[Dịch] The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 22 : CHƯƠNG VII.IV
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 13:30 05-02-2020
.
***
“Phép thuật” – Yennefer nhìn chăm chú bầu trời phía trên ngọn đồi, tay đặt lên yên ngựa – “theo quan điểm của một số người, là hiện thân của Hỗn Mang. Nó là chiếc chìa khóa có thể mở ra cánh cửa dẫn đến cấm địa. Cánh cửa mà đằng sau đó là những cơn ác mộng, sự sợ hãi và những nỗi kinh hoàng không tả xiết đang rình rập, mà kẻ thù đang ẩn náu và chờ đợi, sức mạnh tàn phá, sức mạnh của Cái Ác thuần túy có khả năng hủy diệt không chỉ người mở cánh cửa đó ra mà còn là toàn bộ thế giới. Và vì có không ít kẻ cố mở cửa, sẽ có ai đó, đến một lúc nào đó, mắc sai lầm và rồi sự hủy diệt của thế giới sẽ là điều không tránh khỏi. Phép thuật, do đó, là sự báo thù và là vũ khí của Hỗn Mang. Sự thật rằng, sau Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu, con người đã bắt đầu biết sử dụng phép thuật, là lời nguyền và cái chết của thế giới. Cái chết của nhân loại. Và nó là như vậy đấy, Ciri. Những ai tin rằng phép thuật là Hỗn Mang không lầm đâu.”
Bị thúc bởi gót giày của chủ nhân, con ngựa đen của nữ pháp sư hý to và chậm rãi bước qua những bụi thạch thảo. Ciri giục con ngựa của mình đi nhanh hơn, bước theo Yennefer và bắt kịp cô. Những bụi cây cao đến tận bàn đạp.
“Phép thuật,” Yennefer tiếp tục sau một lúc, “theo quan điểm của một số người khác, là Nghệ Thuật. Bộ môn nghệ thuật vĩ đại, cao siêu, có khả năng tạo ra những kỳ quan phi thường và đẹp đẽ. Phép thuật là tài năng được ban cho số ít những kẻ được chọn. Những kẻ khác, không có tài năng đó, chỉ có thể đứng nhìn các tác phẩm của người nghệ sĩ với vẻ ngưỡng mộ và ghen tị, trong khi cảm thấy rằng nếu không có những tác phẩm này và những tài năng này, thế giới sẽ là một nơi ảm đạm hơn nhiều. Sự thật là, sau Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu, một vài người được chọn đã phát hiện ra tài năng và phép thuật trong bản thân mình, sự thật là họ đã tìm ra Nghệ Thuật trong con người mình, là một ơn phước đẹp đẽ. Và nó là như vậy đó. Những ai tin rằng phép thuật là Nghệ Thuật cũng đúng.”
Trên ngọn đồi trống trải nhô ra từ những bụi thạch thảo như lưng của một con thú săn mồi đang ẩn nấp là một tảng đá khổng lồ, được đỡ bằng những hòn đá nhỏ hơn. Nữ pháp sư hướng con ngựa về phía đó mà không tạm dừng bài giảng.
“Cũng có những người cho rằng phép thuật là Khoa Học. Và để làm chủ nó, tài năng thiên bẩm là chưa đủ. Cần nhiều những năm tháng nghiên cứu kỹ lưỡng và gian truân, bền bỉ và kỷ luật. Phép thuật có được theo cách này là tri thức, học hỏi, mà giới hạn thường xuyên được kéo ra xa hơn nữa bằng những khối óc thông minh và mạnh mẽ, bằng kinh nghiệm, thí nghiệm và thực hành. Phép thuật có được theo cách này là một quá trình. Nó là cái cày, cái khung cửa, cái cối xay, cái lò rèn, cái tay quay và cái ròng rọc. Nó luôn phát triển, tiến hóa, thay đổi. Nó là chuyển động không ngừng nghỉ. Đi lên. Hướng đến sự tiến bộ. Hướng đến những vì sao. Sự thật là chúng ta đã phát minh ra phép thuật sau Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu sẽ một ngày nào đó, đưa chúng ta đến những vì sao. Xuống ngựa nào, Ciri.”
Yennefer tiến lại gần cây cột đá, đặt bàn tay lên bề mặt thô ráp của nó và cẩn thận phủi đi lớp bụi và những chiếc lá khô bám trên đó.
“Những ai coi phép thuật là Khoa Học,” cô tiếp tục, “cũng chính xác. Hãy nhớ lấy điều này, Ciri. Và giờ thì lại gần ta nào.”
Cô bé nuốt nước bọt và tiến lại gần. Nữ pháp sư vòng tay quanh người cô.
“Hãy nhớ,” cô nhắc lại, “phép thuật là Hỗn Mang, Nghệ Thuật và Khoa Học. Nó là một lời nguyền, một ơn phước và sự tiến bộ. Nó hoàn toàn phụ thuộc vào người sử dụng, cách họ sử dụng, và mục đích sử dụng là gì. Và phép thuật có ở khắp mọi nơi. Xung quanh chúng ta. Dễ dàng tiếp cận được. Chỉ cần giơ tay ra là đủ. Thấy không? Ta đang giơ tay ra đây.”
Tảng đá rung lên rõ rệt. Ciri nghe thấy một tiếng trầm đục, từ xa vẳng lại và một cơn dư chấn đến từ dưới lòng đất. Những bụi thạch thảo gợn sóng, bị ngọn gió bất chợt thổi qua đỉnh đồi đè rạp xuống. Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, những đám mây ùn ùn kéo đến che phủ lấy nó. Cô bé cảm thấy một hạt mưa trên mặt, nheo mắt lại khi một tia chớp nháng lên từ phía chân trời. Cô bé tự động sán lại gần nữ pháp sư, áp vào mái tóc đen phảng phất mùi hoa cà và phúc bồn tử của cô.
“Mặt đất ta đang đi. Ngọn lửa mà không tự lụi tàn. Dòng nước mà từ đó sự sống được sinh ra và nếu mất đi thì không thể tồn tại. Bầu không khí chúng ta đang thở. Chỉ cần giơ tay ra là có thể làm chủ chúng, thần phục chúng. Phép thuật ở khắp mọi nơi. Nó ở trong không khí, trong nước, trong đất và trong lửa. Và nó ở đằng sau cánh cửa mà Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu đã đóng lại sau lưng chúng ta. Từ đó, từ đằng sau cánh cửa, phép thuật đôi lúc chìa tay ra với chúng ta. Cho chúng ta. Con biết mà, phải không? Con đã cảm nhận được sự đụng chạm đó, cái chạm của bàn tay từ sau cánh cửa. Cái chạm khiến con tràn ngập sợ hãi. Một cái chạm như vậy sẽ làm bất cứ ai cũng phải thấy sợ. Bởi vì có Hỗn Mang và Trật Tự, Cái Thiện và Cái Ác trong mỗi con người. Nhưng có thể và cần thiết phải kiểm soát nó. Điều này phải được học. Và con sẽ học nó, Ciri. Đó là lý do vì sao ta đưa con ra đây, đến tảng đá mà từ thuở hồng hoang này, đã đứng trên giao lộ của sức mạnh chảy trong huyết quản của thế giới. Hãy chạm vào nó đi.”
Tảng đá rung lên, dao động, và cùng với nó là cả ngọn đồi, cũng rung lên và dao động.
“Phép thuật đang chìa tay ra với con, Ciri. Với con, cô bé lạ lùng à, Bất Ngờ, Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa, Máu của Elves. Cô bé lạ lùng, vướng vào vòng xoáy của Chuyển Động và Thay Đổi, của Hủy Diệt và Tái Sinh. Định mệnh. Phép thuật đang chìa tay ra cho con từ đằng sau cánh cửa, cho con, một hạt cát bé nhỏ trong chiếc Đồng Hồ của Số Mệnh. Hỗn Mang đang chìa móng vuốt ra với con, vẫn không dám chắc rằng con là công cụ hay một vật cản trên con đường của nó. Thứ mà Hỗn Mang cho con thấy trong những giấc mơ chính là sự hoài nghi này. Hỗn Mang đang sợ con, Đứa Trẻ Của Định Mệnh. Nhưng nó muốn con mới là kẻ phải sợ hãi.”
Có ánh chớp và những tiếng sấm rền vang. Ciri run rẩy vì lạnh và sợ.
“Hỗn Mang không thể cho con xem bản chất thật của nó. Thế nên nó cho con nhìn thấy tương lai, cho con xem những gì sẽ xảy ra. Nó muốn con phải sợ những ngày sắp đến, để nỗi sợ những gì sẽ xảy ra với con và những người con thương yêu bắt đầu dẫn dắt con, chiếm trọn lấy con. Đây là lý do vì sao Hỗn Mang lại gửi đến con những giấc mơ đó. Giờ thì, con sẽ cho ta xem những gì con nhìn thấy trong mơ. Và con sẽ hoảng sợ. Và rồi con sẽ quên nó đi và làm chủ nỗi sợ của mình. Nhìn vào ngôi sao của ta, Ciri. Đừng rời mắt khỏi nó!”
Một ánh chớp. Một tiếng sấm rền vang.
“Nói đi! Ta ra lệnh cho ngươi!”
Máu. Đôi môi của Yennefer, bầm dập và sứt sẹo, di chuyển khẽ khàng, tràn ngập máu. Những hòn đá trắng vụt qua, nhìn thấy từ trên lưng một con ngựa đang phi nước đại. Một con ngựa đang hý. Một cú nhảy. Thung lũng, địa ngục. Gào thét. Bay, bay đến nơi vô tận. Địa ngục...
Từ sâu dưới đáy vực, khói bốc lên. Cầu thang dẫn xuống.
Va’esse deidreádh aep eigean....Thứ gì đó đang kết thúc.....Cái gì?
Elaine blath, Feainnewedd.....Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa? Giọng của Yennefer như vọng lại từ đâu đó xa xôi, nặng nề, âm vang giữa những tảng đá ẩm ướt. Elaine blath.....
“Nói đi!”
Đôi mắt tím lóe lên, cháy rực trên khuôn mặt gầy gò, nhăn nheo, sầm sì vì đau khổ, che phủ bởi cơn bão những lọn tóc đen bẩn thỉu và rối bời. Bóng tối. Ẩm ướt. Bốc mùi. Cái lạnh cắt da cắt thịt của bức tường đá. Cái lạnh của sắt trên cổ tay, trên mắt cá chân....
Địa ngục. Khói. Cầu thang dẫn xuống. Cầu thang mà cô bé phải bước xuống. Bởi vì....bởi vì thứ gì đó đang kết thúc. Bởi vì Tedd Deidreádh, Thời Đại Tận Cùng, Thời Đại của Cơn Bão Tuyết của Con Sói đang đến. Thời Đại của Cái Lạnh Trắng và Ánh Sáng Trắng.....
Sư Tử Con phải chết! Vì đại sự!
“Đi nào,” Geralt nói. “Xuống dưới cầu thang. Chúng ta phải. Phải làm vậy. Không còn đường nào khác. Chỉ có cầu thang. Đi xuống!”
Đôi môi của ông không động đậy. Chúng có màu xanh. Máu, máu ở khắp nơi....những bậc thang tràn ngập trong máu....không được trượt ngã.....bởi vì một witcher chỉ được phép trượt ngã một lần duy nhất....những thanh kiếm lóe lên. Cái chết. Ở phía dưới. Dưới chân cầu thang.
Khói. Lửa. Phi như điên, vó ngựa rầm rập. Lửa ở khắp nơi. “Giữ chặt vào! Giữ chặt vào, Sư Tử Con của Cintra!”
Con ngựa đen hý lên, quay đầu. “Giữ chặt vào!”
Con ngựa đen nhảy múa. Trong khe hở trên chiếc mũ cánh chim là một cặp mắt cháy rực không nhân từ.
Một thanh kiếm, phản chiếu lại ánh lửa, chém xuống với một tiếng rít. Né đi, Ciri! Động tác giả! Xoay hông, phản đòn! Né! Né! Chậm quáááááááá!
Nhát chém làm cô bé mù đi vì ánh sáng, người cô bé rung lên, cơn đau làm cô tê liệt trong giây lát, như chết, và rồi bỗng nổ tung thành một sức mạnh khủng khiếp, cắm ngập chiếc răng nanh tàn bạo, sắc nhọn vào má cô, giựt đứt, xuyên qua, tỏa ra quanh cổ, vai, ngực, phổi....
“Ciri!”
Cô bé cảm thấy tảng đá thô ráp, lạnh lẽo, khó chịu trên lưng và sau đầu. Cô bé không nhớ là đã ngồi xuống. Yennefer đang quỳ bên cạnh cô. Từ tốn, nhưng quyết đoán, cô bé duỗi các ngón tay ra, bỏ bàn tay khỏi má mình. Má cô bé có cảm giác co giật.
“Mẹ ơi....” Ciri rên rỉ. “Mẹ ơi.....Đau lắm! Mẹ ơi....”
Nữ pháp sư chạm vào gương mặt cô bé. Bàn tay cô lạnh như đá. Cơn đau tức thì biến mất.
“Con thấy....” cô bé thì thầm, nhắm mắt lại, “thứ mà con thấy trong mơ....một hiệp sĩ đen....Geralt....và cả......cô nữa......Con thấy cô, cô Yennefer!”
“Ta biết.”
“Con thấy cô.....con thấy cô bị......”
“Không bao giờ nữa. Con sẽ không bao giờ thấy lại những điều đó nữa. Con sẽ không mơ về nó nữa. Ta sẽ cho con sức mạnh để đẩy lùi những cơn ác mộng đó đi. Đó là lý do tại sao ta đưa con ra đây, Ciri – để cho con thấy sức mạnh đó. Từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu đưa nó cho con.”
Những ngày dài, gian khổ nối tiếp theo, những ngày học hành căng thẳng mệt nhọc. Yennefer rất kiên quyết, thường xuyên cứng rắn, và đôi lúc ghê gớm. Nhưng không bao giờ nhàm chán. Trước đó, Ciri khó khăn lắm mới tỉnh táo được trong những lớp học của Đền thờ và đôi lúc còn thiếp đi, được ru ngủ bởi giọng nói đều đều, từ tốn của Nenneke, Iola đệ Nhất, Hrosvitha hay các giáo viên khác. Với Yennefer, điều đó là bất khả thi. Và đó không phải chỉ do chất giọng thanh cao của nữ pháp sư hay những câu từ ngắn gọn, súc tích và nổi bật mà cô hay dùng. Nhân tố quan trọng nhất chính là chủ đề những bài học của cô. Những bài học về phép thuật. Thú vị, mê hoặc và cuốn hút.
Ciri dành gần như cả ngày bên cạnh Yennefer. Cô bé quay về ký túc xá rất muộn, đổ xuống giường như một khúc gỗ và ngủ ngay tức khắc. Các học viên phàn nàn rằng cô bé ngáy rất to và cố đánh thức cô dậy. Trong vô vọng.
Ciri ngủ say như chết.
Mà không mơ màng gì cả.
“Ôi, các vị thần ơi.” Yennefer thở dài thua cuộc, hai tay ôm đầu, vò tóc. “Nhưng nó quá mức đơn giản! Nếu con không làm được động tác này thì sẽ xoay sở ra sao với những thứ khó hơn đây?”
Ciri quay đi, lầm bầm thứ gì đó bằng một giọng khàn khàn và mát xa bàn tay cứng ngắc của mình. Nữ pháp sư thở dài lần nữa.
“Hãy nhìn lại bức vẽ đi nào. Nhìn xem các ngón tay của con phải duỗi ra sao. Chú ý đến những mũi tên chỉ dẫn và các cổ tự mô tả động tác phải được thực hiện như thế nào.”
“Con đã nhìn bức vẽ cả ngàn lần rồi! Con hiểu được những cổ tự! Vort, cáelme. Ys, veloe. Luôn luôn từ bản thân, chậm rãi. Đi xuống, nhanh chóng. Bàn tay.....như thế này?”
“Và ngón út?”
“Không thể làm như vậy mà không gập ngón đeo nhẫn lại cùng lúc!”
“Đưa tay đây cho ta.”
“Ouuucchh!”
“Đừng có la lớn thế, không là Nenneke sẽ lại ầm ầm xông vào, tưởng rằng ta đang lột da hay nướng chả con. Đừng thay đổi vị trí các ngón tay. Và giờ thì ra dấu đi. Quay, quay cổ tay! Tốt. Giờ thì lắc bàn tay, thả lỏng ngón tay. Và lặp lại. Không, không! Con có biết mình đã làm gì không? Nếu con làm một câu thần chú thực sự theo cách đó, con sẽ phải đeo nẹp cả tháng! Tay con làm bằng gỗ à?”
“Tay con được luyện để cầm một thanh kiếm! Vì thế đó!”
“Nhảm nhí. Geralt đã cầm kiếm cả đời rồi và ngón tay anh ấy vẫn rất dẻo dai và.....hmm....rất dịu dàng. Tiếp tục đi, bé con xấu xí của ta, thử lại lần nữa nào. Thấy chưa? Chỉ cần muốn là được. Chỉ cần cố là được. Một lần nữa. Tốt. Lắc tay đi. Và lại lần nữa. Tốt. Con mệt chưa?”
“Một chút ạ....”
“Để ta mát xa tay con. Ciri, tại sao con không dùng lọ thuốc mỡ mà ta đã đưa cho? Da tay con thô ráp như da cá sấu vậy....Nhưng cái gì đây? Một vết đeo nhẫn phải không? Có phải ta tự tưởng tượng ra không hay là ta đã cấm con không được mang đồ trang sức?”
“Nhưng chiếc nhẫn đó con thắng được từ Myrrha trong trò xe chỉ! Và con chỉ đeo có mỗi nửa ngày thôi....”
“Nửa ngày là quá lâu rồi. Làm ơn đừng đeo nó nữa.”
“Con không hiểu, tại sao con lại không được....”
“Con không cần phải hiểu,” nữ pháp sư cắt lời cô bé, nhưng giọng của cô không có vẻ giận dữ. “Ta yêu cầu con không đeo những đồ trang trí như thế. Gài một bông hoa vào tóc nếu muốn. Đội một vòng liễu lên đầu. Nhưng không được phép dùng kim loại, đá, hay pha lê. Nó rất quan trọng, Ciri à. Khi nào đến lúc, ta sẽ giải thích. Còn hiện tại thì hãy cứ tin ta và làm như ta bảo đi.”
“Cô đeo ngôi sao đó, rồi thì hoa tai và nhẫn! Còn con thì không được? Có phải bởi vì....vì con vẫn còn trinh không?”
“Bé con xấu xí,” Yennefer mỉm cười gõ vào đầu cô bé một cái, “con vẫn còn ám ảnh với chuyện đó à? Ta đã giải thích rồi là nó không quan trọng dù cho con có còn hay không. Không quan trọng chút nào. Ngày mai gội đầu đi, ta thấy nó bẩn lắm rồi đấy.”
“Cô Yennefer?”
“Hử.”
“Con có thể.....như sự trung thực mà cô đã hứa.....con có thể hỏi cô điều này không?”
“Con có thể. Nhưng nhân danh các vị thần, làm ơn đừng có là về trinh tiết nữa.”
Ciri cắn môi và không nói gì trong một lúc lâu.
“Tệ quá,” Yennefer thở dài. “Đành thế vậy. Hỏi đi.”
“Bởi vì, cô thấy đấy....” Ciri đỏ mặt và liếm môi, “các cô gái trong ký túc xá lúc nào cũng buôn chuyện và bàn tán về đủ thứ....về lễ Belleteyn và những ngày như vậy....và họ bảo con là một đứa nhãi ranh, một đứa trẻ bởi vì đến lúc....Cô Yennefer, nó như thế nào ạ? Làm sao để biết được đã đến lúc....”
“.....để lên giường với một người đàn ông?”
Ciri đỏ hơn nữa. Cô bé không nói gì trong một lúc rồi sau đó ngước lên và gật đầu.
“Dễ thôi,” Yennefer nói tự nhiên. “Nếu con bắt đầu nghĩ về nó thì tức là đã đến lúc rồi.”
“Nhưng con không muốn!”
“Nó đâu có bắt buộc. Nếu không muốn thì đừng làm.”
“Ah.” Ciri lại cắn môi. “Và....thì....đàn ông.....làm sao để biết là nên....”
“.....lên giường với người nào?”
“Mmmmh.”
“Nếu con có lựa chọn,” nữ pháp sư vặn vẹo môi thành một nụ cười, “nhưng không có nhiều kinh nghiệm, đầu tiên con sẽ đánh giá chiếc giường.”
Cặp mắt màu lục của Ciri chuyển thành hình dạng và kích cỡ của những cái đĩa.
“Thế nào....chiếc giường sao?”
“Chính xác là như vậy. Những ai không có giường, con loại ngay tức khắc. Từ những người còn lại, con loại dần chủ nhân của những chiếc giường bẩn thỉu và bừa bộn. Đến khi chỉ còn lại những người với những chiếc giường gọn gàng và sạch sẽ, con chọn ra người mà mình thấy hấp dẫn nhất. Đáng tiếc là cách này không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm trăm phần trăm. Con có thể phạm phải sai lầm khủng khiếp.”
“Cô đang đùa à?”
“Không, ta không đùa, Ciri. Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ ngủ ở đây với ta. Mang đồ đạc của con sang đi. Từ những gì ta nghe được, quá nhiều thời gian đã lãng phí để buôn dưa lê trong ký túc xá rồi, thời gian mà nên dành để ngủ và nghỉ ngơi.”
Sau khi đã thuần thục các tư thế tay, cử chỉ và động tác cơ bản, Ciri bắt đầu học các câu thần chú và công thức của chúng. Các công thức thì dễ hơn. Chúng được viết bằng Cổ Ngữ, mà cô bé đã thành thạo đến mức hoàn hảo và ghi nhớ dễ dàng. Ciri cũng không gặp khó khăn nào trong việc phát âm các từ ngữ phức tạp thường xuyên. Yennefer rõ ràng là rất hài lòng, và ngày qua ngày, càng trở nên dễ chịu và cảm thông hơn. Ngày càng thường xuyên nghỉ giữa giờ học, cả hai buôn chuyện và đùa cượt về bất kỳ thứ gì cũ kỹ, thậm chí còn bắt đầu tự tiêu khiển bằng cách châm chọc Nenneke, người thường xuyên “ghé thăm” các bài học của họ - xù lông và ưỡn ngực như một con gà mái – sẵn sàng che chở Ciri dưới đôi cánh, bảo vệ cô bé trước sự khắt khe và những màn “tra tấn vô nhân đạo” của nữ pháp sư.
Nghe theo chỉ dẫn, Ciri chuyển đến ở cùng phòng với Yennefer. Giờ thì họ bên cạnh nhau không chỉ là ban ngày mà còn cả ban đêm. Đôi lúc, các bài học của họ diễn ra về đêm – một số động tác, công thức và thần chú nhất định không thể thực hiện được vào ban ngày.
Nữ pháp sư, hài lòng với tiến độ của cô bé, giảm tốc độ giảng dạy lại. Họ có thêm nhiều thời gian rảnh. Họ dành cả buổi tối để đọc sách, cùng nhau hoặc riêng biệt. Ciri lội qua những trang giấy của Trò chuyện về Bản chất của Ma thuật của Stammelford, Các thế lực Cơ bản của Giambattista, Phép thuật Tự nhiên của Richert và Monck. Cô bé cũng lướt qua – vì không thể đọc hết nổi – những tác phẩm như Thế giới vô hình của Jan Bekker và Bí mật của bí mật của Agnes xứ Glanville. Cô bé đắm chìm trong những trang sách cổ xưa, vàng vọt của Bách khoa toàn thư về Mirthe, Ard Aercane, và thậm chí cả tác phẩm nổi tiếng, ghê rợn Dhu Dwimmermorc, đầy những hình vẽ hiểm ác.
Cô bé cũng với đến những cuốn sách chẳng liên quan gì đến phép thuật. Cô bé đọc Lịch sử Thế giới và Khái luận về Cuộc sống. Cũng không bỏ qua các tác phẩm nhẹ nhàng hơn trong thư viện của Đền thờ. Đỏ mặt, cô bé ngấu nghiến Đùa giỡn của Marquis La Creahme, Người tình của Đức vua của Anna Tiller. Cô bé đọc Nghịch cảnh của Tình yêu và Vào đêm trăng tròn, các tuyển tập thơ của nhà thi sĩ trứ danh Dandelion. Cô bé nhỏ lệ khi đọc những bản ballad của Essi Daven, nhẹ nhàng, tràn đầy bí ẩn, được sưu tập trong một tựa sách bé nhỏ, đẹp đẽ mang tên Ngọc trai xanh.
Cô bé thường xuyên tận dụng quyền lợi của mình để hỏi. Và cũng nhận được nhiều câu trả lời hơn. Tuy nhiên càng ngày cô bé mới là người bị hỏi. Lúc ban đầu, Yennefer có vẻ không quan tâm lắm đến thời thơ ấu của cô bé ở Cintra hay những gì đã xảy ra trong cuộc chiến. Nhưng dần dần những câu hỏi của cô càng trở nên cụ thể hơn. Ciri phải trả lời và rất miễn cưỡng khi làm vậy bởi vì mỗi câu hỏi của nữ pháp sư lại mở ra một cánh cửa trong trí nhớ mà cô bé đã tự hứa là sẽ giữ khóa chặt mãi mãi. Kể từ khi gặp lại Geralt ở Sodden, cô bé tin rằng mình đã bắt đầu “một cuộc đời khác”, rằng cuộc đời kia – cuộc đời ở Cintra – đã bị xóa sổ hoàn toàn. Các witcher ở Kaer Morhen không bao giờ hỏi cô bé điều gì. Trước khi đến Đền thờ, Geralt thậm chí còn dặn cô bé không được hé nửa lời với bất cứ ai về thân phận của mình. Nenneke, người mà dĩ nhiên là biết mọi thứ, đã đảm bảo tất cả các nữ tu và học trò đều tin rằng Ciri rất đỗi bình thường, một đứa con ngoài giá thú của một hiệp sĩ và một người phụ nữ nông dân, một đứa trẻ mà không có chỗ trong lâu đài của cha cô bé hay trong túp lều của mẹ cô bé. Một nửa các học viên ở Đền thờ Melitele là những đứa trẻ như vậy.
Và Yennefer cũng biết bí mật đó. Cô là người “có thể tin tưởng được”. Yennefer hỏi. Về chuyện đó. Về Cintra.
“Làm sao con trốn thoát được khỏi thành phố hả Ciri? Con đã qua mặt quân Nilfgaard bằng cách nào?”
Ciri không nhớ. Mọi thứ đều rời rạc, khó hiểu và lờ mờ. Cô bé nhớ trận vây hãm, nói tạm biệt với Nữ hoàng Calanthe, bà ngoại của cô. Cô bé nhớ các nam tước và hiệp sĩ đã kéo cô ra khỏi chiếc giường nơi mà Sư Tử Cái của Cintra đang nằm hấp hối. Cô bé nhớ cuộc trốn chạy điên loạn qua những con phố rực lửa, chiến trường đẫm máu và những con ngựa ngã xuống. Cô bé nhớ tên kỵ sĩ đen với chiếc mũ đính một cặp cánh chim săn mồi.
Và không gì nữa.
“Con không nhớ. Con thật sự không nhớ, cô Yennefer à!”
Yennefer không nài nỉ thêm. Cô hỏi những câu khác. Cô làm rất dịu dàng và khéo léo và Ciri ngày càng cảm thấy thoải mái hơn. Cuối cùng, cô bé bắt đầu tự nói. Không cần đợi phải hỏi, cô bé kể lại những năm tháng tuổi thơ ở Cintra và Quần đảo Skellige. Về cách mà cô bé đã biết được về Điều Luật Bất Ngờ và định mệnh đã sắp đặt cô cho Geralt xứ Rivia, witcher tóc trắng. Cô bé nhớ lại cuộc chiến, quãng thời gian lưu đày của mình trong những khu rừng ở Transriver, sống cùng với các thầy druid ở Angren và vùng đồng quê. Làm thế nào mà Geralt đã tìm ra cô ở đó và đem cô về Kaer Morhen, Pháo Đài của Witcher, nhờ vậy mà mở ra một trang mới trong cuộc sống ngắn ngủi của cô.
Vào một buổi tối, cô bé chủ động, không cần hỏi, vui vẻ kể cho nữ pháp sư nghe về cuộc gặp đầu tiên của mình với witcher ở Rừng Brokilon, giữa các dryad đang bắt cóc cô bé và muốn ép cô ở lại và trở thành một trong số họ.
“Ôi!” Yennefer nói trong khi lắng nghe câu truyện, “Ta sẽ cho đi rất nhiều thứ chỉ để được nhìn thấy điều đó – ý ta là Geralt. Ta đang cố tưởng tượng ra gương mặt anh ấy ở Brokilon, khi anh ấy khám phá ra Bất Ngờ nào mà số phận đã dành cho mình! Bởi vì chắc hẳn nét mặt của anh ấy phải mắc cười lắm khi biết con là ai!”
Ciri cười khúc khích và đôi mắt xanh ánh lên vẻ nham hiểm.
“Ôi, vâng!” cô bé khịt mũi. “Mắc cười lắm luôn! Cô có muốn xem không? Con sẽ cho cô xem. Nhìn con này!”
Yennefer phá ra cười.
Tiếng cười đó, Ciri nghĩ khi ngắm nhìn đàn chim đen bay về hướng đông, tiếng cười đó, thành tâm và chia sẻ, thực sự đã đem chúng mình lại với nhau, mình và cô ấy. Chúng mình hiểu – cả mình và cô ấy – rằng cả hai đều có thể cười và nói chuyện về ông. Về Geralt. Đột nhiên, chúng mình trở nên thân thiết, mặc dù mình biết rất rõ rằng Geralt đã đem chúng mình lại với nhau và rồi cũng sẽ lại tách chúng mình ra, nó sẽ luôn là như vậy.
Tiếng cười của cả hai đã đem chúng mình lại với nhau.
Cũng như sự kiện xảy ra hai ngày sau đó. Trong khu rừng, trên ngọn đồi. Cô ấy đang chỉ cho mình cách tìm....
“Con không hiểu tại sao mình phải đi tìm.....con lại quên mất chúng được gọi là gì rồi.....”
“Giao lộ,” Yennefer nhắc, gỡ những cọng lá mắc vào tay áo khi cô đi xuyên qua những bụi cây. “Ta đang chỉ cho con xem cách tìm bởi vì đó là những nơi mà con có thể rút được Thần lực ra.”
“Nhưng con đã biết cách rút Thần lực rồi! Và chính cô đã dạy con là Thần lực có ở khắp nơi. Vậy nên tại sao chúng ta lại phải loanh quanh trong bụi rậm thế này? Sau cùng thì ở trong Đền thờ cũng có khá nhiều Thần lực!”
“Phải, quả thực là có khá nhiều ở đó. Chính vì thế nên đền thờ mới được xây trên đó mà không phải nơi nào khác. Và đó là lý do mà trong khuôn viên của Đền thờ, con luôn có thể rút được Thần lực ra một cách dễ dàng.”
“Chân con đau quá! Chúng ta có thể ngồi nghỉ một lát không ạ?”
“Được rồi, bé con xấu xí của ta.”
“Cô Yennefer?”
“Hả?”
“Tại sao chúng ta lại luôn rút Thần lực ra từ mạch nước? Năng lượng phép thuật có ở khắp mọi nơi mà. Nó cũng có ở trong đất nữa, phải không ạ? Trong không khí, trong lửa?”
“Đúng vậy.”
“Và đất....Đây, chỗ này có khá nhiều đất. Dưới chân chúng ta. Và không khí ở khắp nơi! Và nếu chúng ta muốn lửa, chỉ cần nhóm lên là được....”
“Con vẫn còn quá yếu để rút năng lượng từ đất. Con vẫn chưa hiểu biết đủ để rút ra được bất kỳ cái gì từ không khí. Còn lửa, ta nghiêm cấm con chơi với nó. Ta đã nói rồi, con không được phép đụng vào năng lượng của lửa dưới bất kỳ hoàn cảnh nào!”
“Đừng la lên thế. Con nhớ mà.”
Họ ngồi im lặng trên một khúc cây đổ khô ráo, lắng nghe làn gió xào xạc trong tán lá, nghe một con chim gõ kiến đang ở gần xung quanh. Ciri đang đói và nước miếng cô bé chảy đầy miệng, nhưng cô biết là phàn nàn chẳng được tích sự gì cả. Trong quá khứ, một tháng trước, Yennefer đã phản ứng lại với những lời ca thán như vậy bằng một bài giảng khô khan về cách kiểm soát những bản năng nguyên thủy, và sau đó, cô hoàn toàn phớt lờ luôn mỗi lần Ciri cằn nhằn. Phản đối cũng vô dụng và cho ra ít kết quả tương tự như hờn dỗi vì bị gọi là “bé con xấu xí”.
Nữ pháp sư nhặt ra cọng lá cuối cùng trên tay áo. Cô ấy sẽ hỏi mình thứ gì đó trong giây lát, Ciri nghĩ, mình có thể nghe được cô ấy đang nghĩ về chuyện đó. Cô ấy sẽ lại hỏi mình điều gì đó mà mình đã quên. Hoặc không muốn nhớ lại. Không, thật là vô nghĩa. Mình sẽ không trả lời. Tất cả những thứ đó đã là quá khứ rồi, và không có cách nào quay lại quá khứ được. Chính cô ấy đã có lần nói vậy.
“Kể cho ta nghe về cha mẹ của con đi, Ciri.”
“Con không thể nhớ ra họ, cô Yennefer.”
“Làm ơn hãy thử đi.”
“Con thực sự không nhớ cha....” cô bé nói khe khẽ, chịu thua mệnh lệnh đó. “Ngoại trừ....gần như chẳng có gì cả. Mẹ con.....con nhớ mẹ con. Bà có mái tóc dài, như thế này.....và bà luôn có vẻ buồn bã....con nhớ......Không, con không nhớ gì hết....”
“Làm ơn hãy cố nhớ lại đi.”
“Con không thể!”
“Hãy nhìn vào ngôi sao của ta.”
Hải âu vần vũ, lặn xuống giữa những chiếc tàu đánh cá nơi chúng tìm được con mồi còn sót lại trong những chiếc thùng rỗng. Làn gió nhẹ nhàng thổi bay những cánh buồm của con thuyền, và khói, bị mưa phùn làm dịu đi, lơ lửng phía trên bến tàu. Những chiến hạm từ Cintra đang cập vào cảng, sư tử vàng sáng chói trên nền cờ xanh. Bác Crach, đang đứng cạnh cô bé và đặt bàn tay – to như tay gấu xám – lên vai cô, đột nhiên quỳ xuống. Các chiến binh, đứng thành hai hàng, đập kiếm vào khiên theo nhịp.
Đang từ từ tiến lại phía họ là Nữ hoàng Calanthe. Bà ngoại của cô bé. Bà chính thức được gọi là Ard Rhena, Nữ hoàng Tối cao, trên Quần đảo Skellige. Nhưng bác Crach an Craite, Chúa đảo Skellige, vẫn đang quỳ với đầu cúi thấp, chào đón Sư Tử Cái của Cintra bằng một danh hiệu ít chính thức hơn nhưng được những người dân đảo tôn kính hơn.
“Xin chào, Modron.”
“Công chúa,” Calanthe nói bằng một giọng lạnh lùng và quyền uy, mà không thèm liếc chúa đảo lấy một cái, “lại đây nào. Lại đây với ta, Ciri.”
Bàn tay của bà ngoại cô bé mạnh mẽ và cứng rắn như của một người đàn ông, những chiếc nhẫn trên ngón tay bà lạnh như băng.
“Eist đang ở đâu?”
“Đức vua....” Crach ấp úng. “Đang trên biển, thưa Modron. Ngài ấy đang tìm kiếm xác tàu....và những thi thể. Từ ngày hôm qua....”
“Tại sao ông ấy lại để họ đi?” nữ hoàng quát lên. “Tại sao ông ấy lại cho phép chuyện đó xảy ra? Tại sao ngươi lại cho phép chuyện đó xảy ra hả Crach? Ngươi là Chúa đảo Skellige kia mà! Không một chiếc thuyền nào được phép ra khơi mà không có sự chấp thuận của ngươi! Tại sao ngươi lại cho phép điều đó, hả Crach?”
Bác Crach cúi đầu thấp hơn nữa.
“Ngựa đâu!” Calanthe ra lệnh. “Chúng ta sẽ đến pháo đài. Và ngày mai, vào lúc bình minh, ta sẽ ra khơi. Ta sẽ mang công chúa về Cintra. Ta sẽ không bao giờ để nó quay lại đây. Và ngươi....ngươi có một món nợ phải trả, Crach à. Một ngày nào đó ta sẽ đến đòi.”
“Tôi biết, Modron.”
“Và nếu ta không đòi, thì con bé sẽ đòi.” Calanthe nhìn vào Ciri. “Ngươi sẽ trả món nợ với con bé, Chúa đảo. Ngươi biết thế nào mà.”
Crach an Craite đứng dậy, nghiêm trang, và những đường nét trên gương mặt dạn dày sương gió của ông đanh lại. Với một động tác chớp nhoáng, ông rút một thanh kiếm thép đơn giản, không họa tiết trang trí ra khỏi vỏ và xắn ống tay áo trái dày đặc những vết sẹo trắng bệch lên.
“Không cần phải kịch tính như vậy.” Nữ hoàng khịt mũi. “Hãy giữ máu của ngươi. Ta nói: một ngày nào đó. Hãy nhớ lấy!”
“Aen me gláeddyv, zvaere a’bloedgeas, Ard Rhena, Lionors aep Xintra!” Crach an Craite, Lãnh Chúa của Quần đảo Skellige, giơ cao thanh kiếm. Các chiến binh gầm lên và đập vũ khí vào những chiếc khiên của họ.
“Ta chấp nhận lời thề của ngươi. Dẫn đường đến pháo đài đi, Chúa đảo.”
Ciri nhớ chuyến trở về của vua Eist, gương mặt trắng bệch, như tạc từ đá của ông. Và sự im lặng của nữ hoàng. Cô bé nhớ bữa tiệc ảm đạm mà những con sói biển lông lá, hoang dại của Skellige chậm rãi say sưa trong sự im lặng khiếp đảm. Cô bé nhớ những tiếng thì thầm. “Geas Muire.....Geas Muire....”
Cô bé nhớ những dòng bia đổ xuống sàn, những chiếc cốc ném vào bức tường đá của đại sảnh vỡ tan tành trong sự giận dữ tuyệt vọng, bất lực, vô nghĩa. “Geas Muire! Pavetta!”
Pavetta, Công chúa của Cintra, và chồng của cô, Hoàng tử Duny. Cha mẹ của Ciri. Chết. Geas Muire, Lời nguyền của Biển, đã giết họ. Họ đã bị một cơn bão mà không ai có thể đoán trước được nuốt chửng. Một cơn bão mà đáng lẽ không thể xảy ra....
Ciri quay mặt đi, để Yennefer không nhìn thấy những giọt lệ đang ứ lên trong mắt cô bé. Tại sao lại phải làm việc này, cô bé nghĩ. Sao lại hỏi những câu hỏi này? Chẳng có cách nào quay ngược quá khứ lại được cả. Không còn ai ở đó với mình nữa. Không còn cha, không còn mẹ, không còn bà ngoại, người được mệnh danh là Ard Rhena, Sư Tử Cái của Cintra. Bác Crach an Craite chắc là cũng chết rồi. Mình không còn ai nữa và cũng đã là một người khác. Không có cách nào quay lại cả....
Nữ pháp sư im lặng, lạc trong suy nghĩ.
“Có phải đó là lúc mà con bắt đầu mơ không?” cô bỗng hỏi.
“Không,” Ciri trả lời. “Không phải lúc đó. Sau này.”
“Khi nào?”
“Vào mùa hè....trước đó....bởi vì mùa hè tiếp theo cuộc chiến đã xảy ra rồi....”
“Aha. Nghĩa là những giấc mơ bắt đầu sau khi con gặp Geralt ở Brokilon?”
Ciri gật đầu. Mình sẽ không trả lời câu hỏi tiếp theo, cô bé quyết định. Nhưng Yennefer không hỏi gì nữa. Cô nhanh chóng đứng lên và nhìn về phía mặt trời.
“Chà, ngồi thế là đủ rồi, bé con xấu xí à. Đang sắp hết ngày rồi đó. Tiếp tục tìm thôi. Giữ tay thả lỏng ở phía trước, đừng cứng quá. Đi nào.”
“Con phải đi đâu đây? Hướng nào ạ?”
“Như nhau cả thôi.”
“Mạch năng lượng có ở khắp nơi sao?”
“Gần như vậy. Con sẽ học cách phát hiện ra chúng, tìm chúng ngoài trời và ghi nhớ những địa điểm như thế. Chúng được đánh dấu bởi những thân cây quắt queo, u bướu, những nơi mà động vật tránh đi qua. Ngoại trừ mèo.”
“Mèo ư?”
“Mèo thích ngủ ở các giao lộ. Có nhiều câu chuyện về các loài động vật ma thuật, nhưng ngoại trừ rồng ra, mèo là những sinh vật duy nhất có thể hấp thu thần lực. Không ai biết tại sao chúng lại làm thế và chúng dùng nó để làm gì....Sao vậy?”
“Oooo.....ở chỗ đó, về hướng này! Con nghĩ có gì đó ở đấy! Đằng sau cái cây đó!”
“Ciri, đừng có tưởng tượng. Giao lộ chỉ có thể nhận biết được khi đứng trên chúng....Hmm....Thú vị đây. Rất phi thường, ta phải công nhận. Con thực sự cảm nhận được sức hút từ nó sao?”
“Thực sự!”
“Vậy thì đi thôi. Rất thú vị, rất thú vị....nào, xác định nó đi. Chỉ cho ta ở đâu?”
“Đây! Ngay chỗ này!”
“Giỏi lắm. Xuất sắc. Vậy con cảm nhận được cơn co thắt trên ngón đeo nhẫn? Thấy nó gập xuống thế nào không? Nhớ đấy, đó là một dấu hiệu.”
“Con có thể rút từ nó không?”
“Đợi đã, để ta kiểm tra trước.”
“Cô Yennefer? Cái việc rút thần lực này là như nào vậy? Nếu con hút nó vào người thì có thể sẽ không còn lại đủ nữa. Có nên làm vậy không? Mẹ Nenneke dạy chúng con rằng không được lấy bất kỳ thứ gì như vậy chỉ để cho vui. Ngay cả quả dâu cũng phải để lại trên cành cho chim chóc, để chúng có thể tự rơi xuống.”
Yennefer vòng tay quanh người Ciri, và dịu dàng hôn lên thái dương cô bé.
“Ta ước,” cô thì thầm, “những người khác có thể nghe con nói. Vilgefortz, Francesca, Terranova....những kẻ tin rằng họ độc quyền sở hữu thần lực và có thể sử dụng tùy thích. Ta ước họ có thể nghe bé con xấu xí thông thái ở Đền thờ Melitele nói. Đừng lo, Ciri. Con nghĩ như vậy là rất tốt nhưng tin ta đi, có đủ thần lực. Nó sẽ không cạn đâu. Chỉ như con hái một quả dâu nhỏ xíu trong vườn mà thôi.”
“Giờ con có thể rút được chưa?”
“Đợi đã. Chà, nó khá mạnh đấy. Và đang đập mãnh liệt. Hãy cẩn thận, xấu xí à. Hãy rút thật cẩn thận và từ từ, rất từ từ.”
“Con không sợ! Con là một witcher. Ha! Con cảm thấy nó! Con thấy....Ooouuucchhh! Cô....Ye....nnnneeee.....feeeerrrr....”
“Chết tiệt! Ta đã bảo rồi! Ngẩng đầu lên! Ta bảo ngẩng lên! Cầm lấy và nhét vào mũi không là chảy máu ra khắp người bây giờ! Bình tĩnh, bình tĩnh nào, bé con, chỉ cần đừng ngất xỉu là được. Ta ở ngay bên cạnh con đây.....con gái. Giữ lấy chiếc khăn tay. Ta sẽ biến ra chút đá....”
Đã xảy ra một vụ lùm xum về chút máu nhỏ xíu đó. Yennefer và Nenneke không thèm nói chuyện với nhau trong cả một tuần liền.
Trong một tuần, Ciri chỉ biết chạy loanh quanh, đọc sách và phát chán vì nữ pháp sư đã dừng việc học của cô bé lại. Cô bé không được nhìn thấy cô trong cả ngày – Yennefer biến đi đâu đó vào lúc bình minh, chỉ quay lại vào buổi tối, nhìn cô bé với vẻ lạ lùng và tỏ ra trầm tư.
Sau một tuần, Ciri cảm thấy đã quá đủ rồi. Vào buổi tối, khi nữ pháp sư trở về, cô bé chạy lại ôm chầm lấy cô mà không nói một lời.
Yennefer im lặng. Trong một thời gian dài. Cô không cần phải nói. Bàn tay cô, bám chặt lấy bờ vai cô bé, đã nói thay cô.
Ngày tiếp theo, nữ tư tế và nữ pháp sư làm hòa, ngồi nói chuyện trong hàng giờ đồng hồ liền.
Và rồi, mọi thứ trở lại như bình thường.
“Nhìn vào mắt ta này, Ciri. Một luồng sáng nhỏ. Hãy nói công thức xem nào!”
“Aine verseos!”
“Tốt lắm. Nhìn vào tay ta. Cùng động tác như thế và chuyển nó ra ngoài không khí.”
“Aine aen aenye!”
“Xuất sắc. Và động tác nào tiếp theo? Phải, là cái đó. Rất tốt. Làm mạnh lên và rút nào. Nhiều hơn, nhiều hơn nữa, đừng dừng lại!”
“Oooouuuuccchhh....”
“Thẳng lưng lên! Đặt tay bên hông! Thả lỏng, đừng làm cử chỉ thừa thãi. Mỗi động tác đều có thể làm tăng hiệu ứng của câu thần chú lên. Con muốn phóng hỏa căn phòng này à? Làm mạnh lên, còn đợi gì nữa?”
“Ooouucchh, không....con không...”
“Thư giãn đi và đừng run như thế! Rút! Con đang làm gì thế? Đấy, tốt hơn rồi....Đừng nhụt chí! Nhanh quá, con đang thở gấp kìa! Nóng quá! Chậm hơn, bé con xấu xí, bình tĩnh hơn. Ta biết là rất khó chịu. Rồi con sẽ quen thôi.”
“Đau lắm....bụng con....dưới đó.....”
“Con là phụ nữ, đó là một phản ứng thông thường. Dần dần con sẽ học cách chịu đựng việc đó. Nhưng để học được thì con sẽ phải tập mà không dùng thuốc giảm đau. Điều đó là cần thiết, Ciri. Đừng sợ gì cả, ta sẽ bảo vệ con. Không gì có thể xảy ra với con đâu. Nhưng con phải chịu đựng cơn đau. Hãy thở từ tốn. Tập trung. Thực hiện động tác nào. Hoàn hảo. Và nhận lấy thần lực, rút nó, hấp thu nó vào....tốt, tốt,....thêm một chút nữa....”
“O....O....Oooouuuuccchhhh!”
“Đấy, thấy chưa? Nếu muốn con khắc làm được. Giờ thì nhìn tay ta đây. Cẩn thận. Thực hiện động tác tương tự. Ngón tay! Ngón tay, Ciri! Nhìn vào tay ta, không phải trần nhà! Giờ, tốt rồi, phải, rất tốt. Trói nó lại nào. Và quay ngược lại, làm ngược lại động tác và chuyển thần lực thành dạng ánh sáng mạnh hơn.”
“Eeeee....eeeekkkk.......aiiiieeee.....”
“Đừng rên rỉ nữa! Tự kiểm soát bản thân đi! Chỉ là một cơn co rút thôi! Nó sẽ qua trong giây lát! Xòe rộng ngón tay ra, dập tắt nó, trả nó lại, trả nó lại từ bản thân! Chậm hơn, chết tiệt, không là mạch máu của con sẽ vỡ tung ra đấy!”
“Eeeeek!”
“Đột ngột quá, bé con xấu xí à, vẫn đột ngột quá. Ta biết thần lực đang tuôn ra nhưng con phải học cách kiểm soát nó. Con không được phép để nó bộc phát như lúc trước. Nếu ta không cách nhiệt cho con thì con đã làm loạn ở đây rồi. Giờ thì, một lần nữa. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Di chuyển và công thức.”
“Không! Không nữa đâu! Con không thể!”
“Thở từ tốn và đừng run nữa. Lần này con chỉ hoảng loạn thôi, đừng có lừa ta. Kiềm chế bản thân, tập trung và bắt đầu.”
“Không, làm ơn, cô Yennefer....đau lắm....con thấy buồn nôn.....”
“Đừng khóc, Ciri. Không có cảnh tượng nào buồn nôn hơn là một pháp sư đang khóc. Không có gì thảm hại hơn. Hãy nhớ lấy điều đó. Đừng bao giờ quên. Một lần nữa, lại từ đầu. Câu thần chú và cử chỉ. Không, không, lần này không bắt chước ta. Con sẽ tự làm lấy. Hãy dùng trí nhớ của mình đi!”
“Aine verseos.....Aine aen aenye......Oooouuuccchhh!”
“Không! Nhanh quá!”
Phép thuật, như một mũi tên sắt gai góc, cắm vào cô bé. Làm cô trọng thương. Đau. Đau với cảm giác kỳ lạ, gần như là hạnh phúc.
Để thư giãn, họ lại chạy quanh công viên. Yennefer thuyết phục Nenneke cho phép Ciri mang kiếm ra khỏi kho và để cô bé tập các bước di chuyển, né tránh và tấn công – đương nhiên là trong bí mật, để các nữ tu và học viên không phát hiện ra họ. Nhưng phép thuật rất toàn năng. Ciri học cách sử dụng những câu thần chú đơn giản để thư giãn cơ bắp, các cơn co rút khi chiến đấu, kiểm soát mức adrenalin, các dây thần kinh, cách làm chậm hay tăng nhịp đập của mạch và cách chịu đựng việc không có oxy trong một khoảng thời gian ngắn.
Nữ pháp sư biết nhiều một cách bất ngờ về kiếm của witcher và cách “múa”. Cô biết kha khá các bí mật của Kaer Morhen, chắc chắn là cô đã từng đến Pháo Đài rồi. Cô biết Vesemir và Eskel. Nhưng không quen Lambert hay Coen.
Yennefer thường đến thăm Kaer Morhen trong quá khứ. Ciri có thể đoán ra được vì – khi họ nói về Pháo Đài – đôi mắt của nữ pháp sư trở nên ấm áp, mất đi sự giận dữ và vẻ lạnh lùng, thờ ơ, thông thái. Nếu để dùng từ thích hợp với con người Yennefer, Ciri sẽ nói rằng cô có vẻ mơ màng, lạc trong ký ức.
Ciri có thể đoán tại sao.
Có một chủ đề mà cô bé cẩn thận không đụng đến. Nhưng vào một ngày, cô quên mất và nói ra. Về Triss Merigold. Khi nhắc đến, đôi mắt Yennefer trở nên nghiêm nghị, và lạnh lùng.
Ciri có thể đoán tại sao. Và, thật ngạc nhiên, cô bé không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Phép thuật quả là kỳ diệu.
“Dấu Aard, Ciri, là một câu thần chú rất đơn giản thuộc về hệ psychokinetic mà dựa vào nguyên lý phóng ra luồng năng lượng về một hướng. Cường độ của cú phóng phụ thuộc vào độ tập trung của người ra đòn và lực xuất ra. Nó có thể rất lợi hại. Các witcher đã dựa vào lợi thế rằng câu thần chú này không đòi hỏi kiến thức phép thuật – tập trung và động tác là đủ - để sử dụng nó. Đó là vì sao họ gọi nó là một Dấu. Họ lấy cái tên đó ở đâu ra thì ta không biết, có thể bắt nguồn từ Cổ Ngữ - từ “ard”, như con đã biết, có nghĩa là “núi”, “phía trên” hoặc “cao nhất”. Nếu đó đúng là sự thật thì cái tên rất dễ gây hiểu nhầm do khó có thể tìm ra được câu thần chú psychokinetic nào dễ hơn. Chúng ta, rõ ràng là sẽ không tốn thời gian và công sức cho mấy thứ vớ vẩn như Dấu witcher. Chúng ta sẽ tập các phép thuật psychokinetic thực sự. Chúng ta sẽ dùng....cái giỏ để dưới gốc cây táo kia. Tập trung.”
“Sẵn sàng.”
“Nhanh đấy. Để ta nhắc lại: hãy kiểm soát luồng thần lực. Con chỉ có thể phóng ra nhiều bằng lượng mà con thu vào. Xả thêm chút nào là đánh liều với sức khỏe của con chút đó. Một nỗ lực như thế có thể khiến con bất tỉnh và, nếu lên đến cực điểm, có thể giết chết con. Tuy nhiên, nếu giải phóng hết những gì mà mình thu vào, con sẽ lại phải rút từ đầu, và như con biết, việc đó không dễ dàng chút nào và khá đau đớn.”
“Oooh, con biết!”
“Con không được mất tập trung và để năng lượng tự trôi ra khỏi người. Giáo viên hướng dẫn của ta thường nói rằng giải phóng thần lực phải như xì hơi trong một phòng khiêu vũ, làm thật từ tốn, nhẹ nhàng và kiềm chế. Và làm sao để không người nào xung quanh biết được đó là mình. Hiểu chưa?”
“Rồi ạ!”
“Đứng thẳng lên nào. Đừng có khúc khích. Hãy để ta nhắc con nhớ phép thuật là một phạm trù nghiêm túc. Chúng được làm với sự duyên dáng và kiêu hãnh. Động tác phải trôi chảy nhưng có kiểm soát. Với phẩm giá. Không được làm mặt ngộ, nhăn nhó hay thè lưỡi ra. Con đang thần phục một thế lực của tự nhiên, hãy tôn trọng tự nhiên chút đi, chết tiệt.”
“Vâng, thưa cô Yennefer.”
“Cẩn thận đấy, lần này ta sẽ không bảo vệ con đâu. Con là một pháp sư độc lập. Đây là phiên bản thử nghiệm của con, xấu xí à. Con có thấy cái bình rượu để trong ngăn tủ đó không? Nếu thử nghiệm thành công thì cô giáo của con sẽ được uống tối nay.”
“Một mình sao?”
“Các học viên chỉ được phép uống rượu sau khi đã đủ tiêu chuẩn làm tập sự. Con sẽ phải đợi. Con thông minh mà, nên chắc chỉ tốn khoảng 10 năm thôi, không hơn đâu. Được rồi, bắt đầu nào. Sắp xếp các ngón tay. Còn tay trái? Đừng vung vẩy như thế! Để tự do hoặc chống lên hông. Ngón tay? Tốt. Được rồi, thả ra nào.”
“Aaaahh....”
“Ta không bảo con làm những âm thanh mắc cười. Giải phóng năng lượng đi. Trong im lặng.”
“Haa, ha! Nó nảy lên kìa! Cái giỏ nảy lên kìa! Cô thấy không?”
“Nó chỉ động đậy chút xíu thôi. Ciri, từ tốn không có nghĩa là yếu ớt. Psychokinetic được dùng với một mục đích rõ ràng. Ngay cả các witcher cũng sử dụng Dấu Aard để hất ngã đối thủ. Năng lượng mà con giải phóng ra còn chẳng đủ để làm mũ trên đầu họ rơi xuống nữa là! Một lần nữa, và mạnh hơn chút. Làm đi!”
“Ha! Nó bay lên hẳn hoi nhé! Lần này được mà, phải không cô Yennefer?”
“Hmm....con hãy chạy xuống bếp sau đó đem lên chút pho mát ăn kèm rượu nhé....lần đó gần được. Gần được. Mạnh hơn chút nữa, xấu xí, đừng sợ. Nhấc cái giỏ lên khỏi mặt đất và ném nó vào cái lán kia, làm lông vũ bay tứ tung đi. Đừng có khom lưng! Ngẩng cao đầu! Duyên dáng, nhưng kiêu hãnh! Can đảm lên, can đảm lên! Ôi, chết tiệt!”
“Ôi, trời....con xin lỗi, cô Yennefer....có lẽ.....con dùng hơi nhiều quá....”
“Hơi quá một chút. Đừng lo. Lại đây nào. Lại đây nào, bé con.”
“Còn....cái lán?”
“Những chuyện này thường xảy ra ý mà. Không cần phải bận tâm làm gì. Cuộc thử nghiệm của con, nếu xét theo toàn cảnh, đã khá thành công. Còn cái lán? Nó cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Ta không nghĩ sẽ có ai nhớ sự hiện diện của nó đâu. Từ từ đã nào, các quý cô! Bình tĩnh, bình tĩnh, sao phải nhao nhao lên làm gì, không có gì xảy ra cả! Bình tĩnh, Nenneke! Thật mà, không có chuyện gì đâu. Chỉ là đống gỗ kia cần được dọn đi thôi. Chúng dùng làm củi tốt lắm!”
Trong suốt buổi chiều ấm áp, tĩnh mịch, bầu không khí tràn ngập hương hoa và cỏ, dao động nhẹ nhàng với sự thanh bình và yên lặng, thỉnh thoảng vỡ ra vì tiếng vo ve của những con ong và bọ cánh cứng vĩ đại. Vào những buổi chiều thế này, Yennefer mang chiếc ghế mây của Nenneke ra ngoài vườn và ngồi thư giãn, chân duỗi ra phía trước. Đôi lúc cô nghiên cứu sách, đôi lúc lại đọc những lá thư nhận được bằng những cách rất kỳ lạ, thường là chim bồ câu. Vào những lúc đó, cô chỉ ngồi im lặng, mắt dõi ra xa. Với một tay, và lạc trong suy nghĩ, cô vuốt những lọn tóc đen bóng của mình, tay còn lại cô khẽ xoa đầu Ciri, đang ngồi trên cỏ, ôm lấy cặp đùi ấm áp, rắn chắc của nữ pháp sư.
“Cô Yennefer?”
“Ta đây, xấu xí.”
“Nói con nghe đi, liệu một người có thể làm bất cứ thứ gì với phép thuật được không?”
“Không.”
“Nhưng ta vẫn có thể làm được rất nhiều, đúng không ạ?”
“Đúng.” Nữ pháp sư nhắm mắt lại trong giây lát và lấy tay dụi mắt. “Rất nhiều.”
“Những điều vĩ đại....những điều khủng khiếp! Cực kỳ khủng khiếp?”
“Đôi lúc là hơn cả những gì ta mong muốn.”
“Hmm...và liệu con có thể....Khi nào con có thể làm được những điều như vậy ạ?”
“Ta không biết. Có lẽ là không bao giờ. Đó là nếu con không phải.”
Im lặng. Không một lời nào. Cái nóng. Mùi hương hoa và thảo dược.
“Cô Yennefer?”
“Gì nữa đây, xấu xí?”
“Cô bao nhiêu tuổi khi trở thành một pháp sư vậy?”
“Khi ta qua bài kiểm tra sơ bộ ư? Mười ba.”
“Ha! Giống con bây giờ! Và cô bao nhiêu tuổi khi....khi....Không, con sẽ không hỏi chuyện đó đâu....”
“Mười sáu.”
“Aha....” Ciri hơi đỏ mặt, giả vờ bỗng dưng hứng thú với một đám mây kỳ dị lơ lửng trên bầu trời phía trên tòa tháp. “Và cô bao nhiêu tuổi khi....khi cô gặp Geralt?”
“Già hơn, xấu xí à. Già hơn một chút.”
“Cô vẫn cứ gọi con là xấu xí! Cô biết con không thích thế mà. Sao cô làm vậy?”
“Bởi vì ta nham hiểm. Pháp sư luôn nham hiểm.”
“Nhưng con không muốn....không muốn xấu xí. Con muốn trở nên xinh đẹp. Thật xinh đẹp, như cô, cô Yennefer. Liệu bằng phép thuật, một ngày nào đó con có thể xinh đẹp được như cô không?”
“Con....may mắn là không cần phải làm vậy....Con không cần đến phép thuật. Con không biết mình may mắn thế nào đâu.”
“Nhưng con muốn thật xinh đẹp!”
“Con rất xinh rồi. Một bé con xấu xí xinh xắn. Bé con xấu xí xinh xắn của ta....”
“Ôi, cô Yennefer!”
“Ciri, con sẽ làm tím đùi ta mất.”
“Cô Yennefer?”
“Hử?”
“Cô đang nhìn cái gì vậy?”
“Cái cây đó. Cây bồ đề đó.”
“Và nó có gì thú vị?”
“Chẳng gì hết. Ta chỉ đơn giản nhìn nó. Ta hạnh phúc là mình....có thể nhìn thấy nó.”
“Con không hiểu.”
“Tốt.”
Im lặng. Không một lời nào. Bầu không khí ẩm ướt.
“Cô Yennefer?”
“Gì nữa đây?”
“Có một con nhện đang bò lên chân cô kìa! Trông nó thật gớm ghiếc làm sao!”
“Một con nhện là một con nhện.”
“Giết nó đi!”
“Ta chẳng muốn cúi xuống.”
“Vậy thì giết nó bằng phép thuật đi!”
“Trong khuôn viên của Đền thờ Melitele sao? Để Nenneke có thể túm cổ chúng ta và quẳng ra ngoài? Không, cám ơn. Giờ thì yên lặng nào. Ta muốn được suy nghĩ.”
“Và cô nghĩ cái gì mà nghiêm trọng vậy hả? Hmm. Được rồi, con sẽ không nói gì nữa.”
“Ta đang tận hưởng sự bình yên. Ta cứ lo là con sẽ lại hỏi một trong những câu hỏi tầm thường đến vô vị của mình.”
“Sao lại không? Con thích những câu trả lời tầm thường đến vô vị không kém!”
“Con đang bắt đầu trở nên trơ trẽn rồi đấy, xấu xí.”
“Con là một pháp sư. Pháp sư luôn nham hiểm và trơ trẽn.”
Không một lời nào. Im lặng. Bầu không khí tĩnh mịch. Ẩm ướt như thể trước một cơn giông. Và im lặng, lần này bị phá vỡ bởi tiếng kêu của những con quạ ở phía xa.
“Càng ngày càng xuất hiện nhiều bọn chúng.” Ciri nhìn lên trời. “Chúng đang bay...như thể mùa thu....những con chim gớm ghiếc....các nữ tu nói rằng chúng là một dấu hiệu xấu....một điềm gở, hay gì đó. Điềm gở là gì hả cô Yennefer?”
“Đi mà đọc trong Dhu Dwimmermorc ý. Có hẳn một chương về nó.”
Im lặng.
“Cô Yennefer....”
“Ôi, quỷ sứ. Chuyện gì nữa đây?”
“Đã lâu quá rồi, tại sao Geralt...tại sao ông ấy không đến?”
“Ông ấy quên mất con rồi, bé con xấu xí à. Ông ấy đã tìm thấy một cô bé khác xinh xắn hơn.”
“Ôi, không đâu! Con biết là ông ấy không quên! Ông ấy không thể quên! Con biết điều đó, con biết chắc chắn là như vậy, cô Yennefer à!”
“Thật tốt là con biết. Con là một cô bé xấu xí may mắn.”
***
“Con đã không ưa cô,” Ciri lặp lại.
Yennefer không nhìn cô bé, đứng trước cửa sổ, quay lưng lại, mắt dõi về phía ngọn đồi ẩn hiện ở phía đông. Phía trên, bầu trời đen kịt với hàng đàn quạ bay vần vũ.
Trong một phút nữa cô ấy sẽ hỏi tại sao mình lại không ưa cô, Ciri nghĩ. Không, cô ấy quá thông minh để hỏi một câu như vậy. Cô ấy sẽ lại hướng sự chú ý của mình vào ngữ pháp và hỏi khi nào mình bắt đầu dùng thì quá khứ. Và mình sẽ nói với cô ấy. Mình sẽ khô khan giống như cô ấy, mình sẽ bắt chước ngữ điệu giọng nói của cô ấy, cho cô ấy biết là mình cũng có thể giả vờ lạnh lùng, vô cảm và thờ ơ, xấu hổ với cảm xúc của bản thân. Mình sẽ nói với cô ấy mọi thứ. Mình muốn thế, mình phải nói cho cô ấy biết. Mình muốn cô ấy biết mọi thứ trước khi cả hai rời Đền thờ Melitele. Trước khi chúng mình rời đi để cuối cùng được gặp lại người mà mình nhớ. Người mà cô ấy nhớ. Người mà chắc chắn nhớ cả hai chúng mình. Mình muốn nói cho cô ấy biết...
Mình sẽ nói với cô ấy. Cô ấy chỉ cần hỏi thôi.
Nữ pháp sư quay đi khỏi cửa sổ và mỉm cười. Cô không hỏi câu gì.
Họ khởi hành vào ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm. Cả hai mặc trang phục đi đường của đàn ông, áo choàng và mũ trùm đầu để giấu đi mái tóc của họ. Cả hai đều mang vũ khí.
Chỉ có Nenneke tiễn họ đi. Bà nói chuyện một lúc lâu và khe khẽ với Yennefer, và rồi cả hai – nữ tư tế và nữ pháp sư – bắt tay nhau, mạnh mẽ, như những người đàn ông. Ciri giữ lấy dây cương con ngựa xám của mình, cũng muốn được nói lời tạm biệt tương tự, nhưng Nenneke không cho phép. Bà ôm lấy cô bé và hôn lên má cô. Đôi mắt bà đẫm lệ. Của Ciri cũng vậy.
“Chà,” cuối cùng nữ tư tế nói, lau mắt bằng vạt áo choàng của bà, “giờ thì đi đi. Cầu cho Melitele Vĩ Đại sẽ bảo vệ con trên suốt chặng đường, con yêu dấu. Nhưng nữ thần cũng có rất nhiều điều phải lo toan, thế nên hãy tự bảo vệ lấy bản thân mình nữa. Chăm sóc con bé cẩn thận, Yennefer. Giữ con bé được an toàn, như thể sinh mạng của cô vậy.”
“Tôi hy vọng,” – nữ pháp sư mỉm cười nhẹ nhàng – “rằng tôi có thể giữ được con bé an toàn.”
Những con quạ bay xuyên qua bầu trời, hướng về Thung lũng Pontar, kêu ầm ĩ. Nenneke không nhìn chúng.
“Hãy bảo trọng,” bà lặp lại. “Thời buổi đen tối đang đến. Nó có thể sẽ trở thành sự thật, những gì mà Ithlinne aep Aevenien biết, những gì mà bà đã tiên đoán. Thời đại của thanh kiếm và chiếc rìu đang đến. Thời Đại Khinh Miệt và Cơn bão tuyết của Con sói. Hãy chăm sóc con bé, Yennefer. Đừng để bất kỳ kẻ nào hại nó.”
“Con sẽ quay trở lại, thưa Mẹ,” Ciri nói, nhảy lên yên ngựa. “Con chắc chắn sẽ quay lại! Sớm thôi!”
Cô bé không biết rằng mình đã lầm đến mức nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện