Võ Lâm Việt

Chương 33 : Thường Lan Trắng-2

Người đăng: gc93traphong

Ngày đăng: 10:17 28-01-2019

-Cháy! Cháy! Cháy! Tiếng ho to hớt hãi từ xa xa vọng lại. -Chuyện gì vậy?! Châu Mục bước ra, cất giọng ngạc nhiên -Bẩm tù trưởng, có đám cháy từ phái Tây bản. Châu mục trưởng: -Mau ! Mau phụ nhau dẹp lửa Mọi người đang tìm nước và mọi cách dập lửa thì từ xa có toán quân triều đình, chạy đến đao kiếm sáng toan, hét to GIẾT !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Mỗi đường đao, lưỡi kiếm nhấm đến dân bản, làng mà giết không chừa bất kỳ ai. Lần lượt dân bản, ngã xuống. Đám con trai, người đàn ông bản, hô to, -Là quân triều đình !!!!! Sao lại là quân triều? Vị châu mục không nhìn lầm quả thực là y phục của quan binh triều đình nhưng không lẽ có uẩn khúc gì hay là hiểu làm gì. Châu Mục giơ cao thẻ lệnh của triều đình bọn quan binh vẫn mặc nhiên chém giết và có tên lao đến vung đao toang chém châu Mục Trưởng. Ông gầm lên như con hổ dữ, rồi miệng hô to: -Tam bộ miêu trảo -Lực Hùng Quyền -Đả Sơn bộ, Thoái Sơn Cước, Thăng Thiên Quyền, Cáp giới quyền (tắc kè quyền). Liên tục tung ra hất hăng lần 7,8 tên quan binh, bọn quan binh bị đánh ngã lăn lóc ra mà ôm người đau đớn, người chết của bản không ít, nhưng kẻ bị thương bởi đòn của Châu Mục trưởng cũng không lết được. -Lên!! Lên!!!!!!! Tiếng hét từ tứ phía vọng lại, dân bản, dân làng cầm cuốc, cầm xẻng, cầm gậy gọc,hay thanh quải gỗ liêm rừng lao đến đánh, bổ, gạt đâm, liên tục như thú hoang bị thương trút mọi sức lực sao cùng tìm con đường sống, bọn quan binh bị đánh tả tơi. -Dừng!!!!! Tiếng hô to của châu Mục trưởng hô ra mọi người dừng lại, chỉ còn A Chảy đá đá mấy cái vô đít tên nằm cạnh nó, A Chảy mồ côi ba mẹ, được bản nuôi nấng dù ít nói nhưng nó ghét ai phá làng, phá bản. -Mọi người nghe lão nói một lời, chắc có hiểu lầm, chúng ta không phạm gì, triều đình sao lại vô cớ đem quân đến đánh, còn dùng hành động dã man đốt làng, giết người vô cớ. Một số người bất bình lên tiếng: -Vậy theo trưởng làng vì sao? Châu Mục trưởng: -Ta sẽ làm rõ!!! A Minh nhìn thấy gì nhặt lên từ dưới đất -Trưởng làng!!!! Vị châu mục quay lại: -Gì thế??? A Minh? A Minh: -Vật gì ngộ lắm! Vị châu Mục giơ to miếng ngọc dòm: -Miếng ngọc Minh triều!!!??? Sao lại ở đây!? Ông liền ra lệnh cho chúng dân kéo cao vạc tay áo tìm vết hình xăm, quả mỗi cánh tay chúng đều có hình xăm chữ “ Dương” và ký tự hán văn. Vị châu Mục hiểu mọi chuyện thì ra bọn thương lái hôm trước thị uy và dụ dỗ không thành, chuyện đến tai chúng chúng đã đi trước thanh lý, tìm cớ giá họa cho quân triều đình để ép dân châu Vị Xuyên làm phản. Để mọi người bình tĩnh, ông giơ cao hai miếng ngọc một cái là triều đình ngự ban và một cái tìm thấy trên người bọn chúng và giải thích. Dân bản hiểu ra. Nhưng…. A Khoai hớt hãi nhìn quanh, nàng Mị đâu rồi? Chàng chạy tìm quanh thấy từ xa một đám quan binh giả mạo kia, đang săn lùng, chạy về phía suối, thấy A Khoai chạy đám trai bản cũng 7,8 người chạy theo bén gót, tay họ vẫn cầm gậy gọc, quải tre mà hì hục nhắm hướng bọn quan binh giả lao đến. Đám quan binh giả mạo: -Hà hà! Mấy con gái bản mà nhìn cũng ngon quá chứ -Phải hưởng thụ cái đã -Ha ha Tiếng cười bọn dã thú, cất cao làm rung sợ cả cánh rừng già, chim muôn vỗ cánh đập xé nát bầu không khí tĩnh mịch, một cô gái bản trượt chân té, bị lột sạch quần áo chúng làm nhục, còn về những cô khác cứ chạy có cả Mị, đến một góc thì phần đuối vì thế cùng Mị cùng mọi cô gái tìm vật dụng từ thân cây gỗ, cành khô làm vũ khí, chống trả Mị còn có chút đỉnh phòng thân còn về cô gái khác né tránh vài đòn bị bắt lại. Mị đá vào bộ hạ một tên rồi chạy đi nhưng bị y xé rách bên vay áo, rồi nét nhát chém bị gã giữ chặt… Gã cười man rợ: -Haha! được để ta xem thử mày cứng cỡ nào! -Coi lão gia nè! Tuy đè được Mị, nhưng con thú hoang vừa định ý đồ thì bị cắp cái đo đứt lìa lỗ tai, rồi, Mị cất cao tiếng cười: -Ha ha! Loài thú dữ, sẽ ám bọn mi đến chết, không cho chúng bây toại nguyện đâu Nói rồi cô cắn lưỡi, máu túa ra…Lúc trai bản đến tất cả đã cắn lưỡi giữ khí tiết bọn giả quan binh quá hãi, trước sự cứng rắn và giữ trinh tiết con gái bản, làng. Dân bản đến, A Khoai lao lến đá cá ngay hông kẻ đầu lĩnh, rồi vun côn vun vút, đánh, đã, đập ,quất liên hồi, nhanh chóng khống chế vài tên, gã đầu lĩnh tuy bị đứt tai nhưng vội chạy ra suối nhảy xuống trốn đi mất. Còn phần Mị, A Khoai kịp chạy đến nâng đầu nàng. Chỉ nghe u ớ vài câu như nói gì đó A Khoai gào lên như thú rừng bị thương khi Mị trút hơi thở cuối, cánh tay tuột khỏi vay A Khoai. Dân bản Mươl châu Vị Xuyên, chứng kiến cảnh đau thương kém chi một trận lũ quét kéo về. “Cành hoa thường lan đẹp lắm Gửi lên mái tóc thề, em đẹp lắm Thơ mộng giữ cánh rừng, thua nụ cười em Hoa nở, em xinh, chim rừng, núi cao, suối sâu Nỗi nhớ em, như tiếng chim rừng thiếu bạn Người ơi! Có về Vị Xuyên nghe câu chuyện ấy Tiếc thương một người, con gái bản, đẹp như đóa thường lan”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang