[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 18 : Kẻ ác

Người đăng: Soujiro_Seita

.
G ió Bấc ào ào mang theo hoa tuyết trắng xóa, chẳng chờ trời tối đã rơi xuống từng cơn. Hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống trên mặt Trần Kiếm Thần còn không lạnh bằng lòng hắn lúc này. “A Tam, anh dám mạo phạm tôi sao, chẳng lẽ không sợ bị đeo gông ba mươi ngày à?“ Trần Kiếm Thần bỗng nhiên quay lại, mày kiếm giương lên, quát một tiếng lớn, tựa như có sấm nổ giữa trời. Ở vương triều Thiên Thống, tú tài thuộc về những người có công danh, cho dù chỉ là gia cấp đặc quyền cấp thấp nhất, nhưng so với bách tính thường dân cũng là cao cao tại thượng. Hơn nữa luật pháp triều đình có quy định, bình dân mạo phạm tú tài phải “gia hào” ba mươi ngày. “Gia hào” chính là chỉ những phạm nhân mang gông gỗ chụp vào cổ, cùm hai tay, sau đó quỳ trước cửa nha môn để răn đe mọi người. Bộ gông gỗ đó thường nặng ba, bốn mươi cân, mang vào lâu thì gáy sẽ bị đè đến mức không nhấc lên nổi. Nếu phải đeo quá lâu thậm chí có thể làm chết người. Dựa vào điểm này, trước hết Trần Kiếm Thần cứ chụp cho đối phương một cái công án, xem hắn có biết khó mà lui không. Nghe thấy Trần Kiếm Thần hét lên một tiếng, A Tam đột nhiên đứng lại, trên mặt thần tình biến đổi, giây lát sau lại cắn răng một cái, vẻ mặt dữ tợn nói: “Giết mày rồi thì ai biết là tao làm ?” Vừa nghe hết câu, Trần Kiếm Thần biết ngay việc này không thể cứu vãn được nữa, lẫm liệt nói “To gan lắm!” A Tam lúc này như tên đã lắp vào cung đành phải làm liều, hắn ta hét lên một tiếng, trong tay đúng là đã nắm một thanh chủy thủ dài nửa thước, hung ác tiến tới. Hắn ta cũng là do cơn say thôi thúc nên mới càng ngày càng bạo gan, muốn nhân lúc bốn bề vắng lặng giết chết Trần Kiếm Thần, sau đó đem thi thể bỏ vào khu rừng bên khi cho hổ sói ăn, như vậy sẽ chẳng ai biết là do hắn làm. Hắn là lưu manh, hung hăng thành tính, giờ là cơ hội trời cho, lẽ nào lại buông tha ? Thấy hắn vọt tới, Trần Kiếm Thần bình tĩnh, đến lúc suýt bị đâm thì bỗng nhiên né tránh, sau đó vung ra một chưởng. Đùng ! Một chưởng rất chính xác, giáng mạnh vào mặt của A Tam. Phốc ! A Tam lảo đảo một cái, mắt nổ đom đóm, hắn chỉ cảm thấy nửa bên mặt mất cả cảm giác. Ngoài cái mặt bị tê, trong lòng hắn càng khiếp sợ đến tột đỉnh, Trần Kiếm Thần không phải là một tay tú tài trói gà không chặt sao? Vì sao phản ứng lại có thể nhanh nhẹn, mãnh liệt như vậy, sức lực mạnh mẽ chẳng khác nào một tên võ biền! Nhưng mà Trần Kiếm Thần không cho hắn một cơ hội thở lấy hơi, bước dài tới, chân xuất cước vào giữa ngực A Tam – một cước này nếu mà bằng vào thân thể kiếp trước, dù có rèn luyện nhiều năm cũng không đá ra hoàn hảo như thế được. A Tam hét lên một tiếng, đánh rơi chủy thủ trong tay xuống đất, người thì bay xa hơn trượng, chỉ cảm thấy yết hầu có vị ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi trên tuyết, nhìn thấy mà giật mình Một cước này khiến cho hung tính của hắn bay lên tận mây, hắn giãy giụa bò dậy, dập đầu ầm ầm “Trần tướng công tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, xin tướng công tha mạng.” Trần Kiếm Thần hừ lạnh một tiếng, đồng thời cảm thấy hả giận – nhớ tới trước đây không lâu, tại một chốn thời không khác, hắn xem qua một số cố sự ngụ ngôn đề cập tới một tòa miếu có một rãnh nước ở phía trước. Ngày đó có người đi qua, thấy rãnh nước quá rộng không dễ đi, liền đem tượng thần cúng bái trong miếu ra ngoài xếp ở trên, coi như cây cầu mà giẫm lên, nghênh ngang rời đi. Sau đó lại có một người tới, thấy thế thở dài “ Sao lại có thể khinh nhờn thần linh như vậy chứ !” Vội vàng đem tượng thần nâng dậy, thành kính dùng tay áo lau chùi tỉ mỉ, sạch sẽ sau đó để lại vào chỗ cũ trong miếu, lại cung kính cúng vái một phen rồi mới đi. Lúc người này đi rồi, tiểu quỷ trong miếu nói với đại vương: “Lẽ nào có lý đó, có nên trừng phạt cái tên lúc nãy hay không?” Đai vương đáp “Đương nhiên là có! Cho cái tên đến sau nếm mùi khổ sở chút đi ” Tiểu quỷ nghe vậy thì rất giật mình “Không phải nên trừng phạt người trước sao? Người phía sau rất mực cung kính ngài mà?” Đại vương liền nói “Kẻ trước là người ác, chúng ta làm quái gì được hắn chứ ? Trừng trị tên đến sau dễ dàng hơn nhiều.” ----- Từ đó có thể suy ra, quỷ thần cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, huống chi là người phàm. Trần Kiếm Thần vội vã muốn trở về nhà, cũng chẳng để ý đến việc đem A Tam đến quan phủ, hắn tin tưởng rằng đối phương từ nay về sau không dám giở trò gì nữa, lập tức lạnh lùng nói: “A Tam, ngươi tự lo liệu đấy!” Nói xong, phất tay áo bỏ đi Chờ hắn đi xa, A Tam mới dám lục đục bò dậy, chỉ cảm thấy đau nhức ở ngực, không biết có gãy xương không, tiết trời đang giá rét nhưng trán hắn lại đồ mồ hôi lạnh, thầm kêu không may: “Có câu nói, tú tài gặp quân binh, có lý cũng không nói được. Trần đại tú tài ngược lại không thế, dùng quyền cước luôn, hai chiêu liền đem đạo lý biểu hiện rất rõ ràng” Đây mà là tú tài à? Ài, mình không thể trêu hắn được.... A Tam nhổ một ngụm nước bọt có lẫn cả máu, nhưng trong đầu có một nghi vấn rất lớn trước sau không thể tỏ được: “Nhưng mà trước đây chưa hề nghe nói Trần Kiếm Thần có vũ lực, lẽ nào chuyện này có vấn đề ... Ai dà, mặc kệ, miễn là sau này tránh xa hắn là được, mình cũng do nhất thời hồ đồ mới dám xuống tay với hắn, tự nhiên lại rước họa vào thân.” Hắn lắc lắc đầu, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được có tiếng thở gấp từ đằng sau, cảm thấy kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, gần như phát sợ đến nỗi kêu thành tiếng.---------------- Bởi vì có một con sói lớn đen tuyền đứng ở đằng sau hắn ba thước tự lúc nào. Con chó sói to lớn có thân thể dũng mãnh, lông đen như mực, lỗ tai dài nhọn hoắt, một đôi mắt lộ ra sự hung tợn, chỉ hơi hé miệng liền lộ ra một đám răng nanh sắc bén lởm chởm. “Súc sinh, cút đi!” A Tam lấy làm kinh hãi, vội vàng nhặt ở dưới đất lên một tảng đá ném qua, sau đó khẩn trương tìm chủy thủ vừa rơi lúc nãy. Ô! Tảng đá hắn ném đã trật, không làm rụng nổi một sợi lông sói, sói đen gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhào tới quật ngã A Tam. A Tam vốn cũng coi như là người có thân thể khỏe mạnh, chỉ là hiện tại trên người bị thương, sức mạnh và độ nhanh nhẹn đã giảm đi rất nhiều, bị sói lớn kiềm chế lại, giãy dụa mãi không thoát. Trong lòng hắn lấy làm sợ hãi, vội vàng hô to cứu mạng. Nhưng lúc này Trần Kiếm Thần đã đi xa từ lâu, phụ cận lại càng không có người thứ hai, lấy đâu ra người đến cứu giúp hắn? Phốc ! Trong cơn hoảng loạn, hắn ta bị sói đen tìm ra sơ hở, cắn một phát vào ngực, ranh nanh xuyên vào tim, khiến cho một cơn đau khó có thể tả truyền tới. A Tam nhất thời chẳng còn khí lực để vùng vẫy, tứ chi nhũn ra, ánh mắt dần dại đi ---- hắn vạn lần không ngờ rằng, chính mình lại bị mất mạng dưới mõm sói.... A Ô ! Bầu trời u ám, tuyết trắng phấp phới, con sói lớn đó đứng thẳng người, ngẩng mặt lên trời tru lên, cái miệng rộng của nó đầm đìa máu me trông vô cùng đáng sợ. Hú xong, sói đen liền dùng hai chân sau đạp đất, cất bước đi về phía trước y như người, hướng nó đi đến chính là ngọn Phong sơn. Sau lưng nó bỏ lại một cỗ thi thể bị ăn hết tâm can không hề động đậy, nằm đó mặc cho hoa tuyết bao trùm lên. Lúc này, tuyết rơi lớn dần.... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang