[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 14 : Chương thứ mười bốn yêu quái xuất hiện
Người đăng: Soujiro_Seita
.
T iếng chuông chói tai chợt phát ra, sóng âm khiến cho màng nhĩ đau đớn, nên không chỉ Đào Hoa, mà ngay cả Vương Phục vốn đang nổi quạu cũng đột nhiên yên lặng, giống như bị ai đập mạnh vào đầu vậy. Hai con mắt tràn đầy tơ máu của hắn ta mở thật to, nhìn về phía Trần Kiếm Thần vẫn đang trầm tĩnh nghiêm túc kia như là mới lần đầu quen biết, trong lòng không khỏi rung động không thôi..
Thế này là thế nào, cuối cùng đang xảy ra chuyện gì vậy??
Nỗi kinh hoàng trong lòng hắn ta ầm ầm trỗi dậy , trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Phất Đài huynh, anh nhìn kỹ Đào Hoa của anh đi, quả thật là xinh đẹp như hoa, lương thiện hiền thục!"
Giọng nói Trần Kiếm Thần bình tĩnh, kiên nghị, ở thời khắc mấu chốt như thế này mà hắn, một tên thiếu niên, lại cực kì minh mẫn tỉnh táo, không hề rối loạn.
Vương Phục theo lời nhìn xung quanh, chỉ thấy một cảnh tượng mà cả đời này cũng khó quên nổi --
Đào Hoa đứng cách đó ba trượng, do dự không dám đi về phía trước, đôi mắt to trợn tròn, gắt gao nhìn chòng chọc vào trên người Trần Kiếm Thần, thần sắc trên mặt biến ảo không chừng, nhưng hiển nhiên rất không bình thường, mang theo sự kinh ngạc, sợ hãi, oán hận cùng rất nhiều tâm trạng phức tạp khác.
Nàng mấy phen làm bộ muốn tiến về phía trước, nhưng rồi lại dừng lại. Chỉ chốc lát sau, nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Lục lạc này làm hại ta, nhưng đã không có chủ nhân của nó ở đây thì ta sợ quái gì, cứ ăn trái tim của hai ngươi rồi hẵng đi!"
Nói xong, Đào Hoa vươn ra mười ngón tay, chỉ trong nháy mắt, từng cái móng tay đen ngòm sắc nhọn dài ra vun vút từ chỗ đầu ngón tay, sau đó vươn tay tự vạch một đường ở giữa người, cắt từ chỗ mi tâm xuống vang lên tiếng xì xì, ngay sau đó ả ta lại xoay tay lột ra một tầng da người, đoạn hét lớn một tiếng, chỉ thấy một con Sơn Tiêu (*) mặt xanh nanh vàng hiện ra nguyên hình, hai mắt nó như cái đèn, răng nhọn như cưa, sừng sững mọc ra phía bên ngoài môi, dài tầm nửa thước.
"A!"
Vương Phục nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi hồn phi phách tán, đũng quần khẽ run, mùi khai tràn ngập, hóa ra là sợ đến tè cả ra quần.
Trần Kiếm Thần buông tay ra, nhất thời hắn ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, nhũn ra như một bãi bùn, đến đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, trong miệng sùi bọt mép, may mà còn chưa ngất đi.
Rống!
Sơn Tiêu nổi giận phi thường, vội vàng nhào lên.
Lúc này thật ra Trần Kiếm Thần cũng rất vội vã, sống lưng đã toát hết mồ hôi lạnh tự bao giờ, chưa kịp phản ứng gì cả. Chỉ có tiếng chuông vang lên liên tục, pháp khí ban đầu cất vào trong ngực nay tự động bay ra, lơ lửng ở giữa không trung, bên trên còn có từng tia kim quang nhàn nhạt vọt ra đâm thẳng về phía Sơn Tiêu, cứ như là chúng có mắt vậy.
Xoẹt xoẹt xoẹt !
Kim quang tiến vào trong cơ thể chẳng khác nào đao kiếm.
Sơn Tiêu bị thương, cả người chảy ra dòng máu màu xanh biếc. Nhưng nó cực kì hung hãn, thậm chí không hề lùi lại mà lao vọt về đằng trước, thề phải đem Trần Kiếm Thần băm thành trăm mảnh.
"Vương Phục làm hại ta rồi!"
Kình phong đánh tới, Trần Kiếm Thần thầm mắng trong lòng. Trong thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, toàn thân hắn căng ra, phi thân thật nhanh về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Cũng may bây giờ thân thể hắn không còn yếu ớt như ngày xưa, nếu không chỉ sợ đã bủn rủn tay chân từ lâu, không thể động đậy, trở thành oan quỷ dưới móng vuôt của Sơn Tiêu.
Ông!
Sơn Tiêu càng hùng hổ dữ tợn, pháp khí lục lạc càng xoay tròn nhanh hơn, đột nhiên nó tỏa ra ánh vàng rừng rực, mơ hồ có thể thấy được có có rất nhiều dạng kí hiệu nổi lên, dập dềnh như sóng nước, rồi vù một tiếng hóa thành sao băng, đột nhiên vọt tới chỗ Sơn Tiêu.
Bồng!
Chấn động tạo thành một tiếng nổ vang, Sơn Tiêu hét lên một tiếng thảm thiết, phần nửa người trên cường tráng lại bị vỡ thành mảnh nhỏ, máu thịt bay tán loạn tứ tung khắp nơi. Tuy nhiên nó cũng chưa chết, hai chân hơi khụy xuống, thân thể tàn phế đã chui vào lòng đất. Vút vút vút, có thể dùng mắt thường nhìn thấy một vệt bùn đất cuộn lên lao nhanh về hướng bắc, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Độn thổ!
Phốc!
Cái pháp khí lục lạc lúc này đã hoàn toàn mất đi kim quang, trở lại như thường, rớt thẳng xuống dưới mặt đất.
Trần Kiếm Thần thở dài một hơi, bước lên phía trước nhặt cái lục lạc lên, nhìn thấy bên ngoài lục lạc lại xuất hiện một vài vết rạn, rách ra một miếng to -- pháp khí này có vẻ như sắp hỏng rồi.
Không thể nào. . .
Trần Kiếm Thần cảm thấy bất ngờ, giờ nghĩ lại mới thấy sợ, nếu như cái chuông này không trấn áp được con Sơn Tiêu kia chẳng phải là mình mất luôn cái mạng nhỏ này sao?
Kỳ thực kế hoạch ban đầu của hắn là cố gắng hết sức không để mình phải lọt vào hiểm địa, dù sao cũng không biết địch ta như thế nào, cũng nên cẩn thận. Không ngờ Vương Phục lại đột nhiên đem Đào Hoa trở lại, làm chuyện phát sinh đột biến ngoài ý muốn, làm rối loạn kế hoạch đã định, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Trần Kiếm Thần .
Sau khi đem bộ da mà Sơn Tiêu vừa lột ra thu lại cẩn thận, Trần Kiếm Thần nhìn về hướng mà Sơn Tiêu bỏ chạy, lại quay đầu lại nhìn Vương Phục, vốn lúc này đã sợ hãi đến choáng váng, chắp tay khoan thai nói: "Một đêm phu thê bằng trăm năm tình nghĩa, Phất Đài huynh, tôi nghĩ, Đào Hoa nhất định sẽ trở về tìm anh."
"Lưu Tiên, Lưu Tiên cứu tôi với!"
Vương Phục bừng tỉnh, gào khóc lăn tới ôm chặt lấy chân trái của Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần cười nhẹ nói: "Phất Đài huynh, không phải là anh muốn cắt đứt tình nghĩa với tiểu đệ sao?"
Vương Phục sắc mặt trắng bệch, nước mắt nước mũi nước miếng giàn dụa: "Lưu Tiên, tất cả là do ngu huynh có mắt không tròng. . ."
Trần Kiếm Thần nhìn bộ dáng của hắn vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Nói như vậy, mọi sự kế tiếp anh đều nghe theo lời của tôi chứ?"
"Nghe nghe, chắc chắn là nghe!"
Nhìn thấy Sơn Tiêu hiện hình, Vương Phục sớm bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, nếu như thần kinh hơi yếu một ít, có khi đã hôn mê bất tỉnh mất rồi không chừng. Bây giờ hắn đã coi Trần Kiếm Thần như là tấm bùa hộ mệnh duy nhất, vô cùng tôn thờ, cho dù Trần Kiếm Thần bảo hắn đi ăn cứt hắn cũng tin tưởng Trần Kiếm Thần làm như thế là muốn tốt cho hắn.
"Trẻ nhỏ dễ dạy thật."
Trần Kiếm Thần đỡ lấy Vương Phục, đợi tâm tình của hắn ta bình tĩnh trở lại mới dặn dò tuyệt đối không thể lộ ra chuyện này, sau khi về nhà phải đóng cửa mà suy nghĩ lại lỗi lầm, an tâm đọc sách, chờ đợi sự sắp xếp của hắn, không được ra khỏi cửa một bước.
Vương Phục gật đầu như gà mổ thóc, đáp ứng hết, nắm chặt bàn tay của Trần Kiếm Thần, hai mắt chớp chớp nói: "Lưu Tiên, anh đúng là người tốt."
Trần Kiếm Thần nổi da gà lên, đoạn vung tay ra, thầm nghĩ: Mình làm người tốt, nhưng suýt nữa thì bỏ cả mạng mình, quả thật muốn làm người tốt ở thế gian này thật là khó...
Sau khi nghỉ ngơi hồi sức, hai người liền trở về Vương gia, dưới sự tiếp đón nồng nhiệt không thể chối từ, Trần Kiếm Thần liền ở lại Vương gia ăn cơm trưa. Cũng may nam nữ phân biệt nên không cần ngồi cùng bàn với Vương đại tiểu thư.
Sau bữa cơm, Trần Kiếm Thần mượn giấy bút của Vương Phục, viết chữ " Phúc " đưa cho Vương đại tài chủ, sau đó tạm biệt về nhà, trước khi chia tay Vương đại tài chủ còn lén lút nhét hai thỏi bạc ròng vào tay Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần nhận lấy, không hề khách khí.
Thật ra hiện giờ hắn cũng hơi thấp thỏm, không biết tiếp theo nên làm gì đây? Tốt nhất là mong đạo trưởng Khánh Vân mau chóng đến tìm hắn, đứng ra chấm dứt sự tình này.
Sơn Tiêu bị thương trốn chạy, nhưng không ai biết liệu nó có trở lại trả thù hay không, không giết được nó dầu sao vẫn là mối tai ngọa ngầm.
Sau khi Trần Kiếm Thần rời đi , Vương Phục ngay lập tức đứng giữa nhà lớn tiếng tuyên bố: "Ta muốn sớm chuẩn bị cho khoa thi Hương, cần nằm gai nếm mật, khổ học thi thư; để thể hiện lòng quyết tâm, từ ngày hôm nay mọi sinh hoạt cá nhân đều diễn ra trong phòng riêng, không ra khỏi cửa nửa bước ..."
Nghe được con trai lần đầu tiên tuyên bố những lời như thế này, Vương đại tài chủ vừa mừng vừa lo, chả nhẽ đây đều là do Trần Kiếm Thần ảnh hưởng, khiến cho con trai mình thay đổi tính nết ??
Hẳn là như thế, đúng là con rể tốt có khác.
Vương đại tài chủ hai mắt sáng lên, chuyện này cần ra tay thật nhanh, không nên để người khác cướp mất. Với đồ cưới bạc vạn, lão gia ta không tin Trần gia không động tâm, hừm hừm!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện