Võ Lâm Việt

Chương 34 : Châu Mục trưởng Vị Xuyên mới

Người đăng: gc93traphong

Ngày đăng: 23:23 28-01-2019

Đêm qua, không chỉ buôn của A Khoai, tù trưởng Đinh Khả Di bị tập kích bởi đám giả mạo quan binh triều Lê, còn cả những buôn, sóc, bản, làng lân cận, những ai không chịu cam kết với bọn thương lái trá hình lần lượt bị phá hủy buôn, sóc,làng cách dã man.. Khi sự nóng giận mọi người kéo nhau đi tìm Đinh châu mục Vị Xuyên được giải thích, được phân tích và thấu hiểu cớ sự họ nghiên rắng thề không cam chịu chung hàng ngũ với đám người kia, thù máu này cả Giàng còn oán giận. * * * A Khoai chính tay ôm lấy thi thể của người yêu của nó, nó đem chính thi thể con Mị lên giàng hỏa thiêu tự tay châm ngồi, tự tay thổi lá bài nhạc tình yêu, lời hẹn thề sẽ nên đôi. -Bớ giàng ơi sao lại bất công thế?! Tiếng Ải (ba) nàng Mị gào lên, vì xót vì xót con gái, vì xót chuyện tình dang dở, thằng A Khoai cứ thổi, tiếng kèn lá nghe sau bi thảm, chứng kiến cảnh đó người dân bản khóc, tụi chó con hay chạy quanh nhà cũng đứng lại im phăng phắt, đàn gà chẳn muốn ăn, đám lợn nằm ì ra đó. Mọi sự cứ thế mà trôi, trừ đôi mắt và lòng căm thù kẻ ác, lòng A Khoai như có hàng triệu con muỗi, con kiến vàng đang chit vào đó, đi săn ở rừng Khoai không sợ, vượt ba ngày qua núi, qua khe suối, vượt thác, A Khoai cũng không sợ thế mà dường như có thứ ghê gớm đã đánh gục A Khoai. -A Khoai!! Thằng Pùn Chải đến và dừng lại khi ánh mắt đỏ hoe của A Khoai kèm theo luồn sát khí cực mạnh, hiện lên gương mặt lăm lủi của nó. Chập chừng Pùn Chải kêu tiếp: -Thầy! cho gọi Anh! Đến nhà lớn đầu bản. A Khoai vuốt lệ, quỳ gối lại đám lửa cháy bùng bùng, hơi gió nhẹ thổi qua, như là lời an ủi mà Mị giành cho anh, Khoai đi tiến về phía nhà Lớn. * * * Đi đến bậc thang vào, thì vừa lúc thầy Khả Di đi ra, thầy vuốt râu đeo bị nhỏ rồi đi như ma rượt, đến thẳng hướng chân núi Mươl mà đi. A Khoai cũng không hỏi cũng theo bén gót, rồi dòm dòm theo dáng thầy. Ngọn núi Mươl được xem là ngọn núi cao nhất ở vùng đất này, trên đó quan sát mọi sự tình của vùng núi rừng của ba buôn, 2 bản, 12 sóc của vùng đất Vị Xuyên so với họ Xa ở vùng Tây Bắc tuy rằng danh tiếng chưa bằng nhưng từ khi Đinh Khả Di quản lý nơi đây quả đất đáng sống, trù phú hơn, và dân tình ấm áp lạ, bởi thế tiếng nói và uy tính của người đàng ông đã 70 tuổi, giọng nói núi rừng, do sinh hoạt lâu ngày thành quen, hậu nhân nhà Đinh hoàng tộc trải qua bao biến cố ấy lại có thể hô mưa hoán vũ, ở chốn này. Nói thế thấy uy quyền chứ Ông không hề lạm dụng nó, chỉ lo cho bản, buôn, làng, sóc như chính cái bụng dạ của con ngựa, con nai vậy. Đến gần sát chân đỉnh núi, thầy mới dừng lại chỉ tay cho A Khoai thấy và từng bản một, điều kiện và nhóm người, tập tục và điều họ thích họ ghét, cũng như phe đối lập và mong muốn của họ, phân tích và giảng cho Khoai nghe. Xong một lượt ông thấy A Khoai vẫn vậy, nét sầu ủ rủ, cất giọng nói: -A Khoai này!?? A Khoai: -Dạ sư phụ! Dạy gì con xin nghe? Châu Mục trưởng: -Núi rừng Vị Xuyên, trù phú thế nhưng nếu con không biết quản lí sẽ sớm thành đống đổ nát, như cây phải chăm, như suối phải khơi nguồn, sông phải vét lòng, như tránh con hổ dữ né con beo to Ngầm hiểu ý thầy, A Khoai sụp lại, nói to: -Con xin nghe! Thầy cứ dạy ạ!!! Châu Mục trưởng: -Con mất Mị nhưng dân bản, buôn, sóc, làng kế cận cần con, tuy tập hợp nhiều vùng khác nhau mà chúng ta được gọi mỹ từ Thượng Viên, côn dòng sơn cước, quyền vùng núi rừng, võ thú, võ rừng, lâm đạo môn mà họ gọi đều chỉ chúng ta. Ngắt xíu Châu mục trưởng tiếp tục: -Nếu hôm nay, biến cố này con không vượt qua, thì sau này đường con đi gian lao hơn sao con vượt được. A Khoai: -Dạ con xin ghi nhớ Châu Mục trưởng tiếp: -Hôm qua ta đã dùng những chiêu thức mà chỉ có môn nhân Thượng Viên tu luyện bền bĩ mới luyện thành công, có thể học 1 ngày một buổi nhưng đạt cảnh giới võ học thì phải cả đời để ngẫm, ngộ và luyện tập từ chiêu thức thành đòn thế linh hoạt và biến ảo, uy lực vang danh. Châu Mục trưởng tiếp tục: -Ngày nay, con sẽ trở thành người luyện tập những môn bí công Thượng Viên chúng ta như: Đại Hùng quyền và Hắc Báo Quyền, Tam bộ miêu trảo, Đảo Sơn Song Phụng Cước. Sau khi cùng thầy lãnh ngộ, A Khoai tự mình thi triển, đã mất cả buổi để nắm hết. Sauk hi luyện thành thục, đã qua ba ngày trên núi, đói uống sương, ăn chim chóc và rắn rết để sống A Khoai đã thăng tiến vượt bậc, đòn chưởng đánh ra cắt bầu trời như chim ưng vỗ cánh, còn đòn cước xoẹt ra chẻ ngang ngọn cây làm đôi, trong vòng 5 dặm đều thất kinh. Nếu luyện tốt chỉ sau 3 năm, 14 đến 20 dặm quanh A Khoai đều cả kinh. Châu Mục trưởng vuốt râu gật gù: -A Khoai này, đến lúc này con cần nghe rõ từng lời ta nói A Khoai: -Vâng thưa Thầy! Châu mục trưởng: -Từ ngày mai, con phải xuống núi đi tìm nhân sĩ giang hồ, kết giao thật nhiều chọn kẻ có đức hạnh, con ngây thơ thì ta sẽ dặn dò con tìm người mà kết giao. A Khoai: -Dạ thưa thầy! Con đã hiểu Châu mục vịn vay A Khoai: - A Khoai, từ nay con nên biết tên thật con là Sùng Cháy, ta tìm thấy con ở bờ suối khi lên làm châu mục trưởng, cha mẹ con bị cọp ăn thịt họ từng là người tài ba của bản làng ta, nhưng tiếc còn ẩn khuất điều này con phải tự khám phá, ta làm hết sức nhưng vô vọng. A Khoai: -Dạ được ạ! Con sẽ tìm ra mọi việc. Châu Mục tiếp: - Giờ ta gọi con theo tiếng Kinh: Hàn Mãn Sủng. Hàn cũng là họ của người tài ba, cũng đồng thời họ của thầy ta khi ta chưa lên đây làm châu mục trưởng. Việc cần làm cứ theo đây mà làm, vừa nói vị châu mục giơ ba túi lụa chứa cẩm nang bên trong cho A Khoai. A Khoai quỳ gối tạ thầy, rồi bỏ xuống núi, nhìn ánh mặt trời lên cao, con chim ưng núi rừng Vị Xuyên vỗ cánh nhẹ, lướt đi trên không đến nơi xa lạ, cám dỗ, khó khăn đang chờ nó. Đinh Khả Di, vuốt râu tự hào, thầm nhủ con trai à, sau này châu Vị Xuyên giao cho con gánh vác hôm nay để con đi, như cánh chim tìm nơi tốt mà săn mồi, Vị Xuyên ta từ mai sẽ do con gánh đấy! Hàn Mãn Sủng. Con Gấu đen của vùng bản Mươl
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang