[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 19 : CHƯƠNG VI.III

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 16:51 15-02-2020

.
*** Sự im lặng bao trùm căn phòng sau bài phát biểu của Philippa nhanh chóng được thay thế bằng một tràng giọng nói hỗn loạn nổ ra. Các nữ pháp sư bày tỏ sự ngạc nhiên và không tin nổi, đòi hỏi lời giải thích. Một số chắc chắn là đã biết nhiều về người trị vì phương Bắc được tiên đoán này, Cirilla hay Ciri hay cái tên nào khác mà họ quen thuộc, nhưng một số lại chưa hề biết đến những cái tên đó. Fringilla Vigo không biết gì hết, nhưng cô ta có những phỏng đoán và nghi ngờ của riêng mình, mà tập trung chủ yếu vào một lọn tóc. Tuy vậy, Assire lại giữ im lặng và cũng ra lệnh cho cô ta giữ im lặng bằng một ánh mắt. Philippa Eilhart chiếm lại quyền điều hành. “Đa số chúng ta đã được nhìn thấy Ciri trên Thanedd, khi cô bé đang lên đồng và những tiên đoán của cô bé đã gây ra sự hỗn loạn không hề nhỏ. Một số trong chúng ta thậm chí còn rất gần gũi với cô bé. Tôi chủ yếu nói tới cô, Yennefer. Tới lúc cô bắt đầu lên tiếng được rồi đó.” Khi Yennefer kể lại với các thính giả về Ciri, Triss Merigold quan sát người bạn của mình thật kỹ càng. Yennefer nói điềm tĩnh và không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Triss đã quen biết cô một thời gian dài và hiểu rất rõ. Cô đã từng nhìn thấy Yennefer trong nhiều tình huống, bao gồm cả những lúc căng thẳng, mệt mỏi và chán nản. Không nghi ngờ gì là Yennefer hiện giờ đang như vậy. Trông cô buồn bã, mệt nhọc và ốm yếu. Nữ pháp sư nói, nhưng Triss, đã biết hết cả câu truyện cũng như các nhân vật được kể, lại chuyên tâm vào quan sát các thính giả. Đặc biệt là hai nữ pháp sư người Nilfgaard. Assire var Anahid đã thay đổi nhiều, ăn diện hơn nhưng vẫn còn thiếu tự tin về số mỹ phẩm đã dùng và chiếc váy thời trang của mình. Và Fringilla Vigo, người trẻ nhất, thân thiện, với vẻ duyên dáng tự nhiên và tinh tế, đôi mắt xanh lục và mái tóc đen như của Yennefer, nhưng đỡ rối hơn, ngắn hơn và chải chuốt mượt mà. Cả hai nữ pháp sư Nilfgaard đều không có vẻ lạc trong các tình tiết về nguồn gốc của Ciri, mặc dù câu chuyện của Yennefer rất dài và khá rối rắm, bắt đầu bằng cuộc tình giữa Pavetta và người đàn ông bị phù phép thành một con nhím. Cô nói về vai trò của Geralt và Luật Bất Ngờ, và sợi dây liên kết giữa Ciri và witcher. Yennefer kể về lần gặp mặt giữa Geralt và Ciri ở Brokilon, về cuộc chiến, về sự biến mất và xuất hiện của cô bé, về quãng thời gian cô bé được huấn luyện ở Kaer Morhen. Về tên gián điệp Nilfgaard Rience và hắn đã truy đuổi cô bé như thế nào. Về quá trình theo học tại Đền thờ Melitele và năng lực bí ẩn của Ciri. Họ lắng nghe với những gương mặt lạnh như đá, Triss nghĩ, nhìn vào Assire và Fringilla. Như những con nhân sư. Nhưng rõ ràng là họ đang che giấu điều gì đó. Tò mò thật, không biết đó là gì? Có phải họ ngạc nhiên vì không biết rằng Emhyr đã cố bắt cóc cô bé và đem tới Nilfgaard? Hay có lẽ là họ đã biết hết tất cả mọi chuyện từ lâu rồi, thậm chí còn biết nhiều hơn là chúng ta? Một lát nữa Yennefer sẽ nói tới lúc cô ấy đến Thanedd cùng Ciri, về những gì được nhắc đến trong lúc lên đồng, mà đã tạo ra một đống rắc rối đó. Về cuộc giao tranh đẫm máu ở Garstang mà kết quả là Geralt đã bị đánh nhừ tử còn Ciri thì bị bắt cóc. Và rồi những màn vờ vịt sẽ qua đi. Chiếc mặt nạ sẽ rơi xuống. Ai cũng sẽ biết là những gì đã diễn ra trên Thanedd là do Nilfgaard chủ mưu. Và khi mọi con mắt đổ dồn về phía các cô, người Nilfgaard, sẽ không còn đường lui, các cô sẽ phải nói. Và làm rõ một vài vấn đề, để tôi cũng có thể biết rõ hơn nữa. Về chuyện làm thế nào mà Yennefer đã biến mất được khỏi Thanedd, tại sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở Montecalvo, cùng với Francesca. Và Ida Emean, Aen Saevherne từ Núi Xanh là ai và có vai trò gì. Tại sao mình lại có cảm giác Philippa Eilhart tiết lộ ít hơn là những gì chị ta biết, dù cho đã tuyên bố lòng tận tâm và trung thành với phép thuật, chứ không phải Dijkstra, người mà chị ta thường xuyên trao đổi qua lại. Và có thể cuối cùng mình sẽ biết được Ciri thật sự là ai, Cirilla, Nữ hoàng của phương Bắc đối với họ, nhưng với mình thì vẫn chỉ là một cô bé tóc màu tro ở Kaer Morhen, người mà như một đứa em gái đối với mình. *** Fringilla Vigo có nghe qua về witcher, những chuyên gia trong việc tiêu diệt quái vật và ma quỷ. Cô ta chăm chú lắng nghe câu chuyện của Yennefer, lắng nghe giọng nói của cô, quan sát gương mặt của cô. Cô ta không bị đánh lừa. Rõ ràng là giữa Yennefer và Ciri có một mối liên hệ cảm xúc mãnh liệt. Cũng như mối quan hệ giữa nữ pháp sư và witcher. Fringilla bắt đầu suy ngẫm về điều này, nhưng vài giọng nói cất lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta. Cô ta đã đoán được là một vài người đang ngồi đây đã từng ở những bên đối lập trong cuộc nổi loạn ở Thanedd, do vậy, cô ta không thấy ngạc nhiên khi sự thù địch xuất hiện trên bàn dưới dạng những lời chế giễu nhắm tới Yennefer. Có vẻ như một cuộc cãi vã sắp sửa nổ ra, mà may mắn là đã bị ngăn chặn bởi Philippa Eilhart, lúc này đang đập tay lên bàn cho tới khi những chiếc cốc và chén rung rinh. “Đủ rồi!” Cô ta la lớn. “Im đi, Sabrina! Đừng để họ khiêu khích cô, Francesca! Quá đủ với Thanedd và Garstang rồi! Đó đã là lịch sử!” Lịch sử, Fringilla nghĩ, cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Nhưng là lịch sử mà họ - dù cho có ở những bên đối lập – góp phần tạo dựng nên. Họ đã tạo dấu ấn của mình. Họ biết mình đang làm gì và tại sao. Còn chúng ta, các pháp sư của đế chế, chẳng biết gì hết. Chúng ta đã đang là nô bộc rồi, những kẻ biết mình được cử đi đâu, nhưng không biết tại sao. Thật tốt là cái Hội này đã được thành lập. Có quỷ mới biết nó sẽ kết thúc thế nào, nhưng nó đã bắt đầu rồi. “Tiếp tục đi, Yennefer.” Philippa nói. “Tôi không còn gì để nói nữa.” Nữ pháp sư tóc đen mím môi. “Tôi nhắc lại, chính Tissaia de Vries là người đã ra lệnh cho tôi mang Ciri tới Garstang.” “Đổ tội lên đầu người đã chết mới dễ dàng làm sao.” Sabrina Glevissig khịt mũi, nhưng Philippa bắt cô ta im lặng bằng một cử chỉ đột ngột. “Tôi đã không muốn can dự vào những gì xảy ra ở Aretuza,” Yennefer nói, nhợt nhạt và rõ ràng là bực tức. “Tôi đã muốn đem theo Ciri và trốn khỏi Thanedd. Nhưng Tissaia thuyết phục tôi rằng sự xuất hiện của con bé ở Garstang sẽ là một cú sốc đối với nhiều người và lời tiên đoán của con bé sẽ có thể ngăn ngừa được xung đột. Tôi không đổ lỗi gì cho bà ấy, bởi vì tôi cũng đã nghĩ như vậy. Cả hai chúng tôi đều đã phạm sai lầm. Nhưng lỗi của tôi lớn hơn. Nếu tôi đã để Ciri lại cho Rita chăm sóc...” “Những gì đã qua thì không thể đảo ngược được.” Philippa ngắt lời. “Sai lầm có thể xảy đến với bất cứ ai. Thậm chí Tissaia de Vries. Tissaia gặp Ciri lần đầu tiên là khi nào?” “Ba ngày trước buổi đại hội,” Margarita Laux-Antille lên tiếng, “ở Gors Velen. Tôi cũng đã gặp cô bé ở đó. Ngay khi nhìn thấy, tôi đã biết cô bé là một người phụ nữ phi thường!” “Cực kỳ phi thường,” Ida Emean aep Sivney, nãy giờ im lặng, cất lời. “Bởi vì di sản của dòng máu phi thường nằm trong người cô bé. Hen Ichaer, Dòng Máu Cổ Xưa. Nguyên liệu di truyền mang đến những khả năng kiệt xuất tới cho người sở hữu nó. Quyết định trước vai trò lớn lao mà cô bé sẽ đảm nhiệm. Mà cô bé phải đảm nhiệm.” “Sao cô lại kể cho chúng tôi những truyền thuyết và huyền thoại của người elves?” Sabrina nói móc. “Toàn bộ việc này bốc mùi như chuyện cổ tích và ảo tưởng ngay từ đầu! Giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Các quý cô thân mến, tôi đề nghị là chúng ta hãy thảo luận thứ gì đó quan trọng, thực tế và có thật hơn là mấy trò này.” “Tôi xin ngả đầu trước tính thực tế, mà là nguồn sức mạnh và lợi thế lớn lao của chủng tộc các cô.” Ida Emean mỉm cười. “Tuy nhiên, ở đây, giữa những cá nhân có thể sử dụng thứ quyền năng mà không phải lúc nào cũng tuân theo các định luật và phép lý giải thông thường, có vẻ như xem nhẹ các truyền thuyết của người elves không phải là việc làm phù hợp cho lắm. Chủng tộc của chúng tôi không phải những người thực tế và có được sức mạnh của mình bằng cách khác. Vậy mà chúng tôi đã tồn tại được cả chục ngàn năm.” “Nguyên liệu di truyền có tên Dòng Máu Cổ Xưa, mà chúng ta đang nói tới ở đây, hóa ra cũng không được mạnh mẽ cho lắm.” Síle de Tanserville cất lời. “Thậm chí cả những truyền thuyết và lời tiên tri của người elves, mà tôi không hề xem nhẹ, đều cho rằng Dòng Máu Cổ Xưa đã bị hủy diệt hoàn toàn, tuyệt chủng. Không phải vậy sao, quý cô Ida? Không còn Dòng Máu Cổ Xưa nào tồn tại trên thế giới nữa. Người cuối cùng sở hữu nó là Lara Dorren aep Shiadhal. Và tất cả chúng ta đều biết huyền thoại về Lara Dorren và Cregennan xứ Lod.” “Không phải tất cả.” Assire var Anahid cất lời đầu tiên từ đầu tới giờ. “Tôi mới chỉ nghiên cứu sơ qua thần thoại của các cô và chưa gặp truyền thuyết này bao giờ.” “Đó không phải là một truyền thuyết.” Philippa Eilhart nói. “Đó là một câu truyện có thật. Và trong số chúng ta cũng có người không chỉ biết câu truyện về Lara Dorren và Cregennan mà còn cả những gì xảy ra sau đó nữa, mà tất cả các quý cô ngồi đây đều rất quan tâm đến. Chúng tôi xin nhường lời cho cô, Francesca.” “Từ những gì mà cô nói,” nữ hoàng elves mỉm cười. “Cô chắc cũng biết câu truyện rõ như tôi thôi.” “Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi muốn cô kể cho tất cả chúng ta nghe.” “Thôi được. Để chứng tỏ sự trung thực và lòng trung thành đối với Hội,” Enid an Gleanna gật đầu. “Tôi sẽ kể. Xin các quý cô hãy ngồi thoải mái, bởi vì câu truyện này sẽ không ngắn đâu.” *** “Câu truyện về Lara Dorren và Cregennan là một câu truyện có thật nhưng đã bị thêu dệt thêm những chi tiết hào nhoáng tới mức không thể nhận ra nổi. Giữa phiên bản của con người và của người elves có sự khác biệt rất lớn, và ở cả hai đều thấm đẫm tư tưởng thiên vị và hận thù chủng tộc. Do vậy, tôi sẽ lược bỏ hết những chi tiết hào nhoáng đó và chỉ nhắc tới những sự thật đã được kiểm chứng. Đúng, Cregennan xứ Lod là một pháp sư. Lara Dorren aep Shiadhal là một phù thủy người elves, Aen Saevherne, một trong số những Người Nắm Giữ Tri Thức bí ẩn ngay thậm chí cả với người elves chúng tôi, người mang trong mình Hen Ichaer, Dòng Máu Cổ Xưa. Tình bạn và sau đó là tình yêu giữa họ ban đầu được chào đón với niềm vui sướng từ cả hai chủng tộc. Tuy nhiên, không lâu sau đó, nhiều người đã lên tiếng phản đối sự kết giao giữa phép thuật của con người và người elves. Trong số người elves và cả con người đều có những kẻ coi rằng đó là sự phản bội. Có một số kẻ thù tự nhiên, tuy vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng cũng đã chịu một phần trách nhiệm: sự ghen tuông, lòng đố kỵ...Nói ngắn gọn: Cregennan đã bị ám sát còn Lara Dorren bị săn đuổi và kết án, chết vì kiệt sức ở giữa nơi hoang dã sau khi sinh hạ một người con gái. Đứa trẻ sau đó đã được cứu thoát một cách thần kỳ. Rồi được che chở dưới bàn tay của Cerro, Nữ hoàng của Redania...” “Chỉ vì hoảng sợ bởi lời nguyền Lara đã giáng xuống đầu bà ta, vì đã từ chối giúp đỡ và đuổi cô ấy ra ngoài để chịu đựng giá rét của mùa đông.” Keira Metz chen ngang vào. “Nếu không nhận đứa trẻ, một tai họa kinh hoàng sẽ giáng xuống đầu bà ta và gia tộc...” “Đó là những chi tiết hào nhoáng mà Francesca đã lược bỏ đi.” Philippa ngắt lời. “Tiếp tục đi, Enid.” “Khả năng tiên tri mà Những Người Nắm Giữ Tri Thức có được từ Dòng Máu Cổ Xưa là một sự thật.” Ida Emean nói, nhướng mày lên với Philippa. “Và sự lặp đi lặp lại chủ đề này trong tất cả các phiên bản của truyền thuyết đó là đáng để lưu tâm tới.” “Trong quá khứ thì đúng vậy,” Francesca nói. “Những lời đồn về lời nguyền của Lara đã không bị dập tắt và vẫn còn được nhớ đến 17 năm sau, khi đứa trẻ mà Cerro đã nuôi nấng, tên là Riannon, trở thành một thiếu nữ mà sắc đẹp còn vượt qua cả mẹ mình. Riannon có danh hiệu chính thức là công chúa của Redania và rất nhiều gia đình quý tộc để ý tới cô ấy. Khi Riannon chọn ra Goidemar, vị vua trẻ của Temeria, trong số những người cầu hôn, thì cuộc hôn nhân gần như đã bị hủy hoại bởi những tin đồn về lời nguyền. Tuy nhiên, những tin đồn đó vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm cho đến khi ba năm sau đám cưới của Riannon và Goidemar. Trong cuộc nổi loạn của Falka.” Fringilla, người mà chưa hề nghe nói đến Falka hay cuộc nổi loạn, nhướng lông mày lên. Francesca để ý thấy. “Đối với các vương quốc phương Bắc,” cô ta giải thích, “đó là một sự kiện bi thảm và đẫm máu, mà vẫn còn in đậm trong tâm trí nhiều người, mặc dù nó diễn ra một trăm năm về trước. Ở Nilfgaard, mà vào thời gian đó phương Bắc hầu như không có mối liên hệ nào, vấn đề này có lẽ không được biết đến, vậy hãy để tôi nói qua các sự kiện chính. Falka là con gái của Vridank, vua của Redania. Cuộc hôn nhân đầu tiên của ông ta đổ bể sau khi đôi mắt của đức vua bắt gặp nàng Cerro xinh đẹp, người mà sau đó đã nuôi nấng đứa con của Lara. Có một vài tài liệu vẫn được lưu trữ đã ghi lại một hàng dài các lý do mà Vridank dùng để ly dị. Nhưng một bức chân dung còn sót lại của người vợ đầu tiên, một nữ quý tộc Kovir nửa-elves với các đặc điểm người nổi trội, đã giải thích chính xác hơn nhiều. Mái tóc bù xù, miệng rộng như thằn lằn và đôi mắt điên dại. Nói ngắn gọn: xấu xí. Đức vua đã gửi bà ta quay trở về Kovir cùng đứa con gái, Falka. Và sớm quên đi hai người bọn họ.” “Falka,” Enid an Gleanna tiếp tục sau một hồi, “đã làm đức vua nhớ lại 25 năm sau đó, bằng cách khơi mào một cuộc khởi nghĩa và tự tay sát hại cha mình cùng hai người em họ. Cuộc khởi nghĩa vũ trang nổ ra ban đầu là để chống lại Kovir, Temeria và giới quý tộc, với danh nghĩa là một người con cả đấu tranh giành ngôi báu. Nhưng nó sớm trở thành một cuộc chiến nông dân với quy mô khổng lồ. Cả hai bên đều đã thực hiện những tội ác ghê tởm và man rợ. Falka đi vào huyền thoại như một con quỷ khát máu, mặc dù có lẽ là cô ta đơn giản đã không thể kiểm soát được sự leo thang của tình hình và những câu khẩu hiệu mới cứ liên tục được in ra trên những lá cờ của quân nổi loạn. “Cái chết cho các vị vua”, “cái chết cho lũ pháp sư”, “cái chết cho lũ thầy tu, quý tộc, những lãnh chúa giàu có”, và rồi nhanh chóng biến thành “cái chết cho tất cả những gì đang sống”, bởi vì không có cách nào làm nguôi được cơn khát máu của những kẻ nổi loạn. Sự việc nhanh chóng lan sang các vương quốc khác...” “Các nhà sử thi của Nilfgaard có viết về nó rồi.” Sabrina Glevissig cắt ngang với vẻ mỉa mai. “Quý cô Assire và Vigo chắc chắn đã từng đọc qua. Nói ngắn gọn thôi, Francesca. Hãy nhảy cóc tới đoạn về Riannon và bộ ba ở Houtborg đi.” “Được rồi. Riannon, con gái của Lara Dorren, được nuôi nấng bởi Cerro, người giờ đây là vợ của Goidemar, vua của Temeria, đã ngẫu nhiên bị Falka bắt giữ và giam ở lâu đài Houtborg. Vào thời điểm đó cô ấy đang mang thai. Tòa lâu đài kiên cường chống giữ rất lâu sau khi cuộc nổi loạn bị dập tắt và Falka bị xử tử, nhưng Goidemar cuối cùng cũng chiếm được nó và giải phóng vợ mình. Cùng với cô ấy là ba đứa trẻ, hai con gái và một con trai. Riannon đã phát điên. Goidemar, lòng đầy căm phẫn, đã tra tấn các tù nhân khác và từ những lời khai giữa những tiếng la hét, ông ta đã vẽ ra được một bức tranh toàn cảnh miêu tả sự việc.” “Falka, được thừa kế vẻ đẹp từ người bà ngoại tộc elves của mình chứ không phải mẹ cô ta, đã hào phóng trao thân cho tất cả các quý tộc, hiệp sĩ, sĩ quan quân đội phục vụ dưới trướng mình để đảm bảo lòng trung thành của họ. Cuối cùng cô ta mang thai và sinh ra một đứa trẻ, cùng thời điểm với Riannon, lúc này đang bị giam trong nhà lao Houtborg, đã sinh ra một cặp sinh đôi. Falka ra lệnh trao con mình cho Riannon. Cô ta nói rằng chỉ có những nữ hoàng mới xứng đáng để làm vú em cho đứa con hoang của mình, và số phận đó đang chờ đợi tất cả những người phụ nữ đeo vương miện sống dưới chế độ mới mà Falka sẽ dựng nên sau chiến thắng của mình.” “Vấn đề là không có người nào, bao gồm cả Riannon, biết được ai trong số ba đứa trẻ là con của Falka. Người ta đã dự đoán khả năng cao rằng đó là một trong hai đứa bé gái, bởi vì có vẻ như Riannon đã sinh ra một trai một gái. Tôi lặp lại, có khả năng cao, bởi vì bất chấp lời tuyên bố ngạo mạn của Falka, đứa con của cô ta đã được cho bú sữa của một người nông dân thấp hèn. Riannon sau khi được chữa khỏi chứng điên của mình cũng không thể nhớ lại được điều gì. Phải, cô ấy đã sinh con. Phải, có lúc họ đã mang ba đứa trẻ tới giường cho cô ấy xem. Nhưng ngoài ra không còn gì khác cả.” “Vào thời điểm đó các pháp sư đã được triệu tập tới để khám nghiệm ba đứa trẻ và phân biệt ai là ai. Goidemar đã tức giận tới mức ngay sau khi họ phát hiện ra được đứa con hoang của Falka, ông ta có ý định sẽ giết nó công khai. Chúng tôi đã không thể cho phép điều này xảy ra. Sau khi cuộc nổi loạn bị dập tắt, những kẻ nổi loạn bị bắt giữ đã phải chịu nhiều hình phạt man rợ không tả xiết, đã tới lúc phải chấm dứt chuyện này rồi. Xử tử công khai một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi, các cô có tưởng tượng nổi không? Và đó chính là lúc truyền thuyết rộ lên! Những lời đồn đã bắt đầu lan truyền rằng Falka chính là kết quả lời nguyền của Lara Dorren, mà dĩ nhiên là thật lố bịch: Falka được sinh ra từ trước cả khi Lara gặp Cregennan. Nhưng chẳng ai thèm đếm năm làm gì. Những đơn tuyên truyền và nhiều tài liệu nhảm nhí khác đã được viết và in ra trong bí mật, ngay thậm chí ở trong Học viện Oxenfurt. Nhưng tôi sẽ quay lại bài kiểm tra mà Goidemar đã giao cho chúng tôi...” “Chúng tôi?” Yennefer ngước đầu lên. “Chúng tôi là ai?” “Tissaia de Vries, Augusta Wagner, Leticia Charonneau và Hen Gedymdeith,” Francesca từ tốn đáp. “Sau đó, tôi cũng đã tham gia vào nhóm này. Lúc đó tôi vẫn đang là một pháp sư trẻ, nhưng là một người elves thuần chủng. Và cha tôi...người cha thật sự của tôi, người đã chối bỏ tôi...Ông ta là một Người Nắm Giữ Tri Thức. Tôi biết nhiều về gien của Dòng Máu Cổ Xưa.” “Và gien này đã được tìm thấy ở Riannon, khi cô kiểm tra cô ấy và đức vua trước khi kiểm tra những đứa trẻ.” Síle de Tanserville nói. “Và nó cũng sẽ có ở trong người hai đứa trẻ mà sẽ giúp cô loại trừ ra đứa con hoang của Falka. Cô đã cứu đứa bé khỏi cơn thịnh nộ của vị vua bằng cách nào?” “Rất đơn giản.” Người elves mỉm cười. “Chúng tôi đã giả vờ là không biết. Chúng tôi nói với đức vua rằng trường hợp này không hề dễ, chúng tôi vẫn phải điều tra thêm, và sẽ tốn nhiều thời gian...rất nhiều thời gian. Goidemar, sâu trong tim mình, vẫn là một người tốt và cao thượng, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại và cũng không thúc giục chúng tôi. Và chẳng mấy chốc bộ ba lớn lên và chạy nhảy quanh cung điện, đem đến niềm vui cho cặp đôi hoàng tộc và cả triều đình. Amavet, Fiona và Adela giống nhau như ba con chim nhạn. Chúng liên tục bị theo dõi sát sao, dĩ nhiên rồi, và nghi ngờ, đặc biệt là khi có đứa nào bày trò nghịch ngợm. Fiona đổ một bô đại tiện ra ngoài cửa sổ và trúng ngay đầu của quan Tổng Chỉ Huy, ông ta đã gọi cô bé là “đứa con hoang của quỷ” và thế là đánh mất vị trí. Không lâu sau đó, Amavet bôi mỡ lên cầu thang và một công nương trong triều đình trượt ngã trên đó, miệng la hét “dòng máu bị nguyền rủa” và rồi cũng phải tạm biệt cung điện. Thêm nhiều những kẻ thường dân to mồm được làm quen với cây cột và ngọn roi da. Dần dần mọi người học cách giữ lưỡi ở trong miệng. Ngay cả một nam tước từ một gia tộc rất lâu đời, bị Adela bắn một mũi tên vào mông, cũng phải...” “Không cần phải dài dòng về những trò tinh nghịch của trẻ nhỏ.” Philippa Eilhart cắt ngang. “Khi nào thì các cô quyết định nói cho Goidemar sự thật?” “Ông ta chưa bao giờ được biết. Vì ông ta cũng chẳng hỏi và chúng tôi cũng lấy làm mừng.” “Nhưng đứa trẻ nào là con của Falka? Các cô có biết không?” “Dĩ nhiên rồi, Adela.” “Không phải Fiona sao?” “Không, Adela. Cô bé chết vì bệnh dịch. Đứa con hoang của quỷ, dòng máu bị nguyền rủa, trong một lần đại dịch nổ ra, bất chấp sự can ngăn của đức vua, đã tới giúp các thầy tu trong bệnh viện cứu chữa những đứa trẻ bệnh tật trong tòa lâu đài, nơi mà cô bé nhiễm bệnh và chết. Lúc đó Adela mới 17 tuổi. Một năm sau đó anh trai cô bé, Amavet, dính vào một mối tình với bá tước phu nhân Anna Kameny và bị sát hại bởi lũ côn đồ được thuê bởi ngài bá tước. Cùng năm đó, Riannon qua đời, tuyệt vọng và sốc trước cái chết của những đứa con mà bà hết mực yêu thương. Đó là lúc mà Goidemar lại cho gọi chúng tôi. Người cuối cùng còn lại trong bộ ba, công chúa Fiona đã được Coram, vua của Cintra để ý tới. Ông ta muốn một người vợ cho con trai mình, cũng tên Coram, nhưng biết về tin đồn và sẽ không đồng ý nếu có nguy cơ lấy phải đứa con hoang của Falka. Chúng tôi đã lấy danh dự ra đảm bảo rằng Fiona là con gái hợp pháp của hoàng tộc. Tôi không biết họ có tin chúng tôi không, tuy nhiên, chàng hoàng tử trẻ rất thích cô bé và thế là con gái của Riannon, tổ tiên của Ciri, trở thành nữ hoàng của Cintra.” “Và đem tới cho triều đại của Coram nguồn gien phi thường đó.” “Fiona,” Enid an Gleanna nói điềm tĩnh, “không phải là người mang gien Dòng Máu Cổ Xưa. Mà chúng tôi đã gọi là gien Lara.” “Sao lại thế?” “Người mang gien Lara là Amavet và thế là thí nghiệm của chúng tôi vẫn tiếp tục. Bởi vì Anna Kameny, tuy chồng đã giết chết người tình của mình, và vẫn còn đang đau buồn, đã sinh ra một cặp song sinh. Một trai một gái. Người cha không nhầm lẫn gì chính là Amavet, bởi vì đứa con gái đã mang gien Lara trong người. Tên cô bé là Muriel.” “Muriel, Người Đẹp Nổi Loạn?” Síle de Tanserville tỏ ra kinh ngạc. “Đó là rất lâu sau này.” Francesca mỉm cười. “Đầu tiên cô ấy chỉ được biết đến là Mỹ Nhân Muriel. Thực ra, cô ấy là một đứa trẻ dễ thương và ngọt ngào. Khi 14 tuổi người ta bắt đầu gọi cô ấy là Muriel Mắt Tím. Rất nhiều đàn ông đã chết chìm trong đôi mắt ấy. Cuối cùng cô ấy kết hôn với Robert Earl của Garramone.” “Còn đứa bé trai?” “Crispin. Cậu ta không mang gien trong người nên chúng tôi không quan tâm đến. Tôi tin là cậu ta đã chết trong chiến trận, trong đầu cậu ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện binh đao.” “Đợi đã.” Sabrina nói, rũ tóc ra khỏi vai. “Con gái của Người Đẹp Nổi Loạn Muriel là Adalia được gọi là Nhà Tiên Tri...” “Chính xác.” Francesca xác nhận. “Một người rất thú vị, Adalia. Một Nguồn khá mạnh, sở hữu tố chất hoàn hảo để làm một nữ pháp sư. Tiếc thay cô ấy lại không muốn làm một nữ pháp sư. Cô ấy thích làm nữ hoàng hơn.” “Còn gien?” Assire var Anahid hỏi. “Cô ấy có mang nó trong người không?” “Khá thú vị là lại không.” “Đúng như tôi nghĩ.” Assire gật gù. “Gien Lara chỉ có thể được truyền lại liên tục qua các đời nữ giới. Nếu người mang là nam, gien sẽ mất sau một hoặc hai thế hệ.” “Nhưng rồi lại được kích hoạt trở lại.” Philippa Eilhart nói. “Adalia, người không mang gien, nhưng lại chính là mẹ của Calanthe và Calanthe là bà ngoại của Ciri, người mang trong mình gien Lara.” “Người đầu tiên mang nó kể từ sau Riannon.” Síle de Tanserville đột nhiên thốt lên. “Cô đã nhầm, Francesca. Có hai gien. Một là gien đúng, nằm ẩn trong người Fiona và cô đã bỏ qua nó, bị đánh lừa bởi gien trội và rõ ràng hơn ở Amavet. Nhưng trong người Amavet không phải là gien Lara, mà chỉ là gien kích hoạt. Quý cô Assire nói đúng. Gien kích hoạt được truyền đi qua các đời nam và trong trường hợp của Adalia, đã thể hiện quá ít để cô có thể phát hiện được. Adalia là con đầu lòng của Người Đẹp Nổi Loạn, những đứa con tiếp theo chắc chắn sẽ không còn mang chút gien kích hoạt nào trong người. Gien ẩn nằm trong người Fiona có lẽ đã được truyền đi qua các hậu duệ nam của cô ấy cho tới tận thế hệ thứ ba. Nhưng nó vẫn chưa biến mất và tôi biết tại sao.” “Quỷ tha ma bắt.” Yennefer rít lên qua kẽ răng. “Tôi bị lạc,” Sabrina Glevissig nói, “trong cái khu rừng gien di truyền này mất rồi.” Francesca kéo một đĩa hoa quả về phía mình, duỗi tay ra và lẩm nhẩm một câu thần chú. “Tôi xin lỗi về màn biểu diễn thô thiển này,” cô ta mỉm cười, và nhấc một quả táo đỏ bay lên không trung. “Nhưng với sự giúp đỡ của đống trái cây bay lượn, sẽ dễ dàng hơn cho tôi để giải thích với mọi người. Quả táo đỏ này là gien Lara, Dòng Máu Cổ Xưa. Quả táo xanh đại diện cho gien ẩn. Quả lựu đại diện cho gien kích hoạt. Bắt đầu nào. Đây là Riannon, quả táo đỏ. Con trai cô ấy, Amavet, là quả lựu. Con gái của Amavet, Người Đẹp Nổi Loạn Muriel và con gái của Muriel, Adalia, cũng là quả lựu, mắt xích cuối cùng trong chuỗi này. Và đây là chuỗi thứ hai với Fiona, con gái của Riannon là quả táo xanh. Con trai cô ấy, Corbett, vua của Cintra, là quả táo xanh. Con trai của Corbett và Elen của Kaedwen là Dagorad, cũng xanh. Các cô có để ý thấy, rằng trong hai chuỗi này các hậu duệ chỉ bao gồm toàn nam hoặc toàn nữ. Gien Lara quá yếu và không thể duy trì. Nhưng giờ đây, có một sợi dây liên kết giữa quả lựu và quả táo xanh. Adalia, công chúa của Maribor và Dagorad, vua của Cintra. Và con gái của hai người này là Calanthe. Một quả táo đỏ. Gien Lara lại một lần nữa nổi lên.” “Gien ẩn từ Fiona,” Margarita Laux-Antille gật đầu, “kết hợp với gien kích hoạt từ Amavet qua hôn nhân cùng dòng tộc. Không ai nhận ra mối liên hệ này sao? Chẳng lẽ không người nào trong số các nhà chép sử để ý thấy sự loạn luân công khai này?” “Nó đâu có được công khai lắm. Anna Kameny không để cho người khác biết rằng cặp song sinh của bà ta là con hoang, bởi vì nếu không gia đình nhà chồng sẽ lột sạch tước hiệu và của cải của bà ta cùng các con. Đương nhiên là nhiều lời đồn vẫn bướng bỉnh lập lờ không chỉ giữa giới thường dân. Calanthe, bị coi là kết quả của loạn luân, đã phải đi tìm một người chồng ở xa tận Ebbing, nơi mà những tin đồn vẫn chưa lan tới.” “Hãy thêm vào kim tự tháp này của cô hai quả táo đỏ nữa, Enid.” Margarita nói. “Giờ thì, đúng như quan sát chính xác của quý cô Assire, gien Lara đã được truyền đi qua các đời hậu duệ nữ.” “Phải. Đây là Pavetta, con gái của Calanthe. Và con gái của Pavetta, Cirilla. Người duy nhất tại thời điểm này sở hữu gien Lara, Dòng Máu Cổ Xưa.” “Người duy nhất sao?” Síle de Tanserville hỏi đầy ẩn ý. “Cô rất tự tin về bản thân mình đó, Enid.” “Ý cô là gì?” Síle bất chợt đứng dậy, duỗi các ngón tay đeo đầy nhẫn ra và hướng vào cái đĩa hoa quả, nhấc số trái cây còn lại lên không trung, phá hủy và biến toàn bộ âm mưu của Francesca thành một mớ hỗn độn đầy màu sắc. “Đây là ý tôi muốn nói.” cô ta đáp lạnh lùng, chỉ vào đống hoa quả hỗn loạn. “Bởi vì đây là những kết quả trộn gien có thể xảy ra. Và chúng ta chỉ mới biết những gì đang nhìn thấy ở đây, mà nói trắng ra thì chẳng là gì hết. Sai lầm của cô đã phát tác rồi, Francesca, bằng cách tạo ra một cơn lũ các sai lầm khác kéo theo. Nguồn gien xuất hiện tình cờ, sau một trăm năm, mà trong suốt quãng thời gian đó nhiều sự kiện có thể đã diễn ra, mà chúng ta không hay biết gì về. Những sự kiện được giữ kín, bí mật, che đậy. Những đứa trẻ sinh ra từ trước hôn nhân, sau hôn nhân, bí mật nuôi nhận, thậm chí bị đánh tráo. Loạn luân. Giao phối cận huyết, dòng máu của tổ tiên bị lãng quên giờ quay trở lại trong những thế hệ sau này. Để tóm tắt lại: một trăm năm trước cô đã có nguồn gien trong tay và cô đã đánh mất nó. Sai lầm, Enid, sai lầm, sai lầm! Quá nhiều sự kiện bộc phát, quá nhiều tai nạn. Quá ít sự kiểm soát, quá ít sự can thiệp vào ngẫu nhiên.” “Chúng tôi không,” Enid an Gleanna mím môi lại, “làm việc với những con thỏ, mà có thể bị nhốt trong lồng và tùy ý lựa chọn bạn tình để giao phối.” Fringilla, dõi theo ánh mắt của Triss Merigold, trông thấy bàn tay Yennefer bất chợt siết chặt lấy tay vịn của chiếc ghế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang