Vong Linh Ma Pháp Sư
Chương 20 : Tang sự (1)
Người đăng: cuuvy
.
Vân Lăng có chút khó hiểu nhìn xuống dưới cơ thể mình.
Không đúng nha. Rõ ràng trông hắn cao ráo sáng sủa, cơ nào ra cơ nấy, đặc biệt là tiểu huynh đệ còn đang ẩn hiện dưới lớp quần mỏng kia. Theo lý mà nói, nàng nên đỏ mặt mới đúng chứ!?
Đinh Mẫn chỉ liếc qua hắn, trên tay cầm theo hai vật gì đó, để lên mặt bàn trà, nói:
- Đây là mặt nạ da người với ngọc bội của thiếp. Nếu chàng muốn đi kỹ viện, chỉ cần đem ngọc bội này ra cho tú bà xem, tú bà sẽ tự khắc an bài mọi thứ giùm chàng.
Hắn hiếu kỳ bước đến, cầm thứ được gọi là mặt nạ da người lên xem xét một hồi, khó hiểu hỏi:
- Mặt nạ này để làm gì?
- Tuy thiếp không cấm chàng đi những nơi đó nhưng để người ngoài biết được thì không hay lắm nên mới chuẩn bị sẵn cho chàng một cái.
Lần này thì hắn thực sự ngớ người.
Thê tử của hắn không những không muốn cùng hắn làm chuyện phu thê mà còn khuyến khích hắn đi kỹ viện, trên đời nào có việc gì nghịch lý như thế chứ?
- Phải rồi, lát nữa thiếp có chút chuyện phải đến Di Hồng Viện, nếu chàng muốn có thể đi cùng.
- Vậy ta không khách khí đâu đấy.
Đêm đến, quả nhiên Đinh Mẫn đã cùng hắn đến Di Hồng Viện, hơn nữa còn có hai nữ tử đi theo. Một người đương nhiên là Liêu Ảnh, còn người kia, hắn chưa thấy bao giờ. Theo như Đinh Mẫn nói thì đó là hộ vệ riêng của nàng, tên Điệp gì đó, là một ma pháp sư. Cũng nhờ người này mà bốn người bọn họ mới có thể ra khỏi phủ an toàn, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào cả. Tuy vậy, cả hắn và nàng đều đeo mặt nạ, tránh đêm dài lắm mộng.
Ăn chơi ở Di Hồng Viện lâu như thế, đến tận ngày hôm nay hắn mới biết Di Hồng Viện còn có một cửa sau!
Hắn cùng Đinh Mẫn theo lối sau vào một căn phòng nhỏ, ngồi chờ một lúc thì thấy tú bà hớt hải chạy đến, dẫn vào căn phòng bí mật ở lầu ba hồi trước. Có điều hắn chưa kịp bước vào, Liêu Ảnh đã nói thầm với tú bà mấy câu, tú bà liền kéo hắn một phòng thượng hạng, sắp xếp ngay cho hắn gặp hoa khôi mới đến.
Lâu không đến kỹ viện, tự dưng hắn lại cảm thấy có chút không quen. Có điều, cảm giác này cũng chẳng tồn tại lâu.
Hắn vừa mới nhấp miệng được xong ngụm trà thứ nhất, ba kỹ nữ đã kéo nhau đi vào, tuy ngoại hình bình thường nhưng cơ thể thì đường nào ra đường đấy, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Kỹ nữ áo đỏ ăn mặc trễ nải, để lộ ra cả nửa bầu ngực trong không khí, vừa vào đã ngồi xuống trước mặt hắn, mang đàn ra đánh.
Vân Lăng không nhịn được mà vươn người qua bàn đồ ăn trước mặt, thò tay vào trong lớp vải sờ lấy cặp thỏ ngọc kia.
Không tồi nha.
Cảm nhận sự đàn hồi, mềm mại chán chê rồi, hắn mới nhích tay xuống điểm nhỏ bên dưới, vân vân vê vê trên đầu ngón tay, cuối cùng không nhịn được nữa, lấy tay hất tung vạt áo kỹ nữ đó ra, tận mắt nhìn đôi thỏ ngọc kia.
Hai kỹ nữ áo xanh lại ngay tức khắc sà vào lòng hắn, mỗi người một bên, vừa ôm tay hắn vừa nũng nịu:
- Còn người ta nữa mà…
Vân Lăng quay đầu nhìn kỹ nữ bên phải, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngồi dịch xuống một chút.
Kỹ nữ tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, đặt mông ngồi ngang đầu gối hắn.
Hắn cũng chẳng thèm câu nệ gì cả, thò tay vào trong quần lôi tiểu huynh đệ lâu lắm chưa được gần nữ sắc ra, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Biết làm gì rồi đấy.
Đoạn lại quay sang kỹ nữ bên trái, hai tay bắt đầu hoạt động, chu du khắp cơ thể….
Một canh giờ sau.
Vân Lăng tắm rửa xong liền thay một bộ y phục mới, đi đến căn phòng Đinh Mẫn đang nói chuyện cùng tú bà. Mới bước đến cửa, hắn đã nghe thấy thanh âm từ trong vọng ra:
- Chủ nhân, thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng, việc kinh doanh mấy tháng này không chỉ Di Hồng Viện mà còn các viện khác nữa đều vô cùng khó khăn, khách nhân hầu hết đã chuyển đến một kỹ viện mới mở ở phía Bắc kinh thành. Thuộc hạ tra ra được, kỹ viện đó là của Trương tướng quân mới mở ra nhưng không biết vì sao kinh doanh lại đắt khách đến thế.
Hắn bình tĩnh bước vào.
Tú bà thấy hắn bước vào, định chạy ra đuổi thì Liêu Ảnh đã kịp thời lên tiếng:
- Không sao, là người mình.
Đặt mông ngồi xuống cạnh Đinh Mẫn, hắn còn không an phận vòng tay qua ôm eo nàng, cười nói:
- Nương tử, nói chuyện lâu thế vẫn chưa xong à?
Khỏi phải nói, tú bà nghe hắn nói xong liền há hốc mồm, biểu cảm như thể vừa gặp được chuyện lạ trên đời.
- Chủ …chủ …nhân, vị này là….
Đinh Mẫn không gạt tay hắn ra, cũng không trả lời tú bà, chỉ trầm tư suy nghĩ.
Liêu Ảnh ngồi đằng sau đột nhiên lên tiếng:
- Chủ nhân, hay là để thuộc hạ đi một chuyến xem sao?
Dù hắn chỉ mơ màng hiểu được một phần cuộc đối thoại giữa mấy người này nhưng cũng không nhịn được mà khinh bỉ liếc Liêu Ảnh một cái, tiện tay cầm lấy một quả táo trên bàn, vừa gặm vừa nói:
- Ngươi đi sang đấy có ích gì? Nam nhân thích gì, ngươi biết được chắc?
Nói xong lại quay về phía tú bà, chán nản nói:
- Kinh doanh không tốt cũng phải thôi. Kỹ thuật dạo này của kỹ nữ kém quá.
Đinh Mẫn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, không hiểu sao lại khiến hắn có chút chột dạ.
- À….ý ta không phải thế.
- Chàng cứ nói tiếp đi.
Vân Lăng nghi ngờ nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nói những lời nhận xét hắn muốn nói từ rất lâu rồi:
- Kỹ nữ tuy là cơ thể cũng được nhưng mà èo uột quá, sờ chỗ nào cũng như chỗ nào, cảm giác không chắc tay lắm. Còn nữa, kỹ thuật mười người như một, mấy năm nay chẳng thay đổi gì cả, có khác cũng chỉ là người này thuần thục hơn người kia thôi. Theo ta thấy, hay là để tú bà mua thêm mấy quyển xuân đồ thịnh hành gần đây về cho kỹ nữ học tập đi, tạo cảm giác mới mẻ một tý.
Đang miên man nói, ngoài cửa đột nhiên truyền lại tiếng của tiểu đồng:
- Lão đại, không hay rồi, có khách làm loạn ở phía dưới.
Tú bà nhanh chóng đứng dậy, xin phép Đinh Mẫn rồi ra ngoài.
Đinh Mẫn bỗng nhiên bảo Liêu Ảnh cùng nữ tử kia đi theo tú bà, thành ra trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng.
- Những điều chàng vừa nói là thật à?
- Thật. Ta nói điêu nàng làm gì.
- Chàng nói lại từng vấn đề một thiếp nghe xem.
- Đầu tiên ấy hả, là cơ thể quá èo uột. Ngực mông dù có nhưng không săn chắc, sờ không đã tay lắm.
- Vậy chàng cho rằng nên làm thế nào?
- Vấn đề này thì ta chịu, cái đấy phải để tú bà nghĩ cách mới đúng chứ? Còn nữa, kỹ thuật mấy năm gần đây vẫn thế, chả có tý mới mẻ nào cả, bảo sao không giữ được khách. Còn cách giải quyết thì ta chịu.
- Chàng bây giờ còn muốn giải tỏa nữa không?
- Gì cơ?
- Thiếp cần chàng đến kỹ viện mới mở của Trương tướng quân để thăm dò tình hình.
- À…cái đó, cũng không phải là không thể nhưng mà….dù gì ta cũng là trượng phu của nàng, làm thế ta sẽ thấy có lỗi với nàng.
- Thủ hạ của thiếp đa số đều là nữ tử, chỉ e khó thám thính được điều gì từ đó.
Vân Lăng làm ra vẻ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vỗ ngực nói:
- Để ta.
- Thiếp cần biết ai là người chống lưng cho Trương tướng quân.
- Gì cơ!?
- Liêu Ảnh có điều tra qua, trong kỹ viện đó có bảy ma đạo sĩ thủ hộ. Trương tướng quân cùng lắm mới chỉ đạt đến cảnh giới kiếm sư, khó có thể mời được những cao nhân như vậy về, ắt phải có người hậu thuẫn cho y.
- Trương tướng quân không phải người bên phe Thái Tử sao, có khi nào...
- Điều này thiếp không rõ, vậy nên mới cần chàng điều tra.
- Nhưng mà dù vào kỹ viện thì ta cũng chỉ ….với kỹ nữ chứ sao gặp mặt được lão bản?
- Đương nhiên chàng không thể điều tra được trong một ngày. Chuyện này muốn biết được ít nhất cũng phải tốn ba tháng.
- B…ba tháng? Ý nàng là ngày nào ta cũng đi kỹ viện đó trong ba tháng mới lấy được thông tin!? Không đúng, nàng thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ ra cách khác được chứ?
- Thiếp sẽ nhờ một số người quen trước kia giúp đỡ nhưng cũng không chắc có thành công hay không.
- Nhưng mà làm thế nào biết được người chống lưng cho y là ai?
- Những người khác thì thiếp không biết nhưng thiếp có biết một người đang là quản sự chính ở kỹ viện đó.
- Ai?
- Liễu San.
- Ai?
- Liễu môn chủ của Hợp Hoan phái, xếp thứ mười lăm trong tổng số sáu mươi ba môn, có thể coi là một nữ nhân xuất chúng. Năm nay hai mươi bảy tuổi, hiện đang ở kinh thành chưởng quản một kỹ viện, có quan hệ mật thiết với Nhậm thừa tướng.
Cái tên “Hợp Hoan phái” khiến bao nhiêu ký ức cùng Bạch Phi Nguyệt bỗng chốc ùa về.
- Tất nhiên đây chỉ là những thông tin sơ bộ mà thiếp có được. Những điều ẩn sâu trong đó thì phải nhờ chàng rồi.
- Ý nàng là muốn ta thân mật cùng cô ta?
- Phải.
- Ta không làm được, nàng tìm người khác đi.
Để lại một câu nói như thế, hắn lập tức đứng dậy, theo lối cửa sau trở về Vân phủ.
Bảo hắn cùng kẻ thù của Phi Nguyệt ân ân ái ái? Hắn không làm được! Phi Nguyệt là nữ nhân của hắn, sao hắn có thể tổn thương nàng như thế?
…………..
Vân Lăng ngồi trong căn phòng để đồ lặt vặt bên cạnh phòng của hắn, bình tĩnh ngồi xếp bằng tu luyện.
Phi Nguyệt nói nàng là Ma Thánh Sư cấp một, tức là nếu hắn có thể dùng khối sức mạnh tương đương với một Ma Thánh Sư, hắn sẽ có thể đến chiến trường với nàng, cùng nàng kề vai sát cánh. Như vậy thì tốt biết mấy.
Người khác tu luyện là nhờ vào thiên phú trời cho, còn hắn là kẻ ăn sẵn, chỉ cần tập luyện để sử dụng khối sức mạnh của khô lâu có sẵn, kể ra đã là lợi hơn rất nhiều. Nếu hắn còn không cố gắng, quả thật là uổng phí một cơ hội hiếm có.
Thần hải của Hỏa Hệ Pháp Thánh Sư khô lâu ở trong người hắn được tròn nửa tiếng thì cơn đau nhức bắt đầu xuất hiện, lan tỏa toàn thân. Lần nào hắn tu luyện cũng xảy ra hiện tượng này, đa phần đều là do không chịu được nữa nên hắn mới thu hồi thần hải quay về khô lâu, ít khi nào cố gắng chịu đựng được mấy phút. Thế nhưng hôm nay, hắn lại quyết tâm đến mức lạ thường, dù đau đớn đến mức nào cũng chỉ cắn răng chịu đựng, ý chí kiên định không chút nào suy chuyển, dù chỉ là một chút.
Cơn đau cứ tăng lên, giảm bớt rồi lại tăng lên…Không biết trải qua bao nhiêu lần như thế, cơn đau mới hoàn toàn biến mất, còn thần hải thì tự động chuyển về cho khô lâu.
Vân Lăng mở mắt, hít một hơi sâu, lấy ra một chiếc đồng hồ cát lớn, lật ngược lại, rồi nhắm mắt, chuyển thần hải của Hỏa Hệ Pháp Thánh Sư khô lâu sang người hắn để thử xem hắn có thể duy trì được bao lâu, sử dụng khối sức mạnh ở bậc nào.
Kết quả hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của hắn! Không những hắn có thể duy trì thần hải trong người hắn hai tiếng đồng hồ mà còn có thể sử dụng lượng ma pháp tương đương với một ma đạo sĩ cấp bảy!
- Không phải chứ?! Mới có một đêm mà đã được như thế này rồi!?
Hắn nhìn thấy bóng một nha hoàn đang đi ngang qua in trên vách cửa, quen miệng nói:
- Mau chuẩn bị nước tắm cho bản thiếu gia.
Nha hoàn kia dường như bị kinh sợ, giật mình một cái rồi lắp bắp nói:
- Thiếu…thiếu gia…
- Cái gì? Nhanh đi chuẩn bị đi.
- Dạ.
Vân Lăng đứng dậy, bỗng phát hiện chân tê rần, lảo đảo mãi mới đứng vững được.
Hắn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ký ức thời niên thiếu không khỏi ùa về. Đây vốn là căn phòng lưu giữ những đồ hắn từng dùng từ bé đến lớn, ngay cả cái nôi ngày xưa cũng có. Thỉnh thoảng mẫu thân hắn lại vào đây một lần rồi cảm khái nói rằng ngày xưa hắn đáng yêu biết bao nhiêu, bây giờ lại thành cái dạng thế này, thật là đáng tiếc….
Hắn đưa mắt nhìn một thanh đoản đao nhỏ trong góc phòng, nụ cười đau thương bỗng chốc hiện trên môi.
Niên thiếu của hắn từ bé đến lớn gắn liền với thanh đoản đao này và một người tên là Hắc Tử, vốn là nhi tử của một đại phú gia trong kinh thành. Hắn quen Hắc Tử từ khi mới ba tuổi, hàng ngày đều gặp nhau do mẫu thân Hắc Tử ngày nào cũng dẫn hắn đến Vân phủ chơi, chẳng mấy chốc đã thành bạn thân thiết. Hắn với Hắc Tử chơi với nhau đến tận năm mười bốn tuổi, không có chuyện gì không kể cho nhau nghe, làm gì cũng làm cùng nhau, ngay cả lần đầu tiên đi kỹ viện cũng là cùng nhau đi. Đáng tiếc, vào năm hai đứa bọn hắn mười sáu tuổi, việc kinh doanh của gia đình Hắc Tử bỗng chốc thụt dốc không phanh, hơn nữa còn bị nghi dính dáng đến việc tạo phản, một ngày bị lục soát không biết bao nhiêu lần. Phụ thân hắn lúc nhận được tin, lập tức từ chiến trường trở về. Thế nhưng tối trước ngày phụ thân hắn quay về, Hắc gia đã gặp phải thảm họa diệt môn, toàn bộ bị giết sạch. Hắn nghe được tin này từ Lý quản sự, chạy một mạch đến nơi ở của gia đình Hắc Tử để xem. Quả nhiên, máu chảy thành sông, không một ai sống sót, không một thi thể nào còn nguyên vẹn. Hắn chạy đi tìm Hắc Tử nhưng lại bị quan nha cản lại, chỉ kịp nhặt lại thanh đoản đao mà Hắc Tử vẫn hay mang theo người bị rơi ở gần cổng vào. Sau đó mấy ngày, tang sự của gia đình Hắc Tử được phụ mẫu hắn sắp xếp ổn thỏa. Đó là lần đả kích sâu sắc nhất với hắn từ bé đến lớn, đả kích mất đi một người bạn tri kỉ. Thậm chí đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thân thiết với người nào được như Hắc Tử. Những công tử phú gia hắn chơi cùng, một là nhớ mặt không nhớ tên, hai là nhớ tên không nhớ mặt, ba là nhớ cả tên cả mặt nhưng lại chẳng thân thiết nổi. Thành ra đến tận bây giờ, hắn vẫn chẳng có nổi một người bạn thân thiết nào, hàng ngày lang thang hết nơi này đến nơi khác, tối thì tụ tập cùng đám công tử kinh thành, vui chơi thâu đêm…
Mãi đến khi nha hoàn lên tiếng gọi, hắn mới sực tỉnh, ừ một tiếng rồi đi tắm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện