Xây dựng nông trại sau 10 năm thảm họa

Chương 24 : Người ở đất số hai

Người đăng: hoakiemkk

Ngày đăng: 16:01 19-06-2025

.
Chương 24: Người ở đất số hai “Lắp xong pin mặt trời và phát bộ đàm, sẽ có người đến nhận. Ở lãnh địa tuy nguy hiểm, nhưng cũng có nhiều lợi ích.” Hổ Tử vác tấm pin mặt trời đi về phía dải cách ly của đất số một. Hạ Thanh đang định quay về thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân từ hướng đất số hai, cách đó hơn hai trăm mét. Nghe động tĩnh, có sáu người, trong khi Hổ Tử chỉ có một mình. Hạ Thanh lập tức dừng lại, nấp sau một gốc cây. Chẳng mấy chốc, Hổ Tử cũng nghe thấy tiếng động, đặt thùng gỗ lớn đựng pin mặt trời xuống đất. Sáu nhân viên nhà họ Đường ở đất số hai trèo lên sườn núi, xông vào dải cách ly, lớn tiếng gọi Hổ Tử: “Anh đến lắp pin mặt trời đúng không? Đi lối này, bọn tôi đã dọn sẵn đường rồi.” Hổ Tử bình tĩnh đáp: “Đất số hai không có rừng đệm, không đủ điều kiện lắp đặt.” Một người hơi mập tức tối nhảy dựng lên: “Tại sao? Mạng của bọn tôi không phải mạng người à? Quân đội các anh nghĩ gì vậy?” Một người khác lên tiếng tranh luận: “Đúng là đất số hai không có rừng đệm, nhưng chúng tôi sát đất số một, ba. Nếu sinh vật tiến hóa vượt qua dải cách ly và rừng đệm, chưa đến năm phút là vào đất số hai rồi. Mấy hôm trước sâu lông ở đất số một, nếu không phát hiện kịp thì cũng bò sang đất số hai ngay.” Hổ Tử gật đầu: “Ý các anh tôi sẽ báo lại cấp trên. Đất số một xảy ra chuyện là vì họ đánh giá thấp độc tính của sâu lông, không mặc đồ bảo hộ. Các anh nhất định phải tuân thủ tiêu chuẩn làm việc ngoài trời, mặc đầy đủ đồ bảo hộ.” Thấy Hổ Tử không mềm cũng không cứng, nhóm người đất số hai chuyển sang xin bộ đàm: “Nếu không lắp được pin mặt trời, ít nhất cho bọn tôi một bộ đàm? Có gặp nguy hiểm còn báo ngay được.” Hổ Tử lạnh mặt: “Sáng nay căn cứ vừa ra lệnh, các anh đã biết tức là có thiết bị liên lạc tức thời, không cần bộ đàm nữa.” “Nhưng mà…” Nhóm người đất số hai còn định tiếp tục tranh cãi, Hổ Tử đã mất kiên nhẫn, vác thùng đi luôn. Người đất số hai tức điên: “Đội trưởng, cứ để anh ta đi thế à?” Đội trưởng đất số hai nãy giờ im lặng, giọng cũng khó chịu: “Anh ta có vũ khí. Dù không có, chỉ cần động vào anh ta, chưa đầy một tiếng quân đội sẽ đến, bắn thành tổ ong.” Một người khác than phiền: “Họ cố tình nhắm vào nhà họ Đường mình, chỗ này chẳng có gì, tôi chẳng muốn ở đây thêm ngày nào!” “Không muốn thì cút!” Người dẫn đầu quát, rồi quay lưng bỏ đi, những người khác vội vàng theo sau. Lúc này, kẻ vừa bực bội lại lên tiếng: “Đội trưởng, anh em bí bách quá, có nên sang đất số ba tìm con nhỏ kia giải khuây không? Hehe…” Giải khuây? Được thôi. Hạ Thanh rút dao, nhẹ nhàng thổi lên lưỡi dao sáng loáng. “Muốn chết thì cứ đi.” Đội trưởng càng mất kiên nhẫn. Kẻ kia không sợ: “Con nhỏ đó chỉ là tiến hóa giả hệ sức mạnh, mấy anh em xử được.” Đội trưởng hừ lạnh: “Dù cô ta không giết được các cậu, về sau cũng báo lên căn cứ.” Một người khác xen vào: “Hay bắt cô ta về luôn?” Đội trưởng càng giận: “Về nhà mỗi đứa chép ‘Luật lãnh địa’ một lần! Các cậu nghĩ qua mắt được chó quân đội à? Toàn lũ không có não, muốn chết đừng kéo theo tôi! Về nhổ cỏ, cuốc đất!” “Chán quá, tôi hối hận lắm rồi.” Kẻ tóc dựng lên tiếng, mấy người kia nhỏ giọng lại, Hạ Thanh chỉ nghe loáng thoáng. “Nghe nói nhà họ Đường chết bao nhiêu người rồi? Nếu còn ở khu an toàn chắc cũng toi cả lũ. Đi, vứt hạt giống xuống đất rồi vào rừng tiến hóa săn thú, lâu lắm không được ăn thịt.” Đợi bọn họ đi khuất, Hạ Thanh mới rời khỏi chỗ nấp, men theo đường cũ xuống núi. Khi cô đi rồi, đội trưởng nhà họ Đường ở đất số hai dừng lại, vểnh tai nghe ngóng. Trên đường kiểm tra rừng đệm xem còn sâu lông tiến hóa không, Hạ Thanh vừa đi vừa nghĩ về nhóm người đất số hai. Đám lính kia thì không đáng ngại, có cơ hội là cô sẽ xử lý thẳng tay. Nhưng tên đội trưởng thì khó đối phó hơn, vì hắn có đầu óc. Chính sách lãnh chúa nhằm mở rộng diện tích trồng lương thực, nên ưu tiên bảo vệ an toàn cho những người rời khu an toàn ra làm lãnh chúa. Vì vậy, “Luật lãnh địa” không chỉ quy định quyền lợi của lãnh chúa mà còn ghi rõ: mọi hành vi xâm phạm tính mạng, tài sản của lãnh chúa đều bị trừng phạt nặng. Chỉ cần có người làm hại lãnh chúa, căn cứ sẽ lập tức cử đội chấp pháp gồm tiến hóa giả cấp cao và chó nghiệp vụ tiến hóa đến hiện trường. Giờ không còn hệ thống camera giám sát khắp nơi, nhưng đội chấp pháp còn hiệu quả hơn. Chỉ cần phát hiện mùi người lạ trong lãnh địa, trong vòng hai tiếng sẽ bắt được tội phạm. Trừ khi, tội phạm hóa thành tro, hoặc lên máy bay chạy khỏi căn cứ. Vì thế, không ai dám dễ dàng động vào lãnh chúa. Hạ Thanh không lo cho bản thân, chỉ lo cho lão Dương. Nếu người đất số hai biết đến sự tồn tại của lão Dương, họ không dám vào lãnh địa bắt cừu, nhưng chắc chắn sẽ nghĩ cách dụ lão Dương ra ngoài để bắt. Lão Dương tuy khỏe, bướng, nhưng chỉ cần ai đó đưa một miếng khẩu phần nén, chắc chắn sẽ bị dụ đi. Cách triệt để nhất là rào kín lãnh địa. Nhưng với diện tích 7.500 mẫu, chu vi hơn 9km, hiện tại Hạ Thanh chưa đủ sức và tiền để làm. Vì vậy, biện pháp tốt nhất là luôn để lão Dương đi cùng mình, không cho ra khỏi lãnh địa. Giá mà lão Dương thông minh hơn, hiểu được lời cô thì tốt biết mấy. Hạ Thanh về nhà, chuẩn bị dụng cụ, dẫn lão Dương đi thăm vùng đất mới. Dù nơi này đã được kiểm tra, cô vẫn không dám chủ quan, xịt kỹ thuốc diệt côn trùng và chống ký sinh cho cả hai. Đến lãnh địa mới, trạm đầu tiên của lão Dương là bụi tía tô. Tía tô tiến hóa đã bị Hạ Thanh cắt khá nhiều, sau mưa lại mọc thêm một đợt, giờ chỉ còn một nửa. Hạ Thanh không cắt tía tô, tiếp tục lên cao, tiến về phía sườn đồi trên bậc thang. Trên đường, cô liên tục dọn dẹp các sinh vật tiến hóa chắn tầm nhìn. Động vật thì giết, thực vật thì nhổ phơi nắng, lần sau quay lại sẽ đốt, nếu không chúng sẽ sinh sôi tràn lan. Đỉnh đồi chỉ rộng vài mẫu, trước kia có năm hộ dân sinh sống. Phía bắc là dải cách ly, sau đó là rừng tiến hóa chưa được dọn, địa hình dốc, rừng rậm. Hạ Thanh đứng trong rừng đệm nhìn về phía bắc, không lo ngại rừng tiến hóa này có sinh vật lớn nguy hiểm, vì qua khỏi dãy núi này là doanh trại của đội trưởng Tần. Họ chắc chắn đã kiểm tra kỹ, nếu không đã không dám đặt trung tâm nuôi lợn rừng ở sườn đông ngọn núi này. Hạ Thanh còn thèm thuồng nhìn hàng rào thép kiên cố của trung tâm nuôi lợn rừng, rồi mới bắt đầu tìm kiếm thực vật ăn được và vật tư còn sót lại trên sườn đồi. (Hết chương 24)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang