Võ Lâm Việt

Chương 40 : Tỳ Long Chính Khí-2

Người đăng: gc93traphong

Ngày đăng: 02:19 04-02-2019

Bị cản lại, Mãn Sủng vội trỏ ngón tay về phía Lê Nhân nói: -Là hắn?!!! Bạch Mao Đinh Vĩ đứng dậy, cất giọng hỏi: -Ngươi có ân oán gì hay sao? Mãn Sủng: -Hôm qua chúng ta chạm mặt trên phố, y và đám đệ tử cố tình làm khó ta, khi không thắng thế, vội rút đi còn tung chưởng đánh ta. Thành Khôi đứng dày nhìn Lê Nhân dò xét: -Có chăng chuyện nàyLê Chưởng Môn? Lê Nhân chối: -Ấy! Lý Chưởng môn chớ vội tin y. Lưu Bá Di lưỡng lự đứng dậy đi đến nhìn Mãn Sủng rồi dò xét y. Lưu Bá Di: -Đây là tân chưởng môn phái ta. Sau lại đêm hôm, ám toán các hạ được. Có sự tình gì chăng? Có hiểu lầm gì chăng? Mãn Sủng: Tại hạ từ miền sơn cước theo lệnh Thầy, kết giao hảo hữu tuy nhiên vừa đến đây trời sụp tối, vô tình từ xa, thấy đám người này đi lại. Thấy tại hạ người Thượng lại tỏ vẻ khinh khi ra điều muốn bểu cợt, chê ta quê mùa. Trong lúc không chịu được chúng ta có giao đấu với nhau. Đòn nào y cũng muốn lấy mạng ta. Nếu không trúng một côn của ta chắc gì y đã chịu lui. Y còn tung chưởng lại. Đinh Vĩ quay sang nhìn Lê Nhân dò xét: -Có việc này sao? Lê Nhân bối rối: -Đại sư bá đừng tin y. Con nào để danh dự bản phái thành ra như thế chứ?!! Bạch Mao Đinh Vĩ chưa hài lòng câu trả lời Lê Nhân, nhưng cũng dò xét Mãn Sủng: -Ngươi chắc chứ!??? Mãn Sủng: -Không lẫn vào đâu được!?? Lê Nhân trấn an quần hùng: -Chắc có hiểu lầm, tại hạ không quen biết ngươi. Nếu là khách xin tận tình tiếp đãi như khách. Mãn Sủng nhìn mọi người, chưa có gì để chứng minh được khá bực tức, đánh dồn nén lại. Lê Nhân được đắc ý, dõng dạc nói: -Các vị nay là tang lễ ân sư, sau bao phen sóng gió, do chút hiểu lầm, cũng có thể nhìn nhầm do đêm tối vị huynh đài này coi như chúng ta có đủ còn thiếu Thiên Trường. Mãn Sủng uất ức tính lao đến ăn thua với Lê Nhân thì bị trận pháp của Tỳ Long cản lại Đinh Vĩ và Lưu Bá Di đồng thanh: -Xin tráng sĩ vui lòng lùi lại, nay môn phái có sự buồn xin đừng chấp nhất. Trong lòng của cả hai vị đều ngờ ngợ, riêng Đinh Vĩ thì ông có ý ép Lê Nhân giao ra bí mật của hai quyển bảo quyền: Hắc Long Song Đao, Lục Liêm Đại Đao, vì ông giữ bí quyết của Bát Bộ Linh Đao, tham vọng ngai cao nhất Tỳ Long chưa bao giờ y nguôi cả, chỉ là đường đường làm bậc trưởng bối sao phải khéo léo, che đậy những gì nên che. Trong số tứ vị cao thủ chỉ có Vũ Huyền Tuấn chưa có mặt. Ở hướng khác, Đào gia ở Gia Lâm quyết định chờ ở đại hội không hội tụ ở Tỳ Long Môn. Lý Phúc đi từ hướng khác đến thấy đàn quạ kêu vang trời, cũng trắc lưỡi, có biến chăng? Lúc này ở sân lễ, có đầy đủ cao thủ ngũ phái, trừ Thiên Trường. Duy Minh cũng chưa thấy. Một trong số vị cao tăng Cổ Pháp đứng dậy đi từ từ về phía Lê Nhân thí chủ, vẻ mặt uy nghiêm nhìn Lê chưởng môn đương nhiệm. Cao Tăng: -Thí chủ có quan hệ sao với người đang nằm trong cỗ quan tài? Lê Nhân đáp: -Tại hạ đại đệ tử của người. Nhận di mệnh phục hưng phái và lãnh đạo chư huynh đệ cùng phấn đấu vì lý tưởng dang dở của người. Cao Tăng: -Adi đà phật! xin thí chủ hãy chăm lo tốt hậu sự đã Lê Nhân: -Tại hạ hiểu, nên mới đem việc này bố cáo ra, mời chư vị đến đây Cao Tăng: -Vậy thí chủ nói rõ nguồn cội sự việc một lần nữa cho mọi người cùng nghe đi. Lê Nhân: -Tại hạ xin tuân lệnh, mong là rửa sạch món nợ máu cho ân sư. Lê Nhân bắt đầu kể câu chuyện. Rồi khi kết thúc, quay về phía chưởng môn phái Thiên Ứng như cầu khẩn, tin tưởng giúp đỡ. Chúng huynh đệ Tỳ Long hô to: -Trả thù cho sư phụ, trả thù cho tiền chưởng môn, tiêu diệt Đoàn thị hậu nhân!!! Tiêu diệt! tiêu diệt! Một giọng nói theo trong gió từ xa vọng đến: -Mi có chắc là Hậu nhân Đoàn thị làm không? Lê Nhân ngờ vực: -Ngươi là ai? -Haha! hạng người tim, gan, phèo, phổi chó cắn hãm hại ân sư, giết sư đệ, giết cả hậu nhân của Thiên Trường, còn dám gan nhận làm chưởng môn, ta KHINH!!!!!!!!!! Nói rồi kẽ đó nhổ bãi nước bọt trước mặt Lê Nhân, quần hùng hoang mang, bàn tán. Lê Nhân phản kháng yếu ớt: -Mi vu oan! Thật hồ đồ! Kẻ vừa đến thủ lễ một lượt rồi tháo đi mũ che mặt, một thanh niên tầm 21,22 tuổi khôi ngô tuấn, tú, nhìn vẻ thư sinh nhưng toát sự rắn rổi và khỏe mạnh cần thiết. -Kính thưa đồng đạo anh hùng, nghĩa sĩ giang hồ Đại Việt ta. Tại hạ là một trong mười người con nuôi của Trần gia, của Trần chưởng môn phái Thiên Trường. -À! À! là người phái Thiên Trường, chốn quần hùng xôn xao. Lê Nhân chợt suy nghĩ, thôi chết bọn chúng kéo đến chắc là ân oán với cái chết đại tiểu thư họ Trần. Việc ta làm kín kẽ đến thế làm sao mà..... Ân cũng cho biết rằng, vụ việc cái chết của Trần Ngọc Thư con gái Nhữ Nam là tỷ tỷ của mười đứa con nuôi Trần gia. Do Trần đại nhân không có con trai nối dỗi. Bọn chúng xuất hiện trước, Trần chưởng môn sẽ theo sát phía sau, gỡ hết ân tình cho cho người tỷ, đứa con đang nằm dưới mồ xanh. -Vậy là đủ mặt rồi!!! Thiên Trường! là người của Thiên Trường. Tiếng vang ra, xầm xì càng to hơn: -Vậy là lục phái đông đủ rồi. -Đúng rồi!Đúng rồi! đúng rồi!!!!! Bất chợt vị cao tăng khi nãy đứng dậy, tiến về phía Ân, ôn tồn hỏi: -Thí chủ! Thí chủ học lễ nghĩa chứ nhỉ?! Ân: -Tại hạ có học qua lễ nghi phép tắc! Xin hỏi ý đại sư là Chưa hiểu sự tình chi, mà vị cao tăng giả mạo kia, bất thình lình tung cước ra đánh vào be sườn của Ân, mai mắn là Ân cũng không phải loại thường nên nhanh chóng hóa giải, còn phản đòn, tung âm dương song chưởng đánh ra. -Chợt có tiếng thốt lên Vĩ Long Cước!! -Vĩ Long cước!!! -Đúng! Đúng là Vĩ Long Cước! Lưu Bá Di thét lên! -Đại sư người không phải Cổ Pháp?!!! Lý Phúc từ đâu xuất hiện dùng Lão Hầu Xuất Sơn, tiếp cận vị cao tăng, Lý Phúc đánh một quyền xuống đất, tạo đợt sóng lướt đến vị cao tăng kia. Kẻ giả mạo kia vội vàng né tránh, bộ kinh công bậc cao nhân đều nhìn ra là của "Cẩm Y Vệ"-nhà Lê. Vốn dĩ thời Thái Tổ, Cẩm Y Vệ với chốn giang hồ còn gắn kết, từ thời Uy Mục đến Tương Dực, Cẩm Y Vệ như con rối của triều đình, chỉ dùng đàn áp, bức hại dòng võ Việt hay nghi kỵ có ý chống đối, từ từ trở thành cái gai trong mắt lẫn nhau. Đòn thế của chiêu, Lão Hầu Xuất Sơn giúp Lý Phúc liền kề, người nhanh chóng tung liền tam bộ thủ, đánh lưng bàn tay vào người vị cao tăng. Kẻ giả mạo bị đánh lui về sau 7,8 bước. Kẻ giả mạo trỏ ngón tay về phía Lý Phúc: -Ngươi!??? Ngươi là ai??!!!! Thành Khôi: -Sư Huynh!!!! Lý Phúc quay sang mỉm cười nhân từ với vị sư đệ chưởng môn họ Lý. Lý Phúc thu thế, mỉm cười, rồi đáp: -Đại sư nhìn nhé Rồi y lại thủ thế lão hầu. Tên cao tăng giả mạo thấy thế không nhịn được cười, cười phá lên -Đồ khỉ đột!!! Lý Phúc cười: -Haha! đại sư ngươi đúng là hàng giả, còn ngu đần nữa! Tên giả mạo: -Ngươi! ngươi!???? Lý Phúc mỉm chi, tất cá cao thủ đều mỉm cười -Ta là Lý Phúc, một trong số đệ tử của tam chưởng môn Thiên Ứng, đồng thời là sư huynh của Lý Thành Khôi, sư đệ của Duy Minh đại sư huynh. Biệt danh của ta là Lão hầu...haha Hồng Hạc tiến về trước trỏ vào mặt tên giả danh: -Quá quắt dám vô lễ với sư bá! Hồng Hạc toang rút kiếm lao lên, Thành Khôi cảng lại: -Không nên!!! Hồng Hạc bực tức, trút kiếm vào: -Hứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! lên tiếng quay đi không thèm nói nữa. Lý Phúc cao giọng: -Đây là Kim bài của "Cẩm Y Vệ". Vốn dĩ hơn 50 năm nay, luôn tìm cách cản trở ra sức đàn áp quần hùng. Vậy Kim bài của vị Cao Tăng này, tức y không phải là người của Cổ Pháp. Bởi tin tức ta nhận được năm cao tăng Cổ Pháp đều bị sát hại. -Ồ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! quần hùng bất ngờ tập trung vào kẻ giả mạo cao tăng kia. Chợt gã cao tăng rút ra con dao tính thủ tiêu Lý Phúc, Mãn Sủng đứng đó hất túi đồ về phía y, và liền bổ côn xuống, thân côn đứt làm hai đoạn, rơi xuống đất, Mãn Sủng liền dùng Tam Bộ Miêu Trảo, đánh tới tấp với gã cao tăng giả mạo. Một tên cao tăng khác cũng lao lên, hô to: -Sư huynh ta giúp người. Y chưa động thủ, thì gã đầu tiên nằm bò càng dưới đất. Y vội lao đến bị Chiếc quạt sắt của Lâm Thiếu Đan cản lại. Cùng lúc đó, kim bài khắc ghi dòng chữ “Cẩm Y Vệ” lộ ra, rơi xuống đất. Ân nhặt lên giơ cao, hô to: -Các vị nhìn xem đây là gì? Quần hùng: -Là gì? Là cái gì vậy? Như miếng kim bài ha? Có khắc chữ kìa? Ân hô to: -Trên đây khắc là “Cẩm Y Vệ”, quá rõ ràng các vị cao tăng đây đều không phải người Cổ Pháp. Chúng là những kẻ ám toán các vị cao tăng cổ pháp, rồi mượn cớ trà trộn mê hoặc lòng người. -Vậy sao?! Đúng rồi!!! đúng rồi! Lập tức, từ xa chín người huynh đệ của Ân đạp khinh công bay đến hô to: -Thập thủ tiên Thiên Trường đã tề tựu cả. Lê Nhân như trời trồng từ cảnh mời dự tang để dần thể hiện uy quyền, lại biến thành mớ xà bần, hỗn loạn vô cùng. Cả ba tên tuy không thắng không bại, lui về bao quanh Lê Nhân, che chắn y. Lúc bấy giờ, Đại sư bá vốn dĩ thèm khác ngai vị chưởng môn, tiến gần đền Lê Nhân nói tó: -Lê Nhân mi giao ra bảo quyền, ta hứa sẽ xin tội cho mi. Lưu Bá Di nhìn sòng sọc về hướng Lê Nhân: -Lê Nhân ngươi mau nói rõ, cái chết của sư huynh và đồ đệ quý phái lẫn đại tiểu thư Trần gia ai làm? Lê Nhân, đi từng bước nhẹ nhàng, tiến về phía quần hùng dõng dạc, đôi mắt đánh lại: -Võ học để làm cho anh hùng trở nên mạnh mẽ, quyền lực giúp ta khôi phục lại uy danh của Tỳ Long Môn, kẻ cản đường đều phải thấy vui vì góp nên đại sự hôm nay. Từ xa, có bóng đen bay đến chắn trước người của Lê Nhân, Lê Nhân mừng rỡ Lê Nhân: -Sao ngươi đến trễ vậy! Hắc y: -Kịch đang hay, ra đúng lúc. Trần Nhữ Nam: -Mi là ai?! Kẻ giúp sức cho Lê Nhân cũng là kẻ thù của Trần gia ta. Lý Phúc: -Huynh đài, xin hãy bước qua không thì đừng mong đao kiếm vô tình. Lê Nhân nói dõng dạc: -Ha ha! Thua thì thua! Cớ sao lại sợ, ta đã có tuyệt học Tỳ Long, sứ mệnh phục hưng phái trong tay ta. Tên Lâm Khả Tiếu nhu nhược, hèn nhát dám báo sự việc cho sư phụ, khiến sư phụ bị chết, gã cũng có sống được không? Lê Nhân lại tiếp: -Nghe ta ai trong Tỳ Long môn chiến đấu vì ta, vì tương lai mới, được thăng ba bậc, được truyền thụ một trong ba bảo pháp quyền mật tịch của bản phái. Không một tiếng xì xầm, Thanh Đăng và Hoài Đăng bước đến. Thanh Đăng hô to: - Tỳ Long ta tuy chỉ là chi ở xa, nhưng đạo nghĩa giang hồ thấu rõ. Mi làm trái đạo, kẻ bất nhân, phản sư diệt môn, tham vọng làm mờ mắt, vừa làm cho cang hoa vấy động. Hoài Đăng: -Mi xứng là chưởng môn phái ta sao? Cả thầy mình cũng ám hại. Thất là bại hoại võ lâm. Dùng danh người mà hại người. Lê Nhân nói to: -Nhược bằng không sẽ máu cháy, đầu rơi. -Mi nghĩ ai ai cũng sợ mi sao?!-Giọng nói của Trần huyện lệnh, Nhữ Nam từ từ tiến tới cả mười cao thủ Trần gia lui ra mở đường Nhữ Nam. Lý Thành Khôi thủ lễ với Trần huyện lệnh: -Nhữ Nam Huynh!!! Trần Nhữ Nam: -Lý huynh chớ khách sáo! Lê Nhân sôi ruột, mắt đỏ au nhìn sòng sọc về phía Nhữ Nam. Ông tiến từng bước, vay vắt theo thanh kiếm khắc chữ “Ngọc”. Là thanh bảo kiếm mà sinh nhật mười ba tuổi, chính ông lên tận kinh sư mời thầy giỏi về rèn cho đại tiểu thư. Ân ra hiệu cho chín tên còn lại lui về sau. Lý Phúc lùi và kịp kéo tay Mãn Sủng về sau. Trần Nhữ Nam nghiến răng, hít hơi thật sâu rồi nói: -Ân oán này! Là Trần gia ta, với y. Ông trỏ ngón tay về phía Lê Nhân. Nhữ Nam nói tiếp: -Chúng dàn cảnh để giết con gái ta khi nó đến Bách Huyện Lý làm trái lời ân sư gã là bất tín, bất nhân, bất nghĩa. Ám toán đồng môn bất nhân, toàn bộ người theo bảo vệ con ta đều bị hắc giết sạch giá họa cho Đoàn thị. Rồi lại giết cả nhị sư đệ, giết cả ân sư, một kẻ mà lòng “lang dạ sói”, cầm thú còn oán hận thì làm sao xứng với chức vị của chưởng môn, làm sao xứng đứng ngang hàng với lục đại phái ta. Lê Nhân biết chuyện bại lộ, hất hàm về phía Nhữ Nam thách thức: -Được! hay cho một huyện lệnh, dám đến đây còn buôn lời cuồng ngông. Huynh đệ xông lên! Tất cả đứng im, không ai tiến cả, dù chỉ nữa bước. Lê Nhân hét to: -Xông lên!!!! Rồi trách móc đại sư bá của hắn: -Ta chưởng môn Tỳ Long ra lệnh cho tứ đại tinh tú của Tỳ Long, cản ngay Nhữ Nam kia lại. Quay sang nhìn Đinh Vĩ, hờn trách: -Sư bá sau còn đứng đó! Từ xa Vũ Huỳnh Tuấn xuất hiện: -Sau lại không Tất cả tứ vị tinh tú của Tỳ Long tề tựu cả. Thiết thủ Vũ Huỳnh Tuấn nhìn vẻ ngoài kẻ háo chiến nhưng lại thủ lễ, khắp lại quay sang nhìn thẳng mặt Lê Nhân mải mai: -Mi có biết chưởng môn các đời chỉ được chọn từ những môn sinh ưu tú, phẩm hạnh tốt, tư chất cao, tính nhẫn nại cao, môn sinh dưới 20 năm sẽ không thể nào được giao một trong ba bảo vật bản phái. Kim Quang Đao Lưu Bá Di tiếp lời: -Điều quan trọng là các đời chỉ chọn ba đệ tử, mỗi người được giao một tuyệt kỹ khác nhau. Chứ không ai có thể có đủ ba bảo quyền trấn phái gồm: Bát Bộ Linh Đao, Hắc Long Song Đao và Đại Đao Lục Liêm Đao. Tiếp tục nói: -Ngươi học cả ba, chỉ có một cách giết chết các sư đệ đạo lấy bảo quyền Lê Nhân chống chế: -Không ! không ta không có làm! Kim Quang Đao Lưu Bá Di: -Điều mà ngươi không biết là, ba bộ quyền còn chia cho 4 vị tinh tú của phái ta, trong số chúng ta chỉ có một người không giữ. Khi chưởng môn một đời trước khi chết sẽ ủy thác việc cho tứ vị tinh tú, nhưng tiếc thay chưa hề có lá thư nào đề cập mi làm chưởng môn cả. Thiết Phiến Lâm Thiếu Đan: -Mi đã không đến thì lại không thể có quyền bảo quý phái được. Vậy mi học từ đâu? Còn hoàn thiện và chiêu thức còn thiếu đầy đủ vậy? Bạch Mao Đinh Vĩ: -Sư đệ ta thì không thể có đủ trọn vẹn chiêu số bảo quyền. Nói mau mi có từ ai? Lê Nhân tá hóa khi hay ra sự thật, ấp úng: -Ta!!! Ta!!! Ta!!! Chợt có liền ba chưởng, đánh xuống ba góc của sảnh hậu viên. Tất cả quần hùng lui về sau, khói mịt mù Chỉ nghe tiếng: -Đi!!! Một tên hắc y tha Lê Nhân đi, chợt Lý Thành Khôi đạp khinh công bay theo kéo lại và đánh một trận với gã hắc y. Thành Khôi lột mặt nạ của y rồi, đứng hình -Là người sao?!!!! Gã hắc y nhanh chóng che mặt bay đi cùng Lê Nhân, Trần Nhữ Nam phóng theo thanh kiếm cắt đứt nhượng chân của Lê Nhân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang