[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 10 : Đạo sĩ
Người đăng: Soujiro_Seita
.
N hân khẩu thôn Cảnh Dương không nhiều, nhưng diện tích khá là rộng rãi, 58 hộ gia đình phân bố chằng chịt, rộng khắp, tràn tới một phần vùng chân núi.
Ngọn núi có tên là “Ma Tử Lĩnh”, chỉ là một mảnh núi thấp, cây cối thưa thớt, nằm bên cạnh một dòng sông. Theo phong thủy học thì vị trí địa lý của Thôn Cảnh Dương có chút linh khí, bởi vậy năm nay trong thôn có một vị thiếu niên đỗ đầu Tam Thí là tài tử Trần Kiếm Thần.
Dưới Ma Tử Lĩnh có một ngôi miếu thổ địa, là một gian kiến trúc khuôn viên chừng hai trượng. Trước miếu mọc một cây hòe lớn, trong miếu có tượng thần của một vị thổ địa công, mỗi khi mùng một, mười năm, người dân trong thôn Cảnh Dương đều đến nơi đây thắp hương bái thần. Còn A Bảo thì ở ngay khoảng đất trống phía sau tượng thần.
Vốn yêu thích sạch sẽ, lại đã xem thổ địa miếu là nhà của mình từ lâu, bởi vậy trong miếu xưa nay luôn được dọn dẹp cẩn thận.
Ánh chiều tà cuối ngày le lói có chút cảm giác tối tăm.
Trần Kiếm Thần hai người đi tới trước miếu thổ địa, thấy bên trong trống không, làm gì còn có vị đạo sĩ nào?
Trần Kiếm Thần thất vọng:
“Không thể nào, lại tóm hụt sao ?”
“Lưu Tiên ca, ở chỗ kia ....”
Bỗng A Bảo mở miệng, chỉ tay nói.
Nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, dưới một gốc cây thông gần chân núi Ma Tử Lĩnh, Trần Kiếm Thần nhìn thấy một vị đạo sĩ ngồi trên mặt đất khoanh chân đả tọa.
Vị đạo sĩ này trước kia Trần Kiếm Thần đã từng gặp ở tửu quán: Lao Sơn đạo sĩ.
Sao hắn lại chạy tới nơi đây đả tọa, giả thần giả quỷ....
Trần Kiếm Thần mắng xéo một câu rồi nói với A Bảo : “A Bảo, người về nhà nói với mẹ ta, ta còn có một số việc tối nay mới quay về, bảo mẹ không cần chờ ta về ăn cơm. ”
A Bảo hỏi: “Lưu Tiên ca, ngươi muốn làm gì ?”
“Việc này ngươi không cần hỏi nhiều, đi về đi, đừng để mẹ ta lo lắng”
A Bảo ngoan ngoãn gật đầu, lập tức chạy về trong thôn.
Trần Kiếm Thần hít một hơi dài, nhanh chân bước tới.
Hắn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc liền chạy tới chỗ vị đạo sĩ kia, đang định mở miệng hỏi,, bỗng nhiên thấy hoa mắt, vốn vị đạo sĩ còn ngồi đả tọa nơi đây chớp mắt đã biến mất, khiến Trần Kiếm Thần nhảy dựng lên.
“Ơ, Người đâu rồi?”
Hắn vội vàng nhìn đông rồi lại nhìn tây, giữa sườn núi Ma Tử Lĩnh, thân ảnh vị đạo sĩ xếp bằng xuất hiện trên một phiến đá to bằng cái thớt.
Từ chỗ này đến giữa sườn núi ít nhất cũng phải 200 – 300 mét, làm thế nào mà .... ?
Trần Kiếm Thần hai con mắt mau chóng co lại ..... có điểm kỳ lạ!
Là một kẻ xuyên qua thế giới, tư duy của hắn không giống thư sinh bình thường, từ lâu đã suy đoán thế giới này không đơn giản, rất khả năng có sự tồn tại của nhân vật “Không phải người bình thường”. Như vậy, vị Lao Sơn đạo sĩ trước mắt này, có phải trong truyền thuyết thế ngoại cao nhân? Hoặc là lục địa thần tiên?
Trần Kiếm Thần trái tim kích động đập thình thịch, nhưng lại hưng phấn cùng khẩn trương, mặt khác kèm theo một chút ưu sầu, lo lắng: thân phận đối phương không rõ ràng, lập trường không rõ ràng, ai biết được lão đạo sĩ là hạng người gì đây? Nếu hắn vui buồn bất thường, động chạm tới điểm kiêng kỵ của hắn, không phải tự tìm đường chết sao???
Không phải là ai cũng may mắn đến nỗi, khiến cho cao nhân vừa gặp đã choáng váng tưởng là thiên tài, có tài năng vạn người chưa chắc có một, vội vã thu làm đồ đệ.
Hướng suy nghĩ này có thể khả thi, nhưng tuyệt không nên vì vậy mà trở nên cuồng nhiệt, sẽ ảnh hưởng tới phán đoán cơ bản.
Trần Kiếm Thần trong lòng âm thầm hơi do dự, bất quá hắn liền đưa ra quyết định rất nhanh – cơ hội khó gặp, một khi bỏ qua, thật không biết chờ tới ngày tháng năm nào. Huống hồ, Lao Sơn lão đạo sĩ chắc chắn sẽ không có ác ý, bằng không cũng không làm việc thừa thãi như vậy.
Quyết định xong, hắn lập tức cất bước lên núi.
Từ khi ăn cái trái cây lai lịch thần bí kia, thân thể Trần Kiếm Thần xảy ra biến hóa, thoát thai hoán cốt, tinh lực dồi dào, như rồng như hổ, bước đi như bay, không bao lâu liền đến giữa sườn núi.
Vèo!
Gần như cùng lúc Trần Kiếm Thần đến nơi, thân ảnh lão đạo sĩ lại biến mất.
Fuck you !#$@$ không nên hành hạ người khác vậy chứ ....
Trần Kiếm Thần khẩn trương giương mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy trên con đường núi quanh co như ruột dê cách đó vài mét, lão đạo sĩ một tay giữ bảng hiệu trên gậy trúc, một tay lắc lắc cái chuông đồng cổ, vang vọng leng keng. Kèm theo tiếng chuông, trong miệng phát ra lời ca: “Người người đều coi thần tiên là tốt, nhưng không biết thần tiên ở nơi nào, trong mơ ta thấy mây trắng gió mát, không có trăm sự âu sầu của thế gian .... ”
“Đạo trưởng, đạo trưởng xin dưng bước!”
Trần Kiếm Thần vội vã lên tiếng kêu to, nhưng lão đạo sĩ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không nhanh không chậm cất bước hướng đỉnh núi đi tới.
Trần Kiếm Thần nổi đóa lên, khoa chân múa tay, nhanh chân đuổi sát theo. Chỉ là .... bất kể hắn cố gắng chạy nhanh thế nào khoảng cách giữa hắn cùng lão đạo sĩ từ đầu tới cuối đều là hơn một trượng, không thể rút ngắn nửa bước.
Kỳ quái lạ lùng!!!
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền đã lên tới đỉnh núi Ma Tử Lĩnh.
Cuối cùng lão đạo sĩ quay đầu lại chắp tay nói: “Công tử đuổi bần đạo không rời, không biết có chuyện gì? ”
Trải qua một vòng đuổi gấp, Trần Kiếm Thần cả người bốc lên mồ hôi nóng hổi, cũng may thể chất siêu nhân, không thở mạnh, vội vàng thi lễ cung kính mà nói: “Tiểu tử Trần Kiếm Thần chính là một tên tú tài, gặp gỡ đạo trưởng, xin thỉnh giáo ?”
“Bần đạo Lao Sơn Khánh Vân.”
“Nguyên lai là đạo trưởng Khánh Vân, thất kính.”
Trần Kiếm Thần ngoài miệng hàn huyên, nhưng trong lòng nhanh chóng tự hỏi: nên gợi chuyện như thế nào.
Khánh Vân liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén như thật có thể nhìn thấu tâm lý của hắn, nói: “Công tử, nếu như không có việc, bần đạo muốn cáo từ.”
“Có việc, có việc...”
Trần Kiếm Thần khẩn trương gọi lại: “ Không biết đạo trưởng còn nhớ rõ những lời người đã nói trong quán rượu hôm nay không?”
Khánh Vân khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là nhớ chứ, bất quá bần đạo đã nói với một vị công tử khác....”
“Hắn là bạn tốt cùng trường với ta.... Đạo trưởng ... sự tình là như vậy ....”
Lập tức Trần Kiếm Thần không giấu diếm gì nữa, bắt đầu từ chỗ nửa đường cứu Đào Hoa, đem lý do sự tình đầu đuôi nói ra hết.
Nghe xong, Khánh Vân hơi suy tư hỏi: “Cậu hoài nghi cô gái kia có vấn đề?”
“Không sai.”
Khánh Vân gật đầu một cái, trên dưới đánh giá Trần Kiếm Thần, thầm nghĩ: “Người này không chỉ thể trạng tuấn tú, còn có tuệ căn, thực sự không tầm thường. Chỉ tiếc hắn là một tú tài, ngày sau không khỏi sẽ sa vào nhân gian hồng trần phú quý, ngược lại có chút đáng tiếc .....” Ý nghĩ vừa qua lão đạo liền nói: “Cô gái đó có hay vấn đề hay không hiện tại còn khó nói, nhưng ta có thể kết luận bằng hữu của cậu nhất định có vấn đề, thứ bần đạo nói thẳng, hôm nay gặp mặt, bệnh trạng nặng, âm khí bao phủ không tiêu tán, chính là biểu hiện trong cơ thể dương tinh bị hút đi lượng lớn, hiển nhiên gặp tai họa ngầm .... Bần đạo nói như vậy công tử sẽ không trách ta nói “Loạn lực quái thần” chứ ”.
Trần Kiếm Thần nghiêm nghị trả lời: “Đạo trưởng yên tâm, tiểu tử tuyệt đối không phải dạng người không biết suy nghĩ linh hoạt”.
Khánh Vân ha ha nở nụ cười: “Như vậy là tốt rồi, như vậy, cậu truy đuổi bần đạo, chính là muốn ta ra tay cứu giúp bằng hữu của cậu sao?”
Trần Kiếm Thần chắp tay nói: “Đúng vậy, hy vọng đạo trưởng cứu giúp một chút.”
---- Trải qua phen biểu diễn cùng hành hạ lúc nãy, thân phận thế ngoại cao nhân của Khánh Vân đã rõ rành rành, Trần Kiếm Thần còn hoài nghi nỗi gì? Nhưng lại cũng không biết đối phương sẽ có thủ đoạn bất ngờ gì để trừ yêu diệt ma, hắn rất chờ mong có thể mở mang tầm mắt, hoặc là có một phen cơ duyên khác không biết trước được ....”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện