Vũ Giới Đại Chủ Tể
Chương 17 : Hàn Phi đích chấn kinh
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 18:23 07-11-2025
.
"Tiểu tử, không có người cùng ngươi nói đùa, ngươi nếu không có tiền, lập tức cút ngay cho ta!"
Hàn Phi nghe vậy từ hồi ức trở về hiện thực, lúc này mới cẩn thận quan sát người trước mắt, ba người này ngược lại cũng có chút bản sự, trong đó hai người đại khái là Thông Mạch bát trọng thiên, người ở giữa kia trong cơ thể ẩn ẩn có linh khí ba động, lại có thể là người nửa bước bước vào Ngự Linh cảnh.
"Đã giao tiền sau mới có thể đi vào, vậy thì hắn vì sao có thể không giao tiền?" Hàn Phi chỉ vào một đại hán vừa rồi đi qua hỏi.
Đại hán kia quay đầu nhìn về phía bên này, phát ra một tiếng cười lạnh.
Ba người đối diện Hàn Phi thấy thế khóe miệng hơi co giật, đại hán kia cao khoảng chín thước, cơ bắp giống như giao long bàn trên xương cốt, toàn thân tản ra khí thế hung hãn, rõ ràng là một cao thủ đã bước vào Ngự Linh cảnh, bọn họ sao dám hỏi loại người này đòi tiền?
"Muốn ăn đòn phải không!"
"Hắc hắc! Cái này ngược lại cũng kỳ lạ, các ngươi nói muốn tiến vào bên trong này nhất định phải đưa tiền, lại còn miễn phí để người kia đi vào, là đạo lý gì." Khóe miệng Hàn Phi mang theo một tia chế nhạo.
"Sao vậy? Lão Kiều, gặp phiền toái rồi à, có muốn hay không ta đến giúp ngươi thu tiền à?" Một bên có người chú ý tới chuyện phát sinh ở đây, nhìn ba người này trêu ghẹo nói.
"Hừ, không cần ngươi quản!" Nam tử nửa bước bước vào Ngự Linh cảnh ở giữa kia nói, bị người khác chế giễu, hắn cảm thấy mặt mũi không giữ nổi.
"Tiểu tử, tiền này, ngươi đưa hay không đưa?"
"Ta ngược lại muốn đưa a, nhưng ta không có tiền thì làm sao?" Hàn Phi xòe xòe tay, nhưng lại đem thanh kiếm từ trên người Tiểu Nhất mà hắn lấy được lộ ra, ba người đối diện nhìn thấy thanh kiếm kia, mắt lập tức sáng rực lên.
"Không tiền? Hắc hắc! Không sao cả, ngươi có thể dùng thanh kiếm trên người ngươi làm vật thế chấp mà." Ba người xoa xoa tay, hưng phấn nói.
"Ồ? Các ngươi muốn chuôi kiếm này, nhưng, ta chỉ sợ các ngươi không có bản sự đó để lấy!" Cùng ba người trước mắt dây dưa lâu như vậy, Hàn Phi cuối cùng cũng mất kiên trì, giọng nói lạnh đi.
Ba người lập tức sững sờ, hiển nhiên không ngờ tiểu tử trước mắt này lại trở nên cường ngạnh. Rất nhiều người bên cạnh thấy thế lập tức ồn ào cười lớn, lên tiếng giễu cợt, ba người kia không khỏi nổi giận.
"Không biết thời thế! Xem ra hôm nay phải ra tay giết gà dọa khỉ, để cho một ít người biết ta lão Kiều không phải dễ chọc như vậy!" Mắt lão Kiều có ý vô ý liếc nhìn người cười lớn một bên, những người kia thấy thế đều ngừng cười, trở nên nghiêm túc, muốn nhìn một chút rốt cuộc thực lực lão Kiều này như thế nào.
Hàn Phi cũng muốn lộ ra thực lực, nếu không nói không chừng sau này còn sẽ xuất hiện phiền toái không cần thiết gì.
"Lão Tam, ngươi đi dò thám hắn cặn kẽ!" Lão Kiều ra lệnh, nam tử hơi mập một bên đáp một tiếng "vâng", một quyền bay thẳng tới đập về phía Hàn Phi.
Hàn Phi nhếch miệng cười một tiếng, giơ kiếm vỗ một cái, kiếm chưa ra khỏi vỏ, chỉ là cứ thế nhẹ nhàng vỗ qua, người kia liền bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không ngừng kêu than, giãy dụa hơn nửa ngày không bò dậy được. Sau khi thể chất Hàn Phi biến mạnh hơn, vốn lực khí đã to lớn, bây giờ đã đến Thông Mạch thất trọng thiên, lực khí càng là so với người bình thường lớn hơn không biết bao nhiêu, cho dù là nhẹ nhàng vỗ một cái, cũng đủ để người khác chịu đựng rồi.
Đồng tử lão Kiều co rút lại, trong lòng chấn kinh, người trước mắt rõ ràng không có linh khí ba động, nhưng mà vừa rồi ra tay, ngay cả hắn cũng không nhìn rõ thế nào, hắn biết, gặp phải đối thủ khó nhằn rồi.
"Lão Tam!" Người một bên kinh hô một tiếng, vội vàng xông lên tiến lên đỡ lão Tam dậy.
"Các hạ thân thủ khá lắm!"
"Bây giờ còn cần ta giao tiền sao?" Hàn Phi chế nhạo nói.
"Chuyện tiền bạc tạm thời không nói, ngươi làm bị thương huynh đệ của ta, hôm nay ta phải hướng các hạ thỉnh giáo một phen!" Lão Kiều ôm quyền nói.
"Hừ! Ngươi nói lời này thật đúng là buồn cười." Hàn Phi tức giận cực độ, "Rõ ràng là các ngươi ra tay trước, ngươi nói như vậy, ngược lại giống như là ta không đúng rồi."
"Bất kể thế nào, trước tiên thỉnh giáo một phen!"
Lão Kiều nói xong, hướng Hàn Phi tấn công tới, vũ khí của hắn là một thanh đại chùy, luân động lên lại hô hô vang lên.
"Xem ra sở trường của lão Kiều này là sức lực lớn." Hàn Phi nói, hắn cố ý biểu hiện thực lực, liền dự định ở lĩnh vực đối phương sở trường đánh bại hắn.
Chỉ thấy Hàn Phi đem kiếm cắm trên mặt đất, sau đó một cung bộ tiến lên, hét lớn một tiếng một chưởng ấn về phía đại chùy mãnh liệt đập tới.
"Tiểu tử này muốn chết phải không!"
"Còn tưởng là một cao thủ, hóa ra là một tên ngốc!"
"Chẳng lẽ hắn không biết đại chùy của lão Kiều đập tới đáng sợ đến mức nào sao?"
"Tiểu tử này điên rồi, lần này không chết thì cánh tay cũng phải phế rồi!"
Người xung quanh đều bị hành động điên cuồng của Hàn Phi làm kinh sợ, vạn vạn không ngờ Hàn Phi lại ngông cuồng như thế, dám dùng bàn tay đi cứng rắn đón đỡ đại chùy của lão Kiều. Cho dù là cao thủ bước vào Ngự Linh cảnh, chỉ sợ cũng không dám hành sự như thế.
Lão Kiều thấy thế cũng là sững sờ, nhưng hắn toàn lực một chùy đập ra, căn bản là không thu hồi lại được. "Tiểu tử, vốn không muốn lấy tính mạng ngươi, nhưng chính ngươi muốn chết, vậy thì trách không được ta rồi!"
Rầm!
Một tiếng trầm đục, trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, thanh đại chùy mãnh liệt đập xuống kia bị Hàn Phi một chưởng vỗ bay ngược đi, ngay sau đó đem một cây to cỡ miệng chén đập gãy.
"Làm sao có thể!" Lão Kiều hai tay run rẩy, hổ khẩu của hắn đều bị chấn nứt, có máu nhỏ xuống.
Soạt! Lão Kiều sống lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn về phía Hàn Phi, nhìn thấy là một đôi con ngươi băng lãnh. Lão Kiều lùi lại lùi lại, chấn kinh hơn nữa sợ hãi, chưa từng nghĩ vô ý giữa lại gặp một nhân vật khủng bố.
Hàn Phi nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Bây giờ, ta còn cần giao tiền sao?" Hắn ngược lại không muốn đối với người này thế nào, lão Kiều nói ra, chẳng qua tương đương với lưu manh của Địa Cầu mà thôi, chỉ vì cầu tài, đối với mình cũng không có sát ý.
"Không cần không cần!" Lão Kiều đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó vội vàng lắc đầu. Đùa giỡn, người trước mắt lại có thể dùng tay cứng rắn đón đỡ một chùy cuồng bạo hắn đập tới, nếu toàn lực xuất thủ, đánh hắn chỉ sợ giống như trêu đùa tiểu hài tử bình thường, hắn đâu còn dám đòi tiền gì? Vốn hắn cho rằng Hàn Phi sẽ thừa cơ phát khó, nhưng nhìn bộ dáng Hàn Phi, tựa hồ cũng không có ý nghĩ như vậy.
Những người xung quanh có thực lực không sai biệt lắm với lão Kiều hoặc thấp hơn lão Kiều, dưới đáy lòng ghi nhớ người này, người này không thể trêu chọc. Mà một số cao thủ chân chính, yên lặng gật đầu, hơi hơi lưu tâm một chút, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Đối với những người đã đi rất xa trong Ngự Linh cảnh mà nói, chiêu số bình thường dưới Ngự Linh cảnh đã vô dụng đối với bọn họ, cho nên cho dù mạnh hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi.
Hàn Phi tên gia hỏa nhìn qua không quá cường tráng này, lại có thực lực mạnh như thế, trong đội ngũ tán tu gây nên không ít người chú ý.
Rất nhiều tán tu cũng hiểu rõ, nếu bọn họ đơn độc hành động, tuyệt nhiên không phải đối thủ của những gia tộc kia, nếu không liên hợp lại, hầu như không có một chút cơ hội nào, cho nên không ít người có lòng tin với thực lực bản thân, đều đang kéo người, tổ chức đội ngũ, để chống lại rất nhiều gia tộc.
Hàn Phi đi vào, lập tức có không ít đội ngũ đến muốn lôi kéo hắn, nhưng câu trả lời của hắn có thể nói là nước đôi, không trực tiếp đồng ý cũng không trực tiếp cự tuyệt, nếu có tình huống gì xảy ra cũng còn có đường lui.
Người ở nơi này tranh đấu công khai và ngấm ngầm, nói không chừng giữa những đội ngũ này có kẻ thù lẫn nhau. Nhiều người như vậy tranh đoạt linh dược, hắn vốn không có ý định nhúng tay vào, nếu chẳng biết tại sao bị người ta thù ghét, chiêu chọc tới kẻ thù, vậy thật đúng là oan uổng.
Những người được nhiều đội ngũ lôi kéo, không ai là không có thực lực khá, những người có thực lực không quá mạnh như lão Kiều, căn bản là không có cơ hội tiến vào trong một đội ngũ nào đó, chỉ có thể ở đây đục nước béo cò. Một số người thấy thế cũng từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt linh dược, vốn dĩ trước đó cũng là ôm ý nghĩ muốn nhìn một chút, bởi vậy đều đem sự chú ý đặt vào giao dịch. Rất nhiều người lấy ra một tấm vải, đem rất nhiều đồ vật cổ quái kỳ lạ bày ra, bắt đầu rao bán, một số người thậm chí trực tiếp chặt cây làm ra một cái bàn, dùng để bày đặt. Người rao bán nhiều, lại hình thành một khu giao dịch khá náo nhiệt, còn thực sự có người tại đây mua được đồ tốt.
Hàn Phi hứng thú bừng bừng dừng chân quan sát trước những quầy hàng này, hắn đối với sự hiểu rõ về thế giới này còn chưa được sâu sắc lắm, cho nên rất nhiều thứ đều không biết, không ngừng hướng người mua đồ hỏi thăm. Những người bày bán kia đa số là thực lực không ra sao, vừa rồi đã kiến thức được thực lực của Hàn Phi, tuy rằng đối với việc Hàn Phi không ngừng hỏi thăm chán ghét đến cực điểm, nhưng vẫn là nhẫn nại giảng giải.
Một lúc lâu, những người này nhìn thấy Hàn Phi đi tới liền không ngừng kêu khổ, bọn họ cảm thấy Hàn Phi là cố ý tiêu khiển bọn họ, không ngừng đặt câu hỏi, ngay cả một số thứ đơn giản cũng phải hỏi thăm hơn nửa ngày. Quan trọng là những người này còn không dám không trả lời, cho nên những chủ quầy kia vừa thấy Hàn Phi đi tới, lập tức mặt đều xanh lè.
Sau một ngày, Hàn Phi thu hoạch khá phong phú, biết được nhiều thứ thường thức, sau này sẽ không còn vì không hiểu thường thức mà gây ra nghi ngờ nữa. Hắn biết được viên đan dược màu trắng từ trên người Hàn Mật Dương lục soát được là thứ gì, tên là Tụ Linh Đan, dùng cho Thông Mạch cảnh, dùng để trợ giúp đột phá. Đến đây Hàn Phi bừng tỉnh đại ngộ, trách không được dùng đồ vật kia về sau, tu vi liền trực tiếp đột phá đến Thông Mạch thất trọng thiên.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ giữa tán tu ngẫu nhiên bạo phát chiến đấu ra, đều không có chuyện lớn gì phát sinh, hiện trường lộ ra khá bình thản. Nhưng mà Hàn Phi biết, đây chỉ là bình tĩnh trước bão táp, những người này đều đang đợi linh dược trưởng thành, một khi linh dược trưởng thành rồi, nhất định sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, tu giả tử thương vô số.
Sinh cơ trong sơn cốc càng ngày càng tràn đầy, dần dần lại có nồng đậm hương khí tản mát ra. Biến hóa như vậy khiến cho mọi người đều kích động.
"Đây không phải linh dược bình thường!" Có cường giả Phi Thiên cảnh nói như thế.
Tất cả mọi người đều đầy hoài chờ mong, một số tán tu thực lực yếu kích động không thôi, tuy rằng biết mình đạt được linh dược này đích cơ hội nhỏ đến đáng thương, nhưng mà chỉ cần có như vậy một tia cơ hội liền đủ để khiến người ta tranh nhau. Linh dược như vậy, cho dù đạt được một mảnh lá cây, cũng đủ để khiến tán tu bình thường bước lên một cái đài giai mới.
Ngay tại lúc mọi người bình tĩnh chờ đợi linh dược trưởng thành, lại phát sinh một kiện đại sự, Hàn Phi biết sau đó mí mắt cuồng loạn, trong lòng cực độ bất an.
Một bức họa bị Hàn gia dán ra, Hàn Phi nhìn thấy sau đó chấn kinh đồng thời không cách nào lý giải, bởi vì bức họa này cùng hắn có bảy tám phần tương tự.
Hàn gia đã treo thưởng hắn!
Hàn Phi nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hàn gia lại có họa tượng của hắn, theo lý mà nói Hàn gia là không biết những chuyện kia là hắn gây ra. Đồng thời hắn cũng nghĩ không thông, Linh gia vì sao đối với hành động của Hàn gia không có một chút động tác nào, phải biết rằng Tam thúc của Linh Y Y lại chết trong tay lão Ngũ nhà họ Hàn.
Bên trong này ra vấn đề lớn rồi! Hàn Phi áp thấp vành nón, không dám đi lại lung tung nữa. Linh Y Y trở về Linh gia, khẳng định sẽ đem một ít chuyện cáo tri gia tộc, nhưng mà Linh gia lại không có động tác. Hơn nữa Linh Y Y biết hắn bị Hàn gia treo thưởng, đại khái cũng sẽ để Linh gia giúp hắn, về tình về lý Linh gia đều nên có chỗ biểu thị, nhưng chính là không thấy động tĩnh.
Cuối cùng Hàn gia buông tha treo thưởng, lại trực tiếp kiểm tra từng người. Từ bên ngoài bắt đầu, mỗi tán tu đều bị kéo đi hỏi thăm xem xét, mũ rộng vành áo bào rơi xuống đầy đất. Hàn gia lại ngang nhiên đến mức này!
Hàn Phi đang lặng lẽ di chuyển về phía sau, đã Linh gia không có chủ động giúp hắn, hắn liền biết cầu viện Linh gia là vô dụng rồi. Nếu như đến lúc đó trốn không thoát, hắn chỉ có mạo hiểm xông vào sơn cốc.
.
Bình luận truyện