[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 4 : CHƯƠNG II.I

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 16:40 15-02-2020

.
Tôi đã quen biết nhiều quân nhân trong đời. Nguyên soái, đại tướng và tổng trấn, những người chỉ huy nhiều chiến dịch và thắng nhiều trận đánh. Tôi lắng nghe câu truyện và hồi ức của họ. Tôi thấy họ nhìn bản đồ, kẻ đường màu, lên kế hoạch, vạch chiến lược. Trong cuộc chiến trên giấy tờ này, mọi thứ đều hiệu quả, mọi thứ đều rõ ràng và diễn ra theo trật tự nhất định. “Nó phải như vậy,” các quân nhân giải thích. “Quân đội là phải kỷ luật và răm rắp tuân lệnh. Nó không thể tồn tại nếu thiếu hai cột trụ đó.” Vậy nên càng ngạc nhiên hơn, khi chiến tranh thực sự - và tôi đã biết nhiều hơn là một cuộc chiến – nếu xét về tuân lệnh và kỷ luật, thì chẳng khác lắm so với một cái nhà thổ đang bốc hỏa. - Dandelion, Nửa thế kỷ thơ ca. _________ Dòng Ribbon trong vắt như pha lê đổ nước qua bờ vực theo một đường cong mềm mại, chảy xuống thành một dòng thác trắng xóa giữa những tảng đá đen như mã não, trước khi đập vào chúng ở bên dưới và biến mất trong làn bọt, xõa ra thành một lớp nước trong tới nỗi có thể trông thấy từng hòn sỏi, từng đám rêu xanh đổ rạp theo dòng chảy trên nền đá khảm thạch đầy màu sắc. Cả hai bên bờ đều rải một lớp hà thủ ô, một con chim bói cá bận rộn, quẫy nước và tự hào khoe ra túm lông cổ trắng ngần. Bên trên, những bụi thổ hoàng lấp lánh sắc xanh trên nền tùng bách của khu rừng, mà trông có vẻ như được rắc một lớp bụi ánh bạc. “Quả thật,” Dandelion trầm trồ. “Nơi đây rất đẹp.” Một con cá hồi đen cố nhảy qua khe vực của thác nước. Trong một khoảnh khắc, nó lơ lửng trên không, vẫy vẫy cái đuôi sặc sỡ trước khi biến mất vào dòng thác cuồn cuộn. Bầu trời đen kịt bỗng bị xé toạc bởi một tia chớp ở phía nam, tiếng sấm từ xa vẳng lại qua bức tường của khu rừng. Con ngựa của witcher chồm lên, lúc lắc đầu và nhe răng ra. Geralt cầm chắc sợi dây cương, và con ngựa đứng lại, móng gõ lên nền đá của con đường, rồi bắt đầu lùi lại. “Ho! Hooo! Thấy không, Dandelion? Nó là vũ công cơ đấy! Mẹ kiếp, tôi sẽ tống khứ con vật chết tiệt ngay khi có cơ hội đầu tiên. Dù có đổi lấy một con la cũng được!” “Và anh nghĩ cơ hội đó sẽ đến sớm chừng nào?” Nhà thơ gãi cái cổ đang mẩn đỏ hết lên vì muỗi đốt của mình. “Miền hoang vu của thung lũng này chứa đựng vẻ đẹp không bì được, nhưng thành thực thì tôi hài lòng với vẻ đẹp của một quán rượu ấm cúng hơn. Sắp gần một tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu ngưỡng mộ sự lãng mạn của tự nhiên, cảnh vật và đường chân trời ở xa rồi. Tôi nhớ nội thất trong nhà. Đặc biệt là những ngôi nhà có một bữa ăn nóng và một cốc bia lạnh.” “Dĩ nhiên là cậu sẽ vượt qua được thôi.” Witcher quay người trên yên ngựa. “Hy vọng nỗi đau của cậu cũng vơi bớt khi biết rằng tôi cũng nhớ xã hội văn minh một chút. Như cậu biết, tôi đã kẹt ở Brokilon trong đúng 36 ngày. Và trong từng ấy đêm đó, sự lãng mạn của tự nhiên đã làm mông tôi tê cóng, bò dọc sống lưng tôi và bỏ lại sương trên mũi tôi....Hoo! Mẹ kiếp cái con ngựa này! Mày có thôi lồng lộn lên không thì bảo?” “Nó bị muỗi đốt đó mà. Lũ côn trùng đã trở nên táo tợn và khát máu, chuyện này thường hay xảy ra trước một cơn bão. Sấm và chớp ở phía Nam đang ngày càng nhiều hơn.” “Tôi có để ý thấy.” Witcher nhìn bầu trời, ghìm con ngựa vẫn đang nhảy múa lại. “Cơn gió cũng đã thay đổi, nó có mùi của biển. Thời tiết cũng sẽ thay đổi theo, không nghi ngờ gì. Chúng ta phải đi thôi. Thúc con ngựa béo phị của cậu nhanh lên, Dandelion!” “Con ngựa của tôi tên là Pegasus.” “Như thể nó còn có tên nào khác được vậy. Cậu biết không? Chúng ta cũng nên đặt cho con ngựa elves này của tôi một cái tên. Hmm.....” “Vậy Roach thì sao?” Nhà thi sĩ cười. “Roach.” Witcher đồng ý. “Rất hay.” “Geralt?” “Hả?” “Anh đã bao giờ có một con ngựa tên Roach chưa?” “Chưa.” witcher đáp sau một hồi suy nghĩ. “Tôi chưa. Thúc con ngựa lười biếng của cậu nhanh lên, Dandelion. Chúng ta còn một đoạn đường dài phải đi.” “Đương nhiên rồi.” Nhà thơ làu bàu. “Theo anh thì từ đây đến Nilfgaard bao nhiêu dặm?” “Rất nhiều.” “Liệu chúng ta có tới nơi trước mùa đông không?” “Đầu tiên chúng ta phải tới Verden. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc....vài vấn đề.” “Cái gì? Đừng có cố thử tống khứ tôi đi nữa! Tôi sẽ đi cùng anh, tôi đã quyết thế rồi!” “Để rồi xem. Như tôi đã nói, chúng ta phải đi qua Verden trước.” “Nó có xa không? Anh biết rõ vùng này à?” “Tôi biết khá rõ. Chúng ta đang ở gần thác Ceann Treise, phía trước chúng ta là một nơi có tên Dặm Bảy. Ngọn đồi đằng sau con sông gọi là Đồi Cú Vọ.” “Và chúng ta đang hướng đến phía nam, vượt qua sông? Dòng Ribbon cắt qua Yaruga tại một pháo đài nằm đâu đó gần Bodrog....” “Chúng ta sẽ đến phía nam, dọc theo bờ sông. Chúng ta sẽ đi qua khu rừng nơi dòng Ribbon ngoặt sang phía tây. Tôi muốn đến một nơi gọi là Drieschot, hay là Tam Giác. Tại đó, biên giới của Verden, Brugge và Brokilon giao nhau.” “Và từ đó?” “Chúng ta sẽ vượt qua Yaruga. Đến cửa sông. Đến Cintra.” “Và rồi.” “Và rồi chúng ta sẽ xem xét. Nếu được thì phiền cậu giục con Pegasus lười biếng đó đi nhanh hơn một chút giùm tôi.” Cơn mưa bắt kịp họ khi đang đi qua đoạn nông, ở giữa con sông. Đầu tiên, một cơn gió hung bạo nổi lên, rú rít như thể một cơn bão, giật tóc và thổi tung quần áo họ, cắt qua mặt họ với những chiếc lá và cành gãy từ cây cối mọc bên bờ sông. Họ thúc ngựa về phía bờ thật nhanh, bọt sùi lên quanh móng guốc của chúng. Khi gần tới bờ, cơn gió đột nhiên ngừng lại và một tấm màn mưa xám xịt hiện lên trước mắt họ. Bề mặt của dòng Ribbon bắt đầu vỡ và sủi tăm như thể có ai đó ném cả tỉ viên đạn chì từ trời xuống. Sau khi vất vả đến được bờ, cơn mưa trút xuống đầu họ xối xả. Họ phải nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp ở trong rừng. Những tán cây tạo nên một mái hiên rậm rạp, xanh rì trên đầu họ. Tuy nhiên chúng cũng không thể bảo vệ được họ trước một cơn bão như vậy. Mưa nhanh chóng làm sũng hết lá, cành cây bị bẻ cong xuống và chỉ phút sau, trong rừng cũng đổ mưa y như ngoài trời. Họ quấn hàng lớp áo quanh mình và kéo mũ trùm đầu lên. Giữa những hàng cây chỉ có bóng tối, thỉnh thoảng bị xuyên thủng bởi sấm chớp, mà ngày càng xuất hiện nhiều. Cơn bão vần vũ không có điểm dừng, không gián đoạn, và gào thét đến điếc cả tai. Roach hoảng sợ, giậm chân và lồng lộn. Pegasus giữ nguyên vẻ điềm tĩnh không suy chuyển. “Geralt!” Dandelion la lên, cố át tiếng sấm chớp bão bùng, cuốn qua khu rừng như một chiếc xe hàng khổng lồ. “Chúng ta phải tìm nơi trú ẩn ở chỗ khác!” “Ở đâu?” witcher đáp lại lớn tiếng. “Cứ đi đi!” Họ tiếp tục đi. Sau một lúc, cơn mưa dịu hẳn, gió lại huýt sáo qua tán cây, tiếng ầm ầm của sấm sét không còn làm họ inh tai nữa. Họ thấy mình đang ở giữa một hàng cây trăn dày đặc, dẫn tới một khoảng rừng thưa. Ở giữa khoảng rừng mọc lên một cây giẽ gai vĩ đại, bên dưới tán của nó, phía trên lớp quả và những chiếc lá nâu rụng đầy, là một chiếc xe hàng được kéo bởi hai con la. Người lái xe dò xét họ với một cây nỏ cầm trên tay. Geralt nguyền rủa, nhưng sấm chớp át đi tiếng của anh. “Hạ cây nỏ xuống đi, Kolda.” một người đàn ông nhỏ thó đội mũ rơm lên tiếng, đứng dậy khỏi gốc cây, nhảy lò cò và cài cúc quần. “Đây không phải là người chúng ta đang trông đợi. Nhưng họ là khách hàng. Đừng đe dọa khách hàng. Chúng ta không có nhiều thời gian, nhưng luôn có thể mặc cả một chút!” “Cái quái gì vậy?” Dandelion làu bàu đằng sau Geralt. “Lại gần đây đi, quý ông người elves,” người đàn ông đội mũ cất lời. “Đừng sợ, tôi là đồng loại của ngài. N’ess and tearth! Va, seidh. Ceadmil! Tôi là đồng loại của ông, hiểu chứ, elf? Để buôn bán ý? Thế nào, lại chỗ gốc cây giẽ gai này đi, lá không rụng xuống đầu ông nhiều lắm đâu!” Geralt không thấy ngạc nhiên bởi sự nhầm lẫn. Anh và Dandelion đều đang khoác trên mình những tấm áo choàng của elves. Bản thân anh thì đang mặc một chiếc áo chẽn được các dryad tặng cho, thêu mẫu họa tiết hoa lá được người elves ưa chuộng. Gương mặt anh giấu một phần trong mũ trùm đầu, và anh đang ngồi trên lưng một con ngựa với bộ yên cương trang trí điển hình. Còn về phần Dandelion, cậu ta đã rất nhiều lần bị nhầm với một người elves hoặc nửa-elves, đặc biệt từ khi cậu bắt đầu để tóc dài ngang vai và thỉnh thoảng lại làm xoăn. “Coi chừng,” Geralt lẩm bẩm, xuống ngựa. “Cậu là một người elves. Đừng mở mồm khi không cần thiết.” “Tại sao?” “Chúng bán hàng rong.” Dandelion hít vào một hơi. Cậu biết chúng là ai. Tiền bạc thống trị mọi thứ, và cầu tạo ra cung. Các Scoia’tael hoành hành trong rừng luôn thu thập chiến lợi phẩm sau mỗi trận tập kích. Đồ cướp được vô giá trị với họ, tuy nhiên họ có thể đổi chúng lấy dụng cụ và vũ khí khan hiếm. Thế là một ngành nghề lưu động sinh ra trong rừng, và cùng với nó, là những con người tử tế yêu thích loại hình buôn bán này. Những kẻ đầu cơ chuyên giao dịch với Sóc bắt đầu xuất hiện, cùng những chuyến xe hàng trên các ngã tư, đường mòn và khoảng rừng thưa. Người elves gọi chúng là hav’caaren, một từ không dịch được, nhưng đồng nghĩa với “lòng tham không đáy”. Thuật ngữ “bán hàng rong” lan rộng trong cộng đồng con người, và ý nghĩa của nó còn ghê tởm hơn nhiều. Đó là bởi vì những kẻ này xấu xa, tàn nhẫn và máu lạnh, không từ một thủ đoạn nào, kể cả giết người. Nếu bị quân đội bắt, lũ bán hàng rong sẽ không nhận được chút nhân từ nào, thế nên chúng cẩn thận giấu kín thân phận. Nếu bắt gặp người qua đường mà có nguy cơ bán đứng chúng cho quân lính, chúng sẽ với đến nỏ và dao không chần chừ. Geralt và Dandelion đang ở trong tình thế không hay ho cho lắm, nhưng may là lũ bán rong đã tưởng họ là elves. Geralt buộc chặt mũ trùm đầu và bắt đầu tính xem nên làm gì nếu bị phát hiện. “Thời tiết xấu thật.” Gã lái buôn xoa tay vào nhau. “Mưa trút như thể có ai đục lỗ ở trên thiên đàng vậy! Tedd ugly, ell’ea? Nhưng không hề gì, không có thời tiết nào là xấu cho buôn bán cả. Không có thời tiết tốt hay xấu, cũng như không có tiền nào là tốt hay xấu cả, nhỉ? Hiểu tôi chứ, elf?” Geralt gật đầu. Dandelion ậm ực cái gì đó không rõ từ sau mũ trùm đầu. May mắn thay, sự khinh ghét của người elves đối với việc trò chuyện cùng con người không có gì là kỳ lạ hay bất ngờ với bất cứ ai. Tuy nhiên gã lái phụ vẫn chưa hạ cây nỏ xuống. Không phải là dấu hiệu tốt. “Các ngài là ai và từ đâu tới? Từ biệt đội nào?” Gã bán rong, như bất cứ người lái buôn nghiêm túc nào, không màng đến vẻ u ám của khách hàng. “Coinneach Dá Reo? Angus Bri Cri? Hay là Riordain? Tôi biết là Riordain đã được trông thấy tuần trước, anh ta rạch cổ lũ đại diện hoàng gia đang đi thu thuế xung quanh khu vực này. Tôi muốn tiền, không phải lúa mì. Tôi không chấp nhận thanh toán bằng hắc ín, hay ngũ cốc, hay quần áo vấy máu – chỉ có da chồn và hắc điêu là được. Nhưng tôi vẫn thích nhất là tiền xu, hay đá quý! Nếu các ngài có, chúng ta có thể giao dịch. Tôi có toàn hàng xịn bậc nhất! Evelienn, vara en ard sceddem, ell’ea, hiểu chứ elf? Tôi có tất! Xem đi.” Gã lái buôn lại gần xe hàng, và kéo tấm vải bạt ướt sũng xuống. Họ trông thấy kiếm, cung, mũi tên và yên cương. Hắn lục lọi trong đống hàng hóa, và rút ra một mũi tên. Phía đầu có răng cưa lởm chởm và góc cạnh. “Các ngài sẽ không thể tìm thấy ở chỗ nào khác đâu,” hắn nói tự hào. “Không có nhiều người buôn thứ này, bởi vì với số gai góc như vậy, nếu bị bắt đang bán chúng thì quân lính sẽ xé xác họ. Nhưng tôi biết Sóc thích gì, và khách hàng là thượng đế mà. Ngài không thể đi buôn mà không liều lĩnh được, miễn sao là lợi nhuận gấp ba! Còn ở nhà....9 xu một tá này. Aen naev’de tvedeane, ell’ea, hiểu chứ seidhe? Tôi cam đoan là không lừa đảo gì đâu, tôi kiếm được rất ít, tôi thề trên đầu lũ con tôi. Nếu ngài mua ba bó một lúc, tôi sẽ giảm giá 6 phần trăm! Dĩ nhiên là chỉ dịp này mà thôi, đây là khuyến mại một lần duy nhất.....Này, seidhe, xuống khỏi xe hàng của tôi ngay!” Dandelion hoảng sợ rụt tay lại khỏi tấm bạt, và kéo mũ trùm lên cao hơn. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, Geralt nguyền rủa tính tò mò của nhà thơ. “Mir’me vara.” Dandelion lầm bầm, giơ tay lên xin lỗi. “Squaess’me.” “Không có gì đâu,” gã bán rong ngoác mồm cười. “Nhưng đừng nhìn vào trong xe. Có một, ahem, món hàng, nhưng không để bán, không phải dành cho seidhe. Đó là một món đặt trước! Heh, heh! Chà, chúng ta cứ đứng tán gẫu thế này sao.....cho tôi xem tiền đi.” Bắt đầu nào, Geralt nghĩ, nhìn vào chiếc nỏ đang căng sẵn nhắm vào mình. Anh có cơ sở để tin rằng nó được lắp món vũ khí đặc trưng của dân bán rong – đầu mũi tên nhiều mảnh, bắn vào bụng một cái, và chui ra thành ba cái, đôi khi là bốn, nghiền nát nội tạng. “Tedd n’ess,” anh lên tiếng, bắt chước ngữ điệu. “Tearde. Mireann vara, va’en vort. Chúng ta sẽ quay lại biệt đội, rồi giao dịch sau. Ell’ea? Hiểu chứ dh’oine?” “Tôi hiểu.” Gã lái buôn khạc ra. “Tôi hiểu là các người nghèo xác xơ, và rất muốn mua hàng, nhưng chẳng có lấy một xu nào. Biến ra khỏi đây đi! Và đừng quay lại bởi vì tôi còn phải gặp vài vị khách quan trọng, và nếu các người quý trọng mạng sống thì đừng để họ bắt gặp. Ra khỏi....” Hắn ngừng lại, nghe thấy tiếng ngựa hý. “Quỷ sứ!” hắn làu bàu. “Trễ quá rồi! Họ đang ở đây! Giấu mặt vào trong mũ trùm đi, elves! Đừng di chuyển hay thốt ra câu nào! Kolda, đồ ngu, bỏ cây nỏ xuống, và khẩn trương lên!” Tiếng mưa rơi, sấm chớp và tấm thảm lá cây che đi âm thanh của vó ngựa, tạo điều kiện cho các kỵ sĩ di chuyển khẽ khàng và bao vây xung quanh cây giẽ gai trong nháy mắt. Họ không phải là Scoia’tael. Sóc không mặc áo giáp, và tám người đứng xung quanh gốc cây thì có. Mưa lách tách trên mũ trụ, giáp vai và áo sợi của họ. Một kỵ sĩ tiến lại gã bán rong, lừng lững như một quả núi. Ông ta đã rất cao, và lại còn ngồi trên lưng một con ngựa chiến vĩ đại. Hai bên vai được bọc giáp của ông ta khoác một tấm da sói, và gương mặt ông ta bị khuất bởi một chiếc mũ trụ có sống mũi dài đến tận môi dưới. Tay ông ta cầm một món vũ khí ác hiểm, một chiếc búa Nadziak. “Rideaux!” Giọng ông ta khàn khàn. “Faoiltiarna!” gã lái buôn la lên, giọng hắn hơi lạc đi. Người kỵ sĩ tiến lại gần hơn và nghiêng người trên yên ngựa. Những giọt mưa vỡ tung trên cái mũi thép trước khi đổ xuống vai, rồi ánh lên nham hiểm trên đầu của chiếc búa hung tợn. “Faoiltiarna!” gã bán rong lặp lại, cúi đầu xuống tận thắt lưng. Hắn bỏ mũ ra, và cơn mưa ngay lập tức dán những sợi tóc mỏng của hắn dính xuống đầu. “Faoiltiarna! Tôi là một trong số các ngài, tôi biết ám hiệu và mật khẩu....Tôi đến từ chỗ của Faoiltiarna, thưa ngài....tôi đã đến nơi gặp mặt dưới tán cây giẽ gai này, như đã giao hẹn....” “Những kẻ này, họ là ai?” “Tùy tùng của tôi.” Gã bán rong cúi còn thấp hơn. “Đây là cái mà người elves gọi là....” “Tù nhân đâu?” “Trên xe. Trong một cái quan tài.” “Trong một cái quan tài sao?” người kỵ sĩ phát ra một tiếng gầm, mà một phần bị dìm đi bởi sấm sét. “Ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện này! Ngài de Rideaux đã ra lệnh rõ ràng là tù nhân phải còn sống!” “Hắn còn sống, hắn còn sống,” gã lái buôn nhanh chóng đính chính. “Đúng theo mệnh lệnh....Hắn bị nhốt trong quan tài, nhưng vẫn còn sống....Cái quan tài không phải là ý tưởng của tôi, thưa ngài. Đấy là Faoiltiarna.....” Người kỵ sĩ vỗ chiếc búa lên yên ngựa. Tuân theo hiệu lệnh, ba người xuống ngựa và gỡ tấm vải bạt phủ trên xe hàng ra. Sau khi họ đã quăng hết đống chăn chiếu và yên cương xuống đất, Geralt trông thấy, trong một ánh chớp nhá lên, một cỗ quan tài bằng gỗ thông mới cứng. Tuy nhiên, anh vẫn cẩn thận không nhìn quá gần. Anh thấy cảm giác ngứa ngáy trên đầu ngón tay. Anh biết điều gì sắp xảy ra. “Giờ thì tôi phải làm gì đây?” Gã bán rong kêu lên, nhìn vào đống hàng hóa sũng nước dưới đất. “Các ngài đã ném hết đồ của tôi đi!” “Ta sẽ mua hết. Cả tùy tùng của ngươi nữa.” “Ahhh,” một nụ cười nở ra trên gương mặt lấm tấm của tay lái buôn. “Đương nhiên rồi, thế sẽ là....để tôi nghĩ xem.....500, nếu ngài trả theo đồng Temeria. Nhưng nếu ngài trả bằng floren, thì 45.” “Rẻ vậy sao?” Người kỵ sĩ khịt mũi, một nụ cười ma quái hiện lên đằng sau sống mũi của chiếc mũ trụ. “Lại đây đi.” “Coi chừng, Dandelion.” Witcher thì thầm, bí mật cởi khóa áo ra. Một tia sét nhá lên. Gã bán rong lại gần người kỵ sĩ, ngây thơ tin vào cuộc giao dịch đổi đời của mình. Nó đúng là cuộc giao dịch đổi đời của hắn thật....có lẽ không phải là béo bở nhất, nhưng chắc chắn là cuối cùng. Người kỵ sĩ đứng trên bàn đạp, lấy quán tính và cắm cây búa vào cái đầu trọc của gã bán rong. Hắn ngã xuống mà không kêu một tiếng, tay co giật và gót chân cào xới nền đất. Một kẻ khác chạy lại chiếc xe, quấn dây cương quanh cổ gã lái xe đang ngồi và siết chặt, một kẻ khác xông tới và kết thúc công việc bằng một con dao. Một tên nhanh chóng giơ cây nỏ lên ngang vai, ngắm vào Dandelion. Tuy nhiên, Geralt đã đang cầm sẵn thanh kiếm rút ra từ trên xe của gã bán rong. Cầm vào giữa lưỡi kiếm, anh ném nó đi như phóng một cây lao. Tên cung thủ ngã xuống, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc không tả xiết. “Chạy đi Dandelion!” Pegasus bắt kịp nhà thơ và với một cú nhảy hoang dại, cậu bay lên yên ngựa. Nhưng cú nhảy quá hoang dại, và nhà thơ thì thiếu kỹ năng. Cậu không thể ngồi được trên yên và ngã xuống đất ở phía đối diện. Nó vẫn cứu được mạng cậu, lưỡi kiếm của tên kỵ sĩ cắt qua không khí với một tiếng rít ở gần tai Pegasus. Con ngựa phát hoảng, nó vấp ngã và đâm sầm vào con ngựa của kẻ tấn công. “Chúng không phải elves!” Tên kỵ sĩ đội chiếc mũ với sống mũi thép gầm lên, rút kiếm ra. “Bắt sống chúng! Bắt sống!” Một trong những kẻ vừa mới nhảy lên xe hàng thấy bối rối bởi mệnh lệnh này, lưỡng lự trong giây lát. Geralt, vừa kịp thời gian để rút thanh kiếm của chính anh ra, đã không mắc sai lầm đó. Sự hăng hái của hai tên còn lại có vẻ như đã nguội bớt bởi dòng suối máu bắn lên người chúng. Geralt nhân cơ hội để giết thêm tên thứ hai, nhưng những kẻ khác đã kịp lấy lại tinh thần. Anh né khỏi đường kiếm của chúng, chặn những cú đánh. Anh nhảy sang bên và đột nhiên cảm thấy một cơn đau ập đến đầu gối phải. Anh cảm thấy mình đang ngã. Nhưng anh vẫn chưa bị thương. Không lời cảnh báo, cái chân đã được chữa lành ở Brokilon từ chối tuân theo anh. Gã đàn ông đang sắp sửa đánh ngất anh với một cán rìu đột nhiên rên lên và lảo đảo, như thể có ai đó xô hắn. Trước khi ngã xuống, witcher nhìn thấy một mũi tên với lông vũ dài cắm sâu vào sườn của kẻ tấn công. Dandelion hét lên. Tiếng của cậu bị dìm đi bởi sấm chớp. Geralt, bám lấy bánh của chiếc xe hàng, trong một ánh chớp chói lòa trông thấy một cô gái với mái tóc gai xuất hiện từ sau những cây trăn, một cây cung ở trên tay cô. Anh cũng trông thấy những tên kỵ sĩ. Tuy nhiên chúng không thể nhìn thấy cô, bởi vì một tên trong số đó vừa ngã ngửa ra sau con ngựa, cổ họng bị đầu mũi tên xé nát. Ba kẻ còn lại, bao gồm cả gã chỉ huy đội mũ trụ, nhận ra sự nguy ngập của tình hình, la lên và phi về phía nữ cung thủ, trốn sau cổ của những con ngựa. Chúng nghĩ rằng như vậy là đủ để che chắn khỏi những mũi tên. Chúng đã lầm. Maria Barring, biệt danh Milva, kéo căng cây cung. Cô ước lượng, điềm tĩnh, dây cung chạm đến tận mặt. Kẻ tấn công đầu tiên hét lên và trượt khỏi con ngựa, chân hắn vướng vào bàn đạp, và đầu hắn bị dẫm nát bởi chính móng con ngựa của mình. Mũi tên tiếp theo chỉ đơn giản cuốn bay tên thứ hai khỏi yên. Gã kỵ sĩ thứ ba, cũng chính là kẻ chỉ huy, đã đang ở rất gần rồi. Hắn đứng trên bàn đạp và giơ kiếm lên. Milva thậm chí không thèm chớp mắt. Cô nhìn thẳng vào kẻ tấn công, kéo căng dây cung và từ khoảng cách 5 bước chân, cắm một mũi tên vào giữa mặt hắn, ngay bên cạnh cái sống mũi bằng thép. Mũi tên bay xuyên qua, chiếc mũ rơi xuống đất. Con ngựa giảm tốc độ lại xuống phi nước kiệu. Mất đi chiếc mũ và một phần lớn hộp sọ, gã kỵ sĩ ngồi được trên yên một lúc, rồi từ từ nghiêng sang bên và cắm đầu xuống vũng bùn. Con ngựa hý lên và chạy mất. Geralt vất vả đứng dậy. Anh xoa cái chân đau, và ngạc nhiên là thấy khá hiệu quả. Anh có thể đứng tựa vào nó mà không quá khó khăn, và anh có thể bước đi. Dandelion bò lên từ mặt đất cách đó không xa, đẩy một cái xác bị cứa cổ đang nằm đè lên cậu sang bên. Gương mặt của nhà thơ trắng như vôi. Milva lại gần, lấy lại mũi tên từ gã kỵ sĩ đã chết. “Cảm ơn cô,” witcher lên tiếng. “Dandelion, đây là Maria Barring. Nhờ cô ấy mà chúng ta vẫn còn sống.” Milva rút tên ra từ một cái xác khác, kiểm tra đầu mũi tên đẫm máu. Dandelion lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, cúi chào trịnh trọng, mặc dù có hơi run, rồi quỳ xuống và bắt đầu nôn. “Anh ta là ai?” nữ cung thủ chùi đầu mũi tên lên vài cái lá ướt, và bỏ nó lại vào trong ống. “Bạn của anh à, witcher?” “Phải. Cậu ấy tên là Dandelion, một nhà thơ.” “Một nhà thơ.” Milva nhìn nhà thi sĩ lúc này đang nôn khan, rồi ngước mắt lên. “Ừ thì, cái đó tôi hiểu. Tuy nhiên cái mà tôi không hiểu là tại sao anh ta lại ở đây nôn mửa, chứ không phải ngồi sáng tác trong một thị trấn yên tĩnh. Dù sao, đó cũng không phải là việc của tôi.” “Xét theo cách nào đó thì nó cũng một phần là việc của cô. Cô đã cứu mạng cậu ta. Và tôi nữa.” Milva lau đi gương mặt đẫm nước mưa, mà trên đó vẫn còn nhìn rõ được dấu vết của dây cung hằn lên. Mặc dù cô đã bắn nhiều lần, nhưng chỉ có một dấu vết duy nhất – dây cung luôn đặt ở cùng một chỗ. “Tôi đã đang đứng dưới mấy cây trăn khi anh bắt đầu nói chuyện với gã bán rong,” cô nói. “Tuy nhiên tôi không muốn lũ tội phạm đó trông thấy mình, vả lại cũng chưa có gì nguy cấp. Nhưng rồi những kẻ kia đến và cuộc vui bắt đầu. Anh đánh ngã vài tên, và rõ ràng là anh rất biết cách dùng kiếm.....Nhưng anh thật ngu ngốc, lẽ ra anh nên ở lại Brokilon để chữa lành cái chân. Nếu thương tích nặng hơn, anh có khi phải khập khiễng cả đời. Anh cũng biết điều đó chứ, phải không?” “Tôi sẽ sống thôi.” “Quả thực là tôi cũng tin thế. Bởi vì tôi đã bám theo anh để cảnh báo. Để bắt anh quay lại. Cuộc hành trình của anh sẽ chẳng được ích gì đâu. Dưới phía nam là chiến tranh. Lính Nilfgaard hành quân từ Drieschot đến Brugge.” “Sao mà cô biết?” “Thì cứ nhìn xung quanh mà xem,” cô gái chỉ về phía những cái xác người và ngựa với vẻ tự phụ. “Chúng là người Nilfgaard! Anh không thấy hình mặt trời trên mũ chúng à? Họa tiết trang trí trên yên ngựa? Thu dọn đồ đi, chúng ta nên ra khỏi đây, có thể còn nhiều tên nữa ở dưới hạ lưu. Những kẻ này được cử tới để trinh sát.” “Tôi không nghĩ là những kẻ này được cử tới để do thám.” Anh lắc đầu. “Tôi nghĩ chúng đến đây vì thứ khác.” “Vậy thì chúng ở đây để làm gì?” “Chúng ở đây vì thứ đó.” Anh chỉ tay về phía cỗ quan tài bằng gỗ thông nằm trên xe. Lớp gỗ đen đi vì ướt. Mưa đã ngớt đi nhiều rồi và sấm đã ngừng. Cơn bão đang di chuyển lên phương Bắc. Witcher cầm lên thanh kiếm nằm giữa đống lá ướt, và nhảy lên chiếc xe, khẽ nguyền rủa cái đầu gối vẫn đang âm ỉ. “Giúp tôi mở nó ra.” “Anh định làm gì thế, người chết nên được yên nghỉ....” Milva ngắt giữa chừng, trông thấy những cái lỗ tí hon đục trên lớp vỏ. “Chết tiệt! Lũ bán rong nhốt một người sống trong đó sao?” “Một tù nhân,” Geralt bẩy nắp đậy ra. “Gã lái buôn đang đợi những kẻ người Nilfgaard kia tới để giao cho chúng. Tôi đã nghe chúng trao đổi ám hiệu và mật khẩu....” Cái nắp đậy bật ra, hé lộ một người đàn ông bị bịt mồm, tay chân bị trói vào thành bằng những sợi dây da. Witcher cúi xuống. Anh nhìn thật gần. Và lại lần nữa, khẽ khàng hơn, anh nguyền rủa. “Từ từ đã,” anh nói chậm. “Giờ thì, đúng là bất ngờ đây. Ai mà lường được cơ chứ?” “Anh biết hắn sao, witcher?” Để trả lời câu hỏi của nữ cung thủ, Geralt mỉm cười độc địa trước cặp mắt của tên tù nhân. “Bỏ dao đi, Milva. Đừng cắt dây cho hắn. Đây là vấn đề nội bộ của Nilfgaard. Chúng ta không nên xen vào.” “Chúng ta sẽ bỏ mặc hắn như vậy.” “Tôi nghe có đúng không đó?” Dandelion lên tiếng từ đằng sau họ. Cậu vẫn đang tái nhợt, nhưng sự tò mò đã chiến thắng những cảm giác khác của cậu. “Anh định bỏ mặc một người bị trói gô ở trong rừng? Suy đoán của tôi là anh đã nhận ra anh ta với một người mà anh đang có thù oán, nhưng chết tiệt, anh ta vẫn là một tù nhân của những kẻ vừa tấn công và suýt giết chết chúng ta! Kẻ thù của kẻ thù ta.....” Cậu ngừng lại, trông thấy witcher rút một con dao ra từ ủng. Milva khẽ hắng giọng. Đôi mắt xanh đen của người tù, nheo lại vì những hạt mưa trút liên tục, giờ mở rộng. Geralt rướn lên và cắt dây trói bên tay trái hắn. “Nhìn đi, Dandelion,” anh nói, nắm lấy cổ tay hắn và giơ lên. “Thấy vết sẹo không? Đó chính là nơi mà Ciri đã đánh trúng. Trên đảo Thanedd, một tháng trước. Hắn là người Nilfgaard. Hắn đã đến Thanedd chỉ vì một mục đích là bắt cóc Ciri. Con bé đã cắt trúng hắn.” “Bàn tay này rõ ràng đã không giúp hắn nhiều lắm trong việc tự vệ,” Milva lầm bầm. “Nhưng kể cả thế, vẫn có gì đó không hợp lý ở đây. Nếu kẻ này định bắt cóc Ciri cho Nilfgaard thì tại sao hắn lại ở trong cỗ quan tài đó? Tại sao lũ bán rong lại định bán hắn cho Nilfgaard? Bỏ cái giẻ trong mồm hắn ra đi, witcher. Có lẽ hắn có thể cho chúng ta biết gì đó?” “Tôi không muốn nghe hắn nói,” giọng anh khàn khàn. “Chỉ cần thấy hắn nằm đó và nhìn tôi là đã ngứa tay lắm rồi. Tôi đang phải chống cự rất khó khăn đây. Nếu hắn bắt đầu mở mồm, tôi sẽ không thể kiềm chế nổi mất. Tôi vẫn chưa kể hết cho cô về hắn đâu.” “Nếu vậy thì anh thích làm gì thì làm,” Milva nhún vai. “Cứ đập cho hắn một trận, nếu hắn là một thằng khốn như vậy. Nhưng nhanh lên, bởi vì thời gian đang gấp lắm rồi. Như tôi đã nói, bọn Nilfgaard có thể không còn xa đâu. Tôi sẽ đi lấy ngựa.” Geralt đứng thẳng lên, bỏ bàn tay gã tù nhân ra. Hắn ngay lập tức bỏ giẻ ra khỏi mồm và khạc nhổ, nhưng không nói gì. Witcher ném con dao xuống ngực hắn. “Ta không biết chúng nhốt ngươi trong đó vì tội gì, người Nilfgaard,” anh nói. “Ta không quan tâm. Ta bỏ con dao này lại cho ngươi, tự giải thoát cho mình đi. Ở yên đây đợi lũ bạn ngươi hay biến vào trong rừng, sao cũng được.” Gã tù nhân im lặng. Tay và chân bị trói, nằm dưới đáy một cái hòm gỗ, trông hắn còn thảm hại và đáng thương hơn cả lần ở trên Thanedd, khi mà Geralt đã trông thấy hắn đang quỳ gối, run rẩy trong một vũng máu. Trông hắn cũng trẻ hơn nhiều. Witcher cho rằng hắn không quá 25. “Ta đã tha mạng cho ngươi trên Thanedd,” anh thêm vào. “Và giờ ta cũng sẽ tha cho ngươi. Nhưng đây là lần cuối cùng. Nếu còn gặp lại, ta sẽ giết ngươi như một con chó. Nhớ lấy điều đó. Nếu ngươi định thuyết phục lũ đồng đội đuổi theo chúng ta, hãy mang theo cái quan tài đó. Ngươi sẽ cần đến nó. Đi thôi, Dandelion.” “Đi thôi, nhanh lên!” Milva la, phi nước đại ngược con đường dẫn về phía tây. “Nhưng không phải lối đó! Khu rừng! Lũ ngu! Vào trong rừng!” “Làm sao?” “Một đội quân tới từ dòng Ribbon! Đó là Nilfgaard! Các anh nhìn cái gì? Lên ngựa nhanh lên, trước khi chúng đuổi kịp ta!” *** Trận đánh trong ngôi làng đã diễn ra được hơn một giờ rồi, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy là nó sắp kết thúc. Những người lính bộ binh đang cố thủ sau tường đá, hàng rào và công sự lập nên bởi những cỗ xe hàng xếp lại, cho đến giờ đã đẩy lui được ba đợt tấn công bằng kỵ binh từ phía con mương. Chiều rộng của con mương không cho phép kỵ binh lấy đà, giúp cho các bộ binh có thể tập trung phòng vệ. Do vậy, mỗi đợt tấn công đều thất bại thảm hại, từ đằng sau rào chắn, những người lính bộ binh tuyệt vọng nhưng ngang ngạnh trút một cơn mưa tên lên các kỵ sĩ. Hàng tiên phong đổ xuống, và những người bảo vệ nhanh chóng phản công, giết hết tất cả những kẻ còn lại với giáo, rìu và búa. Kỵ binh rút ra sau con mương, để lại sau lưng xác người và ngựa, và những người lính đằng sau hàng rào buông lời sỉ nhục về phía kẻ thù. Sau một lúc, kỵ binh lại tập hợp và tấn công. Và cứ tiếp tục như thế. “Tôi thắc mắc không biết ai đang đánh ai đây?” Dandelion hỏi, mặc dù khó mà hiểu được cậu đang nói cái gì. Milva đã đưa cho cậu chút bánh mì và nhà thơ đang cố nhai nát chúng trong miệng. Họ ngồi cạnh mép một vách đá, được che giấu tài tình giữa những bụi bách xù. Họ có thể quan sát trận chiến mà không sợ bị phát hiện. Hay nói đúng hơn thì họ chỉ có thể quan sát mà thôi. Họ không còn lựa chọn khác. Phía trước họ là chiến trận nảy lửa, và sau lưng họ thì khu rừng đang bắt lửa. “Để đoán thì cũng không khó,” cuối cùng Geralt cũng quyết định trả lời câu hỏi của Dandelion, mặc dù khá miễn cưỡng. “Những người đang ngồi trên ngựa là lính Nilfgaard.” “Còn bộ binh?” “Họ không phải Nilfgaard.” “Những người đang ngồi trên ngựa là kỵ binh tình nguyện của Verden,” Milva, mà lúc này đang rất kín miệng và vẻ mặt u ám, lên tiếng. “Họ là những người đang mặc áo kẻ caro. Và những người ở trong ngôi làng kia là lính của Brugge. Tôi biết quân kỳ của họ.” Quả thực, vui mừng trước thắng lợi mới có, những người lính bộ binh dựng lên một lá cờ xanh lục với một chữ thập màu trắng trên chiến hào. Cho đến lúc này, Geralt chưa từng nhìn thấy lá quân kỳ nào, nhưng khi cẩn thận quan sát, anh thấy những người bảo vệ giờ mới dựng lên một cái. Có vẻ như họ đã thua khi trận đánh mới bắt đầu. “Chúng ta sẽ ngồi đây bao lâu?” Dandelion hỏi. “Trông kìa,” Milva lầm bầm. “Hỏi thế mới là hỏi chứ. Nhìn xung quanh đi! Nếu anh không xoay người được thì nhấc mông dậy mà nhìn.” Dandelion không cần phải nhìn hay quay người. Toàn bộ đường chân trời dày đặc khói. Ở phía Bắc và phía Tây là tập trung nhiều nhất, nơi mà quân đội đã thiêu trụi khu rừng. Bầu trời phía Nam, nơi mà họ đang hướng theo khi mà trận đánh bất chợt chắn đường, cũng có màu đen. Và chỉ trong một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian mà họ ngồi trên ngọn núi, những cột khói cũng đã lan sang phía Đông. “Dù gì đi chăng nữa,” nữ cung thủ dừng lại một lúc, nhìn vào Geralt, “tôi cũng đang tò mò về ý định của anh bây giờ, witcher. Sau lưng chúng ta là Nilfgaard và khu rừng bốc hỏa, và trước mặt....anh thấy rồi đấy. Kế hoạch của anh là gì?” “Kế hoạch của tôi vẫn không thay đổi. Đợi sau khi trận đánh kết thúc, tôi sẽ hướng về phía nam. Qua dòng Yaruga.” “Có lẽ anh đã mất trí rồi.” Milva nhăn mặt. “Rồi anh sẽ thấy chuyện gì xảy ra. Anh sẽ thấy rõ ràng rằng cuộc chiến này không phải là một cuộc diễu hành dạo chơi. Nilfgaard tiến thẳng từ Verden. Đi về phía Nam, chắc chắn chúng đã tràn qua Brugge, và có lẽ cũng đã vượt qua Yaruga. Thậm chí Sodden có thể cũng đang bốc lửa....” “Tôi phải tới Yaruga.” “Tuyệt. Rồi thì sao?” “Tôi sẽ tìm một cái bè, và trôi theo dòng nước. Tôi sẽ cố xuống được cửa sông. Rồi tìm một chuyến tàu....từ đó, chết tiệt, chắc chắn phải có một chuyến tàu...” “Đến Nilfgaard?” Cô cười. “Vậy là kế hoạch của anh vẫn không thay đổi?” “Cô không cần phải đi theo tôi.” “Đương nhiên, tôi không có nghĩa vụ phải làm vậy. Mà nhờ thế mà tôi tạ ơn các thần, bởi vì tôi vẫn chưa muốn chết. Tôi thì chẳng sợ gì cả, nhưng tôi phải nói với anh: đừng can đảm tới mức tự sát.” “Tôi biết,” anh điềm tĩnh đáp lời. “Tôi hiểu điều này. Tôi đã chẳng đi nếu không phải vì bất đắc dĩ. Nhưng tôi phải đi, và tôi sẽ đi. Không gì có thể ngăn cản tôi.” “Ha,” cô đo lường anh bằng ánh mắt. “Giọng anh như thể ai đó đang dùng dao cạo đáy nồi vậy. Nếu mà Hoàng đế nghe được anh, ông ta chắc phải sợ đến tuột cả quần. “Lính đâu! Lính đâu! Ta tận mạng rồi! Một witcher đang tìm đến ta trên một cái xuồng, hắn sẽ sớm đến đây và lấy mạng cùng vương miện của ta! Ta tiêu rồi!” “Thôi đi, Milva.” “Còn lâu! Đã đến lúc có người bắt anh đối mặt với sự thật rồi. Tôi sẽ không bao giờ lột da một con thỏ nào nữa nếu mà gặp được thằng nào còn ngu hơn cả anh! Anh nghĩ mình sẽ đánh cắp được con bé từ tay Emhyr chắc? Đứa bé đang trong tầm ngắm của hắn? Đứa bé mà hắn đã giật từ tay các vị vua? Móng vuốt của Emhyr khỏe lắm, và không dễ gỡ ra được đâu. Ngay cả vua chúa cũng sợ hắn, và anh còn định cướp từ tay hắn?” Witcher không trả lời. “Anh định đến Nilfgaard,” Milva lặp lại, gật đầu ra chiều khinh bỉ. “Để gây chiến với Hoàng đế, và cướp đi cô dâu của hắn. Anh đã từng nghĩ chuyện gì có thể sẽ xảy ra chưa? Khi anh tới đó, khi anh thấy con bé Ciri này trong căn phòng riêng của nó ở cung điện, với tất cả mớ vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc đeo trên người, anh định sẽ nói gì? Lại đây với ta nào con yêu, sao con lại ở đây trong cung điện hoàng gia, trong khi cả hai ta có thể cùng sống trong một cái lều và ăn vỏ cây cho đến mùa thu hoạch? Nhìn lại mình xem, đồ què quặt rách rưới! Ngay cả đôi giầy và tấm áo anh lấy từ các dryad cũng thuộc về gã elf nào đấy trước đó, đã chết vì trọng thương ở Brokilon. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh tìm thấy cô tiểu thư của mình không? Con bé sẽ nhổ vào mặt anh và cười. Nó sẽ ra lệnh quân lính tống cổ anh ra và ném anh cho chó ăn!” Milva nói càng ngày càng to, và đến cuối bài phát biểu cô gần như hét lên. Không chỉ đơn giản vì bực tức, mà còn để át đi âm thanh của trận đánh. Từ bên dưới, cả tá, có lẽ là cả trăm cái cổ họng đang gào. Một đợt tấn công mới đang ập đến những người lính của Brugge. Nhưng lần này là từ cả hai phía. Kỵ binh của Verden, trong những chiếc áo caro xanh lam, phi dọc bờ mương, trong khi một toán kỵ sĩ lớn khoác áo đen tới từ đằng sau con mương, tấn công vào sườn những kẻ bảo vệ. “Nilfgaard,” Milva nói cộc lốc. Lần này bộ binh Brugge không có cơ hội nào cả. Kỵ binh tràn qua chiến hào và ngay lập tức chia nhỏ những người bảo vệ ra bằng lưỡi kiếm. Lá quân kỳ chữ thập đổ xuống. Một vài người ném vũ khí đi và xin hàng, một số cố chạy thoát vào khu rừng. Tuy nhiên, một đơn vị thứ ba tấn công từ trong rừng ra, một đội kỵ binh nhẹ mặc trang phục đủ mọi màu. “Scoia’tael.” Milva nói, đứng dậy. “Giờ thì anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra chưa, witcher? Não anh đã thông suốt chưa? Nilfgaard, Verden và Scoia’tael đang thông đồng với nhau. Đây là chiến tranh. Cũng như ở Aedirn một tháng trước.” “Đây là một cuộc tập kích,” Geralt lắc đầu. “Để cướp chiến lợi phẩm. Chỉ có các kỵ sĩ, không có bộ binh, không có....” “Bộ binh đã tới các thành trì và pháo đài rồi. Những cột khói đó, anh nghĩ chúng từ đâu mà ra? Ai đó đang nướng cá à?” Từ ngôi làng bên dưới vọng lên những tiếng rú man dại của những kẻ tháo chạy đang bị tàn sát bởi Sóc. Những mái nhà tranh bắt lửa và bốc khói. Cơn gió mạnh đã thổi khô lớp cọ sau trận mưa sáng nay, lửa lan rất nhanh. “Ồ,” Milva lầm bầm, “ngôi làng đang bốc cháy, và nó được xây lại cũng chưa lâu lắm từ sau chiến tranh. Họ đã vất vả gây dựng mọi thứ trong hai năm, để giờ đây nó bị thiêu rụi trong tích tắc. Anh có học được cái gì từ chuyện này không thế?” “Tôi học được cái gì nào?” Geralt sẵng giọng. Cô không trả lời. Khói từ ngôi làng bốc lên cao, với đến vách đá. Mắt họ nhoèn nước. Những tiếng la hét vang vọng từ bên dưới. Dandelion đột nhiên trắng bệch như tờ giấy. Các tù nhân bị gom lại, bao vây bởi một vòng tròn kỵ binh. Theo mệnh lệnh của một hiệp sĩ đội chiếc mũ trụ với ngù đen, các kỵ binh bắt đầu chém và đâm những kẻ bất lực. Ai ngã xuống thì bị giẫm nát bởi vó ngựa. Vòng tròn khép lại. Những tiếng la hét giờ không còn nghe giống người nữa. “Và anh khăng khăng là chúng ta phải xuống phía Nam?” Nhà thơ hỏi, liếc mắt về phía witcher. “Vượt qua ngọn lửa đó? Những tên đồ tể đó?” “Tôi cảm thấy,” Geralt nói miễn cưỡng, “là chúng ta không có lựa chọn.” “Chà,” Milva lên tiếng. “Tôi có thể dẫn anh qua khu rừng đến Đồi Cú Vọ và quay lại Ceann Treise, hướng về Brokilon.” “Qua khu rừng đang bốc cháy ư? Để liều lĩnh đụng phải quân lính, mà chúng ta vừa mới thoát khỏi không lâu trước đó?” “Còn an toàn hơn là con đường xuống phía Nam. Ceann Treise chỉ cách 14 dặm từ đây, và tôi biết rõ đường.” Witcher nhìn xuống ngôi làng đang bị ngọn lửa nuốt chửng. Quân Nilfgaard đã xử lý xong xuôi tù nhân và đội kỵ binh tập hợp lại theo hàng. Đơn vị Scoia’tael sặc sỡ cũng đã bắt đầu di chuyển, đi theo con đường sang phía Đông. “Tôi không thể quay lại,” anh nói cứng rắn. “Nhưng cô có thể dẫn Dandelion về Brokilon.” “Không!” Nhà thơ phản đối, dù cho cậu vẫn chưa có lại màu da thông thường. “Tôi sẽ đi với anh.” Milva khoát tay, cầm lấy cây cung và ống tên, hướng về phía con ngựa, và bất thình lình quay lại. “Quỷ sứ,” cô la lên. “Tôi đã dành quá nhiều thời gian cứu tụi elves rồi. Tôi không thể cứ đứng nhìn anh đi vào chỗ chết như vậy! Tôi sẽ đi cùng anh tới Yaruga, đồ điên, nhưng không phải theo con đường phía Nam, mà từ phía Đông.” “Rừng ở đó cũng đang cháy rồi.” “Tôi sẽ dẫn anh qua ngọn lửa. Tôi quen với nó rồi.” “Cô không cần phải làm vậy, Milva.” “Đương nhiên là tôi không cần rồi. Thế nào, lên ngựa đi chứ! Cuối cùng, bắt đầu di chuyển đi thôi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang