[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 12 : Đến nhà
Người đăng: Soujiro_Seita
.
”L ưu Tiên ca, tay của anh không có sao chứ?"
Sau khi kinh ngạc, A Bảo liền hỏi thăm tay của Trần Kiếm Thần, sợ hắn bị chấn thương trong lúc đánh người.
Trần Kiếm Thần cười nói: "Không sao."
Thân thể hắn giờ đây rất khoẻ mạnh, đánh A Tam như đánh con ruồi, chỉ dùng bốn phần khí lực mà thôi; nếu như đối phương dám cố gắng chống đối, chắc chắn hắn sẽ không nương tay.
Tú tài, cũng không nên chỉ biết nói chuyện lý lẽ, múa mép khua môi. Chí ít Trần Kiếm Thần sẽ không như thế, lúc cần ra tay liền ra tay, không hề chần chừ .
A Bảo "À" lên một tiếng, nỗi lòng hơi rối lên. Ngày hôm nay Trần Kiếm Thần gây cho nàng một loại cảm giác xa lạ mãnh liệt, nhưng không ngờ trong đáy lòng, nàng lại yêu thích loại này cảm giác xa lạ này.
"A Bảo, em chuyển tới ở nhà anh nhé."
Trần Kiếm Thần mở miệng nói.
A Bảo ngẩn ngơ, đáp: "Làm thế sao được ạ?"
“Anh nói được là được, em thu dọn đồ đạc luôn đi, chúng ta đi về nhà anh ngay bây giờ."
Ngữ khí của Trần Kiếm Thần rất mạnh mẽ, không thể nghi ngờ.
A Bảo lại há to miệng thêm một lần nữa, nhưng mà nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Trần Kiếm Thần một lúc thì lại chẳng biết nói gì, bèn quay lại miếu thu dọn hết đồ đạc nhanh chóng.
Ngay sau đó, hai người men theo đường cũ trở về.
A Bảo lẽo đẽo đi sau Trần Kiếm Thần nửa bước theo thói quen, đôi mắt sáng của nàng dán chặt vào phía bóng lưng đột nhiên trở nên cao lớn của Trần Kiếm Thần mà trong lòng tràn đầy niềm vui. Tâm nguyện nhiều năm của nàng đột nhiên trở thành hiện thực, làm cho nàng cảm thấy cứ như là đang mơ —— nàng chỉ hy vọng, cả đời này có thể đi theo sau Trần Kiếm Thần .
Về đến nhà, Trần Kiếm Thần kể đại khái tất cả mọi chuyện, còn Mạc Tam Nương sau khi hơi run run ngạc nhiên cũng không có bất kỳ ý kiến gì, thân thiết kéo tay A Bảo , sau đó liền đối xử nàng như là con gái ruột.
Mắt A Bảo đỏ lên, nước mắt bất giác lã chã lăn xuống.
Gia cảnh Trần gia thực ra cũng rất túng quẫn, chỉ có hai gian phòng, Trần Kiếm Thần một gian, A Bảo cùng Mạc Tam Nương một gian.
Trời không còn sớm, mọi người bắt đầu an giấc.
Trần Kiếm Thần nằm ở trên giường thật lâu, khó có thể đi vào giấc ngủ, nhiều lần nghĩ tới chuyện sử dụng pháp khí lục lạc để hàng yêu trừ ma, sau khi suy nghĩ cân nhắc hồi lâu hắn rốt cục cũng nghĩ tới một biện pháp ổn thỏa, có tính khả thi, rồi mới an tâm ngủ.
Vừa cảm thấy trời sáng, lũ gà đã gáy vang.
A Bảo rất chăm chỉ nên đã dậy từ sớm làm việc nhà và điểm tâm sáng.
Có lẽ là do tìm được chỗ dựa vững chắc cho cuộc sống, nên trên khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ luôn nở nụ cười rất là sung sướng.
Ăn xong điểm tâm, thừa dịp A Bảo thu dọn bát ăn cơm, Mạc Tam Nương lặng lẽ gọi Trần Kiếm Thần vào một bên, hỏi thẳng vấn đề: "Lưu Tiên, có phải là con có ý với người ta không?"
Trần Kiếm Thần dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Làm sao lại có chuyện đó được?"
Mạc Tam Nương nói: "Vậy thì tốt. A Bảo là một cô bé tốt, thế nhưng. . ."
Bà không nói tiếp, nhưng Trần Kiếm Thần hiểu rõ ý tứ của mẹ, ở trong thời đại coi trọng môn đăng hộ đối như thế này, hắn và A Bảo tuyệt đối thuộc về hai thế giới khác nhau. Dù cá nhân hắn hoàn toàn không để ý điểm này, tuy nhiên với tuổi tác và tình cảnh hiện nay thì Trần Kiếm Thần không muốn liên quan đến chuyện nam nữ quá sớm.
Hắn cho A Bảo dọn tới chỉ đơn giản là bởi vì hắn cảm thấy đó là chuyện nên làm.
Huống hồ, A Bảo tính tình chịu khó, hiền lành, tin rằng mẹ có một thiếu nữ như vậy làm bạn thì cuộc sống sẽ vui vẻ hơn rất nhiều, có thể nói nhất cử lưỡng tiện; phải biết rằng đầu xuân sang năm, hắn sẽ đi tới Giang châu để đọc sách, để lại một mình mẹ luôn làm hắn thấy không yên lòng . Còn chuyện áp lực cuộc sống thì cũng chỉ là thêm một cái miệng ăn ăn mà thôi, Trần Kiếm Thần tự tin có thể giải quyết được.
Chuẩn bị qua loa một chút, Trần Kiếm Thần liền đi bái phỏng Vương Phục.
Nhà Vương Phục ở thôn Thư Dương, cách thôn Cảnh Dương khoảng năm dặm; Sau khi cưỡi con lừa nhỏ chạy nhanh đến thôn Thư Dương , Trần Kiếm Thần bèn hỏi dò kỹ càng đường đến nhà Vương Phục.
Nhà họ Vương chính là giai cấp địa chủ, tường cao sân rộng, tôi tớ thành đàn, cảnh tượng vô cùng xa hoa.
Nghe thấy gia đinh thông báo, chủ nhân Vương gia Vương đại tài chủ lập tức liền cười ha hả ra đón. Lão là một người mập mạp, vóc người tròn vo, mặt đỏ lừ lừ, lúc nào cũng cười tít cả mắt. Lại là một vị hương thân, nói năng khéo léo, luôn giữ lễ nghi.
Chủ khách ngồi xuống, uống trà ăn bánh xong, nghe hỏi Vương Phục thì Vương đại tài chủ trả lời: "Khuyển tử còn đang trong thành Giang châu chưa có trở về."
Lập tức Trần Kiếm Thần liền nghĩ ra uẩn khúc trong đó, nhất định là hôm qua sau khi trở về Vương Phục đã đi thẳng tới biệt viện ở Giang châu tìm Đào Hoa, đúng là vui đến không còn biết trời đất gì nữa.
Hắn tức đến bể phổi, nói: "Vương bá phụ, bác có thể nhờ người đi Giang châu gọi Phất Đài huynh trở về hay không? Cháu tìm hắn có việc gấp."
Vương đại tài chủ nói: "Được chứ. . . A Thủy, mày mau mau cưỡi ngựa đi Giang châu gọi thiếu gia trở lại ngay, cứ nói Lưu Tiên đến đây rồi.”
Người hầu tên A Thủy tuân mệnh mà đi.
Tiếp đó Vương đại tài chủ liền bồi mấy câu chuyện phiếm với Trần Kiếm Thần. Bỗng nhiên ông ta nói: "Lưu Tiên, cậu là thiếu niên tuấn tài nổi tiếng Giang châu, không biết bây giờ đã có hôn ước hay chưa?"
Trần Kiếm Thần trả lời: "Nhà cháu nghèo khó, làm gì có cô gái nào để mắt chứ?"
Hai mắt Vương đại tài chủ sáng ngời, nói: "Lão phu còn có một đứa con gái, tuổi mới mười lăm, đang lứa xuân thì, cũng chưa từng hôn ước, nếu như không chê, hay là gả cho Lưu Tiên được không?"
Trần Kiếm Thần sợ hết hồn, vội nói chối từ: "Việc này có quan hệ trọng đại, cần phải có mẹ cháu chủ trì, chứ tiểu tử không tự quyết được."
Kỳ thực mấy tháng nay, từ lúc hắn thi đậu tú tài, đã có mười mấy bát bà mối tới cửa, gần như đạp nát cả bậu cửa Trần gia, nhưng mà trong đó cũng không có mối nào thích hợp, vừa ý Mạc Tam Nương cả. Chẳng ngờ lần này đến thăm Vương gia, bỗng dưng lại gặp phải chuyện như vậy.
Vương đại tài chủ cười ha hả nói: "Không sao, hay là ta gọi tiểu nữ đi ra gặp mặt Lưu Tiên, nếu như hai bên cảm thấy vừa ý nhau thì bẩm báo cao đường sau cũng không muộn."
Vương đại tài chủ liền sai nha hoàn mời tiểu thư đi ra.
Thấy ván đã đóng thuyền Trần Kiếm Thần cũng không tiện nói nữa, dẫu sao ngắm một chút cũng chẳng mất gì.
Sau đó không lâu, tiếng ngọc bội vang lên, lại ngửi thấy làn gió thơm nức mũi, Trần Kiếm Thần bèn ngẩng đầu nhìn, nhưng suýt nữa thì phun cả ngụm trà thơm trong miệng ra ngoài.
Trời đất quỷ thần ạ, chẳng lẽ đây là hình tượng xuyên qua thế giới của “Chị Phượng béo”. . . Vậy cũng không đúng, khuôn mặt này, vòng eo, mỗi ngày phải ăn bao nhiêu lương thực mới có thể có nhiều mỡ như vậy chứ hả!
Vốn cứ nghĩ ngắm một chút cũng chẳng sao, vạn vạn không ngờ rằng liếc mắt nhìn liền xảy ra chuyện lớn. Đặc biệt là tiểu thư vừa đi ra, một đôi mắt long lanh nước đã như mọc ra cái đinh đóng chặt ở trên người hắn, lấp lánh phát quang, đôi môi to phè lại còn chảy ra nước dãi...
Trong chớp mắt, Trần Kiếm Thần suýt nữa thì chạy mất dép.
Vương đại tài chủ vuốt râu mỉm cười nói: "Lưu Tiên, tiểu nữ tuy rằng không dám nói quốc sắc thiên hương, nhưng tướng mạo đoan trang, phúc hậu, từng có thầy xem tướng đoan chắc tiểu nữ có tướng cực kỳ vượng phu."
Trần Kiếm Thần nghe thấy mà chảy mồ hôi ròng ròng, phúc hậu đến ít nhất là hai trăm cân, ai mà đỡ cho nổi, cho dù hắn cơ trí hơn người, giờ khắc này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may đang lúng túng thì đúng lúc đó hạ nhân A Thủy kia trở về.
A Thủy đi tới bên người Vương đại tài chủ, ghé lỗ tai nói nhỏ vài câu, Vương đại tài chủ bỗng nhiên nổi nóng, vỗ bàn một cái: "Cái gì, nó dám không trở lại!"
Thấy thế, Trần Kiếm Thần giật mình: sự tình e sợ có biến!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện