì phì cười – hắn cũng không phải là kẻ cổ hủ cứng nhắc, hơn nữa còn biết là yêu cũng phân biệt tốt xấu. Con cáo trắng này biết ơn nghĩa, ngoan ngoãn khôn khéo, Trần Kiếm Thần rất có hảo cảm, còn chuẩn bị đi Phong sơn một chuyến xem có thể gặp lại nó không, không nghĩ là nó tự chạy tới đây.
Hắn liền chậm rãi đặt ghế xuống, tò mò nhìn con cáo trắng này.
Lại nói, Trần Kiếm Thần trên Phong sơn cứu đối phương một mạng, nhưng nó cũng đã đưa một quả trái cây thần kỳ đến, làm hắn thoát thai hoán cốt trong thời gian ngắn, do đó nên hôm nay hắn có thể hàng phục tên lưu manh A Tam để nhanh chóng thoát khốn – theo một nghĩa nào đó thì cáo trắng cũng đã cứu hắn một mạng.
Một mạng đổi một mạng, mọi ân tình đều đã hóa giải rồi.
Vấn đề là nửa đêm canh ba, tuyết lớn đầy trời, con cáo trắng thần bí này lại tìm tới cửa có chuyện gì?
“Chít chít chít. . ."
Cáo trắng giơ lên hai móng vuốt cào cào, trong miệng liên tục kêu to. Chỉ tiếc Trần Kiếm Thần nghe xong chẳng hiểu mô tê gì cả, không biết nó có ý gì.
Người có tiếng người, thú có ngôn ngữ của thú.
Giao tiếp thật là một vấn đề lớn.
Loay hoay một hồi, thấy hắn vẫn lắc đầu như cũ, không hiểu gì, cáo trắng hơi cuống lên, nó nhìn quanh hai bên rồi mau chóng hẩy sát một cái ghế tới cạnh bàn, đoạn nhảy lên trên đó.
Ở trên ghế, trước tiên nó cung kính thi lễ với Trần Kiếm Thần, đứng thẳng người, duỗi chân trước lấy một chiếc bút lông trong ống đựng bút.
Chiếc bút lông này trước kia do Trần Kiếm Thần sử dụng. Nhưng sau đó hắn có thói quen dùng bút trừ tà, nên rất ít dùng tới nó, liền bỏ tại ống đựng. Còn mỗi khi sử dụng xong bút trừ tà Trần Kiếm Thần đều rửa thật sạch sẽ rồi mới cất gọn vào hộp bút chuyên dụng.
Cầm chắc bút, cáo trắng lại lấy trên án ra một tấm giấy trắng, cẩn thận trải ra bàn, lập tức thẳng người, ngưng thần, thái độ rất cẩn thận tỉ mỉ, bắt đầu đặt bút viết trên tờ giấy trắng.
Trần Kiếm Thần ngạc nhiên nhìn như muốn rớt cằm xuống – con cáo trắng này lại còn biết viết chữ!
Tình huống lúc này là vô cùng huyền diệu, khiến cho Trần Kiếm Thần có xúc cảm mãnh liệt dị thường, nhìn tư thế của cáo nhỏ giống như cô bé con biết đọc sách, biết lễ nghĩa đang nghiêm túc luyện chữ.
“Tiểu hồ kính chào ân công !”
Sáu chữ xinh đẹp ngay ngắn hiện lên trên tờ giấy trắng, vừa xem là rõ ngay – ngón chữ nghĩa này ắt hẳn đã luyện rất lâu.
Trần Kiếm Thần không khỏi vỗ tay tán dương, vội vã tập trung lại, hấp háy mắt tò mò hỏi “Lai lịch của mày rốt cuộc như thế nào vậy?”
Cáo trắng lại đề bút, loạt xoạt viết “Cáo trắng cư ngụ phía sau Phong sơn, bên trong động Ngọa Tùng, vì có cơ duyên nên mở ra linh khiếu, học được đạo pháp, tu vi hiện giờ đạt tới cảnh giới Âm Thần!”
Chuyện này thì Trần Kiếm Thần hiểu – hắn nghe Khánh Vân từng nói, có sáu cảnh giới tu đạo, chia ra làm : Khai khiếu, Âm thần, Kim đan, Nguyên anh, Pháp tướng, Nhân tiên.
Tu vi của Đạo trưởng Khánh Vân là Âm thần, cùng cảnh giới với Cáo trắng.
Cái thứ Âm thần này kỳ thực chính là linh hồn xuất khiếu, mắt thường phàm thai căn bản là không cách nào nhìn được. Nhưng trạng thái này là cực kỳ yếu đuối, ví dụ như không thể gặp ánh mặt trời, không chịu được gió mạnh, không thể tiếp xúc với máu tươi mang khí dương cương… Rất nhiều loại kiêng kị. Một khi phạm phải thì rất có thể linh hồn sẽ bị đánh tan, tiêu vong đi mất, chỉ còn lại một cỗ thể xác không hồn, chẳng khác gì xác chết di dộng.
Bởi vậy, người tu đạo trong tình huống bình thường đều sẽ không dễ dàng khiến Âm thần xuất khiếu, để tránh khỏi gây ra những hậu quả đáng sợ khó đoán trước.
Cáo trắng hiện tại có tu vi Âm thần, nếu như vượt qua khó khăn, tiến thêm một bước, tu luyện ra Kim đan, liền có thể biến thành người – có thể hóa hình người xem như là đạo hạnh phi thường cao thâm.
Trần Kiếm Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn bây giờ không có chút nào sợ sệt, Cáo trắng không thể nói nhưng có thể viết, có phương pháp giao lưu này, hắn liền có thể hỏi được rất nhiều đáp án từ đối phương.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện