Võ Lâm Việt

Chương 23 : Huyết Án-1

Người đăng: gc93traphong

Ngày đăng: 08:50 17-01-2019

.
Gió thổi làm lay ngọn cờ bên bờ sông Mã , một đám người vội vã khiên những thùng hàng nặng, nét mặt gã nào cũng hối hả, duy ở xa xa có kẻ đang quan sát mọi hành động, đội mũ vải đen, hai tay chấp sau thắt lưng, vẻ uy nghiêm, một tên chạy đến bên cạnh y thốt lên: -Bẩm Ô Lão Đại, vũ khí, hỏa dược và bản đồ đã chuẩn bị xong, mời Ô Lão Đại kiểm tra. Kẻ bước đến uy nghiêm, nâng nắp lên rồi dòm kỹ vào trong hòm, lấy ra quả diêm pháo, nhìn kỹ lưỡng rồi cất vào thùng hàng, lấy một thanh đao từ thùng kế bên. Y còn nắng nót nhìn từ dòng chữ trên tấm bản đồ ghi hai chữ Thuận Hóa, rồi mỉm cười -Haha! gửi ngay chúng đến phía Nam, phái của Nguyễn Kim sẽ rất thích! Xem ra, y đã cấu kết toan tính, sẽ làm loạn cùng với quyền hần cựu Lê-Nguyễn Kim, đang hoạt động hai phần ba diện tích Ai Lao, phía nam đất Đại Việt. Cứ tình hình này, sẽ có biến động lớn xảy ra. Ô Lão Đại? Mi là ai? Bọn hắc y chúng muốn gì? Bọn Hắc y này là hậu nhân Đoàn Thị hay là cùng phe với tên hắc y đã giúp Lê Nhân ở Tỳ Long Môn? …. Lý Phúc đã đến vùng Thiên Trường, nhìn cảnh tan tóc nơi đây khi gia tộc lớn Trần Huỳnh tiên sinh, Trần Lão Huyện Lệnh mất con gái đầu lòng, lòng như tơ vò, Lý Phúc đảo mắt nhìn khung cảnh nơi huyện thành, bi ai làm sao? Vốn dĩ, Trần gia là danh gia, Lý Phúc vốn dĩ giao tình lâu năm với Trần Huyện lệnh nơi đây, Phúc còn hiểu rõ hậu nhân của “Hào khí Đông A” một thuở cách gần 2 thế kì trước đã khuynh đảo Chương Dương, Hàm Tử, Bạch Đằng, làm cho đám giặc Thát Đát nghe uy danh của đất Nam ta mà ớn lạnh nơi gáy cổ. Vừa kịp hay tin Trần gia có chuyện tang thương vội vã thu xếp việc mà đến để động viên an ủi bằng hữu, tuy giữa Lý Phúc và Trần huyện lệnh cách nhau gần 20 tuổi. Nhưng là chổ giao tình. …… Ở nơi khác, trong huyện, Bóng người lướt từ từ đến nhà giam ngục tối ở căn hầm bí mật trong Trần Gia, bóng người cầm thanh đao Hổ Đầu, đi từng bước đến bên cánh cửa ngục giam, bên sâu trong là một gã đầu tóc rũ rượi, thanh hình đã héo hon, hai tay bị xích và quan trọng là từ y toát ra mùi sát khí kinh dị. Kẻ bị gông xiềng: -Người tìm ta??? Người đến: -Đúng vậy! Kẻ bị gông xiềng: -Muốn giết ta ư?!!! Chắc chắn là không, dẫu biết là “không” nhưng ánh mắt của vị huyện lệnh họ Trần khiến gã khát máu như y còn kinh hãi. -Không!!! Kẻ bị xiềng gông: -Ngươi định!??? -Xoảng! keeng Chiếc xiềng gông bị chặt đứt. -Ý mi là! -Ta muốn nhờ mi một việc! -Việc gì?!! Đối diện với tên sát nhân đầy máu lạnh là vị quan huyện như mất đi sức sống, đôi mắt đầy căm phẩn, nổi uẩn khúc như vút trời xanh. Hai người gặp mặt trong tình thế trái ngược, kẻ vừa được tự do là tên ma đầu khát máu, còn người đến là như kẻ chết đuối tìm thấy khúc củi giữ dòng sông để tìm nơi giữ mạng. Quả thật cả đời “tên trong ngục kia” là người khiến Trần huyện lệnh vừa nao núng vừa e dè, kiêng nể, lại hưng phấn lạ khi chạm mặt, y cũng có thái độ kính trọng như thế với chính vị quan viên mình đối diện. … Kẻ bị giam đầu tóc rũ rượi và bị xiềng gông xiết chặt nhìn chằm chằm vào vị huyện lệnh. -Sao mi không giết ta??!!! -Ta sẽ cho mi sống! Đổi lại ta muốn đầu của kẻ đứng sau vụ ám hại con ta phải bị quạ tha, chó xé.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang