Võ Lâm Việt

Chương 38 : Gian kế -2

Người đăng: gc93traphong

Ngày đăng: 06:46 01-02-2019

Đỗ Nhuận bấy giờ dưới thời Hồng Thuận, rất được trọng dụng, y nhận được mật tấu vội đến ngay Điện Kính thiên và được thiên tử cho vào hầu, sau hai canh giờ, y nhanh chóng đem theo thánh lệnh mà đi thẳng ra ngoài cung. Phe cánh của vương gia họ Lê đã theo dõi hết sự tình và báo ngay lại cho vị vương gia thèm khát ngai vị kia. Ở Đào Gia, cha con họ Đào bàn tính cùng Ngọc Bình Chân Nhân ở núi Côn Lôn, thỉnh sang với hơn 380 lạng vàng, mà Đào gia vung ra, để dạy Hàn Băng Chưởng cho tiểu tử Tự Long kia. Việc ê mặt trước Duy Minh khiến cha con họ Đào muốn vùi mặt vào bùn sìn mà trốn mất đi. Lần này chúng quyết định, ngăn cản đại hội võ lâm diễn ra và buộc chúng danh phái công nhận Đào gia ở Gia Lâm. Đào Tự Long đem theo hơn 30 đao khách mà y tuyển về, cùng với ân sư của hắn nhắm hướng Tỳ Long Môn mà đến, dù không quan tâm Tỳ Long-Chưởng Môn Lê Nhân tiếp hay không. Năm vị hòa sư của chùa Cổ Pháp, trong đêm nghe đâu đạ bị phục kích. Sáng ra, vẫn đến kịp dự tang lễ vị chưởng môn Tỳ Long, người người thấy vậy trầm trồ khen cao tăng Cổ Pháp quả là xứng danh,thân thể như kim quang, tay cầm ngọn thiết côn uy chấn đất Nam ta. Bạch Hổ bị cho phát lệnh truy nã, quan viên còn kêu gọi y ra đầu thú, sẽ khoan hồng, trong quán nước ven đường mọi sự việc diễn ra đều được sư đồ Thành Khôi và Hồng Hạc nắm bắt Bàn bên kia,… Một tên mỏ quạ, miệng hô: -Trời ai hả tưởng gì là Bạch Hổ, chỉ là biệt danh thôi chứ đánh đấm lại ai Một tên cầm đũa hỏi: -Sao mi biết! Tên quấn khăn đầu hỏi: -Ngươi nghe sao chứ môn nhân Thiên Ứng môn không tệ chút nào Một tên mỏ quạ, miệng hô: -Giời! Chuyện này có chi là khó, giang hồ đồn ầm ra đấy Tên mỏ quạ tỏ vẻ rành rọt chuyện thiên hạ, ngồi bễm chệ, cười khoe khuẩy, cách đắc chí. Chợt Hồng Hạc đặt ly nước, khoanh tay lại cất cao giọng: -Thế ngươi biết ai đánh hổ dữ ở Hải Dương chứ? Quay về phía ba gã kia ánh mắt sắc lẽm. Tên miệng mỏ quạ, đứng hình, nhưng nhìn có vẻ muốn thả dê cụ, vuốt râu lởm chởm, cười “He he”. -Quả thực không biết, thế cô nương tên gì? Bao nhiêu tuổi? Hồng Hạc: -Lườm chúng rồi, nói chân ta dạo này chưa được rữa?! Tên mỏ quạ: -Được để ta! Để ta! Hồng Hạc: -Phiền ngươi một chút! Rồi Hồng Hạc tung cước, liên tục ba cướp đá vào đùi, hong, cổ, mỗi cú đá của nữ nhân nhưng lại là nữ nhân hiệp nghĩa như Hồng Hạc thì như trời giáng. Hồng Hạc: -Chưa đâu, chưa đâu, chưa được sạch lắm! Phải thế này Rồi Hồng Hạc xoay người vả liên hoàn tát vào mồm gã miệng quạ. -Cho chừa thói nối xấu người khác, rồi nâng cằm gã mỏ quạ, khi miệng và máu mũi y xịt túa ra, chỉ còn sức gật gật. Hồng Hạc: -Nói! Nói! Còn đi bịa chuyện nói xấu nữa hết! Tên mỏ quạ: -Dạ xin chừa!! xin chừa! Y vừa nói gật đầu lia lịa Thành Khôi nãy giờ ung dung, rồi chợt đặt ly trà xuống, cất giọng: -Hồng Hạc bình tĩnh, ngồi xuống đi! Vẫn điềm tĩnh đó Lý chưởng môn vẫn hóp ngụm trà ung dung. Tên mỏ quạ được tha, té nhào xuống đất, hai gã bạn đỡ lên, y bỏ chạy xa một khúc, y nói vọng lại: -Con Quỷ nữa! Chờ đó! Chờ đó! Tiểu nhị hớt hãi chạy đến: -Khách gia à! Người đắc tội với kẻ tiểu nhân rồi! Hồng Hạc: -Sao lại tỏ vẻ sợ sệt thế!??? Lý chưởng môn: -Tên lúc nãy là ai sao? Lai lịch y thế nào? Mà xem ra có vẻ ngươi hốt hoảng thế Tiểu nhị: -Khách quan không rõ, chứ ở đây ai cũng hiểu hắn ta có Hắc Hổ Bang chống lưng nên tỏ vẻ coi trời bằng vung, mấy năm trước quan sai đến dẹp, kẻ thì vì tiền mờ mắt, người không nhận tiền kẻ thì bị đánh cho té nhào, người chết không ít… Tiểu Nhị dừng nói tiếp: -Khách quan chuẩn bị đi, hắn sẽ còn tìm đến khách quan mà kiếm cớ, gây sự đấy. Thành Khôi đem ra chút bạc gửi tiểu nhị, rồi mỉm cười: -Chớ lo! Ta không phải kẻ thư sinh, mời mọi người chờ xem kịch hay Từ xa xa, một đám đông tay đao, tay búa, tay cầm thiết côn, tay gậy gộc xong đến chổ Lý chưởng môn và Hồng Hạc, vị chưởng môn Thiên Ứng dẫu biết kẻ gây sự đến nhưng vẫn tỏ vẻ như không, ung dung mà uống trà hóp từng chút một. Chợt tên đầu lĩnh, đầu thắt bính, bên má trái có hình xăm đầu hổ đen, quát lớn: -Ta là phó bang chủ Hắc Hổ Bang, đến hỏi tội kẻ nào dám đánh em ta? Tên mỏ quạ khi nãy mỏ sưng, mắt mũi tèm lèm -Nó đó đại ca, chính là con ả!! Hắn trỏ tay về phía Hồng Hạc, vung đao xong tới. Chợt Thành Khôi tung tay chưởng gạt đẩy y về sau, gã thối lui vung đao tiến lên lần nữa bị gạt chân té nhào ra đất. Lấy lại thế, đứng vững, y quay sang quát lớn vào mặt Lý chưởng môn: -À! Thằng kia, dám xen vào chuyện ông nội nhà ngươi à!? Chết đi! Y vừa vung đao xuống, lúc Thành Khôi tung liền ba chưởng đẩy y bay ra xa, lưng va đập vào vách quán bay ra ngoài 15 thước té nhào. Thấy đại ca bị sỉ nhục, đám đàn em lao lên hô to lên: -Xong lên! Lên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chỉ trong một chưởng Lý chưởng môn đánh văng tất cả. Tên mỏ quạ thấy thế giả vờ chết nằm co im re. Lý Thành Khôi đứng dậy chỉnh lại y phục, kẻ kia lao đến vung đao ba bộ rồi nhắm trực vào đầu Lý chưởng môn muốn bổ xuống. -Bực! Đòn đỡ từ cánh tay của Thành Khôi khiến cho thanh đao vung lên trên không, lực ra quá mạnh, cánh tay của tên phó bang Hắc Hổ cũng gãy theo, hắn chỉ kịp la: -Oái iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Thành Khôi lên tiếng: -Quy tắc giang hồ, phàm biết chuyện thì lên tiếng, vu lời đồn hạ nhục uy danh kẻ khác là tội bất nghĩa. Tên đệ của ngươi hạ nhục nhân phẩm của môn hạ ta, còn dám buông lời không kính trọng bản phái, ta hôm nay ra tay để đám tiểu nhân các ngươi biết đâu nên làm và không nên làm. Tên mỏ quạ quỳ sụng lại, còn tên phó bang đau đớn quằn quại rên la nhìn Lý chưởng môn căm phẫn. Thành Khôi tiếng về phía tên mỏ quạ -Khi nãy ta không lên tiếng vì để xem mi diễn ra sao, mi kể tệ quá. Học trò ta đánh hổ, giúp dân, tính tình thẳng thắng mọi chuyện có phần hơi nóng nãy nhưng nó không bao giờ để phẩm hạnh và uy danh bản phái bị xuống thấp. Tên mỏ quạ quỳ lại sụt sùi, trong hốt hoảng hỏi: -Người là ai???! Ta lỡ mạo phạm? Lý chưởng môn: -Kẻ mà người cười đùa là đại đệ tử của ta Bạch Hổ, còn nghĩa Hổ Trắng không phải con mèo con đi hoang, là người ở Trấn Hải Dương đã hổ, diệt phỉ cho dân yên lành, nó mới xuất sơn, người kém phẩm hạnh như ngươi đến nói chuyện chắc gì nó đã chịu mà còn tỏ vẻ rành hiểu về người người. Thành Khôi dừng lại nói tiếp: -Mi cậy quyền cường hào, cường bá ức hiếp dân lành lại còn gian manh, nay chỉ dạy ngươi đến đây. Nhìn sang đám người Hắc Hổ bang, kẻ còn sức bỏ chạy hồi nào, còn kẻ ở lại thì la liệt,tên phó bang chủ được chúng cỗng đi mất. * ** -Ta muốn ngươi, cùng ta diễn vở kịch bi thương vào, rồi sao đó ở Đại Hội võ lâm sắp tới bằng mọi cách thao túng và nắm hết quyền hành võ lâm. Một lần giúp cho ta thao túng quần hùng, tiện cho sự nghiệp về sau và tiện cho mi phục hưng danh phái.Lê Nhân dù gì đã leo lưng cọp nên nước nào hay nước đó Y hô to: -Dạ! Một tiếng đủ thấy dã tâm quy phục, từ đại sư huynh, giờ chấp chưởng quyền chưởng môn lại làm một con vật cưng cho kẻ giết thầy, giết đồng môn, còn ý đồ bá nghiệp với chốn quần hùng. Thật chưa lúc nào như lúc này kẻ trơ trẽn lên mặt sống khơi khơi để mặc tiếng đời sau nguyền rủa. * ** Bạch Hổ vẫn chưa biết gì, còn về Huyền Long qua ngã tư đường đã thấy ân sư và Hồng Hạc sư tỷ nên cũng kịp tái ngộ và cùng tiến về Tỳ Long Môn, cũng dịp tình cờ A Khoai cũng đến địa phận thuộc kiểm soát của Tỳ Long Môn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang