[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 15 : Họa bì

Người đăng: Soujiro_Seita

.
M àn đêm lạnh như nước; gió bấc gào thét ngoài cửa sổ, chợt nghe tưởng như có yêu vật đang gào khóc thảm thiết, u u u, vô cùng chói tai... Trần Kiếm Thần trằn trọc trở mình, mãi mà không thể ngủ nổi ----- Nếu như nói sự xuất hiện của đạo trưởng Khánh Vân đại biểu cho một mặt không hề đơn giản của thế giới này; thế thì sự hiện hình của con Sơn Tiêu kia ngày hôm nay, lại đại biểu cho một mặt khác. Vừa có tu sĩ, vừa có yêu ma; thế giới này đang càng ngày càng trở nên bí ẩn khó lường, rất cần phải tìm hiểu sâu hơn nữa. Cảm giác này vừa kích thích, lại vừa làm người ta say mê, khiến cho Trần Kiếm Thần không thể không lên dây cót toàn bộ tinh thần để mà đối mặt với nó, cũng như suy nghĩ kỹ càng để tìm ra lối thoát. Nhất định là phải đề cao năng lực của bản thân mới được. Chỉ có một thân thể cường tráng thôi chưa đủ...Thế nhưng biết tìm năng lực ở đâu? Học đạo pháp? Hay là thứ gì khác? Mấy ý nghĩ xẹt qua đầu---------- Trần Kiếm Thần đang trầm tư rồi lại vô tình tiến vào mộng đẹp lúc nào chẳng hay. Đạo trưởng Khánh Vân đến sớm hơn dự tính rất nhiều, mới giữa trưa ngày hôm sau lão đã có mặt ở trong thôn Cảnh Dương. Trần Kiếm Thần thấy lão thì vui mừng khôn tả, liền lập tức theo lão đi thẳng tới trên ngọn Ma Tử lĩnh. Đạo trưởng Khánh Vân luôn ra sức tránh né tầm mắt của mọi người, mà Trần Kiếm Thần cũng vậy. Dẫu sao hắn cũng là một người đọc sách, đi quá gần một đạo sĩ xuất gia sẽ bị người ta chê trách. Sắc mặt của đạo trưởng Khánh Vân không dễ coi, đặc biệt là khi lão cầm lấy pháp khí lục lạc càng giống như là bị người ta chém cho một đao, khóe miệng giật giật lên rất là đau lòng: "Con yêu nghiệt nhà người dám...dám phá hủy pháp khí của ta sao, đáng chết!!!" Có thể thấy là cái pháp khí lục lạc này đối với lão cũng không phải món đồ thường. Khóe miệng Trần Kiếm Thần cong lên, đúng là phí lời, chẳng lẽ con Sơn Tiêu ấy nó phải bó tay chờ chết hay sao? Nói đi nói lại, càng phải trách lão quá tự tin, đánh giá thấp thực lực của con yêu nghiệt, suýt nữa thì làm Trần Kiếm Thần phải lâm vào hiểm địa ấy chứ. Tuy thế những lời ấy cũng chỉ có thể oán thầm, nhất định là không thể nói ra. "Hôm qua ta biết pháp khí bị hư tổn, cho nên chạy cả đêm tới đây..." Nghe vậy, trong lòng Trần Kiếm Thần càng thêm khẳng định, giữa pháp khí lục lạc này và đạo trưởng Khánh Vân có một mối liên hệ tâm thần nào đó có thể tương thông liên tục, đây chính là sự ảo diệu của đạo pháp. Hắn lại lấy ra tấm da người bị xé rách hôm qua. Đạo trưởng Khánh Vân vừa thấy bèn cầm lấy, nói: "Quả nhiên là Họa bì." Trái tim Trần Kiếm Thần khẽ nhảy lên, làm bộ không hiểu mà hỏi: "Họa bì là gì vậy?" Khánh Vân vuốt vuốt râu, hỏi: "Công tử có tin thế gian này còn có yêu ma quỷ quái hay không?" "Tin!" Lại vẫn phải phí lời. Đã xuất hiện sờ sờ ở trước mắt rồi mà còn không tin chẳng hóa ra là người ngu à? Khánh Vân nở nụ cười ha hả: "Công tử có hứng thú nghe bần đạo nói rõ đầu đuôi không?" "Đương nhiên rồi, tôi cầu còn chẳng được nữa là, xin lắng tai nghe." Trần Kiếm Thần mừng rỡ, hắn chính đang cần những kiến thức không tầm thường này, cho nên lời ấy của Khánh Vân chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa. "Vạn vật trên thế gian đều có linh, chỉ khác nhau ở chỗ đã khai khiếu hay chưa..." Khánh Vân vừa mới mở miệng bèn phẩy phẩy quần áo: "...Động vật sau khi khai khiếu có thể gọi là "Yêu", cây cỏ sau khi khai khiếu có thể gọi là "Tinh", người chết đi mà oan hồn không tan, đã thoát tịch khỏi âm ty nên không được ghi lại, thì gọi là "Quỷ"; còn nếu là bùn đất nham thạch khai khiếu thì đó là "Quái"..." Trần Kiếm Thần vểnh tai nghe, càng nghe càng cảm thấy kinh hãi: Hóa ra thế gian này cũng đầy rẫy yêu nghiệt, ma quỷ hoành hành đấy nhỉ. "Đương nhiên yêu tinh quỷ quái bình thường không dễ gì mà khai khiếu được, cần có thời gian thật dài; hơn nữa do chúng nó không được truyền thụ đạo pháp, thường thường chỉ có thể tự mình lĩnh hội và cảm ngộ; trong khi đó linh trí của chúng nó lại thấp kém không ra gì, khó mà lĩnh ngộ được pháp tắc của đất trời. Thế nhưng mỗi khiđất nước sắp diệt vong, tất sinh ra yêu nghiệt, thời thế càng loạn lạc càng nhiều quỷ quái..." Nói đến đây, không biết là Khánh Vân vô tình hay cố ý mà lại nhìn chằm chằm vào Trần Kiếm Thần một hồi. Trần Kiếm Thần sửng sốt, trước mắt quốc gia thống trị ổn định, bốn bể thái bình, làm gì có chuyện loạn lạc ở đâu? Chẳng lẽ đạo trưởng có ẩn ý riêng, không phải nói hiện tại, mà là tương lai? Nỗi nghi vấn này hắn cũng không hề đột ngột hỏi lên, có khả năng chỉ là Khánh Vân thuận miệng nói ra thôi. "Thế gian có yêu nghiệt, ắt có tu sĩ, có đạo pháp khắc chế. Thiên hạ ngày nay, Đạo môn chính thống chia làm ba phần, một là Thục sơn ở thiên ngoại, một là núi Côn Lôn ở thế ngoại; còn một bên khác chính là nơi bần đạo xuất thân, Lao sơn ở hải ngoại----Thục sơn thì tu kiếm, Côn Lôn chuyên về kỳ môn pháp chú; còn Lao sơn chuyên thuật chế bùa...Đương nhiên ngoại trừ ba núi này ra, còn có một số môn phái tu đạo khác tồn tại, chỉ là không có tiếng tăm thôi." Trần Kiếm Thần nghe thế thì lấy làm mở mang tầm mắt, tầm nhìn như dõi tới bầu trời biển cả, tiêu dao khắp đất trời, bèn vội vã nghiêm cẩn thi lễ nói: "Nguyên lai đạo trưởng xuất thân từ Tiên môn Lao sơn, tiểu tử rất là kính ngưỡng." Khánh Vân nở nụ cười ha hả, khoát tay chặn lại: "Bần đạo bất quá là một đệ tử ký danh ở ngoại viện Lao sơn mà thôi, mới đến bậu cửa....Người tu đạo chúng ta chỉ cầu tiêu dao, trường sinh, thế nhưng con đường ấy chậm biết bao, có Khai khiếu - Âm thần - Kim đan - Nguyên anh - Pháp tướng - Nhân tiên sáu cảnh giới, cũng là sáu đại kiếp nạn, tu vi của bần đạo bây giờ mới là Âm thần mà thôi." Hắn nói chuyện êm tai, cũng có lòng đem chuyện đạo pháp kể ra, chính vì cố ý muốn gieo một hạt giống vào trong tâm khảm của Trần Kiếm Thần. Kỳ thực cùng là kẻ tu đạo, nhưng yêu tinh quỷ quái gặp gian nan gấp đôi bình thường, khó có ngày thành công. Ở trong lòng Khánh Vân chúng nó thuộc về "loài khác", không được hắn thừa nhận. Quả nhiên Trần Kiếm Thần nghe thế thì say sưa lắm, thu được rất nhiều lợi ích. "Truyền thừa đạo pháp, không thể giảng bằng lời, không thể viết bằng văn, mà chỉ điểm hóa qua ý niệm. Vì thế những thứ được gọi là khẩu quyết, bí tịch, tất cả đều chỉ là da lông bên ngoài, không phải tinh túy bên trong..." Thì ra là như vậy, Trần Kiếm Thần đã rõ ràng, chẳng trách thế gian rất nhiều bí tịch khẩu quyết, thế nhưng vạn người chưa chắc có một người đắc đạo, thì ra là có bí ẩn ảo diệu như thế; nói cách khác, không có sư phụ điểm hóa nhập môn thì cho dù có khẩu quyết bí tịch, cũng chỉ là thầy bói xem voi, chẳng bao giờ tìm thấy cửa mà vào. Tu đạo quá khó! Từ đó suy ra, số lượng người tu đạo chân chính trên cõi đời này chắc chắn không nhiều. Cảm thấy mình nói cũng kha khá rồi, Khánh Vân bèn dừng lại, chỉ vào tấm họa bì trong tay mà nói: "Vật ấy cũng thuộc phạm trù pháp khí, được chế tạo từ da người. Yêu nghiệt đem khoác vào có thể hóa thành hình người, nhờ đó mà điên đảo chúng sanh. Ha ha, thế nhân mê muội, rõ ràng là yêu quái, vậy mà lại cho là đẹp, thật đáng tiếc, thật đáng thương! Mà yêu nghiệt nhờ vào họa bì, liền có thể mê hoặc đàn ông để cùng giao hợp với chúng, hấp thụ tinh dương tăng cường tu vi." Trần Kiếm Thần gật đầu tán thành, sau khi hơi trầm ngâm định mở miệng, biểu hiện chút suy nghĩ thì Khánh Vân ở bên kia lại tựa như đã sớm đoán trước được, nói thẳng: "Công tử có tuệ căn, hiểu được đại nghĩa, có lòng can đảm, chẳng khác rồng trong loài người; thế như tính cách thư sinh đã ngấm quá sâu, tâm thần nhiều nỗi ràng buộc, tạm thời vẫn không thích hợp tu đạo..." Bị hắn chặn họng lại, Trần Kiếm Thần liền cảm thấy khá là bất mãn. Khánh Vân nhìn thấy nhưng cũng không nói ra --- lão nói nhiều với Trần Kiếm Thần như vậy coi như là đã chỉ điểm cho rồi; dù sao bằng vào tu vi của Khánh Vân cũng không có cách nào thực hiện việc "điểm hóa"; thứ hai là người tu đạo vừa vào Đạo môn tức là thoát khỏi hồng trần. Bất kể thiên hạ hưng vong, bách tính khổ đau bệnh tật đều mặc kệ. Xen vào hết chuyện này đến chuyện kia, thế thì không phải là tu đạo, mà là làm quan. Còn việc hàng yêu trừ ma thì lại phải lý luận theo kiểu khác, dù sao việc đó cũng đã thoát khỏi phạm trù của thế gian, thuộc về sự đấu tranh của người tu đạo với những thứ "khác loài" rồi, chẳng qua là đem việc giải cứu bách tính ra làm cái cớ mà thôi. Trong con mắt của Khánh Vân, tính cách của Trần Kiếm Thần rõ ràng là không phù hợp với yêu cầu thứ hai của việc tu đạo ---chí ít là hiện nay vẫn không hợp; dừng lại một hồi, lão bổ sung thêm, nói: "Công tử, bần đạo có một sư thúc đang sống ở Giang châu, đạo hiệu là "Quảng hàn". Đạo pháp ông ta cao thâm khó dò, chính là một vị thế ngoại cao nhân chân chính. Tuy nhiên hành vi của ông ấy lúc nào cũng bí ẩn như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, ngay cả ta cũng chưa thấy mặt bao giờ...Ừm, công tử nếu thật tình muốn hỏi thì có thể ghi nhớ điều này. Nếu có cơ may, có thể bái Quảng Hàn sư thúc làm thầy." Đây có tính là hi vọng hay không? Trần Kiếm Thần âm thầm nhớ lấy. "Công tử, con yêu vật Sơn Tiêu kia bị thương trốn mất, nếu mà bỏ mặc thì ngày sau ắt nó sẽ lại làm hại nhân gian, cho nên bần đạo muốn tự mình đi tiêu diệt. Cậu có hứng thú đồng hành để xem không?" Trần Kiếm Thần đáp: "Nguyện đi theo ngài." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang