[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai

Chương 13 : Biến cố

Người đăng: Soujiro_Seita

.
V ương đại tài chủ càng nhìn Trần Kiếm Thần càng thấy vừa ý, dáng vẻ đường hoàng, tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ mà từng trải, tiền đồ vô lượng...Con rể tốt như vậy đúng là ngàn vàng khó cầu, hắn cũng là cực kỳ hy vọng con gái của mình có thể gả đến Trần gia. Còn ngoại hình, tính cách con gái của mình rốt cuộc như thế nào, trong lòng hắn đương nhiên rõ nhất. Thời điểm như thế này vai trò của Vương Phục mang tính then chốt, làm sao mà lại vắng mặt cơ chứ? Hắn liền vỗ bàn phân phó A Thủy: “A Thủy, ngươi lại đi một chuyến, thấy thiếu gia thì nói với hắn, nếu như hắn không trở về ngay, thì sau này mỗi tháng cũng đừng hi vọng có tiền tiêu. A Thủy được lệnh, lại vội vã rời đi lần nữa. Sắc mặt Trần Kiếm Thần biến ảo khó lường – hắn đến nhà thăm hỏi, về tình về lý Vương Phục đều sẽ trở về ngay, trừ khi thực sự có việc gì không thể dứt ra được. Nhưng mà Vương Phục có thể có việc gì không thể dứt ra được? Nói trắng ra là đang ở trong vòng tay người đẹp không muốn trở về chứ sao. Lẽ nào việc này còn bị ảnh hưởng bởi Đào Hoa nữa, nàng ta không muốn thả Vương Phục trở về? Nói như vậy, tình cảnh của Vương Phục thực sự rất nguy hiểm rồi... Trần Kiếm Thần lâm vào trầm tư, hắn cũng không đến nỗi nóng lòng như lửa đốt – nếu Vương Phục chết vì chuyện này, chỉ có thể trách chính hắn ta quá ham mê sắc đẹp; Trần Kiếm Thần không có nghĩa vụ cũng như không cần thiết phải xông đến Giang Châu, như vậy chỉ làm náo loạn kế hoạch, khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, có khả năng bởi vì vậy mà mất mạng. Nhất là cái pháp khí lục lạc của đạo trưởng Khánh Vân chưa từng thể hiện ra uy lực hiệu quả, Trần Kiếm Thần làm sao biết đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Không biết người, không biết ta, cho nên việc này nên làm cẩn thận, tuyệt đối không thể liều lĩnh. ... "Hừ, quái lạ thật đấy!" Vương đại tài chủ vẫn còn đang thở phì phò, bất quá Trần Kiếm Thần nhìn một cái, liền cảm thấy vẻ giận dữ của hắn có vẻ hơi giả tạo. Với địa vị như là của quý, như khúc ruột của Vương Phục ở Vương gia thì làm gì có chuyện Vương đại tài chủ sẽ thật sự phạt hắn? Vương đại tiểu thư đã trở về khuê phòng , trước khi đi còn quay đầu liếc mắt đưa tình với Trần Kiếm Thần, làm cho Trần đại tú tài nổi lên da gà khắp người, rùng mình phát ớn. Bầu không khí trong đại sảnh trở nên khá trầm lặng, Trần Kiếm Thần thực sự không có tâm trạng để ăn điểm tâm và uống trà nữa, trong đầu đang tính toán, nếu như Vương Phục không về nữa, hắn lập tức liền rời khỏi Vương gia, không thèm can dự chuyện này nữa. Ước chừng nửa canh giờ, bên ngoài đại sảnh có tiếng người vang lên, Vương Phục rốt cục trở lại. Rất nhanh, Vương Phục tâm tình khó chịu bước vào phòng khách, đầu tiên là thi lễ vấn an cha hắn, sau đó ngồi vào bên cạnh Trần Kiếm Thần, nói: "Lưu Tiên, huynh đã đến rồi." Chỉ cách có một đêm, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy hắn gầy đi đáng kể, mí mắt thâm quầng trũng sâu, có một vầng màu xanh nhàn nhạt. Người ngồi ở trên ghế mà phảng phất không còn khung xương, dặt dà dặt dẹo. Vương đại tài chủ lườm nhi tử một cái, lão bây giờ còn không biết tới sự hiện diện của Đào Hoa, mà chỉ cho là con trai lại đi thanh lâu ở Giang Châu lêu lổng cả đêm. Ông ta cũng không muốn trách mắng hành động này của con, mà chỉ lo lắng cho thân thể hắn, sợ Vương Phục tửu sắc quá độ, hư hại nguyên khí. Tuy nhiên bởi vì có mặt Trần Kiếm Thần, Vương đại tài chủ cũng không trách phạt Vương Phục nữa, nói rằng: "Phục nhi, con bồi chuyện Lưu Tiên, cha vào trong sai người làm cơm. Lưu Tiên, cậu hôm nay nhất định phải ở lại dùng cơm nhé." Trần Kiếm Thần oán thầm: hôm nay mình nhất định không thể ở lại... Vương đại tài chủ mới vừa đi vài bước, bỗng như nhớ ra gì đó, nói với Vương Phục: "Phục nhi, ngày hôm qua không phải cha dặn con đi mời Lưu Tiên viết cái chữ Phúc sao? Chữ đâu?" Vương Phục ngáp một cái, gãi gãi đầu, chăm chú suy nghĩ một hồi lâu đều không thể nhớ ra rốt cuộc làm rơi cái chữ Phúc kia ở nơi nào. Nhìn dáng vẻ của hắn, Vương đại tài chủ thở dài một hơi, chắp tay nói: "Lưu Tiên, xem ra lại phải nhờ cháu viết một bức mới." Trần Kiếm Thần đáp lễ nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu ạ." Vương đại tài chủ lắc đầu thở dài, đi ra cửa. Vương Phục tiếp tục ngáp dài, hỏi: "Lưu Tiên, huynh tìm ta có chuyện gì không?" Trong lòng hắn thật ra có hơi khó chịu, vừa mới sáng ngày ra, đang cùng Đào Hoa ở trên giường lăn lộn nóng bỏng, đã bị A Thủy đến cắt đứt, rất mất hứng, hơn nữa Đào Hoa lại hơi hơi oán giận, nếu là lần đầu tiên đã đành, không ngờ cha của hắn lại phái A Thủy đến giục lần thứ hai, làm hắn đành bất đắc dĩ trở về. Trần Kiếm Thần ung dung không hề biến sắc, liếc mắt lạnh nhạt, nói: "Ta muốn mời Phất Đài huynh đi một nơi." Vương Phục lơ đễnh hỏi: "Đi nơi nào?" Trần Kiếm Thần nở nụ cười: "Huynh đi theo ta là biết." Đứng dậy bước đi trước. Vương Phục có hơi chần chừ, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên, theo hắn đi ra ngoài. Đi ra khỏi Vương phủ, tới bên ngoài cổng thôn, Vương Phục kéo Trần Kiếm Thần lại, nhỏ giọng hỏi: "Lưu Tiên, huynh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu vậy?" Trần Kiếm Thần cũng không trả lời, đi thẳng một mạch dẫn Vương Phục đi tới một khe núi hẻo lánh phía tây thôn Thư Dương mới đứng lại. Khe núi này, có một rừng cây nhỏ mọc lên thưa thớt, rất là tĩnh mịch. Thấy Trần Kiếm Thần sắc mặt trịnh trọng, Vương Phục nghi hoặc hỏi: "Lưu Tiên, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trần Kiếm Thần nói: "Phất Đài huynh, nếu như tôi cho huynh biết, cái cô Đào Hoa có vấn đề, anh có tin không?" Vương Phục ngẩn ra: "Có vấn đề, có vấn đề gì?" Trần Kiếm Thần nói từng chữ một: "Nàng - không - phải - là - người!" "Không phải là người, thì là cái gì?" Vương Phục hỏi theo bản năng. "Không phải quỷ ắt là yêu!" Nghe vậy Vương Phục đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức ôm bụng cười to: "Lưu Tiên, uổng huynh đọc đầy bụng sách thánh hiền mà lại nói năng linh tinh như vậy, sai, sai to rồi!" Rồi hắn lập tức lắc đầu thở dài: "Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, thật không hiểu nổi vì sao ngày hôm nay huynh toàn nói bậy. Thực không dám giấu diếm, Đào Hoa cũng về cùng ngu huynh, bất quá tôi sợ người cha nghiêm khắc kia nổi nóng, nên mới bảo nàng chờ trong xe ngựa ở bên ngoài. Nếu như anh cho là nàng là yêu, tôi có thể dẫn anh đi gặp nàng ngay bây giờ." Gì cơ? Trần Kiếm Thần sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là muốn tát cho Vương Phục một cái ngã lăn quay —— người này bị sắc mê hồn đến nông nỗi như thế rồi ư? Chỉ có thế là kế hoạch ban đầu đã hoàn toàn lộn xộn, cần phải sắp xếp lại hết. Trần Kiếm Thần cực kỳ ghét những chuyện đột nhiên như thế này, trong lòng ha hả cười lạnh, chỉ muốn rũ tay áo bỏ đi thẳng một mạch, nói: "Phất Đài huynh, anh cao hứng quá nhỉ!" Vương Phục ngoẹo cổ, chợt hỏi: "Lưu Tiên, chẳng lẽ huynh đố kỵ ta ôm được người đẹp mang về mà cố ý gây xích mích, ly gián ư?" Vừa mới nói ra lời ấy, suýt nữa thì Trần Kiếm Thần cất tiếng cười to. Nhưng Vương Phụcthì càng nghĩ càng càng cảm thấy mình đoán đúng rồi, vẻ mặt càng có mấy phần thay đổi: "Trần Kiếm Thần, hành vi của anh không phải là cách làm quân tử đâu. Vợ bạn, không thể trêu, đừng nghĩ đến những điều nhơ bẩn này..." Hắn càng nói càng trở nên kích động, gân xanh nổi lên đầy trán: "Tôi đúng là có mắt không tròng, nhìn lầm anh. Từ nay về sau, tôi muốn "cát bào đoạn giao"(*) với anh.” Trần Kiếm Thần lạnh nhạt nhìn hắn chẳng nói một lời —— quả thật là kẻ đáng thương thì chắc chắn có chỗ đáng trách. “Đào Hoa...” Vương Phục chính đang nói đến nỗi nước bọt văng tung tóe, đột nhiên nghẹn lại, bởi vì hắn nhìn thấy ngoài khe núi xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, yểu điệu đi tới. "Đào Hoa, làm sao nàng lại đi ra khỏi xe ngựa." Vương Phục vội vã nghênh đón. Trần Kiếm Thần không chút nghĩ ngợi, đột nhiên đưa tay đi tóm lấy gáy Vương Phục, giữ hắ lại. Thân thể Vương Phục bây giờ có thể nói là cực kỳ gầy yếu, bị hắn bắt lại như là diều hâu vồ gà con, căn bản không thể giãy ra được, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, cảm thấy toàn bộ suy đoán vừa nãy đều là sự thực; kết bạn không cẩn thận thành ra dẫn sói vào nhà, vừa hối hận vừa phẫn nộ, hầu như rơi vào một trạng thái cuồng loạn: " Trần Kiếm Thần mày là cái loại lòng muông dạ thú, mày muốn làm gì, mau thả tao ra!" Một bên giãy dụa, một bên lại xông đến chỗ Đào Hoa hô to: "Đào Hoa, chạy mau đi em!" Đã đến nước này, còn muốn làm một sứ giả hộ pháp nữa cơ đấy. Nhưng mà Đào căn bản chẳng thèm nghe hắn, vẫn tiếp tục đi từng bước tới gần. Đến lúc cách khoảng ba trượng, “keng keng keng”, một hồi tiếng chuông chói tai vang lên một cách dị thường từ trên người Trần Kiếm Thần. Tiếng chuông vừa vang, sắc mặt Đào Hoa đại biến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang