[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 20 : CHƯƠNG VI.IV

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 16:52 15-02-2020

*** Giờ thì đây là điều sẽ đoàn kết Yennefer và Francesca, Triss mơ màng, vẫn tránh không nhìn vào mắt họ. Sự tính toán. Bởi vì, những gì họ đã làm thực sự có liên quan đến thỏ và giao phối. Phải, kế hoạch gả Ciri cho vua Kovir của họ, mặc dù không có vẻ lắm, nhưng hoàn toàn là thực. Họ đã từng làm chuyện này rồi. Họ đặt những người mà mình thích lên ngai vàng, họ tạo mối liên kết và dựng lên các triều đại như mình muốn, theo cách có lợi cho họ. Họ dùng bùa mê, thần dược và thuốc lú. Các vị vua và nữ hoàng bước vào những cuộc hôn nhân ngoại tộc, chủ yếu là với thường dân, mà không có kế hoạch, ý định hay điều khoản nào cả. Và rồi những người muốn nhưng không nên có con, sẽ bị ngăn cản mang thai bằng những cách bí mật. Những người không muốn, nhưng việc sinh con là cần thiết với kế hoạch của họ, thì thay vì được triệt sản, sẽ được bí mật thụ thai, hay cho uống nước với cam thảo. Có vậy mới lý giải được những sự liên kết phi thường này. Calanthe, Pavetta...Ciri. Yennefer có liên quan tới chuyện này. Và giờ đang thấy hối hận. Và cô ấy nên như vậy. Chết tiệt, nếu Geralt phát hiện ra... *** Nhân sư, Fringilla Vigo nghĩ. Nhân sư chạm khắc trên tay ghế. Phải, nó nên là biểu tượng của Hội Pháp Sư. Thông thái, bí ẩn, và kín đáo. Họ là những con nhân sư. Họ có thể dễ dàng đạt được bất kỳ cái gì mình muốn. Gả Ciri cho Kovir, dễ như ăn kẹo. Họ có quyền lực. Họ có tri thức. Họ có phương tiện. Sợi dây chuyền kim cương trên cổ Sabrina Gelvissig chắc có thể mua được từng ngọn cây và tảng đá của Kaedwen. Họ có thể dễ dàng thực hiện được những gì mình vạch ra. Nhưng ở đây có một vật cản... *** Aha, Triss Merigold nghĩ, cuối cùng chúng ta cũng bắt đầu đề cập đến chủ đề mà lẽ ra nên nhắc tới từ đầu. Sự thật là Ciri đang ở Nilfgaard trong bàn tay của Emhyr var Emreis. Cách xa những kế hoạch đang được vạch ra ở đây... “Không nghi ngờ gì,” Philippa nói, “là Emhyr đã săn lùng Cirilla được một thời gian dài. Ai cũng nghĩ rằng đó là để cho một cuộc hôn nhân chính trị với Cintra và chiếm hữu đất đai, mà thuộc về quyền thừa kế của cô bé. Nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng chuyện này không phải là về chính trị, mà là về Dòng Máu Cổ Xưa, mà Emhyr muốn đưa vào dòng dõi hoàng gia. Nếu Emhyr khám phá ra rằng chúng ta đang dự định hoàn thành lời tiên tri, ông ta có thể sẽ muốn Nữ hoàng Thế giới tương lai là người Nilfgaard.” “Đính chính lại.” Sabrina Glevissig xen vào. “Đây không phải điều Emhyr muốn, mà là các nữ pháp sư Nilfgaard. Chỉ có họ mới có thể truy lùng nguồn gien và khiến Emhyr nhận ra tầm quan trọng của nó. Các quý cô Nilfgaard ngồi đây chắc sẽ muốn xác nhận lòng trung thành của mình và làm rõ vai trò của họ trong âm mưu này.” “Tôi luôn thấy ngạc nhiên,” Fringilla nói cứng rắn, “trước xu hướng đổ tội cho Nilfgaard xa xôi của các cô, trong khi mọi manh mối đều cho thấy nên tìm những kẻ âm mưu và phản bội tại quê nhà.” “Một nhận xét thẳng thắn cũng như độ chính xác của nó.” Síle de Tanserville ra lệnh cho Sabrina, lúc này đang chuẩn bị đáp trả, im lặng bằng một cái lườm. “Tất cả mọi manh mối đều cho thấy sự rò rỉ thông tin về Dòng Máu Cổ Xưa tới Nilfgaard là do chúng ta. Các cô đã quên Vilgefortz rồi sao, các quý cô?” “Tôi chưa quên.” Đôi mắt Sabrina cháy rực một ngọn lửa căm thù trong giây lát. “Tôi vẫn chưa quên đâu!” “Sẽ tới lúc dành cho hắn.” Keira Metz cười đáng ngại. “Nhưng không phải bây giờ, bây giờ là để dành cho Ciri và Dòng Máu Cổ Xưa mà rất quan trọng với chúng ta, người đang nằm trong tay Emhyr var Emreis, Hoàng đế của Nilfgaard.” “Hoàng đế,” Assire khẽ lên tiếng, nhìn sang Fringilla, “chẳng có gì trong tay hết. Cô gái đang bị giam giữ ở Rowan không phải là người mang trong mình nguồn gien phi thường đó. Đấy là một thường dân. Chắc chắn không phải là Cirilla xứ Cintra. Đây không phải là cô gái mà Hoàng đế đã tìm kiếm. Bởi vì chắc chắn ông ấy đã tìm một cô gái mang gien đó trong người, và thậm chí còn sở hữu một lọn tóc của cô ấy. Tôi đã khám nghiệm tóc của cô gái bị giữ ở Rowan và tìm thấy một điều mà mình không hiểu nổi. Giờ thì đã rõ rồi.” “Vậy là Ciri không ở Nilfgaard.” Yennefer nói khẽ. “Con bé không có ở đó.” “Cô bé không ở đó.” Philippa Eilhart nhận định với vẻ nghiêm trọng. “Emhyr đã bị lừa, ai đó đã trao cho ông ta một kẻ giả mạo. Tôi đã nghe về chuyện này ngày hôm qua, mừng là cô Assire đã xác nhận nó. Điều này cho thấy là Hội của chúng ta đã bắt đầu hoạt động hiệu quả rồi.” *** Yennefer gặp khó khăn trong việc kiềm chế cơn run trên tay và môi. Giữ bình tĩnh đi, cô tự nhủ, bình tĩnh, cô lặp lại, bình tĩnh, đừng để lộ bản thân, một cơ hội đang chờ đợi mình. Lắng nghe, hãy lắng nghe và thu thập thông tin. Nhân sư. Hãy làm một con nhân sư. “Điều này có nghĩa thủ phạm chính là Vilgefortz.” Sabrina đập tay lên bàn. “Không phải Emhyr mà là Vilgefortz, tên lừa đảo, vô lại lịch lãm. Hắn đã lừa cả Emhyr và chúng ta!” Yennefer thở từng nhịp điềm tĩnh. Assire var Anahid, rõ ràng là đang thấy khó chịu trong chiếc váy bó sát của mình, vừa mới nói gì đó về một thanh niên quý tộc của Nilfgaard. Yennefer biết cô ta đang nói tới ai và vô thức siết chặt nắm đấm. Một hiệp sĩ đen với chiếc mũ cánh chim, cơn ác mộng của Ciri... Cô cảm thấy đôi mắt của Francesca và Philippa chiếu lên người mình. Tuy nhiên, Triss, người mà cô đang cố giao tiếp bằng mắt, lại tránh ánh nhìn của cô. Chết tiệt, Yennefer nghĩ, vất vả cố gắng giữ vẻ lạnh lùng trên mặt. Mình đã khiến con bé dính vào chuyện gì thế này? Mẹ kiếp, làm sao mình có thể nhìn vào mắt witcher được nữa đây... “Do vậy một cơ hội tuyệt vời đang chờ đợi chúng ta,” Keira Metz la lên đầy phấn khích. “Giải cứu Ciri và lột da Vilgefortz, rồi thiêu trụi mặt đất dưới mông tên khốn đó!” “Muốn thiêu trụi mặt đất thì phải tìm được nơi ẩn nấp của Vilgefortz trước đã.” Síle de Tanserville, nữ pháp sư tới từ Kovir mà Yennefer chưa bao giờ có thiện cảm, mỉa mai. “Và cho tới giờ vẫn chưa ai thành công. Thậm chí một số quý cô ngồi đây đã đổ rất nhiều thời gian và trí lực vào công cuộc tìm kiếm này rồi.” “Chúng ta đã tìm ra hai trong số nhiều nơi ở của Vilgefortz.” Philippa Eilhart lạnh lùng đáp lại. “Dijkstra đang ráo riết tìm thêm và tôi sẽ không phủ nhận công sức của ông ấy. Đôi khi ma thuật thất bại, chúng ta phải tìm đến các gián điệp và chỉ điểm.” *** Một trong số các sĩ quan đi cùng Dijkstra nhìn một lượt căn phòng giam rồi lảo đảo, dựa vào tường, mặt trắng nhợt như tờ giấy và có cảm tưởng như sắp ngất đến nơi rồi. Dijkstra ghi nhớ vào tâm trí rằng nên chuyển người sĩ quan sang công việc bàn giấy. Nhưng khi nhìn thấy căn phòng giam, ông ta ngay lập tức đổi ý. Bao tử ông ta nhảy vọt lên cổ. Tuy nhiên, ông ta không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt cấp dưới của mình. Không chậm trễ, ông ta rút ra một cái khăn mùi soa tẩm nước hoa và bịt lên mũi và mồm, rồi cúi xuống xem xét những cái xác nằm trần chuồng trên sàn đá. “Bụng và tử cung đã bị rạch.” Ông ta chẩn đoán, cố gắng nói bằng giọng lạnh lùng và điềm tĩnh. “Rất điệu nghệ, bàn tay của một bác sĩ phẫu thuật. Bào thai của cô gái đã bị lấy ra. Cô ta vẫn còn sống trong suốt quá trình này. Nhưng nó không được thực hiện ở đây. Tất cả bọn họ đều trong tình trạng thế này à? Lennep, ta đang nói với ngươi đó.” “Không...” gã gián điệp lắc đầu, mắt rời khỏi những cái xác. “Một số người đã bị siết cổ tới chết. Họ không mang thai...nhưng việc khám nghiệm tử thi sẽ cho thấy...” “Tìm được tổng cộng bao nhiêu người?” “Bao gồm cả người này, bốn. Không thể nhận dạng được ai.” “Không đúng.” Dijkstra sửa lại từ đằng sau chiếc khăn mùi soa. “Ta đã nhận dạng được người này rồi. Đây là Jolie, con gái út của bá tước Lanier. Cô ta đã mất tích không dấu vết một năm về trước. Ta sẽ xem qua những người còn lại.” “Lửa đã làm biến dạng một vài người.” Lennep nói. “Sẽ khó để biết được...nhưng, thưa ngài, ngoại trừ những điều đó...chúng tôi đã tìm thấy...” “Nói đi và đừng ấp úng nữa.” “Dưới cái hố đó,” gã gián điệp chỉ vào một cái hố trên nền nhà, “có xương người...rất nhiều xương. Chúng tôi chưa có thời gian để đem tất cả lên và khám nghiệm, nhưng dựa vào hình dáng hộp sọ, họ đều là những cô gái trẻ. Nếu hỏi các pháp sư chúng ta có thể nhận dạng được họ...và tôi có thể thông báo tới các gia đình vẫn đang tìm người mất tích...” “Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào,” Dijkstra quay ngoắt lại, “cũng không được hé nửa lời về chuyện này cho bất kỳ ai. Không một ai. Đặc biệt là các pháp sư. Sau những gì trông thấy ở đây, ta đã không còn lòng tin nào ở họ nữa rồi. Lennep, tầng trên đã được lục soát kỹ càng chưa? Ngươi có tìm được gì có thể giúp chúng ta điều tra không?” “Không gì cả, thưa ngài.” Lennep cúi đầu. “Ngay khi nhận được bản báo cáo, chúng tôi đã tới lâu đài ngay lập tức, nhanh hết mức có thể. Nhưng chúng tôi tới quá trễ. Mọi thứ đã bị thiêu rụi. Ngọn lửa có sức mạnh ghê gớm. Đó chắc hẳn phải là ma thuật. Nhưng ở dưới căn hầm này, câu thần chú không với tới được. Tôi không biết tại sao...” “Ta biết. Ngọn lửa không được châm bởi Vilgefortz mà là tay sai của hắn, Rience hay một pháp sư nào đó khác. Vilgefortz sẽ không mắc một sai lầm như thế này. Hắn sẽ không để lại gì cho chúng ta ngoại trừ muội đen bám trên tường. Phải, hắn biết ngọn lửa thanh tẩy...phá hủy mọi dấu vết.” “Chà, đúng là nó đã hủy hết thật.” Lennep lầm bầm. “Chẳng còn lại bằng chứng nào cho thấy Vilgefortz đã từng ở đây...” “Vậy thì hãy ngụy tạo bằng chứng.” Dijkstra bỏ chiếc khăn mùi soa ra khỏi mặt. “Ta có cần dạy ngươi làm thế nào không? Ta biết là Vilgefortz đã ở đây. Dưới tầng hầm, ngoại trừ mấy cái xác, không còn gì hết sao? Sau mấy cái cửa sắt kia có gì?” “Hãy để tôi, thưa ngài.” Gã gián điệp cầm lên một cây đuốc. “Tôi sẽ cho ngài xem.” Không nghi ngờ gì là ngọn lửa ma thuật mà lẽ ra nên biến mọi thứ dưới tầng hầm thành tro bụi, đã bắt đầu ngay tại căn phòng rộng rãi đằng sau những cánh cửa sắt. Sai lầm trong câu thần chú đã phá hỏng kế hoạch một cách nghiêm trọng, nhưng ngọn lửa vẫn mạnh và dữ dội. Nó thiêu rụi một giá để dụng cụ gắn trên tường và nung chảy mớ đồ thủy tinh thành một đống không hình thù. Thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng là một cái bàn và hai chiếc ghế, một bằng gỗ, một bằng thép, có hình dạng kỳ quái, gắn chặt xuống nền nhà. Hình dạng kỳ quái, nhưng mục đích vẫn rất rõ ràng. “Chúng được tạo ra,” Lennep nuốt nước bọt, chỉ về phía những cái ghế và dây đai gắn trên đó, “để giữ...hai chân...mở rộng. Thật rộng.” “Thằng con hoang,” Dijkstra gầm gừ qua kẽ răng. “Mẹ kiếp, thằng con hoang chó chết...” “Trong cái cống bên dưới chiếc ghế gỗ,” gã gián điệp tiếp tục, “chúng tôi phát hiện thấy vết máu, phân và nước tiểu. Chiếc ghế thép vẫn còn mới, có lẽ chưa bao giờ qua sử dụng. Tôi không biết phải nghĩ gì nữa...” “Ta biết.” Dijkstra nói. “Cái ghế thép là để dành sẵn cho một người đặc biệt. Một người mà Vilgefortz tin rằng có những khả năng đặc biệt.” *** “Tôi không đánh giá thấp Dijkstra và cơ quan tình báo của ông ta,” Síle de Tanserville nói. “Tôi biết rằng tìm được Vilgefortz chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, nhìn vượt qua động cơ báo thù cá nhân mà có vẻ một vài quý cô ở đây đang khao khát, tôi buộc phải nói rằng rõ ràng là Vilgefortz không có Ciri.” “Nếu Vilgeforz không có đứa trẻ thì ai? Tôi đã ở trên hòn đảo, không ai trong số chúng tôi, nếu tôi hiểu đúng, đã dịch chuyển đi. Dijkstra hay các vị vua cũng không có cô bé, điều này chúng ta đã biết. Và trong đống tàn tích của Tháp Hải Âu cũng không có xác đứa trẻ.” “Tor Lara,” Ida Emean nói chậm rãi, “đã từng ẩn giấu một cổng dịch chuyển rất mạnh. Chúng ta có thể loại trừ khả năng rằng cô bé đã thoát khỏi Thanedd bằng con đường này không?” Yennefer nhắm mắt lại và cắm móng tay sâu vào đầu con nhân sư trên tay vịn. Giữ bình tĩnh, cô nghĩ, giữ bình tĩnh. Cô cảm thấy ánh mắt của Margarita đang quan sát mình, nhưng không ngẩng đầu lên. “Nếu Ciri bước vào cổng dịch chuyển trên Tor Lara,” giọng của vị hiệu trưởng Aretuza thay đổi một chút, “thì tôi e là chúng ta có thể quên hết các kế hoạch và dự định của mình đi. Tôi nghĩ là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại Ciri nữa. Cánh cổng trên Tháp Hải Âu đã bị phá hủy hoàn toàn.” “Chúng ta đang nói cái gì thế này?” Sabrina la lên. “Để có thể bước vào cánh cổng trên tháp, hay thậm chí là nhìn thấy nó, phải sử dụng đến phép thuật cấp độ 4. Để kích hoạt được cánh cổng sẽ phải cần đến năng lực của một pháp sư tối cao! Tôi còn không biết liệu Vilgefortz có thể làm nổi không, chứ chưa nói đến một cô bé 15 tuổi. Làm sao cô có thể phỏng đoán như vậy? Cô nghĩ đứa trẻ này là ai? Cô bé có gì đặc biệt đến vậy?” *** “Có quan trọng không,” Stefan Skellen, còn gọi là Kalous, thanh tra trưởng của Hoàng đế Emhyr var Emreis, dài giọng, “việc cô ta đặc biệt thế nào, ngài Bonhart? Hay thực sự là cô ta có đặc biệt hay không? Tôi không muốn cô ta còn sống, vậy nên tôi sẽ trả cho ông 100 floren để biến điều tôi muốn thành sự thật. Nếu ông thích, cứ việc khám xét cô ta – trước hay sau khi cắt cổ cô ta, tôi không quan tâm. Dù thế nào thì giá cũng không thay đổi, tôi xin hứa.” “Thế nếu tôi bắt sống cô ta về đây?” “Không.” Người đàn ông tên Bonhart, cao lớn, nhưng gầy và xương xẩu, vặn vẹo bộ ria mép xám. Bàn tay luôn đặt lên chuôi kiếm, như thể muốn giấu nó khỏi đôi mắt của Skellen. “Tôi mang đầu cô ta về nhé?” “Không.” Kalous nhăn mặt. “Tôi làm gì với đầu cô ta đây? Bảo quản nó trong mật ong chắc?” “Để làm bằng chứng.” “Tôi tin lời nói của ông, ngài Bonhart. Ông rất nổi tiếng, và đáng tin.” “Cảm ơn vì sự công nhận.” Tên thợ săn tiền thưởng mỉm cười. Skellen có 20 người vũ trang đứng xung quanh quán rượu, nhưng vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. “Lẽ ra lúc nào cũng nên như thế này, nhưng tôi lại hiếm khi gặp người nào như ngài. Các lãnh chúa và nam tước nhà Varnhagen đã bắt tôi đem đầu của tất cả thành viên băng Rats tới bằng không họ sẽ không trả tiền. Nếu ngài không cần đầu của Falka thì sẽ không phiền nếu tôi thêm nó vào với đám kia chứ?” “Để nhận một phần thưởng thứ hai sao? Vậy còn đạo đức nghề nghiệp?” “Tôi, ngài Skellen,” Bonhart nheo mắt lại, “không được trả tiền để giết chóc, mà để phục vụ nhu cầu của khách hàng. Và tôi đáp ứng nhu cầu đó cho cả ngài và Varnhagen.” “Cũng hợp lý.” Kalous đồng tình. “Cứ làm những gì ông thích. Khi nào thì tôi có thể trông đợi ông sẽ liên lạc để đòi phần thưởng?” “Sớm thôi.” “Thế có phải nghĩa là...” “Băng Rats đang men theo Xa Lộ Cướp, dự định sẽ trú đông trong dãy núi. Tôi sẽ chặn đường chúng. Hai mươi ngày, không hơn.” “Ông tự tin đến vậy về lịch trình của chúng sao?” “Chúng đã ở Fen Aspra, cướp một đoàn xe của hai thương nhân tại đó. Chúng đi qua Tyffi, dành một đêm ở Druigh để ăn mừng Lễ Hội Thu Hoạch. Cuối cùng chúng tới Loredo. Tại Loredo, Falka đã giết một người đàn ông. Người ta vẫn còn bàn tán ở đó, răng đánh cầm cập. Đó là lý do tôi phải hỏi ngài có thù hằn gì với Falka.” “Có lẽ là giống như ông,” Stefan Skellen đùa. “Không, xin lỗi. Ông, sau cùng thì, không nhận tiền để giết chóc, mà là phục vụ khách hàng. Ông đúng là một con người chân chính, ngài Bonhart, và chuyên nghiệp. Một nghề như bao nghề? Ông cũng nhận hợp đồng còn gì? Họ có trả cho ông đủ sống không? Hả?” Tên thợ săn tiền thưởng nhìn hắn ta một lúc. Cuối cùng, nụ cười biến mất khỏi gương mặt Kalous. “Chắc rồi,” hắn nói, “ai mà chả phải sống. Một số người kiếm sống bằng những gì họ biết. Một số làm những gì phải làm. Vào cuối ngày, cuộc sống đôi khi mỉm cười với một số kẻ may mắn, trừ khi ngài là một con điếm. Họ trả tôi tiền để làm một công việc mà tôi thật sự yêu thích.” *** Yennefer đón nhận lời đề nghị giải lao để ăn nhẹ và làm ướt những cái cổ nãy giờ khô rát vì thao thao bất tuyệt của Philippa với sự vui sướng, nhẹ nhõm và hy vọng. Nhưng ngay lập tức thấy rõ là hy vọng của cô sẽ bị dập tắt. Margarita tỏ ý muốn nói chuyện với cô, nhưng nhanh chóng bị Philippa kéo ra phía đầu kia của đại sảnh. Triss Merigold lại gần cô nhưng bị Francesca kèm cặp. Người elves giám sát cuộc trò chuyện không chút ngại ngùng. Nhưng Yennefer có thể trông thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt của Triss và cô chắc rằng kể cả khi không có ai khác đứng đây, cầu cứu cũng chẳng được tích sự gì. Triss rõ ràng là đã bán cả linh hồn mình cho Hội Pháp Sư rồi. Và chắc đang cảm thấy chưa rõ ràng về lòng trung thành của Yennefer. Triss cố an ủi cô, đảm bảo rằng Geralt đang an toàn và hồi phục ở Brokilon cùng với các dryad. Như mọi khi, nói chuyện về Geralt khiến cô đỏ mặt. Anh ta chắc đã làm cô ấy thỏa mãn lắm, Yennefer nghĩ, không phải là không có ác ý. Cô ấy chưa biết đến ai giống anh ta bao giờ. Cô ấy sẽ không quên được anh ta một sớm một chiều đâu. Tốt. Cô chấp nhận lời hứa của Triss với một cái nhún vai. Cô không quan tâm lắm xem liệu Triss hay Francesca có tin vào sự thờ ơ của mình không. Cô chỉ muốn ở một mình, và muốn họ nhận ra điều đó. Họ đã nhận ra điều đó. Cô đi tới cuối dãy bàn và chú tâm vào món sò. Cô ăn từ tốn, vẫn còn cảm thấy đau do tác dụng của việc bị nén. Cô không dám uống rượu vì không biết mình sẽ phản ứng thế nào. “Yennefer?” Cô chậm rãi quay lại. Fringilla Vigo mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn vào con dao cô đang nắm chặt trong tay. “Tôi thấy và có cảm giác,” cô ta nói, “rằng cô muốn chọc con dao đó vào người tôi hơn là con sò. Vẫn còn thù hằn sao?” “Hội Pháp Sư,” Yennefer lạnh lùng đáp, “yêu cầu lòng trung thành. Tình bạn không phải là bắt buộc.” “Không phải và không nên bị bắt buộc,” nữ pháp sư Nilfgaard nhìn quanh căn phòng. “Tình bạn hoặc là kết quả của một quá trình dài, hoặc là bộc phát.” “Lòng hận thù cũng giống vậy.” Yennefer cạy một con sò ra và nuốt hết những thứ trong đó bao gồm cả nước biển. “Đôi lúc cô nhìn thấy một người chỉ trong có một giây, ngay trước khi họ làm cô mù lòa, rồi thế là cô thấy không thích họ.” “Ôi, lòng hận thù phức tạp hơn thế nhiều.” Fringilla nheo mắt. “Hãy giả dụ thế này đi, một người cô không quen biết đang đứng trên một ngọn đồi, đập bạn bè cô tan xác thành từng mảnh, ngay trước mắt cô. Cô không quen cô ta, cô không trông thấy cô ta, nhưng cô không thích cô ta.” “Đôi lúc nó lại là như vậy.” Yennefer nhún vai. “Định mệnh chơi đùa với chúng ta theo nhiều cách.” “Định mệnh,” Fringilla nói khẽ, “là một đứa trẻ rất tinh nghịch và khó đoán. Bạn bè đôi lúc quay lưng lại với ta, kẻ thù đôi lúc lại trở nên hữu dụng. Ví như, cô có thể nói chuyện riêng với họ. Không ai cố phá bĩnh, không ai cố chen ngang vào, hay nghe lén cô. Ai cũng thắc mắc không biết hai kẻ thù thì có thể nói với nhau chuyện gì đây. Chẳng có gì quan trọng cả. Họ chỉ bàn chuyện tầm phào, thỉnh thoảng lại châm chích nhau vài câu.” “Không nghi ngờ gì,” Yennefer gật đầu, “là mọi người đều nghĩ vậy. Và họ hoàn toàn chính xác.” “Vậy thì sẽ càng dễ dàng hơn,” Fringilla không phủ nhận cô, “cho chúng ta để thảo luận một vấn đề đặc biệt quan trọng.” “Và đó là vấn đề nào vậy?” “Thì là cái kế hoạch trốn thoát mà cô đang ấp ủ đó.” Yennefer, đang cạy dở một con sò, suýt nữa thì cắt phải tay. Cô lén lút nhìn xung quanh, rồi quay lại người Nilfgaard. Fringilla hơi mỉm cười. “Hãy tốt bụng và cho tôi mượn con dao nào. Để cạy sò. Mấy con sò này nhìn ngon quá. Ở phương nam không dễ tìm được món này đâu. Đặc biệt là vào lúc này, với cuộc chiến đang nổ ra và đường bị chặn ở khắp nơi...những rào cản thật là kinh khủng, cô đồng ý không?” Yennefer ho khẽ. “Tôi nhận thấy,” Fringilla nuốt một con sò, rồi với lấy một con khác, “phải, Philippa đang nhìn chúng ta. Cả Assire nữa. Assire chắc đang thấy lo lắng cho lòng trung thành của tôi với Hội. Lòng trung thành mà đang bị đe dọa. Cô ấy đang cân nhắc xem liệu tôi có đầu hàng trước sự cảm thông không. Để xem nào...người yêu của cô bị trọng thương. Cô bé mà cô coi như con gái đã mất tích, hoặc đang bị cầm tù...thậm chí mạng sống có thể đang bị đe dọa. Hoặc bị đem ra sử dụng như một quân bài trong một trò chơi gian lận? Tôi thề, nếu tôi là cô, tôi sẽ không chịu nổi ở trong này một phút nào. Tôi sẽ bỏ trốn ngay. Xin hãy nhận lại con dao. Tôi đã ăn đủ sò rồi, tôi cần phải giữ dáng nữa.” “Một rào cản, như cô nói,” Yennefer thì thầm, nhìn vào đôi mắt xanh lục của nữ pháp sư Nilfgaard, “là một thứ kinh khủng. Thậm chí ghê tởm. Cô không được phép làm những gì mình muốn. Nhưng một rào cản có thể vượt qua được nếu cô có...những phương tiện phù hợp. Tôi thì không có chúng.” “Cô đang trông đợi vào tôi sẽ đưa chúng cho cô sao?” Nữ pháp sư Nilfgaard ngâm cứu con sò cầm trên tay. “Ôi, không đâu. Tôi trung thành với Hội, và Hội rõ ràng là không muốn cô chạy đi để cứu những người thân yêu của mình. Và thêm nữa, tôi còn là kẻ thù của cô, cô đã quên rồi sao Yennefer?” “Phải rồi. Sao tôi quên được!” “Một người bạn,” Fingilla nói khẽ, “sẽ cảnh báo rằng kể cả với những nguyên liệu phù hợp cho một câu thần chú dịch chuyển, cô cũng không thể vượt qua được rào cản mà không bị chú ý. Quá trình này đòi hỏi thời gian và rất lộ liễu. Sẽ gần như tốt hơn nếu dùng một nam châm tự nhiên, kín đáo. Tôi lặp lại, gần như tốt hơn. Dịch chuyển với một nam châm định hướng tự chế, như cô đã biết, là rất rủi ro. Một người bạn sẽ cố thuyết phục một người bạn khác không làm việc này. Nhưng chúng ta không phải là bạn.” Fringilla lật úp vỏ sò trên tay và đổ ít nước biển trong đó xuống mặt bàn. “Giờ thì hãy kết thúc cuộc nói chuyện tầm phào này nào,” cô ta nói. “Hội Pháp Sư yêu cầu lòng trung thành. Tình bạn, thật đáng tiếc, là không bắt buộc.” *** “Cô ấy đã dịch chuyển mất rồi,” Francesca Findabair lạnh lùng nói không cảm xúc, khi mà sự hỗn loạn gây ra bởi sự biến mất của Yennefer đã lắng xuống. “Không cần phải làm ầm lên, các quý cô. Giờ chúng ta không thể làm được gì nữa. Đó là sai lầm của tôi. Tôi đoán là ngôi sao kim cương đã che giấu quá trình thực hiện câu thần chú...” “Làm sao cô ta làm được thế chứ, chết tiệt?” Philippa hét lên. “Một câu thần chú có thể được che giấu, điều đó không khó. Nhưng bằng phép màu nào mà cô ta có thể mở được một cổng dịch chuyển? Montecalvo được bao quanh bởi một lớp rào cản ma thuật!” “Tôi chưa bao giờ thích cô ta.” Síle de Tanserville nhún vai. “Hay ưa được lối sống của cô ta. Nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của Yennefer.” “Cô ta sẽ nói hết mọi chuyện!” Sabrina Glevissig la lối om sòm. “Tất cả mọi thứ về Hội! Cô ta sẽ tới thẳng...” “Nhảm nhí!” Triss Merigold cắt lời, nhìn Francesca và Ida Emean. “Yennefer sẽ không phản bội chúng ta. Chẳng có bằng chứng nào cho thấy Yennefer bỏ trốn là để phản bội chúng ta.” “Triss nói đúng.” Margarita Laux-Antille ủng hộ. “Tôi biết tại sao cô ấy lại bỏ đi. Tôi biết cô ấy muốn cứu ai. Tôi đã từng nhìn thấy họ ở bên nhau, Ciri và Yennefer. Và tôi hiểu.” “Còn tôi chẳng hiểu gì hết!” Sabrina lại hét lên. Assire var Anahid nghiêng người sang phía cô bạn. “Tôi sẽ không hỏi tại sao cô làm vậy,” cô ta thì thầm. “Tôi sẽ không hỏi cô làm cách nào. Tôi sẽ hỏi: ở đâu?” Fringilla mỉm cười, ngón tay vuốt ve đầu con nhân sư chạm trên tay vịn. “Làm sao mà tôi biết được,” cô ta thì thầm lại, “mấy con sò này vớt từ bờ biển nào?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang