[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 18 : CHƯƠNG VI.II

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 16:51 15-02-2020

*** Fringilla Vigo ra vẻ điềm tĩnh, nhưng thực ra đang rất căng thẳng và lo lắng. Bản thân cô ta đã nhiều lần chỉ trích các pháp sư Nilfgaard trẻ tuổi vì hùa theo những định kiến và quan điểm cá nhân. Cô ta cũng thường xuyên chế nhạo hình ảnh được tô vẽ bởi tuyên truyền và đồn đại về các nữ pháp sư phương Bắc: vẻ đẹp nhân tạo, kiêu căng, hão huyền và hư hỏng đến tận cùng, và đôi khi còn hơn cả thế nữa. Tuy nhiên, giờ đây, càng gần tới lúc dịch chuyển đến lâu đài Montecalvo, cô ta càng thấy ngờ vực về những gì mình sẽ bắt gặp tại nơi tụ tập của Hội Pháp Sư bí ẩn. Và những gì đang chờ đợi cô ta ở đó. Trí tưởng tượng phong phú của cô ta vẽ lên hình ảnh những người phụ nữ đẹp đẽ với dây chuyền kim cương trên cổ, để ngực trần với núm vú hồng, đôi môi ẩm ướt và cặp mắt sáng lên dưới tác dụng của cồn và thuốc lá. Trong đầu óc của Fringilla đã mường tượng ra buổi gặp mặt của Hội Pháp Sư trở thành một buổi liên hoan xác thịt với âm nhạc hoang dại, thuốc kích thích và nô lệ tình dục của cả hai giới tính sử dụng nhiều phụ kiện phức tạp. Cổng dịch chuyển cuối cùng đưa cô ta đến giữa hai cây cột cẩm thạch đen ngòm, khô miệng, mắt ướt nhoèn vì cơn gió ma thuật và tay giữ chặt lấy sợi dây chuyền ngọc lục bảo. Assire var Anahid vừa hiện ra bên cạnh cũng có vẻ lo lắng. Tuy nhiên, Fringilla có lý do để tin rằng bạn mình đang thấy bối rối trước bộ váy mới của cô ta, mà trông khác so với mọi khi: một chiếc váy xanh lơ giản dị nhưng tinh tế, với viền cổ nhỏ xíu đính cườm. Sự lo lắng qua đi tức thì. Căn phòng lớn và được chiếu sáng nhờ những chiếc đèn lồng ma thuật khá lạnh và yên tĩnh. Không có người đàn ông khỏa thân đang đánh trống nào, hay những vũ nữ chỉ đeo trang sức trên người, hay không khí sặc mùi thuốc mê. Hai nữ pháp sư Nilfgaard ngay lập tức được chào đón bởi chủ nhân của tòa lâu đài, Philippa Eilhart, niềm nở, thân thiện và lịch sự. Các nữ pháp sư khác lần lượt lại gần và tự giới thiệu, và Fringilla thở phào nhẹ nhõm. Các pháp sư phương Bắc rất đẹp, quyến rũ và lấp lánh trang sức, nhưng trong đôi mắt được tô điểm nhẹ nhàng của họ không có dấu hiệu của thuốc phiện hay chứng cuồng dâm. Và không có ai để ngực trần hết. Trái lại, có hai người mặc áo trùm kín đến cổ - Síle de Tanserville nghiêm nghị trong bộ đồ màu đen tuyền, và Triss Merigold trẻ tuổi với đôi mắt xanh lơ đẹp đẽ và mái tóc màu hạt dẻ. Sabrina Glevissig tóc đen và Margarita Laux-Antille cùng Keira Metz tóc vàng mặc áo trễ tới ngực, nhưng cũng không trễ hơn của Fringilla. Đợi những người tới tham dự còn lại cho họ thời gian trò chuyện. Tất cả đều có cơ hội nói gì đó về bản thân. Philippa Eilhart với lời giới thiệu và bình luận tế nhị, nhanh chóng phá vỡ băng giá ngại ngùng ban đầu, mặc dù tảng băng duy nhất trong phòng đang nằm trên bàn cùng một đống sò huyết chất cao như núi. Không cần bận tâm đến tảng băng nào khác. Síle de Tanserville, một nhà nghiên cứu, ngay lập tức tìm được nhiều vấn đề chung để thảo luận cùng Assire var Anahid. Và Fringilla nhanh chóng có thiện cảm với Triss Merigold tươi vui. Những cuộc trò chuyện kèm theo lượng lớn sò huyết được tiêu thụ. Chỉ có Sabrina Glevissig là từ chối, một người con trung thành của vùng rừng núi Kaedwen, thậm chí còn tỏ vẻ khinh bỉ với thứ đồ ăn “nhầy nhớt kinh tởm” và khao khát một miếng thịt hươu nguội cùng nước mận. Philippa Eilhart, thay vì đáp lại lời xúc phạm với sự ngạo mạn lạnh lùng, lại lôi ra một chiếc chuông nhỏ và chỉ sau một lúc, những người hầu khẽ khàng và khả nghi mang thịt ra. Fringilla ngạc nhiên. Chà, cô ta nghĩ, vùng miền khác, phong tục khác. Cánh cổng giữa hai cây cột nhà đen bắt đầu phát sáng và rung động. Sabrina Glevissig sửng sốt. Keira Metz đánh rơi con dao cạy sò. Triss Merigold há miệng. Ba nữ pháp sư đi qua cánh cổng. Ba người elves. Một người với mái tóc vàng sậm, một người tóc nâu đỏ và một người tóc đen như lông quạ. “Chào mừng, Francesca,” Philippa mở lời. Giọng cô ta không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt thì nheo lại cảnh giác. “Chào mừng, Yennefer.” “Tôi đã có vinh dự lấp đầy hai chỗ ngồi,” chất giọng du dương của người elves tóc vàng tên Francesca cất lên, rõ ràng có để ý thấy sự ngạc nhiên của Philippa. “Đây là các ứng viên của tôi. Mọi người đều biết Yennefer thành Vengerberg. Và quý cô Ida Emean aep Sivney, Aen Saevherne của Núi Xanh.” Ida Emean hơi cúi chào, chiếc váy dài thướt tha xào xạc. “Tôi cho là,” Francesca nhìn quanh, “tất cả đã đông đủ.” “Chỉ còn thiếu mỗi Vilgefortz nữa thôi.” Sabrina Glevissig nói khẽ, nhưng với sự giận dữ thấy rõ, trong khi nhìn thấu Yennefer. “Và Scoia’tael trốn dưới tầng hầm.” Keira Metz lầm bầm. Triss lườm cô ta một cái. Philippa bắt đầu giới thiệu. Fringilla tò mò quan sát Francesca Findabair, Enid an Gleanna, Bông Cúc của Thung Lũng, nữ hoàng của Dol Blathanna, nữ hoàng của những người elves vừa mới giành lại được quê hương của mình. Những lời đồn về vẻ đẹp tuyệt trần của cô ấy không hề được phóng đại chút nào, Fringilla nghĩ. Ida Emean, người elves tóc đỏ với cặp mắt sâu thẳm, dĩ nhiên là tỏ ra hứng thú với mọi thứ xung quanh mình, bao gồm cả hai nữ pháp sư Nilfgaard. Những người elves tự do của Núi Xanh không chỉ tách biệt khỏi con người, mà còn với cả những người đồng loại sống gần con người. Và các Aen Saevherne, Những Người Nắm Giữ Tri Thức, chỉ tồn tại rất ít trong số các elf tự do, và gần như là một huyền thoại. Có rất ít người, ngay thậm chí là elf, có thể khoe rằng mình quen biết một Aen Saevherne. Ida nổi bật giữa đám đông không chỉ vì màu tóc. Trong số trang sức đeo trên người cô ta không hề có lấy một khoáng vật, hay đá quý, chỉ có ngọc trai, san hô, và hổ phách. Tuy nhiên, nguồn gây xôn xao nhất lại là nữ pháp sư thứ ba, Yennefer, tóc đen như lông quạ, mặc đồ đen trắng, trái với ấn tượng ban đầu của Fringilla, cô không phải người elves. Sự hiện diện của cô tại Montecalvo rõ ràng là một bất ngờ lớn, và không phải là dễ chịu với tất cả mọi người. Fringilla cảm thấy từ một vài nữ pháp sư sự ghen ghét và thù địch. Khi được giới thiệu với hai nữ pháp sư Nilfgaard, đôi mắt của Fringilla nhìn thẳng vào cặp mắt tím của Yennefer. Đôi mắt cô mệt mỏi và thâm quầng, ngay cả trang điểm cũng không che đi được. “Chúng tôi có biết nhau,” cô nói, chạm vào ngôi sao kim cương trên cổ. Căn phòng chợt im lặng, lấp đầy sự hồi hộp. “Chúng tôi đã từng gặp nhau trước đây.” Yennefer lặp lại. “Tôi không nhớ.” Fringilla cũng nhìn lại cô. “Tôi không ngạc nhiên. Tuy vậy, tôi lại nhớ mặt và dáng người rất tốt. Tôi đã thấy cô trên Đồi Sodden.” “Vậy thì không có nhầm lẫn gì.” Fringilla Vigo tự hào ngẩng cao đầu và quét mắt qua tất cả những gương mặt trong phòng. “Tôi đã đứng trên ngọn đồi ở Sodden.” Philippa Eilhart dự đoán trước câu trả lời. “Tôi cũng đã từng ở đó,” cô ta nói, “và tôi cũng nhớ, nhiều điều. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là cố gắng thử thách và rèn luyện trí nhớ của chúng ta sẽ đem lại điều gì hữu ích trong căn phòng này. Những gì chúng ta đang thực hiện ở đây sẽ được hoàn thành tốt hơn bằng cách quên đi, tha thứ và hòa giải. Cô có đồng ý với tôi không, Yennefer?” Nữ pháp sư tóc đen gạt một lọn tóc xoăn ra khỏi trán. “Khi tôi biết được chị đang định thực hiện cái gì ở đây,” cô nói, “thì tôi sẽ cho chị biết tôi đồng ý cái gì, Philippa. Và không đồng ý cái gì.” “Nếu vậy tốt hơn hết là chúng ta nên bắt đầu không chậm trễ. Các quý cô, mời ngồi.” Chỗ ngồi xung quanh chiếc bàn tròn – ngoại trừ một – đều đã được đánh dấu sẵn. Fringilla ngồi bên cạnh Assire var Anahid, chiếc ghế bên tay phải cô ta để trống, ngăn cách cô ta với Síle de Tanserville. Ngồi cạnh nữ pháp sư Kovir là Sabrina Glevissig và Keira Metz. Bên trái Assire là Ida Emean, Francesca Findabair và Yennefer. Và ngay phía đối diện Assire là Philippa Eilhart, ngồi bên phải cô ta là Margarita Laux-Antille và bên trái là Triss Merigold. Tất cả tay vịn của những chiếc ghế đều được khắc thành hình nhân sư. Philippa bắt đầu. Cô ta lặp lại lời chào mừng và ngay lập tức đi vào vấn đề. Fringilla đã được nghe một bản tóm tắt về buổi họp trước của Hội từ Assire và không thấy có gì mới trong màn giới thiệu vừa rồi. Cô ta không ngạc nhiên trước lời tuyên thệ gia nhập từ các nữ pháp sư, hay chủ đề đầu tiên được đem ra thảo luận. Nhưng cảm thấy hơi xấu hổ khi đó lại là về cuộc chiến với Đế chế Nilfgaard và đặc biệt là chiến dịch vừa mới được triển khai gần đây tại Brugge và Sodden, mà trong thời gian đó quân đội đế chế đã đụng độ cùng quân đội Temeria. Bất chấp tuyên ngôn phi chính trị của hội, một vài nữ pháp sư không thể che giấu được quan điểm riêng của mình. Một số tỏ ra rất lo lắng trước sự hiện diện của Nilfgaard trên ngưỡng cửa nhà họ. Cảm xúc của Fringilla khá hỗn độn. Cô ta đã cho rằng những con người thông thái như vậy ắt hiểu rằng Đế chế sẽ đem đến cho phương Bắc văn minh, giàu có, trật tự và sự ổn định về chính trị. Nhưng mặt khác, bản thân cô ta cũng không biết mình sẽ phản ứng ra sao nếu quê nhà của mình bị một đạo quân ngoại bang xâm lược. Tuy nhiên, Philippa Eilhart chắc đã quá ngán với những tranh cãi về vấn đề quân sự rồi. “Không ai có thể dự đoán được kết quả của chiến tranh.” Cô ta nói. “Hơn nữa, dự đoán này cũng chẳng có ý nghĩa là bao. Hãy phân tích những sự kiện mới đây nhất bằng một cái đầu thật lạnh. Trước hết, tôi không coi chiến tranh là điều tồi tệ nhất. Vấn đề còn bức bách hơn hiện nay đó là hậu quả của việc bùng nổ dân số, mà trong giai đoạn phát triển công nghiệp và nông nghiệp này có thể dẫn đến nạn đói toàn diện. Thứ hai, chiến tranh là sự tiếp nối chính sách cai trị của các nhà cầm quyền. Ai trong số những người trị vì hiện tại có thể sống đến một trăm năm? Dĩ nhiên là không ai cả. Có bao nhiêu triều đại đã trụ vững được? Không có cách nào để dự đoán trước những cái đó. Các tranh chấp lãnh thổ, xung đột vương triều, tham vọng và hy vọng của ngày hôm nay sẽ chỉ còn là cát bụi của một trăm năm sau. Nhưng nếu chúng ta để mình bị kéo vào những cuộc chiến này, chúng ta cũng sẽ trở thành cát bụi. Nếu chúng ta nhìn vượt qua những lá cờ, nếu chúng ta khép tai lại trước lời kêu gọi ra trận và tinh thần yêu nước, chúng ta sẽ sống sót. Và chúng ta cần phải sống sót. Bởi vì chúng ta có một trách nhiệm. Không phải đối với các vị vua và những mối quan tâm hạn hẹp của một vương quốc bất kỳ. Chúng ta chịu trách nhiệm cho cả thế giới. Cho sự tiến bộ. Cho sự đổi mới sẽ đem lại những tiến bộ này. Chúng ta chịu trách nhiệm cho tương lai.” “Tissaia de Vries sẽ nói khác,” Francesca Findabair lên tiếng. “Mối quan tâm của bà ấy luôn là về những con người bình dị và đơn giản. Không phải trong tương lai, mà ngay tại đây và bây giờ.” “Tissaia de Vries đã chết. Nếu vẫn còn sống bà ấy sẽ ở cùng chúng ta tại đây và bây giờ.” “Có lẽ vậy,” Bông Cúc của Thung Lũng mỉm cười. “Nhưng tôi không nghĩ bà ấy sẽ đồng ý với giả thiết cho rằng chiến tranh là lời giải cho nạn đói và bùng nổ dân số. Hãy để ý tới những câu từ được dùng, các bạn đồng nghiệp thân mến. Những gì chúng ta đang thảo luận ở đây là bằng ngôn ngữ chung để thuận tiện cho tất cả đều hiểu. Nhưng với tôi nó là một thứ ngôn ngữ xa lạ. Và ngày càng trở nên xa lạ hơn. Trong ngôn ngữ của chúng tôi không có từ “con người bình dị”, và “người elves bình dị” là bịa đặt. Tissaia de Vries quá cố luôn quan tâm đến số phận của những con người bình dị. Còn với tôi, số phận của một người elves bình thường cũng quan trọng không kém. Tôi đồng ý với quan điểm rằng nên hướng tới ngày mai và hôm nay chỉ là phù du. Nhưng tôi cũng lấy làm tiếc phải nói rằng hôm nay sẽ quyết định cho ngày mai, và không có ngày mai thì cũng chẳng có tương lai. Đối với loài người, có thể các cô sẽ thấy lố bịch khi tôi nhỏ lệ trước một bụi dâu tây bị ngọn lửa chiến tranh thiêu rụi, bởi vì sau cùng thì cũng đâu thiếu dâu tây, hết bụi này thì còn bụi khác. Quan trọng gì. Xin thứ lỗi cho phép so sánh rau quả này. Nhưng hãy nhớ rằng đối với loài người các cô, đó là vấn đề chính trị. Còn với người elves chúng tôi, đó là vấn đề sống còn.” “Chính trị không làm tôi quan tâm.” Margarita Laux-Antille, hiệu trưởng của học viện ma thuật nói lớn. “Tôi đơn giản không muốn các cô gái mà chịu sự giáo dục của tôi bị mớm cho những câu khẩu hiệu yêu nước và dùng làm lính đánh thuê. Quê nhà của họ là phép thuật, đó là những gì tôi vẫn luôn dạy. Nếu có người muốn đem các cô gái của tôi ra chiến trường, muốn đặt họ lên một ngọn đồi Sodden mới, thì họ sẽ thua, bất kể kết quả của cuộc chiến có ra sao. Tôi hiểu nỗi sợ của cô, Enid, và chúng ta ở đây là để bàn tới tương lai của phép thuật, chứ không phải vấn đề chủng tộc.” “Chúng ta phải lo cho tương lai của phép thuật,” Sabrina Glevissig lặp lại. “Nhưng tương lai của phép thuật được quyết định bởi vị trí của các pháp sư. Vị trí của chúng ta. Tầm quan trọng của chúng ta. Vai trò của chúng ta trong xã hội. Lòng tin, sự tôn trọng, tín nhiệm, niềm tin vào sự hữu ích của chúng ta, niềm tin vào sự thiết yếu của phép thuật. Đang đứng trước chúng ta là một lựa chọn đơn giản – từ bỏ địa vị và bị cô lập trong những tòa tháp ngà, hay là phụng sự. Phụng sự cả trên Đồi Sodden, hay như lính đánh thuê...” “Hay như đày tớ và nô bộc?” Triss Merigold nói, hất mái tóc đẹp đẽ ngược ra sau. “Đầu cúi thấp, sẵn sàng phục vụ bất cứ khi nào Hoàng đế động đậy một ngón tay? Bởi vì đó sẽ là vai trò mà Nilfgaard sẽ giao cho chúng ta, nếu họ chiến thắng.” “Nếu bị chinh phạt,” Philippa nhấn mạnh, “chúng ta sẽ không còn lựa chọn ngoại trừ phụng sự. Nhưng là phụng sự phép thuật. Không phải vua chúa hay hoàng đế, không phải những chính sách thường ngày của họ. Không phải sự phân chia sắc tộc, bởi vì nó cũng chỉ là một phạm trù chính trị. Tổ chức của chúng ta, các quý cô thân mến, không được thành lập để ta phải thích nghi với những chính sách này hay các thay đổi hàng ngày. Không phải để ta hoảng loạn tìm kiếm giải pháp phù hợp cho tình hình bằng cách đổi màu da như tắc kè. Vai trò của Hội là chủ động. Và trái ngược lại với những thứ tôi đã nêu trên. Chúng ta phải chủ động, bằng mọi công cụ có trong tay.” “Nếu tôi hiểu đúng,” Síle de Tanserville ngước đầu lên. “Cô đang khuyến khích chúng ta trực tiếp tác động đến dòng chảy sự kiện? Bằng mọi cách có thể? Thậm chí phi pháp?” “Cô đang nói tới luật pháp nào vậy? Luật để trị vì thường dân? Luật được viết trên giấy tờ mà chúng ta lôi ra và đưa cho các bồi thẩm đoàn hoàng gia? Chỉ có một luật duy nhất trói buộc chúng ta. Luật của chúng ta!” “Tôi hiểu rồi.” Nữ pháp sư Kovir mỉm cười. “Vậy chúng ta sẽ trực tiếp tác động đến dòng chảy sự kiện. Nếu không thích chính sách của các nhà cai trị, chúng ta chỉ đơn giản thay đổi nó. Phải vậy không, Philippa? Vậy chẳng lẽ không tốt hơn là nên đá những tên ngốc đội vương miện đó xuống, đuổi họ khỏi ngai vàng? Chẳng lẽ không tốt hơn là chúng ta nên tự gánh lấy quyền lực cho riêng mình?” “Đã không chỉ một lần chúng ta ngồi vào ngai vàng của những kẻ trị vì. Sai lầm của chúng ta đó là không ngồi vào ngai vàng của phép thuật. Chúng ta chưa bao giờ trao quyền lực tối thượng cho phép thuật. Đã đến lúc sửa lại sai lầm đó.” “Đương nhiên ý chị là chính bản thân chị?” Sabrina Glevissig rướn người qua bàn. “Trên ngai vàng của Redania? Nữ hoàng Philippa Đệ Nhất? Với Dijkstra làm hoàng tử?” “Tôi không có ý nói bản thân. Tôi không có ý nói vương quốc Redania. Tôi nói tới vương quốc vĩ đại phương Bắc, mà sẽ vươn lên từ Kovir ngày hôm nay. Một Đế chế mà quyền lực ngang hàng với Nilfgaard, mà nhờ đó sẽ điều chỉnh lại cán cân thế giới và đưa mọi thứ về trạng thái cân bằng. Một Đế chế được cai trị bởi phép thuật, mà ngai vàng chúng ta sẽ chiếm lấy bằng cách gả cho hoàng tử Kovir một nữ pháp sư. Phải, các cô nghe rõ rồi đấy, bạn đồng nghiệp thân mến, các cô đang nhìn đúng hướng đấy. Phải, ngay tại cái bàn này, còn một chiếc ghế trống nơi mà nữ pháp sư thứ 12 sẽ ngồi. Và rồi cô ấy sẽ ngồi lên một ngai vàng.” Síle de Tanserville phá vỡ sự im lặng kéo dài. “Đó thật sự là một kế hoạch tham vọng,” cô ta nói với vẻ mỉa mai trong giọng. “Chắc chắn là hoàn toàn xứng tầm với những người ngồi đây. Nó tạo được ý nghĩa cho sự tồn tại của Hội này. Sau cùng thì, sẽ thật là xúc phạm đối với tất cả chúng ta nếu phải thực thi một nhiệm vụ tầm thường hơn thế, kể cả có là chơi đùa với thực tại hay thay đổi kết cấu của vũ trụ đi chăng nữa. Sẽ như là đóng một cái đinh bằng một cái kính viễn vọng. Không, không, tốt nhất là bắt đầu bằng một nhiệm vụ hoàn toàn bất khả thi.” “Sao lại bất khả thi?” “Xin chị đấy, Philippa,” Sabrina Glevissig lên tiếng. “Sẽ không có vị vua nào lại đi cưới một nữ pháp sư, không một quốc gia nào lại chấp nhận một nữ pháp sư trên ngai vàng. Nó đã là truyền thống trong hàng thế kỷ rồi. Có thể không phải là một truyền thống khôn ngoan, nhưng nó vẫn tồn tại.” “Cũng còn một số,” Margarita thêm vào, “rào cản kỹ thuật, tôi sẽ nói như vậy. Một người để được đặt vào gia tộc Kovir sẽ phải hội tụ đủ một vài điều kiện, cả đối với chúng ta và đối với hoàng tộc. Những điều kiện này lại loại trừ lẫn nhau. Cô không nhận thấy sao, Philippa? Đối với chúng ta đó phải là một người được giáo dục về phép thuật, hoàn toàn tận tâm với tương lai của phép thuật, hiểu được vai trò của mình và thực thi vai trò đó một cách cẩn thận, không mệt mỏi và không gây nghi ngờ. Không có trợ giúp, không bao giờ được đứng dưới ánh đèn sân khấu của tiếng tăm, chống lại những người mà mũi giáo hận thù của thường dân luôn chĩa vào đầu tiên mỗi khi nổi loạn. Đó phải là một người mà cả bản thân Kovir, không có áp lực nào từ phía ta, cũng vẫn sẽ tự nguyện chọn làm một người vợ và thừa kế ngai vàng.” “Đó là sự thật.” “Và cô nghĩ Kovir sẽ chọn ai mà không có áp lực? Một cô gái thuộc dòng dõi hoàng gia, với dòng máu hoàng tộc trong người. Một cô gái trẻ, phù hợp với một hoàng tử trẻ. Một cô gái có thể sinh nở, bởi vì đây là vấn đề một triều đại. Điều đó tạo nên một tiêu chuẩn nhất định và loại trừ cô, Philippa và loại trừ tôi, loại trừ cả Keira và Triss, những người trẻ nhất trong số chúng ta. Nó cũng loại trừ hết các học viên của tôi, những người chúng ta không cần chú tâm tới bởi vì họ cũng mới chỉ là những nụ hoa còn chưa biết màu sắc ra sao. Khó có thể nghĩ rằng ai trong số họ sẽ ngồi ở đây cùng với chúng ta trên chiếc ghế trống với tư cách nữ pháp sư thứ 12. Nói cách khác, ngay cả nếu cả Kovir hóa điên và đồng ý chấp nhận cho một vị vua kết hôn với một nữ pháp sư, cũng chẳng có nữ pháp sư nào phù hợp với yêu cầu. Vậy ai sẽ là Nữ hoàng của phương Bắc đây?” “Một cô gái thuộc dòng dõi hoàng gia.” Philippa điềm tĩnh đáp lời. “Mà trong người là dòng máu hoàng tộc, dòng máu của một vài vương triều vĩ đại nhất. Trẻ trung và có khả năng sinh nở. Một cô gái với năng lực phép thuật và tiên tri phi thường, một người mang trong mình Dòng Máu Cổ Xưa. Một cô gái sẽ thực hiện vai trò của mình không mệt mỏi, không cần định hướng, giúp đỡ, hay đứng dưới ánh đèn sân khấu của tiếng tăm, bởi vì đó là những gì mà định mệnh của cô bé đòi hỏi. Một cô gái mà khả năng thực sự sẽ chỉ có chúng ta được biết: Cirilla, con gái của công chúa Pavetta, cháu ngoại của nữ hoàng Calanthe, Sư Tử Cái của Cintra. Dòng Máu Cổ Xưa, Ngọn Lửa Trắng của phương Bắc, Kẻ Hủy Diệt và Tái Thiết, người mà sự xuất hiện đã được tiên đoán từ hàng trăm năm trước. Ciri xứ Cintra, Nữ hoàng của phương Bắc. Và từ dòng máu của cô bé sẽ sinh ra Nữ hoàng của Thế giới.” *** Khi trông thấy cảnh tượng băng Rats lao xuống, hai hộ vệ cưỡi ngựa của đoàn xe quay đầu và bỏ chạy. Họ chẳng có cơ may nào cả. Giselher, Reef và Spark chặn đường rút lui của họ và sau một cuộc đụng độ ngắn cắt cổ họ mà không cần bày vẽ gì nhiều. Kayleigh, Asse và Mistle xông tới hai người còn lại, đang sẵn sàng bảo vệ trong tuyệt vọng cỗ xe được kéo bởi bốn con ngựa. Ciri cảm thấy thất vọng và tức giận. Họ chẳng để lại cho cô bé cái gì cả. Có vẻ như cô sẽ không được giết ai. Nhưng vẫn còn một kỵ sĩ, một người thanh niên cưỡi một con ngựa nhanh nhẹn ở đằng trước cỗ xe. Hắn có thể chạy, nhưng đã không làm vậy. Hắn quay đầu và rút kiếm ra, xông thẳng tới Ciri. Cô dừng ngựa lại và để hắn lao tới. Khi hắn tấn công, đứng lên bàn đạp, cô bé thụp xuống, điệu nghệ né lưỡi kiếm của hắn, rồi lại ngồi thẳng lên. Người thanh niên là một kiếm sĩ nhanh nhẹn và uyển chuyển, hắn lại tấn công lần nữa. Lần này cô đánh trượt thanh kiếm của hắn sang bên và làm động tác giả về phía mặt hắn. Hắn giơ khiên lên đỡ theo bản năng và thanh kiếm của cô sượt qua lưỡi kiếm của hắn và cắt vào dưới tay hắn theo một cách mà cô đã tập luyện hàng giờ liền ở Kaer Morhen. Người Nilfgaard ngã khỏi yên ngựa, rồi đứng lên, la hét, cố gắng kìm lại dòng máu đang tuôn ra từ động mạch dưới cánh tay. Ciri quan sát hắn một lúc, cảm thấy thú vị như mọi khi trước cảnh tượng một người cố gắng hết sức để chống lại cái chết. Cô đợi đến khi hắn chết vì mất máu. Rồi bỏ đi mà không ngoảnh lại. Trận mai phục đã kết thúc. Đám cận vệ đang nằm dưới chân họ. Reef và Asse dừng cỗ xe lại, kiềm chế hai người đàn ông đang cầm dây cương. Người bên phải, một thanh niên trẻ mặc quần áo sặc sỡ, phủ phục dưới đất, khóc lóc và van xin tha mạng. Người đánh xe cũng bỏ dây cương xuống và cầu xin tha mạng, hai tay chắp lại như cầu nguyện. Giselher, Spark và Mistle lại gần cỗ xe, Kayleigh nhảy xuống khỏi yên ngựa và giật tung cánh cửa ra. Ciri cưỡi ngựa lại gần và nhảy xuống, vẫn đang cầm trong tay thanh kiếm dính máu. Đang ngồi trong xe là một mệnh phụ đầy đặn khoác áo choàng và đội mũ, đang ôm trong tay một cô gái nhợt nhạt mặc đồ đen, áo kín đến tận cổ. Ciri để ý thấy trên cổ áo của cô gái có đính một viên ngọc. Rất đẹp. “Những con ngựa lang này thật đẹp!” Spark vỗ tay khi trông thấy mấy con ngựa đi đằng sau cỗ xe. “Đẹp như tranh vẽ! Chúng ta sẽ kiếm được một núi floren với cái đống này!” “Còn chiếc xe.” Kayleigh nhăn răng ra với người phụ nữ và cô gái. “sẽ được hai người đánh xe đưa về thị trấn. Và khi con đường dẫn lên dốc, quý bà đây sẽ xuống và đẩy phụ bọn họ.” “Các quý ngài trộm cướp!” người mệnh phụ rên lên kinh hãi, rõ ràng là sợ mấy cái răng của Kayleigh hơn là máu dính trên thanh kiếm của Ciri. “Tôi cầu xin danh dự của các ngài! Đừng làm hại cô gái trẻ này!” “Này, Mistle,” Kayleigh la lên, cười giễu cợt. “Tôi đang nghe là họ muốn cầu xin danh dự của cô này!” “Ngậm mồm vào,” Giselher nhăn mặt, vẫn đang ngồi trên lưng ngựa. “Không ai thấy buồn cười trước mấy trò đùa của cậu đâu. Còn bà, bình tĩnh lại đi. Chúng ta là băng Rats. Chúng ta không đánh đập phụ nữ hay làm hại họ. Reef, Spark, cởi bộ yên cương ra! Mistle, bắt lũ ngựa lại đi! Và nhanh lên!” “Chúng ta là băng Rats và chúng ta không đánh đập phụ nữ.” Kayleigh lại nhe răng ra, nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô gái mặc đồ đen. “Đôi lúc chúng ta chỉ tiêu khiển bằng họ thôi, nếu muốn. Còn cô? Cô có thấy ngứa ở giữa hai chân không? Vậy thì không có gì phải thấy xấu hổ. Chỉ cần gật đầu một cái thôi.” “Tôn trọng một chút đi!” Người phụ nữ đội mũ nói bằng giọng run rẩy. “Sao ngươi dám nói chuyện với nam tước phu nhân như thế hả, tên tội phạm?” Kayleigh cười và làm điệu bộ cúi đầu. “Tôi cầu xin sự tha thứ. Tôi không định làm phật ý phu nhân đây. Sao, chẳng lẽ tôi không được phép hỏi à?” “Kayleigh!” Spark gọi. “Lại đây! Cậu làm cái quái gì ở đó thế? Giúp tôi gỡ bộ yên cương ra! Falka! Tránh đường cái coi!” Ciri không rời mắt khỏi biểu tượng in trên cánh cửa cỗ xe, một con kỳ lân bạc trên nền đen. Một con kỳ lân, cô bé nghĩ. Mình đã từng trông thấy một con kỳ lân như vậy...Khi nào? Ở một cuộc đời khác? Hay có khi đấy chỉ là một giấc mơ? “Falka! Cô bị làm sao thế hả?” Mình là Falka. Nhưng không phải luôn luôn. Không phải luôn luôn. Cô bé mím môi lại. Mình đã đối xử lạnh nhạt với Mistle, cô nghĩ. Mình đã làm tổn thương cô ấy. Mình phải tìm cách xin lỗi mới được. Cô đặt chân lên bậc thang của chiếc xe, nhìn vào viên ngọc đính trên cổ áo cô gái. “Đưa đây.” Cô nói khô khan. “Sao ngươi dám?” Người mệnh phụ thở ra. “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đây là nam tước phu nhân của Casadei!” Ciri nhìn quanh để chắc rằng không ai nghe thấy. “Nam tước phu nhân?” Cô rít lên. “Một danh hiệu thấp hèn. Và nếu kể cả đứa trẻ này có là một bá tước đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ phải cúi đầu trước ta thấp đến nỗi cắm xuyên qua đất. Đưa cái trâm cài đây! Các người còn đợi cái gì? Ta có phải giật nó ra cùng với cái áo ngực luôn không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang