Vũ Giới Đại Chủ Tể

Chương 46 : Tử Chiến

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:30 07-11-2025

.
“Trường Phong đại ca, Linh Hổ đã báo thù cho huynh rồi!” Linh Hổ đứng trên vách đá, đôi mắt nhìn về phía trước, hai hàng lệ trong suốt tự khuôn mặt hắn trượt xuống. Phốc! Linh Tùng quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn. Tuy nhiên, trên mặt hắn lại mang theo nụ cười điên cuồng. “Ngươi thế nào rồi?” Linh Hổ lau đi nước mắt, xoay đầu nhìn về phía Linh Tùng, hỏi. “Không đáng ngại, vết thương nhỏ này có đáng gì. Hàn Phi đã ngã vào Vạn Thú Cốc, cho dù không bị ngã chết, cũng sẽ bị man thú ở đó xé thành mảnh vụn. Tên này cũng không còn có thể tranh đoạt tài nguyên của chúng ta nữa rồi, hừ hừ! Tài nguyên thuộc về ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!” Sắc mặt Linh Tùng có chút điên cuồng. Linh Hổ nhìn Linh Tùng hơi nhíu mày, sau đó nhấc lên đại chùy, xoay người bỏ đi. “Nếu ngươi muốn ra khỏi Sinh Tử Cảnh, đừng nói với người khác việc Hàn Phi đã chết.” Linh Tùng hướng về phía Linh Hổ hô. “Không cần ngươi nhắc nhở, ta sẽ không cho hắn để lại bất luận cái gì cơ hội sống sót!” Hai người này đều là hạng người hung ác, chút đỉnh đều tính toán tinh minh, nếu là lúc này cáo tri ngoại giới, Linh gia phái người cứu viện, Hàn Phi vẫn còn khả năng sống sót. Mà hai người này, gần như đã bóp chết tất cả khả năng sống sót của Hàn Phi. Vách đá này sâu hơn vạn trượng, Hàn Phi cấp tốc rơi xuống, bên tai cuồng phong gào thét. Sắc mặt hắn hơi trắng, không ngờ nhìn như nắm chắc thắng lợi, nhưng vẫn bị tính kế. Cuối cùng vẫn là hắn đại ý, cho rằng có được thực lực siêu việt hai người, thêm vào Thần Hồn cường đại, liền có thể cam đoan tự thân an toàn, không ngờ cuối cùng lại là kết quả như vậy. Hàn Phi cắn chặt răng thép, trong miệng rỉ ra máu. Cho dù có vạn phần nắm chắc, cũng không thể lơ là bất cẩn, đây là một bài học máu! Lúc này Hàn Phi không còn dám nghĩ đến điều khác nữa, cho dù hiện giờ thân hắn như Kim Cương, nhưng nếu là trực tiếp rơi vào sơn cốc, tuyệt đối sẽ thịt nát xương tan. Chân hắn dùng lực, mạnh mẽ đạp ở trên tảng đá đang rơi xuống cùng lúc, ngay lập tức thế hạ xuống của thân thể chậm lại. Tuy nhiên điều này không có nửa phần tác dụng, chỉ là một cái chớp mắt dừng lại, hắn lại tăng tốc rơi xuống. “Thế này tiếp tục không được, tuyệt đối sẽ ngã chết.” Hàn Phi nhìn về phía bốn phía, tất cả đều là nham thạch đang rơi xuống, căn bản là không tìm được chỗ mượn lực. Cuối cùng Hàn Phi ngang kích nham thạch, mượn lực đạo phản chấn hướng vách đá tới gần, giờ đây chỉ có thử ở trên vách đá mượn lực, ngăn chặn thế hạ xuống. Ầm ầm! Sau khi bị nham thạch hung hăng đập mấy cái, Hàn Phi rốt cục tới gần vách đá. Hắn nắm chặt Tru Ma Thương, mạnh mẽ hướng về phía vách đá đâm tới. Đinh! Một tiếng giòn vang, Tru Ma Thương thế mà chỉ đâm vào vách đá nửa tấc. “Nham thạch ở đây vậy mà lại kiên cố như thế?” Hàn Phi kinh hô, rõ ràng đá ở đây và nham thạch phía trên là giống nhau, nhưng lại kiên cố hơn không chỉ nhất tinh bán điểm. Hàn Phi không để ý nhiều nữa, hắn nắm chặt trường thương, mũi thương đâm vào vách đá nhanh chóng hướng xuống phía dưới vạch tới, trong nháy mắt nơi mũi thương hỏa quang văng khắp nơi, trên vách đá kiên cố bị vạch ra một khe núi thật dài. Hàn Phi cố gắng khiến thân thể tới gần vách đá, tránh mũi thương từ trong vách đá tuột ra ngoài, chân hắn cũng không ngừng dậm về phía nham thạch lồi ra từ vách đá, để giảm bớt thế rơi xuống. “Hô!” Hàn Phi hơi thở phào nhẹ nhõm, thế rơi xuống của hắn rốt cuộc đã dừng lại, không còn mãnh liệt như vậy nữa, với tốc độ hạ xuống hiện nay, hắn sẽ không bị thương. Tuy nhiên trong lòng Hàn Phi lại phi thường lo lắng, vách đá phía dưới không có nhô lên, hắn không thể ẩn thân, mà vách đá ở đây kiên cố dị thường, hắn mạnh mẽ một kích, cũng chỉ đem Tru Ma Thương đâm vào nửa tấc, với tình huống hiện tại của hắn, muốn ở trên vách đá mở ra một sơn động ẩn thân, căn bản là không có khả năng. Hắn biết, mình tuyệt đối sẽ cứ như vậy rơi xuống đáy cốc, phía dưới chính là Vạn Thú Cốc, man thú thành đàn, phi thường nguy hiểm. Không có biện pháp, Hàn Phi cứ như vậy trượt xuống đáy cốc. Trong Vạn Thú Cốc, hương hoa nồng đậm thơm ngát xông vào mũi, thảm thực vật tươi tốt, côn trùng bươm bướm tại nơi đây tự do vui đùa, một cảnh sắc an lành, dường như một mảnh Thiên Đường nhân gian. Thế nhưng, từng trận man thú gào thét khiến Hàn Phi tâm kinh không dứt, nếu là bị những man thú kia phát hiện, tuyệt đối có tử vô sinh. Hàn Phi cẩn thận từng li từng tí hướng về phía bụi cỏ một bên đi tới, mong được không có man thú chú ý tới tình hình nơi đây. Thế nhưng, động tĩnh khổng lồ như vậy, làm sao có khả năng không có man thú chú ý tới đây? Ngay khi Hàn Phi nhảy xuống đống đá hỗn loạn trong sát na, một con gấu đen mắt huyết hồng nhổ bật cây lớn ra, hướng về phía bên này đi tới. Hàn Phi hít vào một hơi khí lạnh, loại man thú này gọi là Huyết Nhãn Hùng, Huyết Nhãn Hùng trước mắt có tới một gian phòng ốc lớn như vậy, nhẹ nhàng khẽ đẩy một cái, những cây lớn kia liền ngã về một bên. Đôi mắt huyết hồng của Huyết Nhãn Hùng quét nhìn bốn phía, trong nháy mắt phát hiện ra Hàn Phi, nó phát ra tiếng gào thét hưng phấn, mang theo khí thế cuồng mãnh bạt núi đổ cây hướng về phía Hàn Phi bổ nhào tới. Hàn Phi quay đầu bỏ chạy, làm sao dám cùng con Huyết Nhãn Hùng hung hãn này liều mạng cứng đối cứng. Thực lực của Huyết Nhãn Hùng này cường hãn vô song, mà lúc trước hắn đại chiến cùng hai người Linh Hổ Linh Tùng, liền đã tiêu hao hơn phân nửa linh khí, vạn lần không dám cùng Huyết Nhãn Hùng liều. Hàn Phi không dám chạy trốn vào trong rừng, nơi đó có càng nhiều man thú, nếu là bị vây quanh, trừ bỏ bỏ mình sẽ không có kết quả khác. Hắn men theo vách đá chạy trốn, mong được gặp được một tảng đá nhô lên, có thể mượn nó để tránh khỏi sự truy kích của man thú. Thế nhưng Hàn Phi thất vọng rồi, vách đá này không nói là nhẵn bóng như gương, cũng không kém là bao nhiêu, căn bản là không có địa phương nào để Hàn Phi tránh né man thú. Mà hắn càng chạy trốn, phía trước liền càng rộng rãi, cây cối và cỏ dại dần dần thưa thớt đi. Điều này đối với Hàn Phi mà nói cũng không phải là chuyện tốt, Huyết Nhãn Hùng tuy rằng nhìn có vẻ cồng kềnh, nhưng thân thể lại dị thường linh mẫn, tốc độ bay nhanh, không còn cây cối bụi cỏ cản trở, nó chạy nhanh lên càng thêm cấp tốc. Trong lòng Hàn Phi lo lắng vạn phần, trong Vạn Thú Cốc này quá hung hiểm! Đột nhiên, trong lòng Hàn Phi run lên, bởi vì phía trước một đám sói đã chặn lại đường đi. Trên người những con sói này mọc là lông vũ, chứ không phải lông thú bình thường. Loại sói này, chính là Vũ Lang dị thường ngoan lệ. Tuy rằng Vũ Lang nhìn có vẻ phi thường kỳ quái, thế nhưng thực lực của nó không phải bình thường, lông cánh trên người Vũ Lang dị thường kiên cố, như là một tầng khôi giáp kiên cố, lực phòng ngự kinh người. Đáng sợ nhất là, loại sói này đều là quần cư, mỗi lần phát hiện một con, liền tuyệt đối có mấy chục con, thậm chí hơn trăm con ở bốn phía của nó. Cho nên, cho dù là những Thú Vương có thực lực cường đại khác, gặp phải Vũ Lang cũng phải nhượng bộ đối phương. “Ngao ô!” Vũ Lang đang tìm kiếm thức ăn phía trước liếc mắt một cái liền thấy Hàn Phi, ngay lập tức mắt lộ hung quang, ngửa mặt lên trời gào thét. Huyết Nhãn Hùng truy kích phía sau nhìn chằm chằm vào Vũ Lang phía trước, trong mắt huyết quang lập lòe bất định, cuối cùng nó không cam lòng gầm lên một tiếng giận dữ, xoay người phi nhanh rời đi. Một trái tim của Hàn Phi chìm xuống đáy cốc, đến cả Huyết Nhãn Hùng hung hãn cũng kiêng dè đàn Vũ Lang này không thôi, đủ thấy sự khủng bố của Vũ Lang. Hắn thà đối mặt với Huyết Nhãn Hùng cũng không nguyện ý đối mặt với đàn Vũ Lang này, dù sao cho dù Huyết Nhãn Hùng hung hãn vô song, nhưng hắn vẫn có nắm chắc chạy trốn. Thế nhưng đối mặt với Vũ Lang gần như vô cùng vô tận, nắm chắc chạy trốn gần như bằng không. Tiếng ào ào một tiếng, mấy trăm con Vũ Lang mắt lộ hung quang, từ các phương hướng vây quanh lại, chặn lại tất cả đường lui của Hàn Phi. “A!” Hàn Phi hét lớn một tiếng, mạnh mẽ hướng về phía trước lao tới, sau đó khi tiếp cận Vũ Lang dưới chân mạnh mẽ đạp một cái, phi thân lên vách đá. Mượn quán tính, Hàn Phi ở trên vách đá chạy nhanh, sau mấy bước, hắn liền xông ra khỏi vòng vây của bầy Vũ Lang. Hàn Phi không dám dừng lại, vận dụng lực lượng toàn thân điên cuồng chạy trốn. “Ngao ô!” Một con Vũ Lang thể hình to lớn phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, hiển nhiên là không hài lòng bầy sói đã thả Hàn Phi đi. Mấy trăm con Vũ Lang đồng thời ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Hàn Phi truy kích mà đi. Hàn Phi biết sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, lấy ra tốc độ nhanh nhất trong đời. Bầy sói mênh mông cuồn cuộn truy kích tới, Hàn Phi thật sự tâm đảm run rẩy. Trong lúc đó có man thú không rõ vì sao, tò mò xông lên tra xét, sau khi bị Vũ Lang phát hiện, trong nháy mắt bị xé thành mảnh vụn. Bốp! Hàn Phi mạnh mẽ giậm chân, dừng lại, một cỗ cảm giác tuyệt vọng từ trong lòng dâng lên. Phía trước là một mảnh vách núi cao cao sừng sững, một dòng thác nước khổng lồ tự trên vách đá vạn trượng đổ xuống, phát ra tiếng ầm ầm rung trời. Hàn Phi giơ trường thương hướng về phía vách đá mạnh mẽ đâm xuống, kết quả hắn cảm thấy một cỗ lực đạo khổng lồ phản bắn tới, đinh một tiếng, vách đá vậy mà không hề hấn gì. Vũ Lang phía sau điên cuồng vọt tới, Hàn Phi vô cùng lo lắng, hắn xoay đầu nhìn về phía dòng sông một bên, vội vàng xông qua, muốn từ trong dòng sông chạy trốn. Thế nhưng hắn vừa mới xông qua, hơn mười con man thú mặt mũi dữ tợn từ trong nước nhảy vọt lên, răng nanh thon dài lấp lánh hàn quang lạnh lẽo, đồng loạt hướng về phía Hàn Phi cắn tới. Đinh đang! Hàn Phi vội vàng vung trường thương, quất tới, đem hơn mười con man thú trong nước đánh rơi vào trong nước. Hắn vội vàng lùi lại mấy bước, căn bản là không thể nào từ dưới nước chạy trốn, tình hình hung hiểm ở nơi đó, so với trên bờ mà nói, chỉ hơn chứ không kém. Trái phải là vách đá cao ngất, kiên cố như sắt, trong dòng sông là man thú hung hãn dày đặc, hậu phương có mấy trăm con Vũ Lang chặn đường, thật sự là lên trời không lối xuống đất không cửa. Sắc mặt Hàn Phi dị thường khó coi, có lẽ hôm nay trong kiếp nạn khó thoát rồi. Hắn đã nghĩ xem có thể trốn vào trong không gian Thủy Tinh hay không, nhờ đó để thoát thân, nhưng lập tức lại lắc đầu phủ định ý nghĩ này. Dưới sự vây quanh của bầy sói, hắn cũng không nhất định có thể kịp thời trốn vào bên trong, cho dù trốn vào trong rồi, Thủy Tinh cũng có thể bị đánh nát, hoặc là bị bầy sói mang đi, chờ hắn đi ra khi đó, vẫn là bầy sói vây quanh. Điểm mấu chốt nhất là, đây là không gian Thủy Tinh vật chất sinh học, Vũ Lang cũng là có khả năng mở ra không gian Thủy Tinh. “Đến đây đi!” Hắn xoay người lại, đem Tru Ma Thương đặt ngang trước người, trên mặt cũng không còn sắc sợ hãi nữa. Khi ở Địa Cầu, hắn là đặc chủng binh, mà đi tới dị giới, nơi này cũng toàn là võ giả. Có lẽ, kiếp này hắn chính là vì chiến mà sinh, khi phát giác không có đường lui sau đó, hắn buông xuống tất cả, quyết định chiến đấu đến cùng. Cho dù là chết, cũng phải chết trong chiến đấu, sẽ không chết vì nhu nhược. “Ngao ô!” Vũ Lang thể hình khổng lồ phát ra tiếng gào thét, phía trước hơn mười con Vũ Lang lập tức mở ra miệng lớn máu tanh hướng về phía trước bổ nhào tới. “Giết!” Hàn Phi rống to lao về phía Vũ Lang, Tru Ma Thương hướng về phía trước quét ngang tới, bành một tiếng, hai con Vũ Lang bay ra ngoài, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi. Hắn lập tức tung người nhảy lên, tránh thoát hơn mười con Vũ Lang cắn xé. Giơ thương mạnh mẽ đâm xuống, ngay lập tức đâm xuyên qua lông vũ kiên cố của Vũ Lang, mũi thương đâm vào trong đầu một con Vũ Lang, đem nó đóng đinh chết ở trên mặt đất. Hàn Phi gầm thét vung trường thương trong tay, trong nháy mắt đập bay bốn năm con Vũ Lang, lại đâm chết bảy tám con. Toàn bộ Vũ Lang vừa rồi xông tới đều ngã trên mặt đất, chết vì tai nạn, máu tươi cốt cốt chảy ra, một cảnh tượng thê lương. Hàn Phi lực lượng toàn thân đẫm máu, thương chỉ Vũ Lang, phát ra tiếng gầm thét rung trời, giống như Thần Ma. “Gầm!” Một con Vũ Lang thể hình lớn hơn phát ra tiếng rống giận, dẫn theo mấy chục con Vũ Lang bình thường mạnh mẽ bổ nhào tới. Hàn Phi không chút sợ hãi, giơ thương nghênh kích, lúc này tốc độ của hắn bay nhanh, mạnh mẽ một thương đâm về đằng trước. Phốc phốc! Con Vũ Lang dẫn đầu bị đâm thấu, Hàn Phi công kích chỗ yếu kém của nó, mũi thương từ cổ Vũ Lang đâm vào, từ sau lưng chui ra. Hắn đem con Vũ Lang dẫn đầu này cao cao nhấc lên, rồi sau đó mạnh mẽ ném ra ngoài, thi thể bay ra trong nháy mắt đập lật hai con Vũ Lang bình thường. Thế nhưng bầy sói không chút sợ hãi, sau khi ngửi được mùi máu tươi, những con Vũ Lang này càng thêm hưng phấn lên. “A!” Hàn Phi và Vũ Lang điên cuồng đại chiến, từng đạo thương mang tung hoành kích động, công kích ở trên người Vũ Lang, hoặc là phát ra tiếng đinh đang, công kích bị lông vũ kiên cố của Vũ Lang phòng ngự, hoặc là phát ra tiếng phốc phốc, Vũ Lang bị thương mang chém thành hai nửa. Thế nhưng Hàn Phi cũng không dễ chịu gì, mấy chục con Vũ Lang vây công hắn, không ngừng có vuốt thú khổng lồ công kích ở trên người hắn, ở trên người hắn cào ra từng đạo rãnh máu. Cũng có răng nanh dữ tợn, hung hăng cắn lấy trên người Hàn Phi, ngay lập tức máu chảy ồ ạt. Lúc này Hàn Phi hoàn toàn thành một huyết nhân, hắn đã quên đi sự đau đớn, giống như chết lặng đi vậy, không ngừng vung vẩy trường thương trong tay, đem một con Vũ Lang lại một con Vũ Lang khác đánh chết. Đại chiến ở nơi đó dị thường thảm liệt, lúc này trên người Hàn Phi gần như không còn một chỗ nào nguyên vẹn, máu không ngừng chảy ra, huyết nhục lật tung ra. Mà ở dưới thân Hàn Phi, là thi thể Vũ Lang khổng lồ, mấy chục con thi thể Vũ Lang chất đống lên, vậy mà như là một toà núi nhỏ. Hàn Phi đại chiến với Vũ Lang mấy canh giờ, từ ban ngày chiến đến ban đêm, Hàn Phi lung lay sắp đổ, nhưng thủy chung không ngã xuống. Một vầng minh nguyệt dần dần dâng lên, rải xuống nguyệt quang trong trẻo, vách đá nhẵn bóng phản xạ nguyệt quang, vậy mà đều tụ tập ở nơi đại chiến, khiến nơi này sáng như ban ngày. Thấy Vũ Lang chết nhiều như thế đều không giết chết Hàn Phi, Vũ Lang Vương bắt đầu lo lắng. Không lâu, nó phát ra một tiếng gào thét, ngay lập tức một con Vũ Lang thể hình khổng lồ từ trong bầy sói xông ra, như Thiểm Điện vậy vọt về phía Hàn Phi ở trên đống thi thể. Hàn Phi gần như chết lặng vung vẩy cánh tay đầy máu tươi, đánh lui một con man thú lại một con man thú khác, hắn cảm thấy lúc này dị thường mệt mỏi, nhưng hắn không nguyện ý cứ thế ngã xuống. Hắn không biết mình đã giết chết bao nhiêu Vũ Lang, nhưng hắn biết, còn có Vũ Lang sẽ chết ở trong tay của hắn. “Ngao ô!” Con Vũ Lang khổng lồ vừa rồi xông tới kia lóe lên rồi biến mất, trong tay Hàn Phi nhẹ đi, thế mà là Tru Ma Thương bị nó cắn đi mất rồi. Bầy sói phía dưới đống thi thể phát ra từng trận tiếng gầm thét, điên cuồng hướng về phía Hàn Phi dũng mãnh vọt tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang