[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 16 : CHƯƠNG V.IV
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 16:48 15-02-2020
.
***
Có thể nói Servadio chỉ đơn giản là gặp may. Hắn tới Loredo mà không có ý định rình mò ai hết. Nhưng ngôi làng không phải ngẫu nhiên mà có biệt danh Hang Cướp. Loredo nằm giữa đường đi của các băng nhóm, bọn tội phạm và trộm cắp từ khắp vùng thượng lưu Velda đều tụ tập về đây để buôn bán hay đổi chác chiến lợi phẩm, mua đồ dự trữ, nghỉ ngơi và tận hưởng thời gian bên cạnh những kẻ vô lại giống mình. Ngôi làng đã bị thiêu rụi vài lần, nhưng một vài cư dân cố định nơi đây và vô số những người mới đến khác luôn tiếp tục xây dựng lại nó. Ngôi làng sống nhờ vào trộm cướp, và sống rất thoải mái. Vậy nên những tên gián điệp hay chỉ điểm như Servadio luôn có thể thu thập được vài thông tin đáng giá vài đồng floren ở Loredo.
Giờ Servadio thấy có vẻ như hắn sẽ kiếm được nhiều hơn là vài đồng. Bởi vì đang bước vào ngôi làng là băng Rats.
Giselher dẫn đầu, đi hai bên là Spark và Kayleigh. Đằng sau họ là Mistle và cô gái mới đến, tên Falka. Reef và Asse đi cuối, dẫn theo lũ ngựa còn thừa, mà khả năng lớn là ngựa ăn trộm được và sẽ đem bán ở đây. Họ mệt mỏi và bụi bặm, nhưng vẫn ngồi thẳng trên yên, nhiệt tình đáp lại những lời chào hỏi của các chiến hữu và người quen đang lưu lại tại Loredo. Họ xuống ngựa, được mời bia, và ngay lập tức bắt đầu thương lượng với các lái buôn và người mua hàng ăn cắp ầm ĩ. Tất cả trừ Mistle và cô gái tóc xám mới đến, đeo một thanh kiếm trên lưng. Hai người này đi dạo qua các gian hàng đầy ắp quảng trường. Loredo cũng có những ngày họp chợ, khi mà chiến lợi phẩm từ các băng cướp đổ về đặc biệt nhiều và đa dạng. Hôm nay là một ngày như vậy.
Servadio cẩn thận bám theo hai cô gái. Để kiếm tiền, hắn phải thu thập được thông tin. Và để thu thập được thông tin, hắn phải lắng nghe.
Hai cô gái ngắm nghía những chiếc khăn quàng cổ sặc sỡ, những sợi dây chuyền ngọc trai, cũng như những chiếc váy thêu đẹp đẽ, yên cương, và đồ nghề cưỡi ngựa thông thường. Họ xem, nhưng không mua gì cả. Gần như mọi lúc, Mistle nắm tay cô gái tóc xám.
Gã gián điệp thận trọng tiến lại gần hơn, giả vờ ngắm nghía thắt lưng và dây đai ở một hàng bán yên ngựa. Hai cô gái nói chuyện, nhưng rất khẽ, hắn không nghe ra được từ nào, nhưng không dám lại gần hơn nữa. Họ có thể nhìn thấy hắn và nghi ngờ.
Một hàng bán kẹo bông. Hai cô gái lại gần đó. Mistle mua hai que kẹo bám đầy thứ đồ ngọt xốp trắng tuyết và đưa một cho cô gái tóc xám. Cô ta ăn thật tế nhị. Một chút kẹo trắng dính trên môi. Mistle dịu dàng và ân cần lau chúng đi. Đôi mắt xanh lục của cô gái tóc xám mở to, cô ta chậm rãi liếm môi, mỉm cười và lắc đầu châm chọc. Servadio cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Hắn nhớ lại những lời đồn về hai nữ tướng cướp này.
Hắn đã định rút lui êm thấm khi nhận ra rằng mình sẽ chẳng nghe hay biết được thêm gì cả. Hai cô gái không nói về thứ gì quan trọng, trong khi cách đó không xa, thành phần lớn tuổi còn lại của băng nhóm đang tụ tập, Giselher, Kayleigh và những người khác đang cãi nhau ầm ĩ, trao đổi, la hét, thỉnh thoảng lại rót thêm bia vào cốc. Với họ, Servadio có cơ hội nghe ngóng được tin tức quan trọng nhiều hơn. Bất kỳ thành viên nào của băng Rats đều có khả năng thốt ra một từ, hoặc thậm chí một câu có thể hé lộ các kế hoạch tương lai của nhóm, đường đi hay đích đến. Nếu hắn có thể thu thập được gì và chuyển tới cho các đội trưởng lính gác hay đặc vụ tình báo Nilfgaard, những người đang có mối quan tâm đặc biệt tới băng Rats, phần thưởng chắc chắn sẽ nằm trong túi hắn. Và nếu dựa vào thông tin hắn cung cấp mà lính gác có thể thực hiện thành công một vụ mai phục, Servadio có thể trông đợi một khoản tiền không hề nhỏ. Mình sẽ mua cho vợ một cái áo khoác, hắn nghĩ trong cơn mơ màng, cuối cùng mình sẽ có thể mua cho lũ trẻ vài đôi giày hay ít đồ chơi...và mình...
Hai cô gái đang đi dọc những gian hàng, mút mát những que kẹo bông. Servadio bất chợt nhận ra họ đang bị theo dõi. Một vài ngón tay đang chỉ về phía họ. Hắn biết là những ngón tay đó thuộc về lũ trộm gia súc của băng Pinto.
Những tên trộm la lên vài câu không rõ và cười cợt. Mistle nheo mắt lại và đặt tay lên vai cô gái tóc xám.
“Lại đây nào em gái!” một tên trộm với bộ ria mép trông như xơ gai kêu lớn. “Lại đây và cho bọn anh một nụ hôn nào!”
Servadio trông thấy cô gái tóc xám run rẩy và những ngón tay của Mistle đặt trên vai đang siết lại. Những tên trộm đồng thanh cười. Mistle chậm rãi quay lại, một số dừng cười ngay tắp lự. Nhưng cái gã với bộ ria mép đã quá say xỉn để có thể phản ứng.
“Có ai trong số hai con điếm tụi bay cần một người đàn ông không?” Hắn từ từ tiến lại, thực hiện những cử chỉ thô tục và bẩn thỉu. “Tin ta đi, chỉ cần làm vài nháy là đủ để thỏa mãn cơn thèm đó thôi. Này! Ta đang nói với ngươi đó...”
Hắn không có cơ hội chạm vào họ. Cô gái tóc xám tấn công như một con rắn hổ mang, thanh kiếm sau lưng được rút ra khỏi vỏ và cắt trước cả khi thanh kẹo cầm trên tay kịp rơi xuống đất. Tên trộm với bộ ria mép lảo đảo, máu phun ra thành dòng từ vết cứa trên cổ.
Cô gái lại xáp tới gần bằng hai bước chân, tấn công, máu bắn lên những gian hàng, cái xác đổ xuống đất, cát ở xung quanh chuyển màu đỏ thẫm ngay tức thì. Ai đó hét lên. Tên trộm thứ hai cúi xuống và rút ra một con dao từ ủng, nhưng ngay lúc đó bị đập bởi cán một cây giáo Giselher đang cầm trong tay.
“Một cái xác là đủ rồi!” Thủ lĩnh của băng Rats gầm lên. “Tội lỗi chỉ thuộc về người đàn ông này, hắn không biết mình đang đùa với ai! Lùi lại, Falka!”
Cô gái tóc xám hạ kiếm xuống. Giselher giơ lên một bao tiền và lắc nó.
“Theo như luật của hội anh em chúng ta, tôi sẽ trả tiền cho người chết. Một thaler cho mỗi cân thịt trên cơ thể kinh tởm này của hắn. Và thế là xong! Tôi nói có đúng không, các anh em? Này, Pinto, các anh nói sao hả?”
Spark, Kayleigh, Asse và Reef đứng sau thủ lĩnh của mình. Gương mặt họ bất động như đá và bàn tay để sẵn trên chuôi kiếm.
“Thật ra thì,” một tên cướp trong băng Pinto lên tiếng, một người thấp bé với đôi chân vòng kiềng và khoác một chiếc áo da. “Anh nói đúng, Giselher. Thế là xong.”
Servadio nuốt nước bọt, cố gắng hòa vào đám đông đang tụ tập xung quanh vụ việc. Đột nhiên hắn không còn ham muốn lại gần băng Rats hay cô gái tóc màu tro xám tên Falka nữa. Hắn chợt nhận ra rằng phần thưởng của lính gác không cao như hắn nghĩ.
Falka lặng lẽ tra kiếm vào bao trong khi nhìn xung quanh. Servadio cảm thấy ngạc nhiên khi hắn nhìn gương mặt của cô gái bất chợt thay đổi.
“Que kẹo bông của em,” cô gái kêu lên, nhìn đống kẹo đang nằm dưới đất. “Em đánh rơi que kẹo rồi...”
Mistle ôm cô gái.
“Ta sẽ mua cho em cái khác.”
***
Witcher đang ngồi trên bãi cát, giữa những cây sậy, ủ ê, bực tức và trầm tư. Anh nhìn những con bồ nông đang đậu trên những thân cây mục nát.
Cahir, sau cuộc nói chuyện, đã biến mất vào bụi cây và không quay ra nữa. Milva và Dandelion đang tìm thứ để ăn. Bên trong con thuyền họ đã tìm thấy một cái nồi bằng đồng và một giỏ rau củ. Họ làm một cái lưới từ giỏ liễu và lội xung quanh đống bèo gần bờ, dùng gậy khuấy động mặt nước để lùa cá vào trong bẫy. Nhà thơ đã thấy khá lên nhiều rồi và đi lại với cái đầu băng bó ngẩng cao hùng dũng, vênh váo như một con công.
Witcher trầm ngâm và giận dữ.
Dandelion và Milva kéo cái lưới lên và bắt đầu chửi rủa, bởi thay vì cá chép, họ chỉ bắt được những con cá tí xíu bơi trong đống bèo.
Witcher đứng dậy.
“Lại đây, hai người! Bỏ cái lưới lại đó và ra đây. Tôi có điều muốn nói.”
“Về nhà đi,” anh bắt đầu cộc lốc khi họ lại gần, ướt sũng và sặc mùi cá. “Lên phía bắc, tới Mahakam. Tôi sẽ tiếp tục một mình.”
“Cái gì?”
“Con đường của chúng ta tới lúc chia ngả rồi, Dandelion. Chơi đùa thế là đủ rồi. Hãy về nhà và viết thơ đi. Milva sẽ dẫn cậu qua những khu rừng...làm sao thế?”
“Không sao.” Milva gạt tóc ra khỏi vai. “Không có gì cả. Nói tiếp đi, witcher. Tôi muốn nghe xem anh còn gì khác để nói.”
“Tôi chẳng còn gì khác để nói nữa. Tôi sẽ xuống phía nam, sang phía bên kia của Yaruga. Vượt qua lãnh thổ Nilfgaard. Đó là một con đường dài và nguy hiểm. Và tôi không thể đợi thêm được. Vậy nên tôi sẽ đi một mình.”
“Sau khi đã rũ bỏ đống hành lý phiền phức,” Dandelion gật gù. “Xiềng xích đang cản trở anh trên con đường hành quân. Nói theo cách khác, chính là tôi.”
“Và tôi.” Milva thêm vào, quay đi.
“Nghe này,” Geralt nói, điềm tĩnh hơn nhiều. “Đây là một vấn đề cá nhân. Nó không liên quan đến hai người. Tôi không muốn hai người phải liều mạng chỉ vì chuyện riêng của tôi.”
“Chuyện này chỉ của riêng anh.” Dandelion lặp lại thật từ tốn. “Anh không muốn hay cần ai khác nữa. Đoàn lữ hành của ta làm phiền anh và khiến anh chậm trễ. Anh không trông đợi giúp đỡ từ bất cứ ai và cũng chẳng có ý định lo lắng về người nào khác. Nói tóm lại, anh thích sự cô độc. Tôi có quên gì không?”
“Có,” Geralt giận dữ nói. “Cậu đã quên tráo cái đầu rỗng tuếch của mình bằng một cái có não. Nếu mũi tên đó trệch về bên phải thêm chút nữa thì giờ quạ đã rỉa mắt cậu rồi, đồ ngu. Cậu là một nhà thơ, cậu có trí tưởng tượng, tưởng tượng ra điều đó đi. Tôi nói lại, quay về phương bắc đi, tôi sẽ đi theo hướng kia. Một mình.”
“Vậy thì đi mà đi,” Milva giận dỗi đứng dậy. “Tôi chán phải thuyết phục anh lắm rồi! Đi mà xuống địa ngục, witcher. Coi nào, Dandelion, tìm cái gì đó để ăn thôi. Tôi đói lắm rồi và ngồi nghe mấy thứ nhảm nhí này làm tôi buồn nôn.”
Geralt quay mặt đi. Anh ngắm nhìn một con bồ nông đang rũ cánh trên cành cây ngập đầy phân. Đột nhiên anh ngửi thấy mùi thảo mộc nồng nặc và điên tiết nguyền rủa.
“Ông đang lạm dụng sự kiên nhẫn của tôi đấy, Regis.”
Con ma cà rồng, xuất hiện từ thinh không, chẳng có vẻ gì là lúng túng và ngồi xuống bên cạnh witcher.
“Tôi phải thay băng cho vết thương của nhà thơ.” Ông ta nói điềm tĩnh.
“Vậy thì ra chỗ cậu ta đi. Nhưng tránh xa tôi ra.”
Regis thở dài, không có ý định rời đi.
“Tôi vừa nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Dandelion với nữ cung thủ.” Ông ta nói mà không lên giọng mỉa mai. “Tôi phải công nhận là anh rất có tài trong việc lấy lòng người khác. Trong khi cả thế giới chống lại mình, anh đã từ bỏ những người bạn và đồng đội mà sẵn sàng giúp đỡ.”
“Thế giới đảo lộn hết rồi. Một con ma cà rồng đang dạy tôi cách ứng xử với con người. Ông thì biết gì về con người, hả Regis? Thứ duy nhất ông biết là vị máu của họ. Mẹ kiếp, sao tự nhiên tôi lại đi nói chuyện với ông nhỉ?”
“Thế giới đảo lộn hết rồi,” ma cà rồng nhắc lại, khá nghiêm túc. “Chính anh đã nói đó. Vậy nên có thể anh sẽ muốn nghe lời khuyên của tôi?”
“Không. Tôi không muốn. Tôi không cần lời khuyên của ông.”
“Phải, tôi suýt quên mất. Anh không cần lời khuyên, anh không cần đồng minh hay bạn bè. Mục đích chuyến hành trình của anh, sau cùng thì, cũng là vấn đề cá nhân và riêng tư, bản chất của nó đòi hỏi anh phải hoàn thành một mình. Những rủi ro, nguy hiểm, rắc rối và tranh đấu không nghi ngờ gì là chỉ nên tác động đến anh chứ không phải ai khác. Bởi vì họ, sau cùng, là nhân tố của sự chuộc tội của anh, của tội lỗi mà anh đang cố bù đắp. Như họ nói, một cuộc thử lửa. Để bước qua ngọn lửa thiêu đốt, nhưng cũng thanh tẩy. Một mình, cô độc. Bởi vì nếu anh chấp nhận sự giúp đỡ của người khác, vậy thì họ cũng sẽ tự nhận vào mình một chút thử thách của lửa đó, nỗi đau, và sự ăn năn sẽ giảm bớt đi với anh. Thế nên anh từ chối họ tham gia vào con đường đó, bởi vì nó là của riêng anh. Chỉ có anh mới phải trả món nợ này và anh không muốn người khác trả hộ một phần cho mình. Tôi hiểu đúng chứ?”
“Sự hiện diện của ông làm tôi khó chịu, ma cà rồng. Hãy để mặc tôi và tội lỗi cùng với nợ nần của tôi.”
“Như anh muốn,” Regis đứng lên. “Hãy ngồi đây, ngẫm nghĩ. Nhưng tôi sẽ vẫn cứ cho anh lời khuyên. Nhu cầu chuộc lỗi, thử thách của lửa, mặc cảm, những thứ này anh cho là độc quyền của mình. Nhưng cuộc sống khác một cái ngân hàng, nó cho phép món nợ được trả bằng những món nợ khác.”
“Làm ơn đi đi.”
“Như anh muốn.”
Con ma cà rồng rời đi và gia nhập cùng Dandelion và Milva. Trong khi thay băng vết thương, bộ ba thảo luận xem có gì để ăn. Milva nhìn vào mấy con cá tép riu trong cái lưới.
“Không cần suy tính nhiều,” cô nói. “Chúng ta có thể xiên mấy con này lên que và nướng.”
“Không.” Dandelion lắc cái đầu băng bó. “Không phải một ý tưởng hay. Những con cá này nhỏ quá, chẳng bõ. Tôi đề nghị chúng ta làm một nồi súp.”
“Súp cá?”
“Chắc rồi. Chúng ta có một đống mấy con tí xíu này, chúng ta có muối.” Dandelion đếm bằng đầu ngón tay để minh họa thêm quan điểm của mình. “Chúng ta đã tìm được hành, cà rốt, rau mùi và cần tây, và một cái nồi. Cộng tất cả lại, chúng ta có một nồi súp.”
“Chúng ta cần thêm chút gia vị.”
“Ôi,” Regis mỉm cười, thò tay vào trong túi. “Không thành vấn đề. Tôi có húng quế, ớt gà, hạt tiêu,...”
“Đủ rồi, đủ rồi,” Dandelion cắt lời ông. “Chỉ cần đừng cho nhân sâm vào là được. Vào việc thôi. Milva, cô rửa cá đi.”
“Anh đi mà rửa! Anh nghĩ chỉ vì có một người phụ nữ trong đoàn thì dĩ nhiên cô ta phải nấu ăn chắc! Tôi sẽ mang nước và nhóm lửa. Anh tự đi mà rửa cái đống chạch này.”
“Đây không phải chạch,” Regis nói. “Chúng là cá bống, rutilut và cá mè.”
“Ha,” Dandelion không kìm chế được. “Tôi thấy là ông biết nhiều về cá.”
“Tôi biết nhiều thứ,” ma cà rồng khiêm tốn thừa nhận. “Tôi có học đây học đó.”
“Nếu ông là một chuyên gia như vậy,” Milva thổi đống lửa rồi đứng lên. “Thì ông có thể làm sạch lũ cá này một cách chuyên nghiệp. Tôi sẽ đi lấy nước.”
“Cô mang được một nồi đầy không? Geralt, giúp cô ấy đi.”
“Tôi lo được,” Milva làu bàu khó chịu. “Tôi không cần anh ta giúp đỡ. Anh ta đang bận giải quyết những vấn đề cá nhân, tôi không dám làm phiền!”
Geralt quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy. Dandelion và ma cà rồng rửa sạch đống cá rất hiệu quả.
“Nồi súp này sẽ nhạt lắm đây,” Dandelion nói, đặt cái nồi lên đống lửa. “Chúng ta cần vài con cá lớn hơn.”
“Thế này có được không?” Cahir hiện ra từ trong đống sậy, trên tay cầm ba con cá chó to bự vẫn còn đang vẫy đuôi và thở hổn hển.
“Aha! Tuyệt đẹp! Anh bắt được ở đâu vậy, người Nilfgaard?”
“Tôi không phải người Nilfgaard. Tôi tới từ Vicovaro và tên tôi là Cahir...”
“Rồi, rồi, tôi biết rồi. Tôi hỏi anh kiếm ra mấy con cá chó đấy từ đâu?”
“Tôi đã làm một cái cần câu, dùng ếch để làm mồi. Tôi thả xuống bờ sông và mấy con này cắn ngay lập tức.”
“Ai cũng là chuyên gia,” Dandelion lắc cái đầu băng bó. “Tiếc là không ai gợi ý ăn bít tết, nếu không anh ta cũng bắt được một con bò không chừng. Nhưng hãy cứ biết ơn với những gì chúng ta có. Regis, bỏ hết mấy con cá bé vào nồi đi, cả đầu và đuôi nữa. Mấy con cá chó thì cần phải chuẩn bị trước. Anh làm được không, người Nilf...Cahir?”
“Tôi làm được.”
“Vậy thì bắt tay vào làm đi. Chết tiệt, Geralt, anh còn định ngồi đó và giả vờ bị xúc phạm trong bao lâu nữa đây? Gọt cà rốt đi!”
Witcher ngoan ngoãn đứng dậy và lại gần, nhưng ngồi cách Cahir một khoảng xa trông thấy. Trước khi kịp phàn nàn là mình không có dao, người Nilfgaard – hay người Vicovaro, đã đưa cho anh con dao của mình, và rút một cái khác ra từ dưới ủng. Witcher nhận lấy, lầm bầm cảm ơn.
Làm việc cùng nhau có vẻ rất trơn tru. Cái nồi đầy cá bé và rau củ bắt đầu sôi. Con ma cà rồng khuấy nó bằng một cái thìa mà Milva đã khắc từ một cành cây. Một khi Cahir đã rửa sạch và chặt mấy con cá chó ra, Dandelion ném những khúc đầu và đuôi vào trong nồi và khuấy thật đều.
“Hmm, thơm quá. Khi nào nồi cạn, chúng ta sẽ lọc phần còn lại.”
“Trừ khi anh dùng đôi tất của mình,” Milva nhướng một bên lông mày, trong khi đang khắc một cái thìa nữa, “chứ chúng ta chẳng có gì để lọc cả.”
“Milva thân mến của tôi,” Regis mỉm cười. “Đương nhiên là chúng ta có rồi! Những gì không có, ta có thể dễ dàng thay bằng những gì đang có. Đó đơn giản là vấn đề chủ động và suy nghĩ lạc quan.”
“Đi mà xuống địa ngục với mấy câu chữ văn vẻ của ông đi, ma cà rồng.”
“Chúng ta có thể lọc qua cái áo thép của tôi,” Cahir nói. “Và vứt những gì còn lại đi.”
“Hãy giặt nó đi trước đã,” Milva nói. “Nếu không, tôi sẽ không ăn nồi súp này đâu.”
Món súp lọc qua ngon lành.
“Giờ thì cho mấy khúc cá chó vào đi, Cahir.” Dandelion ra lệnh. “Thơm quá. Không cần thêm củi nữa đâu. Geralt! Anh đang làm gì với cái thìa đó thế? Nó đâu cần khuấy nữa!”
“Đừng la lên thế. Tôi không biết.”
“Thiếu hiểu biết,” Regis mỉm cười, “không phải là lý do để hành động tắc trách. Khi một người không biết hay đang nghi ngờ, tốt nhất là nên đi tìm lời khuyên...”
“Ngậm miệng lại đi, ma cà rồng!” Geralt đứng dậy và quay lưng bỏ đi. Dandelion khụt khịt.
“Trông kìa, ông lại làm anh ta dỗi rồi.”
“Cứ nghe anh ta mà xem,” Milva nói, hậm hực. “Anh ta chỉ được cái mồm thôi. Mỗi khi không biết phải làm gì anh ta lại quát ầm lên và giận dỗi. Mấy người để ý thấy không?”
“Từ lâu rồi.” Cahir khẽ lên tiếng.
“Cho hạt tiêu vào.” Dandelion liếm cái thìa, nhai mấy cái rồi nói. “Và muối. A, giờ thì được rồi. Nhấc nó ra. Chết tiệt, nóng quá! Tôi không có găng tay...”
“Tôi có.” Cahir nói.
“Và tôi,” Regis nhấc cái nồi lên bằng tay không, “không cần găng tay.”
“Tốt.” Nhà thơ chùi cái thìa lên quần. “Coi nào, mọi người, ngồi xuống đi. Chúc ngon miệng! Geralt, anh còn đợi được mời nữa hả? Có người xướng tên và dàn kèn đồng?”
Mọi người ngồi quanh cái nồi để trên cát và trong một thời gian dài âm thanh duy nhất phát ra là tiếng thổi nguội và sì sụp. Sau khi ăn hết nửa nồi súp họ cẩn thận nhặt ra từng miếng cá chó, rồi cuối cùng ăn hết đến tận đáy nồi.
“Tôi phải nói là,” Milva lên tiếng. “Nấu súp là một ý tưởng ngớ ngẩn.”
“Chắc rồi.” Regis đồng ý. “Anh nói sao, Geralt?”
“Tôi sẽ nói là – cảm ơn.” Witcher đứng dậy khó nhọc, xoa xoa đầu gối mà đang bắt đầu âm ỉ đau. “Như thế là đủ chưa? Hay ông cần kèn đồng?”
“Anh ta lúc nào cũng thế,” nhà thơ vẫy tay. “Kệ anh ta đi. Dù sao ông vẫn còn may đấy. Tôi đã ở đó khi anh ta cãi nhau với Yennefer, một người đẹp da trắng với mái tóc đen như lông quạ.”
“Kín đáo thôi,” con ma cà rồng nhắc nhở cậu. “Và đừng quên là anh ta đang có vấn đề.”
“Vấn đề,” Cahir kìm một tiếng ợ, “được sinh ra là để giải quyết.”
“Đúng.” Dandelion nói. “Nhưng bằng cách nào?”
Milva khịt mũi và duỗi người ra nằm thoải mái hơn trên đống cát ấm.
“Con ma cà rồng là một học giả. Ông ta nên là người nghĩ ra cái gì đó.”
“Vấn đề không phải là tri thức, mà là khả năng đánh giá thiệt hơn,” Regis điềm tĩnh nói. “Và khi xét tới tình hình, ta đi tới kết luận rằng mình đang đối mặt với một vấn đề bất khả thi. Toàn bộ nhiệm vụ này không có chút cơ hội nào thành công. Khả năng tìm được Ciri là con số không.”
“À, phải,” Milva châm chọc. “Ông chẳng đã nói vấn đề là chủ động và suy nghĩ lạc quan còn gì, như với cái lọc ý. Nếu không có thứ này, chúng ta thay bằng thứ khác sẵn có. Tôi nghĩ như vậy.”
“Cho tới gần đây,” ma cà rồng tiếp tục, “chúng ta vẫn nghĩ là Ciri đang ở Nilfgaard. Tới được đó và giải cứu hay đánh cắp cô bé dường như là điều không thể. Giờ, sau phát hiện của Cahir, chúng ta còn chẳng biết cô bé đang ở đâu. Khó để nói về chủ động trong khi còn chẳng biết chúng ta nên đi hướng nào.”
“Vậy thì chúng ta nên làm gì?” Milva hậm hực. “Witcher cứ khăng khăng đòi xuống phía nam...”
“Đối với anh ta,” Regis mỉm cười, “đi hướng nào không quan trọng. Anh ta không quan tâm chúng ta đang đi đâu, miễn sao chúng ta đừng ngồi yên một chỗ và chẳng làm gì. Đây là mục đích của một witcher. Thế giới đầy rẫy cái ác, vậy nên họ đi bất cứ đâu mà đôi chân dẫn họ đi, và tiêu diệt bất kỳ ác quỷ nào gặp trên đường, bằng cách này, họ phụng sự Trật Tự. Những thứ khác khắc tự giải quyết. Nói tóm lại, chuyển động là tất cả, mục tiêu là không gì hết.”
“Thật ngớ ngẩn,” Milva nói. “Mục tiêu của anh ta là Ciri. Chẳng lẽ con bé không quan trọng với anh ta sao?”
“Tôi nói đùa thôi,” con ma cà rồng thừa nhận, nhìn Geralt vẫn đang quay lưng lại phía họ. “Không được tế nhị cho lắm. Xin lỗi. Cô nói đúng, Milva thân mến. Mục tiêu của chúng ta là Ciri. Và chúng ta còn chẳng biết cô bé đang ở đâu, vậy hợp lý nhất là nên tìm hiểu điều đó, để có thể vạch ra phương hướng hành động phù hợp. Đứa Trẻ Bất Ngờ, như tôi để ý, có ma thuật rất mạnh và đủ loại số mệnh siêu nhiên khác. Và tôi có quen biết một người rất thông thạo những vấn đề này và chắc chắn sẽ giúp chúng ta.”
“Ha!” Dandelion reo lên. “Đó là ai? Chúng ta phải tìm họ ở đâu? Có xa lắm không?”
“Gần hơn là thủ phủ của Đế chế Nilfgaard. Nói thật thì là khá gần. Ở Angren. Phía bên này của dòng Yaruga. Tôi đang nói tới Giáo Hội Druid nằm trong khu rừng Caed Dhu.”
“Vậy chúng ta hãy lên đường không chậm trễ!”
“Không ai trong số các người,” Geralt cuối cùng cũng lên tiếng, bực bội, “cho là nên hỏi ý kiến tôi trước à?”
“Anh sao?” Dandelion quay lại. “Nhưng anh chẳng biết làm gì hết. Thậm chí nồi súp anh ăn cũng là nhờ chúng tôi. Nếu không có chúng tôi, anh đã chết đói. Và chúng tôi cũng chết đói luôn, trong khi chờ anh làm gì đó. Nồi súp này là thành quả của sự hợp tác. Anh có hiểu không, bạn?”
“Làm sao anh ta hiểu được?” Milva nhăn mặt. “Anh ta thích sự cô độc hơn. Con Sói Đơn Độc! Chúng ta có thể thấy rõ ràng là anh ta không phải một thợ săn am hiểu về rừng. Chó sói chẳng bao giờ đi săn một mình! Không bao giờ! Con sói đơn độc, ha, một câu truyện ngớ ngẩn cho mấy tay thành thị. Nhưng anh ta có hiểu đâu.”
“Ôi, anh ta hiểu đấy, hiểu đấy,” Regis cười theo đúng thói quen mọi khi, mà không hé môi.
“Anh ta chỉ trông đần độn mà thôi!” Dandelion xác nhận. “Nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ đến lúc anh ta bắt đầu dùng não. Anh ta thậm chí có thể rút ra một kết luận không thể chối cãi, rằng việc duy nhất người đàn ông làm một mình đó là tự sướng.”
Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach vẫn giữ im lặng một cách tế nhị.
“Quỷ tha ma bắt các người đi,” witcher cuối cùng thốt lên, vẫy vẫy cái thìa trong tay một cách lố bịch. “Để quỷ dữ bắt hết các người đi, một nhóm những kẻ ngốc hợp tác với nhau vì một mục đích chung, mà chẳng ai trong các người hiểu được. Và cũng để quỷ dữ bắt luôn cả tôi đi nữa.”
Lần này, họ đều theo gương Cahir và giữ im lặng một cách tế nhị. Dandelion, Maria Barring, còn gọi là Milva, và Emiel Regis Rohellec Terzieff-Godefroy.
“Tôi đã tìm được những người đồng đội mới tuyệt vời làm sao!” Geralt tiếp tục lắc đầu. “Anh em chung chiến hào! Một nhóm anh hùng! Tôi đã làm gì để xứng đáng được như vậy đây? Một nhà thơ với cây đàn luýt. Một nữ nhân nửa người nửa dryad tục tĩu. Một con ma cà rồng bốn trăm tuổi. Và một gã Nilfgaard cứ khăng khăng là mình không phải người Nilfgaard.”
“Và dẫn dắt họ là một witcher, lòng đầy hối hận, bất lực và không có khả năng quyết đoán.” Regis điềm tĩnh nói nốt. “Quả thật, tôi đề nghị là chúng ta nên di chuyển thật kín đáo, để tránh thu hút sự chú ý.”
“Hay gây cười.” Milva thêm vào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện