Võ Thần Thế Giới

Chương 6 : Khảo hạch vạn giới

Người đăng: Aron Worker

Ngày đăng: 15:54 01-03-2019

Đường đi rất xa, lại là đường núi, cho nên đi rất lâu mới tới được nơi cần tới. Dọc đường hoa cỏ mọc đầy hai bên, phong cảnh thanh tú, đứng ở đây có thể quan sát mây mù gần trong gang tấc, thi thoảng có chim hạc bay qua, tựa như là bồng lai tiên cảnh. Nếu quan sát kỹ, có thể nhìn thấy dọc hai bên đường trồng một vài loại trái cây và cỏ kỳ lạ, chúng nó tỏa ra mùi hương thơm ngát, hơn nữa còn lớn gấp mấy lần những thứ cùng loại trên trái đất. Có quả màu đen như là than, nhưng đi gần lại phát hiện nó thơm nồng nặc. Có cỏ mọc dài như là dây leo, nhưng trên thân lại có rất nhiều gai nhọn, nếu không cẩn thận mà sờ lung tung thì rất dễ bị thương. Diệp Phàm nhìn đông ngó tây, thu hết tất cả vào trong mắt. Ngoài mặt thì điềm nhiên, trong lòng lại than thở không thôi. Đây chính là thế giới của người tu nhiên a, tất cả sự vật đều không thể lấy lẽ thường mà hình dung. Vạn vật đều thần diệu, quả nhiên không sai. Bọn họ đi một hồi, chân mỏi rã rời, rốt cuộc cũng tới chỗ. Đây là dãy kiến trúc nằm bên trên đỉnh núi, có cao có thấp, nhấp nhô lên xuống, mang theo vẻ kỳ ảo như là chốn thiên cung. Dãy kiến trúc này kéo dài có tới mấy trăm m, mà trên mỗi tòa đều lập lòe minh đăng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa làm lòng người dễ chịu. “Tới rồi, theo ta.” Trương sự đệ quay đầu nói. “Tiên Đạo Phường.” “Tàng Kinh Các.” “Võ học lâu.” Trần Vĩnh vừa đi vừa lầm bầm, trong mắt rực rỡ toàn là sao sáng. Làm một người trái đất chính hiệu, lần đầu tiên nhìn thấy chỗ ở của người tu tiên, lòng hiếu kỳ liền bay cao bay xa, nếu không phải còn e ngại, chỉ sợ đã xông vào trong tìm hiểu một phen rồi. Ở bên cạnh Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng đã từng là khảo cổ gia, lại còn trải qua chuyện ở hoang địa, cho nên bề ngoài vẫn điềm tĩnh hơn Trần Vĩnh nhiều lắm. Trương sư đệ dẫn bọn họ đi tới một tòa kiến trúc khổng lồ, vượt qua một cánh cửa lớn liền thấy trên cửa vào tòa kiến trúc có ghi bốn chữ lớn bằng vàng “Tông môn học viện”. Trương sư đệ ra hiệu mọi người theo vào, vừa dẫn đường vừa nói: “Tất cả những người mới vào phái đều phải vào học viện để kiểm tra tư chất, sau đó nếu như thiên tư vừa vặn thì sẽ được thu làm đệ tử, còn lại sẽ được phân làm đệ tử tạp dịch, hoặc là lựa chọn rời khỏi tông phái.” “Vậy nếu như tư chất rất tốt thì như thế nào?” Trần Vĩnh tò mò hỏi. Trương sư đệ mỉm cười, lắc đầu nói: “Các ngươi quên đi thôi, người có tư chất tốt đều đi theo Triệu sư huynh cả rồi, các ngươi nếu được nhận làm đệ tử thì nên cảm thấy vui vẻ, dù sao tông phái chúng ta là danh môn chánh phái hàng đầu, làm đệ tử cũng có mấy phần mặt mũi.” Diệp Phàm nghe hai người trò chuyện, liền biết được tại sao những bạn học cũ và vị Triệu sư huynh kia lại có thái độ như vậy với đám người mình. Nghĩ cũng phải, bọn họ có thiên tư tốt, sau này nói không chừng có thể thành người tu tiên, khi đó tiền đồ rộng mở, làm sao lại quan tâm những người ngay cả đệ tử cũng chưa chắc sẽ là như đám người mình đây? Nhưng có một việc hắn vẫn luôn tò mò. “Sao các ngươi lại biết tư chất của bọn họ tốt hơn chúng ta?” Diệp Phàm mở miệng hỏi. Trần Vĩnh và những bạn học cũng nhìn sang, dù sao không ai nghe mình có tư chất kém hơn người khác lại cảm thấy dễ chịu cả, tất cả đều ngóng nhìn qua, hi vọng nghe được chút gì đó. “Ngươi đã đi vào hoang địa?” Lúc này Trương sư đệ mới chú ý tới Diệp Phàm, thấy bả vai và eo hắn bị thương, nhíu mày hỏi. “Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Trương sư đệ dừng chân, vuốt cằm nói: “Ngươi nhớ rõ vị sư huynh nào đã đưa ngươi ra khỏi ảo cảnh hay không? Bởi vì khảo hạch trong ảo cảnh, có các vị sư huynh sư tỷ bảo hộ, các ngươi rất khó mà bị thương.” Thì ra là như vậy. “Không biết, khi ta tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong phòng.” Diệp Phàm lắc đầu. Trương sư đệ phủi tay, nói: “Quên đi, chắc là vị sư huynh nào đó nhìn ngươi không thuận mắt, cho ngươi ăn chút đau đớn đấy mà.” “Còn chuyện tư chất cao hay thấp, thì khi các ngươi đến thế giới này, sẽ có người phát hiện sau đó phân loại.” “Những người đi vào hoang địa, là tư chất cực kém, còn những người không thì ta không nói chắc các ngươi cũng hiểu.” “Hoang địa tồn tại là để khảo hạch những người có tư chất cực kém như các ngươi, trong đó sẽ khảo hạch chủ yếu kiểm tra khả năng tiếp nhận của các ngươi mà thôi, trên thực tế sẽ không quá nguy hiểm đến tính mạng... Tất nhiên ngươi là ngoại lệ, không tính.” Trương sư đệ nói. “Mặc dù các ngươi có tư chất cực kém, nhưng kiểm tra xem như qua ải, cho nên mới cần kiểm tra một lần nữa để phân chia tư chất.” Nhất thời cả Diệp Phàm và đám bạn học đều hiểu rõ căn nguyên. Nhưng hầu hết mọi người đều oán giận trong lòng, lẽ nào chỉ vì ta tư chất kém mà các ngươi đẩy bọn ta vào trong hoang địa nguy hiểm trùng trùng hay sao? Trên thế giới này có công bằng hay không? Có đạo lý hay không? Mặc dù lòng tỏ vẻ giận dữ, nhưng không một ai mở miệng. Cho dù mở miệng, Trương sư đệ nhất định sẽ cho bọn họ một gáo nước lạnh để cho bọn họ tỉnh táo nhận ra mình đang ở trên một thế giới như thế nào. Thế giới này có công bằng hay không? Có đạo lý hay không? Tất nhiên là không, có nấm đấm lớn làm đại vương, nắm đấm nhỏ làm ăn mày. Võ lực vi tôn, đây chính là đạo lý căn bản của thế giới này. “Vậy còn những người không thể qua ải?” Trần Vĩnh cười gượng hỏi, mặc dù hắn cũng tính là qua ải, nhưng suy đi ngẫm lại lại thấy có phần quá hư cấu. Chạy một đoạn nha, gào nha, ngất nha... qua ải nha? Hư cấu không? “Há! Đều bị đuổi khỏi môn phái, sau này bọn họ có sống chết, đều không quan hệ với chúng ta.” Trương sư đệ bình thản nói, nhất thời mọi người đều trầm mặc. Diệp Phàm trầm ngâm, đang muốn mở miệng, chợt lại nghe Trương sư đệ nói: “Đến rồi, vào đi thôi, chúc các ngươi có thể thông qua.” Trương sư đệ chỉ cửa lớn trước mặt, cười nói. Nuốt chữ vào trong cổ họng, Diệp Phàm và các bạn học đi vào cửa lớn, cho đến khi tất cả đều vào trong, bầu không khí nhất thời biến thành cổ quái. “Võ Đại tinh, 46 người, qua bên này.” “Kim Ngân tinh, 34 người, bên này.” “Hỏa Hằng tinh, 83 người, tốt, đằng đây.” Trần Vĩnh quay đầu, vặn vẻo xương cổ, sau đó nhe răng nhếch miệng quay đầu đi ra ngoài cửa, ngó mắt nhìn lên trên cửa, đọc nhỏ, trợn mắt há mồm. “Vạn Giới Khảo Hạch Viện.” Trương sư đệ thấy cử động của Trần Vĩnh, cười nói: "Quên nói cho các ngươi biết, lần này tông môn thu nhận đệ tử của mười tám cái tinh vực khác nhau." ...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang