[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 11 : Lục lạc
Người đăng: Soujiro_Seita
.
Đ ối mặt với ánh mắt chờ đợi của Trần Kiếm Thần, Khánh Vân chỉ khẽ mỉm cười, chắp tay lại, nói: "Thật không may, gần đây bần đạo có chuyện quan trọng khác muốn làm, sợ là không có cách nào đi bắt yêu."
Trần Kiếm Thần sửng sốt, lập tức cuống lên —— hắn cũng không hoàn toàn sốt sắng vì Vương Phục , Vương Phục háo sắc, bị yêu quái nhập vào người đúng là gieo gió gặt bão. Bất quá nói đi nói lại, có cơ hội cứu hắn một mạng, Trần Kiếm Thần tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Huống hồ, việc này phát sinh rất kỳ lạ, lúc đó Trần Kiếm Thần cũng ở đó, ai biết con yêu mỵ kia sau khi hại Vương Phục, có xuống tay với mình hay không?"
Phòng ngừa mọi rắc rối có thể xuất hiện, mới an toàn cho mình sau này.
"Đạo trưởng, ngươi không thể thấy chết mà không cứu. . ."
Khánh Vân cười ha ha: "Bần đạo là người xuất gia, ký tình sơn thủy, chỉ cầu tiêu dao, vốn không nên quản việc của nhân gian , nhưng mà. . ."
Ngữ khí bỗng nhiên thay đổi: "Việc này nếu liên quan đến yêu vật quấy phá, bần đạo đã biết thì không thể ngồi yên không để ý đến. . ."
Nghe đến đó, Trần Kiếm Thần yên lòng.
Khánh Vân nói tiếp: "Tuy rằng trùng hợp lúc bần đạo đang có việc, không thể bỏ mà đi làm việc khác được, nhưng công tử ngươi có thể cầm cái chuông này, sau đó đưa cho người bạn học tốt kia của ngươi, dùng nó để phòng thân, yêu mỵ sẽ không dám đến gần, nếu như nó dám đến nữa , thì sẽ có đến chứ không có về, cái chuông này của bần đạo sẽ hàng phục nó."
Nói xong, tay đưa cái chuông cổ qua.
Trần Kiếm Thần cẩn trọng đón nhận, chợt cảm thấy trong tay trầm xuống, vật ấy khá nặng. Hắn cẩn thận quan sát, cái chuông cũ kỹ lâu đời, màu vàng sẫm, bên ngoài thân khắc rất nhiều phù văn nổi, nhìn qua không hiểu biểu đạt ý gì, dáng vẻ rất là ảo diệu. Cầm chuông, lắc nhẹ nhàng, liền có thể phát ra tiếng vang lanh lảnh dễ nghe.
Chẳng lẽ, vật ấy chính là pháp bảo trong truyền thuyết?
"Đây là pháp khí của bần đạo, không cần niệm chú điều khiển, mà có thể tự động phát huy tác dụng, hàng yêu trừ ma. . . Chờ bần đạo xong việc, sẽ quay lại lấy."
Thì ra là như vậy, còn tưởng rằng rất hào phóng tặng cho ta chứ. . .
Trần Kiếm Thần nói thầm một câu, nhưng cũng cảm thấy mục đích căn bản đã đạt được. Nghe đối phương nói, cái pháp khí chuông cổ này có pháp lực vô biên, đủ để đối phó với con yêu mỵ kia, vậy là được rồi.
Hắn vội ho một tiếng, đang muốn mở miệng hỏi dò vài vấn đề liên quan đến đạo pháp mà hắn cảm thấy hứng thú, không ngờ Khánh Vân tựa hồ sớm nhìn thấu tư tưởng của hắn, cười nói: "Công tử, người quen sống trong nhung lụa; đạo không giống thì không cùng chí hướng, bần đạo cáo từ."
Giương tay một cái, một cây phất trần không biết từ đâu hiện ra, phất nhẹ nhàng , trong phút chốc đã không thấy người đâu nữa, một khắc sau, lại xuất hiện ở cách đó hơn mười mét, rồi lại biến mất, chẳng biết đi đâu.
Trần Kiếm Thần nhìn đến ngây người —— đạo pháp này, quả nhiên là cao thâm khó dò, kinh thế hãi tục, người người ước ao có được. Nếu như có cơ hội, Trần Kiếm Thần sẽ lập tức bái sư tu tập. Bất quá theo tình hình hiện nay, đối phương hiển nhiên không ý này, tùy tiện nói một câu đã từ chối hắn.
Xem ra cứ cho là thế gian này tồn tại đạo tu tiên, cũng không dễ dàng gì mà học được.
Trần Kiếm Thần cầm chuông trong tay đờ ra một lúc, bỗng nhiên nghĩ tuy rằng bây giờ chính mình cầm pháp khí , nhưng làm sao có thể làm cho Vương Phục chấp nhận, mang ở trên người mới là một vấn đề đau đầu.
Nếu như nói thẳng sự thực, Vương Phục từ lâu đã lún sâu vào vũng bùn, chắc chắn không thể nào chấp nhận. Cho nên, hẳn phải nghĩ biện pháp khác mới được. . .
Suy nghĩ một số biện pháp, đều thấy không ổn, cuối cùng thấy sắc trời đã tối, lại sợ mẹ lo lắng, Trần Kiếm Thần liền ngừng suy nghĩ, vội vội vàng vàng xuống núi về nhà.
Vừa tới cửa thôn, đã nhìn thấy hai người là Mạc Tam Nương cùng A Bảo đi ra, chắc là đi tìm hắn. Nhìn thấy Trần Kiếm Thần bình yên trở lại, trên mặt hai người mới hết vẻ lo lắng.
Mạc Tam Nương nói giọng trách móc: "Lưu Tiên, con đi đâu vậy?"
Trần Kiếm Thần trả lời lảng đi: "Con vừa gặp một bằng hữu, nói chuyện một chút. . ."
Bên kia A Bảo trừng mắt ngạc nhiên, cảm thấy Trần Kiếm Thần lại kết giao bằng hữu cùng một đạo sĩ, thực sự có chút kỳ quái. Bất quá nàng tâm tư thông tuệ, cũng không nói ra.
Do Trần Kiếm Thần năn nỉ nhiệt tình nên A Bảo đáp ứng ở lại Trần gia ăn cơm. Sau bữa cơm, thiếu nữ giành dọn bàn, rửa chén bát.
Xong việc, A Bảo phải về miếu thổ địa, Trần Kiếm Thần nói: "Sắc trời đã tối, anh đưa em về."
A Bảo đang định từ chối, nhưng chưa kịp nói ra thì lại thôi.
Đêm đông đến sớm, tuy bầu trời có lốm đốm mấy ngôi sao, nhưng vẫn tối om, Vì vậy Trần Kiếm Thần lấy một chiếc đèn lồng cũ trong nhà để chiếu sáng dọc đường.
Ngôi làng ban đêm u ám, tịch liêu sâu sắc, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa —— bởi vì dầu hỏa đắt giá, các gia đình trong thôn đều rất quý trọng, đa số chỉ thắp sáng một lúc là thổi tắt rồi đi ngủ sớm.
Dọc đường đi Trần Kiếm Thần mải nghĩ ngợi, nên không nói lời nào, A Bảo cũng im lặng. Chỉ có tiếng bước chân của hai người trên con đường nhỏ vang lên, sàn sạt như một khúc hòa âm.
Không lâu sau, đã đến miếu thổ địa.
Trần Kiếm Thần giơ đèn lồng lên chiếu sáng cho A Bảo đi vào, nhìn thấy bên trong bày biện đơn sơ , giống như là nhà chỉ có bốn bức tường , không khỏi có chút chua xót trong lòng.
"Lưu Tiên ca, anh quay về đi thôi."
"Ừ, vậy em đi ngủ sớm một chút ."
Trần Kiếm Thần đi ra khỏi miếu nhỏ, mới đi được vài bước, đột nhiên thấy bên ngoài một bóng người đi tới , bước chân lảo đảo trong bóng đêm. Dưới ánh sáng mờ mờ của bầu trời đêm, có thể nhìn thấy đối phương có thân hình cao lớn, tóc hơi rối , trong miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ.
Trần Kiếm Thần hơi nhướng mày, chưa kịp làm gì thì đã thấy đối phương miệng đầy mùi rượu xông thẳng tới, xem bộ dáng là muốn vào trong miếu thổ địa .
"Đứng lại, ngươi là ai!"
Trần Kiếm Thần hét lớn một tiếng.
Người kia không biết đã uống bao nhiêu rượu, cười to nói: "Ngươi là ai, đứng ở trong này làm cái gì, ta tới tìm A Bảo. . ."
Nhờ ánh sáng từ đèn lồng, ở khoảng cách gần Trần Kiếm Thần rốt cục thấy rõ bộ dáng của đối phương, là một hán tử hơn ba mươi tuổi, mặt dữ tợn, con mắt có vẻ mông lung.
A Tam vô lại.
Trần Kiếm Thần nhận ra hắn, là một gã lưu manh ở thôn bên cạnh, có chút bản lĩnh đánh nhau, lại có một thân man lực, rất vô lại ở thôn bên .
"Lưu Tiên ca, có chuyện gì xảy ra vậy?"
A Bảo nghe tiếng ồn liền đi ra, vừa thấy A Tam thì sợ hết hồn, trốn ngay ở phía sau Trần Kiếm Thần.
Là một cô nhi, hơn nữa là một nữ cô nhi quyến rũ trời sinh như A Bảo, thì dù tuổi còn nhỏ, thường ngày cũng vẫn hay bị rất nhiều tên lưu manh rỗi việc quấy rầy. Đối với những lời nói tròng ghẹo khó nghe nàng đều giả vờ không nghe thấy. Không ngờ rằng khuya hôm nay tên A Tam kia lại mò tới tận miếu thổ địa, có lẽ là do hắn say quá mất rồi. Nếu không phải vừa khéo có tkt ở đây thì chẳng biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thường ngày những lúc tỉnh táo nếu A Tam mà nhìn thấy tkt thì chỉ có nước tránh thật xa, không dám ho he. Thế nhưng bây giờ hắn uống say khướt, hám sắc đến nỗi mất cả trí khôn, nên vừa thấy A Bảo đi ra đã cợt nhả thò tay, định xoa xoa mặt nàng.
“To gan nhỉ!”
Đôi mày kiếm của tkt nhíu lại, đột nhiên ra tay tát vù vào mặt A Tam.
Bốp!
Sau tiếng vang giòn giã, A Tam bị tát đến nỗi xoay tròn hai vòng, đầu váng mắt hoa, máu mũi trộn cùng với răng bay ra ngoài. Phía tai sưng vù lên làm hắn lập tức tỉnh rượu, lại nhìn thấy tkt lẫm liệt đứng ở trước mặt thì giật mình kinh sợ: “Trần...Trần tướng công!”
“Cút đi!”
A Tam vội vã chạy thục mạng.
Không nhắc tới A Tam, chỉ thấy A Bảo ở phía sau ngoác mồm trợn mắt-------đây, đây thật sự là anh Lưu Tiên thư sinh nho nhã, trói gà không chặt hay sao?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện