Võ Thần Thế Giới

Chương 9 : Vào thành

Người đăng: Aron Worker

Ngày đăng: 18:09 04-03-2019

Diệp Phàm vào thành, bởi vì trên người không có gì khả nghi cho nên liền thuận lợi vào thành. Lúc này, từ trong miệng người dân trong thành, hắn biết được sở dĩ quân lính đóng chặt cửa thành là vì cách tòa thành 10 dặm có xuất hiện bảo vật, nghe nói đã có rất nhiều tu sĩ từ khắp nơi tụ tập về nơi đó tiến hành tranh đoạt. Nếu không có thực lực cao thâm, tuyệt đối không thể gia nhập vào trong trận tranh đoạt này. Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy, ngoại trừ tu sĩ gia nhập trận chiến, còn nghe nói các lộ yêu vương cũng tham gia vào, bọn nó có thực lực hủy diệt thiên địa, một khi gia nhập đại chiến chắc chắn long trời lở đất, nói không chừng tòa thành này cũng sẽ vì vậy mà liên lụy theo. Tinh binh từ các tòa thành lớn đều kéo về nơi này, nghe đồn còn có một vị Trấn Quốc tướng quân và hai vị Định Quốc quân sư tham chiến. Tuy cấp độ tranh đoạt này phàm nhân không thể tiếp cận, nhưng lại không ai ngăn bọn họ đưa ra đủ loại suy luận. Có người tranh luận lai lịch của bảo vật là gì mà lại có thể khiến cho những vị cường giả hầu như không màng thế sự kia ra tay. Người lại đặt giả thuyết liệu có phải đây là một cái bẫy của hoàng triều lân cận, bọn họ làm hắc thủ sau màn, vung vẫy bảo vật, sau đó dẫn dụ tu sĩ cường đại của hoàng triều vào bẫy hay không. Nhưng bất kể như thế nào, chủ đề tranh luận chính luôn luôn có nhắc tới mấy đại tông phái lớn của hoàng triều, bao gồm Huyền Lôi Chân Phái, Thánh Kiếm Tông, Võ Môn... Còn có các đại thiên kiêu nghe đồn cũng sẽ tham gia vào trận tranh đoạt này, phải kể đến tuyệt thế thiên tài của Thánh Kiếm Tông, Thương Lý Tinh, đại thánh tử đứng đầu của Huyền Lôi Chân Phái, Kim Lôi Tử, yêu nghiệt Võ Môn, Võ Anh... Bất quá chuyện có bàn xa đi đâu, tất cả cũng đều không có liên quan tới Diệp Phàm, lúc này hắn vừa vào thành, trên người không có tiền, chỉ có thể đi dạo tòa thành một vòng, hi vọng tìm được một chỗ có thể nhận người. Mặc dù thế giới này tu sĩ như rừng, nhưng không có nghĩa là không tồn tại những người làm công việc bình thường. Thợ săn, vào mùa lên núi săn một ít dã thú chưa thành yêu, mang về tiêu thụ da lông, thịt, nanh sẽ được một món tiền không nhỏ. Đây là một nghề lớn, dễ dàng phát tài, nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng. Dù sao rừng rậm không thiếu yêu thú, những thợ săn đều là phàm nhân, nếu không may bắt gặp thì tám chín phần sẽ trở thành mồi ngon cho yêu thú. Nhưng mà bởi vì rất dễ phát tài cho nên rất nhiều người sau khi trưởng thành hoặc không có cơ hội thành tu sĩ sẽ lựa chọn trở thành thợ săn. Tòa thành này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chỉ là một tòa thành cỡ trung. Có điều số lượng thợ săn lại có hơn mấy trăm, qua đó có thể thấy nghề nghiệp này có sức hút thế nào. Diệp Phàm đi một vòng, dừng trước một quán rượu nhỏ, bên trong người đi tấp nập, buôn bán vô cùng tốt. “Khách quan mời vào.” Một tiểu nhị chạy ra tiếp đón, vẻ mặt niềm nở, vui như được vàng. Diệp Phàm cười khổ, sờ mũi ngại ngùng nói: “Xin hỏi ở đây có nhận người hay không?” Tiểu nhị xụ mặt, như dẫm phải phân, hắn khoát tay quát lạnh: “Đi, đi, đi, chỗ này đủ người, không tuyển, cũng không bố thí.” Diệp Phàm gật gật đầu, không vì thái độ tiểu thị mà nổi giận, quay đầu liền đi. “Uy, tiểu tử kia.” Bỗng dưng bên cạnh truyền tới tiếng hô, Diệp Phàm nghi hoặc quay đầu, đã nghe người kia nói: “Chỗ ta thiếu một tên coi hàng, một ngày một đồng tiền, ngươi chịu làm hay không?” Một đồng tiền giá trị bằng gần 15 tệ ở trên trái đất, bấy nhiêu đó ở tòa thành này e rằng chỉ đủ ăn ba bữa cơm. Có điều Diệp Phàm không chê ít, nhìn sơ quầy hàng của người kia liền gật đầu nói: “Ta làm, hơn nữa có thể làm ngay bây giờ.” “Há, tốt.” Lúc này nhìn kỹ mới thấy rõ diện mạo của người kia. Đây là một nam nhân trung niên vóc người cao lớn khỏe mạnh, mặt mày hồng mào, tướng mạo không quá anh tuấn nhưng ngũ quan rõ ràng. Hắn mặc một bộ áo vải thô, lúc này nằm nghiêng trên ghế dựa, tay phải cầm quạt phe phẩy, tay trái cầm nắp trà, nghiêng người tham lam hít mùi thơm từ trong trà truyền ra, thoạt nhìn có vẻ lười biếng. “Ngươi chỉ cần ngồi đây, trông cái này là được, khi có khách nhân đến thì chỉ cần gọi ta một tiếng, việc còn lại ta sẽ tự lo.” Nói xong liền nghiêng đầu ngáy, thế mà thoáng cái ngủ như chết. “Công việc này có vẻ quá nhàn nhã nhỉ?” Diệp Phàm lắc đầu, trên đời nhiều người tính tình quái lạ, tự nhiên không thiếu kẻ thừa tiền đi thuê người trông hàng cho mình, còn mình thì ngủ lăn quay. Quan sát quầy hàng, chỉ thấy trên quầy hàng bày biện mười mấy tấm linh phù, có to có nhỏ, có nguyên vẹn cũng có rách nát. Điểm chung duy nhất của chúng nó là ở dưới góc đầu có một con dấu in chữ “Vũ thị”. Vũ thị. Thì ra đây là tên quầy hàng này, cái tên này thoạt nghe cũng không tệ, chí ít một quầy hàng nho nhỏ thế này mà vẫn có danh có tự thì hẳn là buôn bán không tệ. Mấy canh giờ sau, ánh nắng đã chiếu soi đỉnh đầu, trên đường vắng người qua lại. Ngồi trước quầy hàng, Diệp Phàm mặt đen như đáy nồi. Hiện tại hắn đã hiểu vì sao chủ quầy lại cần người trông coi cửa hàng mà lại không tự trông coi, đơn giản là vì cho dù có mở mắt trừng trừng cũng không có ai nguyện ý tới mua linh phù này của hắn, mà trái lại đi thuê người tới trông coi, thứ nhất là được ngủ ngon, dù sao không bán được linh phù, chi bằng đi ngủ, mà thứ hai là không sợ tiểu thâu thó mất linh phù của mình, linh phù chó không thèm dòm, chim không thèm ị lên này lại có người muốn trộm? Ha ha, Diệp Phàm cười, lòng không cười. “Xem ra công việc này của mình kéo dài không được bao lâu rồi.” Bất quá ngay khi hắn đang cảm thấy trời cao bất công, thì trước mặt chợt có chút tối lại. Vội ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy có bốn năm người trẻ tuổi đứng trước quầy nhìn chằm chằm những linh phù trên quầy hàng. Diệp Phàm thấy vậy liền kéo nam nhân trung niên, mà nam nhân trung niên làm như ngủ say không biết đường tỉnh, vươn tay múa loạn, sau đó há mồm hô lên: “Thượng thiên địa hạ, duy ngã độc tôn, đỡ của bản tôn một búng.” Phốc!!! Khục! Khục! Khục! Không biết là người nào, đột nhiên phụt một cái cười lên, sau đó có người ho khan mấy tiếng mới chịu ngừng. Diệp Phàm thì vỗ trán, lão bản chợt lên cơn, có chút không thích ứng, haha, ngại quá. Nam nhân trung niên mơ màng ngẩng đầu lên, khi thấy hai ba người trẻ tuổi đang đứng trước quầy thì lập tức kéo miệng cười tươi, chỉ chỉ vào linh phù trên quầy rồi nói: “Các ngươi tới mua linh phù Vũ thị?” “Vũ thị?” Một thiếu niên vẻ mặt tuấn tú nhướng mày, sau đó gật đầu: “Ta cần linh phù có thể ẩn thân, chỗ của ngươi có không?” Nam nhân trung niên nghe thế, cười hắc hắc nói: “Tất nhiên là có, hắc hắc.” Chỉ vào một tấm linh phù rách rưới không còn nhìn ra hình thù, nói: “Đây là Độn Linh Phù, mang theo bên người khi gặp phải nguy hiểm bóp nát sẽ tự động kích hoạt, bên dưới Trảm Đạo cảnh không ai có thể phát hiện ra được các ngươi.” “Dưới Trảm Đạo cảnh không ai nhìn thấy chúng ta?” Đám thiếu niên, thiếu nữ phốc xích cười rộ lên, một thiếu nữ khinh thường nói: “Chỉ bằng tấm linh phù rách nát này? Loại linh phù có thể ẩn nấp Trảm Đạo cường giả không phải chưa từng thấy, nó tuyệt đối không rách nát như cái của ngươi.” “Bọn ta tới là thật sự muốn tìm linh phù có khả năng ẩn thân, không cần Trảm Đạo, chỉ cần che mắt được Chân Nguyên cảnh là được.” Thiếu niên tuấn tú giật giật khóe miệng, nói. Nam nhân trung niên bĩu môi, có điều không phản bác mà chỉ vào một tấm linh phù có vẻ khá là nguyên vẹn: “Đây là Độn Hỏa Phù, chỉ cần bóp nát là có thể nẩn nấp ánh mắt của tu sĩ Chân Nguyên cảnh.” “Bao nhiêu?” Những thiếu niên, thiếu nữ này tựa hồ có bối cảnh không tầm thường, cho nên khi mở miệng cũng cực kỳ dứt khoát, không hề bởi vì linh phù rách nát mà nảy sinh nghi ngờ. “Năm ngàn đồng tiền một tấm, ở đây ta có năm tấm, vừa vặn.” Mà nam nhân trung niên cũng nhận ra điều ấy, cho nên cũng rất thành thật nói ra giá cả. Một thiếu nữ tịnh lệ cau mày, nhưng chỉ trong giây lát, nàng liền thò tay vào trong người lấy ra một túi nhỏ, ném tới: “Bên trong là 25.000 đồng tiền, ngươi có thể kiểm tra.” “Há há, không cần, với thân phận của các ngươi tự nhiên sẽ không làm loại chuyện vô sỉ như vậy. Một cái mạng năm ngàn đồng tiền, tiện nghi các ngươi.” “Hừ.” Thiếu nữ tịnh lệ hừ lạnh, bắt lấy năm cái linh phù rồi lập tức rời đi. Nhìn đám thiếu niên, thiếu nữ rời đi, Diệp Phàm có chút tò mò hỏi: “Lão bản, thân phận của bọn họ là gì?” Nam nhân trung niên ngáp một cái, thản nhiên nói: “Thánh Kiếm Tông.” “Thánh Kiếm Tông có thể so sánh với Huyền Lôi Chân Phái?” “Không chênh lệch nhiều.” “Mục đích của bọn họ tới đây làm gì? Lẽ nào là bảo vật kia?” “Hắc, bọn hắn không có thực lực đó, chỉ là tới lịch luyện mà thôi.” “Lão bản...” Diệp Phàm từ tồn nói. “Hả?” Nam nhân trung niên nhướng mày, đối với thanh niên mình vừa mới thuê này, hắn cũng có chút thuận mắt, dù sao bất kỳ người nào chịu trông hàng cho mình ngủ, cũng đều là hảo thanh niên, a hắc hắc. “Trảm Đạo cảnh, Chân Nguyên cảnh là gì? Đó là cấp bậc tu tiên hay sao?” Diệp Phàm thành tâm hỏi. Nam nhân trung niên cau mày một hồi, chợt nói: “Ngươi không biết thiệt à?” “Đúng thế, ta khi nhỏ ở Địa Cầu thôn, không hề ra ngoài, thời điểm trước vì muốn tu tiên cho nên ra ngoài, nhưng mà tư chất của ta kém cỏi, đành phải buông bỏ, một số chuyện ta hoàn toàn mù tịt, tựa như tu tiên là gì, các cấp độ tu tiên được phân chia thế nào.” “Địa Cầu thôn?” Nam nhân bĩu môi: “Phía sau có một ít thư tịch về tu luyện, hết việc ngươi cứ lấy ra mà đọc.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang