Võ Thần Thế Giới

Chương 2 : Tiếp dẫn

Người đăng: Aron Worker

Ngày đăng: 19:51 25-02-2019

Địa điểm tụ họp nằm trong một tòa cao ốc năm tầng. Lái xe đi vào cao ốc, chưa kịp đỗ xe đã thấy có người chạy ra dẫn đường đỗ xe. Nhìn thái độ nịnh nọt của người kia, Diệp Phàm liền cảm thấy hối hận, sớm biết đã bắt xe tới. Xuống xe nói tiếng cảm ơn, liền đi đến chỗ hẹn. ... Cao ốc có năm tầng, tầng trên cùng là một nhà hàng, ngày hôm nay bởi không khí không giống ngày thường, náo nhiệt vô cùng. Trong nhà hàng khắp nơi đều là người, đại đa số đều là người trẻ tuổi, trên mặt chí khí bừng bừng, tụ thành nhóm nói chuyện lớn tiếng. Có người khoe khoang thành tích kinh doanh của mình, nói một tháng kiếm lời mấy ngàn, năm sau thì thăng chức. Cũng có người mượn dịp kết thân, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt. Bạn học ba năm, gặp lại nhau không nói chuyện sinh hoạt, chỉ nói bấy nhiêu vấn đề. Đây là hiện thực xã hội, là một chuyện rất bình thường. Bọn họ lăn lộn, phấn đấu, nịnh nọt, đều vì chút tiền phí sinh hoạt, vì lão ba lão mẹ ở nhà, dù phải chưng ra bộ mặt khó coi, dù có bị người khác khinh thường, đối với bọn họ, có quan hệ, sẽ được thăng chức, có tiền, sẽ sống khá giả. Có lẽ là vài năm sau, hoặc vài chục năm sau, bọn hắn sẽ thay thế vị trí kia, được người nịnh nọt, lấy lòng, cũng đứng ở vị trí đó nhìn xuống, ta đây khác xưa rồi. Nhưng ai mà biết được. Nhưng cũng có một số người lại nói về chuyện vệ tinh bị phá hủy, quầng sáng trên trời. Hầu hết đều tự hỏi xem liệu có phải tận thế hàng lâm rồi hay không? Nhưng quay qua quay lại, lại trở thành trò đùa, cười rôm rả. Diệp Phàm đến, cũng không gây nên gợn sóng gì, dù sao hắn không nổi danh, khi tốt nghiệp cũng không quá mấy người xem trọng tiền đồ của hắn. Hơn nữa mấy năm không đi tụ họp, nói không chừng có người đã sớm quên mất hắn là ai, ai là hắn rồi. Nói tóm lại, Diệp Phàm là bị khinh thường. Đây là hiện thực, đã từng là bạn học, nhưng khi bước ra xã hội, gặp mặt cùng lắm trò chuyện hai ba câu, đến câu thứ tư, sẽ là hỏi ngươi đang làm gì, mua được nhà chưa. Nhìn, hắn thấy được Trương Thần, nhưng chưa kịp nói gì, chợt oành một tiếng, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Phàm ngã sấp ra mặt đất. “Chuyện gì xảy ra?” Diệp Phàm kinh nghi một tiếng, nhớ tới gì đó, chợt chạy ra ngoài ban công, đưa mắt nhìn lên trên bầu trời. Mà có Diệp Phàm dẫn đầu, mọi người cũng dồn dập chạy theo, khi bọn hắn nhìn lên bầu trời, trong tức thì bị chấn trụ, vẻ trợn mắt hoác mồm không dám tin. Chỉ thấy trên không xuất một khe nứt dài như vô tận mang theo lôi đình cuồng cuộng, âm lôi nổ vang. Tựa nhìn lôi đình diệt thế bổ ra một khe nứt khổng lồ trên bầu trời. Bên dưới quầng sáng, một khe nứt xuất hiện, chấn trụ toàn bộ những người bên dưới. Cho dù cách rất xa, cũng cảm thấy áp bách. Rốt cuộc tới, từ trong khe nứt, một vật thể khổng lồ nhô ra, khi nó xuất hiện, lôi đình đình chỉ, khe nứt giống như chịu không nổi mà sắp sụp đổ, mà khi vật thể lộ hết thân hình, mọi người liền biết nó là gì. Một chiếc cự hạm. Một chiếc cự hạm cực đại. Nó tựa như một tòa núi đồ sộ màu đen tuyền đang chuyển động trên bầu trời, thân thể của nó thô ráp đến cực điểm, nhưng vẫn có thể ra được nó là một chiếc cự hạm. Chung quanh cự hạm mơ hồ ẩn hiện thần quang, một khi có lôi đình đụng đến liền bị hấp thu sạch sẽ, giống như có loại lực lượng thần bí bảo vệ cự hạm, mà lôi đình, chỉ có thể biến thành thức ăn của nó. Cự hạm màu đen che khuất cả một vùng trời, bên dưới quầng sáng màu vàng, phá lệ vô cùng chóa mắt. Đứng ở bên dưới nhìn lên, nó như là cự ngạc, tản mát ra áp bách kinh thiên, hoảng sợ lòng người. Khi thân hình nó hoàn toàn bay ra khỏi khe nứt, lôi đình tiếp tục mất khống chế lần nữa nổi lên, lần này lại càng thêm dữ dội, như hài tử bị phụ mẫu răn dạy, bất mãn mà phát tiết, từng tiếng âm lôi như pháo nổ làm mặt đất rung chuyển, cao ốc khắp nơi xuất hiện sụt nứt, tiếng thét thất thanh mang theo sợ hãi cùng cực phút chốc lan tràn khắp thành phố. Diệp Phàm chấn động, nội tâm kinh sợ không gì sánh kịp. Hắn không phải chưa từng gặp nguy hiểm, nhưng vượt quá lẽ thường, đạt đến mức độ này hắn là lần đầu bắt gặp. Khảo cổ, nói ngoa là tìm bảo, nói ngay là tìm kiếm chân tướng những bảo vật trong thần thoại. Hắn lên Côn Lôn, đi vào thâm sơn cùng cốc, leo xuống vách cúi sâu, nguy hiểm trùng trùng. Hắn tới Thanh Sơn, lặn xuống Thanh Hồ, suýt nữa không lên được, sinh tử một đường. Nhưng mặc kệ nguy hiểm thế nào, hắn đều không bao giờ từ bỏ, vì hắn có chấp niệm, hắn muốn khám phá thần thoại, truy cầu thần bí, muốn tìm hiểu cổ nhân, tìm rõ chân tướng của cái thế giới này. Vạn vật đều thần diệu, đây là suy nghĩ của hắn, cũng là cố chấp, là điên cuồng. Nhưng bất kể là thế nào, một ngày này đều vô dụng, tận thế đã hàng thâm, ailen hoặc là một văn minh siêu việt nào đó đã xâm nhập đến đây, có thể kết thúc sự cố chấp của hắn bất cứ lúc nào. Đây như là mệnh, mà một sinh vật thấp kém như hắn phải thừa nhận. “Huyền Lôi Chân Phái, Chiết Lôi, tới tiếp dẫn các ngươi đi.” Từ trên trời kim quang lan tỏa, dần dần đại thịnh, đến cuối cùng, Diệp Phàm hoàn toàn mất đi tri giác, bị kim quang bao phủ, ngất đi. Nhưng mấy chữ kia, lại ngấm sâu vào trong tâm khảm của hắn, sau này, càng là thành chấp niệm, mạnh mẽ không gì sánh kịp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang