[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 16 : Dấu vết yêu quái

Người đăng: Soujiro_Seita

.
T ất nhiên Trần Kiếm Thần đồng ý đi theo Khánh Vân một chuyến là bởi vì muốn mở mang tầm mắt, mục sở thị cảnh tu sĩ hàng yêu trừ ma; mà từ thái độ của Khánh Vân xem ra thì hắn không hẳn là hoàn toàn không có cơ duyên tu đạo, bất quá cần phải mài giũa thêm, hoặc là cần có cảm ngộ gì đó. Nhìn theo góc độ khác thì như thế cũng tốt. Nếu quả thật đi theo con đường thông thường, hắn được Khánh Vân thu làm đồ đệ, thì ắt là phải xa xứ tức thời, đi theo ông ta khắp chân trời góc bể, đến lúc đó chưa chắc hắn đã quyết tâm mà bỏ mẹ ra đi được. Trần Kiếm Thần là người trọng tình trọng nghĩa. Điểm này Khánh Vân không hề nhìn lầm, nói lầm, thế nhưng tu đạo kiêng kỵ nhất là tình nghĩa. Nếu không thể làm cho tâm thần trong suốt, không còn ham muốn, làm sao mà tu luyện ra đạo tâm được? Không có đạo tâm thì dù có khai khiếu đi chăng nữa đạo hạnh cũng sẽ giẫm chân tại chỗ, khó mà tiến thêm nổi. Chỉ thấy Khánh Vân móc ra hai tấm bùa vàng ở lồng ngực, dài tới một thước, mặt trên có những chữ viết và ký hiệu khó hiểu như rồng bay phượng múa, khác hoàn toàn với những thứ bùa chú bán trên phố phường. Trên những tấm bùa này có phù văn đỏ thắm tỏa ra ánh sáng rạng ngời, hình dạng lại tự nhiên hoàn hảo, như là trời sinh, rất sống động. Chỉ nhìn thôi đã biết là không phải vật phàm, mà tràn đầy pháp lực, không phải là thứ hàng giả làm từ giấy vụn. Khánh Vân dán một tấm bùa vào đùi phải của mình, lại dán vào trên đùi Trần Kiếm Thần một tấm khác. Trần Kiếm Thần hỏi: "Đạo trưởng, đây là thứ gì vậy?" "Bùa độn gió dùng để chạy, chỉ là chút tài mọn thôi!" Trần Kiếm Thần nghe thấy mà phát sầu: Đối với ông thì là tài mọn, còn đối với tôi chẳng phải là tài cao ngất trời à? Rồi nhớ ra một chuyện, hiếu kỳ hỏi: "Hôm trước lúc ở trên núi, đạo trưởng rất là xuất quỷ nhập thần, đó là phép thuật gì vậy?" Khánh Vân không hề giấu diếm, cười nói: "Tên là "Súc địa thành thốn", tuy nhiên thuật này khá tốn pháp lực, hơn nữa không thể dắt theo người khác." Trần Kiếm Thần "À" lên một tiếng, không nói thêm nữa. Dán chắc đạo phù, Khánh Vân liền tạo ra một tư thế đặc biệt, trong miệng thì lẩm bẩm: "Phép mượn gió Đông, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, nhanh!" Nói đoạn bèn lấy ngón tay kề sát vào đạo phù ở trên đùi hai người, khiến cho những chữ phù văn đỏ thắm nhất thời nóng lên, tỏa ra hào quang lóng lánh; sau một khắc, Trần Kiếm Thần đã cảm thấy thân thể của hắn chạy vụt đi không kiềm chế nổi, giống như là đang cưỡi mây đạp góp, hai chân chẳng cần chạm đất mà cứ di chuyển nhanh chóng về đàng trước. Vút! Hắn ngạc nhiên khôn tả, bên tai có tiếng gió vù vù, còn cây cối ở hai phía thì vun vút lùi về sau. Trần Kiếm Thần vốn là muốn mở to hai mắt để nhìn cho kỹ, thế nhưng thân thể di chuyển nhanh quá làm gió quất vào đau cả mặt mũi, mí mắt gần như không mở ra nổi... "Đến rồi!" Phản phất chỉ trong giây phút, mà có khi chỉ bằng một cái chớp mắt, thân thể của Trần Kiếm Thần đột nhiên dừng lại, nghe thấy tiếng của Khánh Vân bèn vội vã giương mắt nhìn chung quanh, đã thấy nơi đây chính là cái khe núi hôm qua đánh nhau cùng Sơn Tiêu. Bùa độn gió quả nhiên danh bất hư truyền. Trần Kiếm Thần nhìn về phía chân mình, thì đã thấy tấm bùa độn gió kia tự động rơi xuống, chạm xuống đất thì cũng cùng lúc xảy ra biến hóa, màu sắc toàn thân nó mờ nhạt đi trong chốc lát. Sau cơn gió thổi qua thì hóa thành bột mịn, tứ tán bay đi không còn dấu vết gì nữa. Nguyên lai vật này chỉ dùng được một lần, chẳng trách Khánh Vân nói là chút tài mọn... Dù có như thế, tác dụng của tấm bùa này đối với Trần Kiếm Thần mà nói cũng đã rất đáng thèm khát. Không biết chút nữa có nên mở miệng xin đạo trưởng mấy tờ đến phòng thân không? Trong lòng Trần Kiếm Thần suy tính mấy chuyện cỏn con, còn bên kia thì mắt Khánh Vân đã sáng lên như đuốc, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đồng thời mũi lão ta rung rung phảng phất như đang ngửi gì đó. Một lát sau, đạo trưởng Khánh Vân lạnh lùng nói: "Nguyên lai là một con Sơn Tiêu đã tu luyện trăm năm, có sức lực mạnh mẽ, chẳng trách có thể làm hỏng pháp khí của ta." Chuyện như vậy Trần Kiếm Thần chẳng chen mồm vào nổi, chỉ biết dỏng tai nghe. "Công tử, cậu chờ ở đây, để ta đi bắt yêu." Trần Kiếm Thần vừa gật đầu đồng ý đã chẳng thấy bóng dáng đạo sĩ đâu, chắc là đi truy lùng Sơn Tiêu. Hôm nay trời đầy mây, rất lạnh lẽo, nhìn bầu trời cuồn cuộn mây hẳn là sắp có tuyết rơi nữa rồi. Trần Kiếm Thần đứng chờ ở một chỗ, đôi mắt đảo quanh cảnh giác chú ý tứ phía. Ước chừng qua một nén nhang, Khánh Vân đã trở lại, nhưng hai bàn tay không, trong miệng nói: "Thật là một con Sơn Tiêu giảo hoạt, không ở phía kia, mà lại đi về phía bên này. Công tử, xin hãy đi theo tôi." Sau đó Khánh Vân bèn đi trước, Trần Kiếm Thần theo ở đằng sau, cuối cùng đi thẳng tới ngoài cửa phủ họ Vương ở thôn Thư Dương. Khánh Vân ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: "Ở chính chỗ này, yêu khí thật là nặng nề." Trần Kiếm Thần thì sửng sốt: Không thể nào, con yêu nghiệt kia đúng là oan hồn bất tán, lại vẫn liều chết bám lấy Vương Phục? Đoạn lập tức nói: "Đạo trưởng, tôi biết chủ nhân gia đình này, hay là để tôi đi vào hỏi rõ đầu cua tai ngheo đã?" "Được, công tử cẩn thận." Trần Kiếm Thần tiến lên, gia đinh của phủ họ Vương nhận ra hắn liền lập tức đi vào thông báo. Ngay sau đó Vương đại tài chủ liền ra đón ----Bất quá khuôn mặt luôn cười híp cả mắt ngày hôm qua đã thay bằng vẻ ủ dột, chau mày. "Bá phụ, sao lại..." Trần Kiếm Thần nghi vấn. Vương đại tài chủ than thở: "Còn ai khác ngoài Phục nhi nữa. Tối hôm qua đột nhiên nó phát bệnh, lúc nóng lúc lạnh, mặt xanh môi trắng không ăn uống gì nổi. Chỉ trong một đêm mà đã gầy đến trơ cả xương...Bác đã tìm mấy tên thầy thuốc đến xem xét nhưng không chữa trị nổi, lão hủ chỉ có một mụn con trai ấy, nếu như xảy ra chuyện bất trắc gì thì biết làm thế nào đây..." Nói đoạn, nước mắt đã rớt xuống ào ào. Trần Kiếm Thần vừa nghe đã biết ngay chuyện không bình thường, hóa ra con mụ Đào Hoa kia thật sự nhớ tới "Một đêm vợ chồng bằng với tình nghĩa trăm ngày" đến nỗi không chịu buông tha cho Vương Phục, bèn thuật miệng hỏi: "Bá phụ, chắc là Phất Đài huynh trúng tà chứ gì?" Vương đại tài chủ vừa nghe liền giật mình đùng đùng: "Nói ra thì đúng là có chuyện như thế? Lần này hết thật rồi, phải làm thế nào bây giờ?" Hắn lập tức nhảy dựng lên, gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, hoang mang lo lắng ---- nếu chỉ là phát bệnh thôi thì còn có hi vọng mà cứu chữa, chứ trúng tà rồi thì đành bó tay. Trần Kiếm Thần không hề biến sắc, mà nói: "Vừa nãy cháu gặp một đạo sĩ ở bên ngoài, tựa như là cao nhân, hay là xin bác gặp ông ta một lúc?" "Xin mời! Xin mời vào ngay! Bao nhiêu tiền cũng phải mời cho bằng được!" Con trai độc đinh, bảo bối như khúc ruột gặp chuyện chẳng lành, Vương đại tài chủ chẳng còn thiết tha gì nữa. Tóm được cọng cỏ cũng coi như có thể cứu mạng được, liền lập tức ra ngoài cùng Trần Kiếm Thần, mời Khánh Vân vào. Đạo trưởng Khánh Vân chỉ chắp tay lại làm lễ qua loa, rồi đi thẳng tới trong sân ở thư phòng của Vương Phục, mũi thì ngửi ngửi, nói: "Quả nhiên là ở đây." Vương đại tài chủ căng thẳng đến độ chảy mồ hôi ròng ròng, chưa kịp hỏi thêm thì Khánh Vân lại nói: "Bần đạo không muốn cho ai thấy mình làm phép, các người đi hết ra ngoài chờ, chỉ duy Trần công tử là được ở lại hỗ trợ thôi." Vương đại tài chủ nghe thế, tuy rằng lo lắng nhưng vẫn nghe lời, gọi cả đám người hầu ra ngoài hết rồi đóng cửa viện lại, không cho bất cứ ai vào quấy rầy. Còn lão ta thì đi tới đi lui ngoài cửa, cầu thần khấn phật mong cho con trai không xảy ra chuyện gì... Trong sân, Trần Kiếm Thần đứng ở chỗ cái cửa phía sau để tránh bị vạ lây ---- Bỗng thấy Khánh Vân đặt bảng hiệu gậy trúc qua một bên, chân đạp theo hình thất tinh, tay lăm lăm kiếm gỗ đào, chỉ vào thư phòng quát lên như sấm: "Yêu nghiệt to gan dám làm hỏng pháp khí của ta, mau chóng đi ra đây nhận lấy cái chết!" Nói đoạn, nhất thời trong thư vòng có âm thanh khác thường, không giống tiếng người vang lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang