[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 17 : Trừ yêu

Người đăng: Soujiro_Seita

.
N ghe thấy tiếng kèn kẹt như ai mài răng, Trần Kiếm Thần sởn cả tóc gáy: Chắc là Vương Phục bị Sơn Tiêu ăn thịt mất rồi... Đạo trưởng Khánh Vân cũng chẳng giải thích thêm một lời, chỉ thấy lão nhón tay, kẹp lấy một tấm đạo phù dài khoảng nửa thước: "Thiên địa vô cực, thần lôi tá pháp, sắc!" Đoạn giương tay ra, đạo phù liền bay lơ lửng rồi chui tọt vào trong thư phòng của Vương Phục. Bồng! Gần như cùng lúc, bên trong truyền ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa; lập tức con Sơn Tiêu kia hiện nguyên hình, lao đầu ra khỏi cửa, đụng vào làm vỡ tung cả cửa phòng. Thấy Khánh Vân đang đứng trong đình viện, Sơn Tiêu lộ ra vẻ thê lương, gào lên thảm thiết ra chiều sợ hãi lắm, rồi quay đầu tìm đường bỏ chạy. "Chạy đi đâu!" Khánh Vân quát lên, đột nhiên trong tay lão lại có thêm ba tấm đạo phù, vỗ về phía trên thanh kiếm gỗ đào một cái, trong miệng thì lẩm nhẩm gì đó làm ba tấm đạo phù dính sát ở trên thanh kiếm gỗ đào đột nhiên cháy lên phừng phực. "Nhanh!" Vèo vèo vèo, đạo phù lấy khí thế như sét đánh, bay vút ra đánh vào trên người Sơn Tiêu. Ầm! Ầm! Ầm! Tóe ra ba đốm lửa, kèm theo đó có một mùi chát khét tanh tưởi tỏa ra. Trong cổ họng con Sơn Tiêu vang lên tiếng kêu "ằng ặc" đau đớn, lăn trên mặt đất vô cùng thống khổ. Nhưng chỉ lăn một chốc nó liền bị ngọn lửa bùa thiêu thành một đống tro tàn, cơn gió thổi qua cuốn theo nó tan biến trong đất trời. --Không nằm ngoài dự đoán, toàn bộ quá trình trừ yêu vô cùng nhanh gọn sạch sẽ không có chút trắc trở nào. Dù cho như thế, Trần Kiếm Thần cũng mở mang tầm mắt rất nhiều. Kỹ thuật điều khiển bùa chú của Khánh Vân quả thực là vô cùng thành thạo đến mức xuất thần nhập hóa. Mà đạo phù trên người lão còn phảng phất lấy mãi không hết, mỗi thứ lại có một công dụng khác nhau, uy lực vô cùng lớn. Nếu như... Diệt trừ Sơn Tiêu, Khánh Vân lấy lại biển hiệu gậy trúc, rất thẳng thắn nói: "Việc này thế là xong, bần đạo cáo từ." Ý tứ cáo từ của hắn chính là đi xuyên tường luôn, không chào người của Vương gia --- còn các loại thù lao thì Khánh Vân đời nào để mắt tới? Tu sĩ chân chính xưa nay đều coi tiền tài như cặn bã, cũng không có nghĩa là bọn họ không cần tiền, mà mỗi khi bọn họ muốn dùng tiền thì có đến hằng trăm cách kiếm ra, không cần phải đi kiếm bằng cách làm cu li như vậy. Tu sĩ, bọn họ tu luyện để có sự tiêu dao, không vướng vào quy củ của thế gian phàm tục. Trần Kiếm Thần nói: "Đạo trưởng à, ông có thể cho ta một bộ bùa của ông được không?" Lúc này mà không nói ra yêu cầu thì khó mà có cơ hội nữa. Khánh Vân nở nụ cười ha ha: "Công tử không phải người trong "đạo", không đủ pháp lực, không thể nào điều khiển được những đạo phù này đâu...Ừm, ta có mang theo một tấm bùa hộ mạng, có thể báo động trước mỗi lúc gặp tà ma, cho công tử vậy. Tuy nhiên tấm bùa này chỉ có thể báo nguy một lần, sau đó sẽ hóa thành tro tàn." Nói đoạn, đưa qua một tấm đạo phù màu vàng được gấp thành hình tam giác. Trần Kiếm Thần nhận lấy liền giấu kỹ ngay vào trong người ---- tuy rằng không thể điều khiển nhưng có một tấm bùa hộ mệnh như thế ở bên người cũng coi như có thêm một lớp bảo hiểm, chỉ tiếc vẫn là loại hàng dùng một lần. Khánh Vân thi triển ra thủ đoạn súc địa thành thốn, thấm thoát đã mất dạng. Lần này đi, cũng không biết ngày sau còn cơ hội gặp lại hay không... Trần Kiếm Thần dù sao cũng có chút nuối tiếc, ấn tượng của hắn với Khánh Vân khá là tốt, đạo sĩ này thậm chí có thể nói là một người thầy chỉ đường cho hắn, để hắn hiểu về bộ mặt thật của thế giới này rõ ràng hơn. "Lưu Tiên, rốt cuộc anh cũng tới cứu tôi..." Một âm thanh uể oải truyền từ trong thư phòng ra, hóa ra là một người gầy đến chỉ còn da bọc xương đang bò trên mặt đất, vất vả lắm mới ra được. Thấy Trần Kiếm Thần liền lập tức kêu lên một cách kích động. Nếu không phải là tiếng nói này rất quen, Trần Kiếm Thần căn bản không thể nhận ra người kia chính là Vương Phục----hắn lại không chết, mà chỉ suýt bị hút thành người khô thôi. "Phất Đài huynh, làm sao anh lại ra nông nỗi này?" Trần Kiếm Thần giả vờ kinh ngạc. Vương Phục ôm lấy ống chân Trần Kiếm Thần mà gào khóc đến như đứt từng khúc ruột, như vừa chết đi sống lại: "Lưu Tiên, cậu không biết, ngu huynh khổ lắm...Hu hu hu...Tối hôm qua ngu huynh bị con yêu nghiệt kia tra tấn cả đêm đó! Cầm thú, đúng là cầm thú, không cho ta nghỉ ngơi lấy một phút! Hu hu hu..." Vừa nói nước mắt nước mũi vừa chảy ra ròng ròng, trộn lẫn vào với nhau. Lại thêm vào thân thể dung mạo tiều tụy, thực khiến cho người nào thấy cũng thương tâm, ai nghe cũng phải rơi lệ. Trần Kiếm Thần cảm thấy thổn thức --- đúng là họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu. Có lẽ đây cũng chính là sự trừng phạt nặng nề cho cái tính háo sắc của Vương Phục không chừng. Mặc dù suýt nữa thì trừng phạt chết hắn luôn. Đối với tao ngộ bi thảm tối ngày hôm qua của Vương Phục, Trần Kiếm Thần cũng chẳng lòng dạ nào mà truy hỏi tỉ mỉ, tuy nhiên cũng có thể đoán ra được. Lấy một ví dụ không hợp lý lắm, thì chính là Vương Phục bị hơn trăm người "thay phiên nhau", hơn nữa mỗi một người đều có thể trạng một người đàn ông vạm vỡ! Lập tức nói rằng: "Phất Đài huynh, con yêu nghiệt kia đã bị đạo trưởng cao nhân mà tôi mời tới tiêu diệt rồi, từ nay về sau anh có thể vô tư không lo nghĩ nữa." "Thật sao?" Vương Phục mừng đến nỗi suýt nữa thì nhảy dựng lên, tuy nhiên động tác này quá mạnh, quá tốn sức, khiến cho thân thể vốn đã suy yếu thê thảm của hắn không gắng gượng nổi, hai mắt trợn trắng lên rồi lăn quay ra bất tỉnh. Nhìn bộ dạng của hắn thế kia hẳn là không thể thoát được một trận ốm nặng rồi. Trần Kiếm Thần lắc đầu thở dài, mở cửa viên ra cho Vương đại tài chủ đi vào. Vương đại tài chủ vừa nhìn thấy Vương Phục ngã trên mặt đất thì vội vã xông lên ôm lấy, chỉ tới khi Trần Kiếm Thần giải thích mới hơi yên tâm, nhìn kỹ lại thì thấy đứa con trai quý mặc dù đang ngất xỉu, nhưng vẫn thở đều đều, khí sắc đã có chuyển biến tốt rõ ràng. Ngay sau đó, thê thiếp của Vương Phục liền gào khóc xông vào, sai bảo người dưới khiêng Vương Phục đi thật cẩn thận. Vương đại tài chủ kinh hãi mãi mới bình tĩnh lại, hòi Trần Kiếm Thần: "Lưu Tiên, đạo trưởng cao nhân kia đi rồi ư? Bác muốn tặng vàng bạc để cảm ơn ông ấy. " Trần Kiếm Thần trả lời: "Đạo trưởng kia chính là cao nhân thế ngoại, sau khi trừ yêu đã đi ngay rồi, cháu không giữ nổi lão." Vương đại tài chủ nghe vậy thì cảm thán không ngừng. Khắp trên dưới Vương gia vì việc này mà náo loạn đến gà bay chó sủa, rối tung phèo, căn bản là không ai có lòng dạ mà đãi khách nữa; Trần Kiếm Thần càng chẳng muốn ở lâu, một lát sau bèn cáo từ về nhà. Hắn đến thì nhanh, nhưng đường về thì đành phải đi bộ. Gió lạnh gào thét, sắc trời càng tối sầm lại, phảng phất như đã tới lúc chạng vạng. Trần Kiếm Thần nhìn trời, hơi nhíu mày, quấn chặt áo bông trên người mà chạy đi. Trong thời tiết lạnh toát như vậy chẳng có mấy ai đi ra đường, thành ra rất là hẻo lánh. Ước chừng đi khoảng hai dặm đường thì hắn mới thấy một người khác ở chỗ giao lộ phía trước, vóc người cao lớn, trong tay còn đang cầm một bầu rượu để uống, lấy rượu xua đi cái lạnh. Khi hai người đi gần tới nhau, Trần Kiếm Thần lập tức nhận ra đối phương--------A Tam, chính là A Tam, tên lưu manh bị hắn tát đuổi đi buổi tối hôm nọ. Lúc hai người đi qua nhau, tên A Tam kia liền ngẩng đầu hơi nhìn quét qua Trần Kiếm Thần, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường. Ngược lại Trần Kiếm Thần không hề để ý, chỉ lo đi đường mình. Nhưng đi thêm một quãng, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn quay đầu lại liếc mắt nhìn. Quả như dự đoán, tên A Tam kia đã quay lại, lén lút theo sau, trong tay hình như còn cầm một con dao. "Thừa lúc bốn phía vắng vẻ, muốn xuống tay với ta báo thù cái tát đó sao?" Khóe miệng Trần Kiếm Thần hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng--------Ở trên thế giới này không chỉ có yêu nghiệt mới có thể hại người; có những lúc, người hại người càng ác, càng khó lòng đề phòng, xưa viết: tiểu nhân giống như quỷ, ác nhân còn ác hơn quỷ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang