Võ Lâm Việt

Chương 17 : Đại náo chốn thiền môn

Người đăng: gc93traphong

Ngày đăng: 19:57 04-01-2019

Tuệ Minh tung song phi đá về tên công tử họ Đào, y còn nhếch mép cười được bởi tuyệt kỹ Đào gia thiên về “nhu cốt” loại võ thu người, ép dẻo, uốn thân vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa khéo léo. Thì làm sao một tiểu tăng mới học nghệ chưa tròn 8 năm như Tuệ Minh đả thương công tử họ Đào kia. -A di đà phật!! ha ha vừa nhạo vừa nhếch mép cười khinh, tên công tử họ Đào thong dong như chưa có gì. -Tuệ Minh bắt côn! Từ xa có vị sư đệ của Tuệ Minh vung cây côn đến. Luồng khí lạnh chưởng thẳng từ tay của tên công tử họ Đào, mặt gã chuyển từ đểu sang nghiêm trang đáng sợ. -Hàn Băng Chưởng! A di đà Phật! vừa nói dứt câu tức thì trụ trì chùa Lục Tổ vung áo cà sa che tấm thân của Tuệ Minh, không thì tiểu tăng đã đóng thành đá cứng rồi. -Thiên Xà Quy vị! Đồng Xà Bái Tổ! Thanh Xà Vượt Sơn! Bạch Xà Hóa Kiếp Mọi người rầm rộ, tiếng xầm xì to hơn là khẩu quyết của Bạch Xà Bái Vĩ thiên-địa song côn thuật. Mỗi lần đánh ra, kẻ thù dù nhanh nhẹn, thân pháp cao thâm thì ba đòn lĩnh trọn cả ba đòn côn. Đào Tự Long dính đòn lùi về sau hai ba bước, tay vịn vào chỗ bị đã thương hít hà, rồi nghiến răng “ bọn! ăn đậu hủ này!” Y thủ thế Kim Kê Lập Địa (thế võ người dùng quạt/ phiến của Đào gia tung ra để rút lui gây cho kẻ thù mất phương hướng). Nói thật tâm nếu Định Không phương trượng cho Tuệ Linh (Tên gọi khác Tuệ Mạnh) đuổi theo hay chính ngày ra tay thì gã thanh niên họ Đào có lui đằng trời. Nhưng vị trụ trì hà tất ra tay để trị một tiểu tốt coi trời bằng vung, vì với tính khí của y sớm muộn bị trừng phạt. -Bực! tiếng va đập rõ to phát ra từ xa vọng đến -…..Là!!!! ba vị trụ trì bỗng dãn đôi chân mày -Haha! Ta khiến chưa vị vất vã đến trễ còn khiến các vị khó xử! -Lê Duy Minh, Đệ nhất thần cước!!! Cả ba vị trụ trì gọi danh xưng của người đến rồi tay chấp hình bản tay như ngũ hành sơn niệm: A di đà phật! Như lời kính nể với vị quan cao, một trong lục bộ của Đại Việt bấy giờ Lê Duy Minh kính lễ xong 3 vị trụ trì quay sang thủ lễ chào hỏi với hai vị đồng đạo gần kề. Quay ra nghiêm mặt nhìn tên tiểu tử họ Đào, từng bước Thượng thư họ Lê tiến gần là họ Đào kia lùi một bước -Ngươi định làm gì?!!! Tiểu thiếu gia họ Đào như hét toáng lên -Từ từ! chơi với ngươi một hơi. Lê Duy Minh nhét vào miệng gã thanh niên họ Đào viên Bổ Cốt Đan, công dụng gia tăng nội lực lên 20 lần, để y có thể phát huy tối đa Hàn Băng Chưởng. -Mi cho ta uống gì thế?! -Chờ xíu!!! -Sau gân cốt ra, thân thể ta nóng ran, là xuân dược sao? -Tà môn ngoại đạo, không phải điều đệ tử Thiên Ứng chúng đệ tử bọn ta làm! Dù xuất sơn và rời bỏ liên lạc nhưng lời thề tự trước bàn thờ tổ phái, là danh dự người học võ, suốt đời Duy Minh ta không phản Ngừng một chút rồi cất cao tiếng: -Mi con cháu Đào gia, cũng xem là danh gia ở chốn kinh sư lại bái giặc làm cha, sính ngoại khinh nội, hôm nay thay mặt chốn đồng đạo, ta sẽ giáo huấn kẻ tiểu tử coi trời bằng vung như mi -Thứ ngươi uống là Bổ Cốt Đan, tăng nội lực và sinh khí cho mi trong vòng 2 canh giờ nội lực, võ học mi có sẽ được tăng tiến đến 20 lần. -Ta sẽ dạy mi rõ, nếu võ học thâm cao mà căn cơ và am hiểu nông cạn thế nào, cho mi xem võ học Đại Nam ta ra sao! -Khoác lác! Đừng nhiều lời ngon thi thố đi! Nghe đến công dụng thần kỳ mà viên đơn dược Đào Tự Long vừa uống y rất chủ quan. -Xem cho kỹ nhen thằng tiểu tử kia! -Bặc ! bặc! -Hả Tam Bộ Miêu Trảo! -Tam bộ miêu trảo?! chúng đệ tử của Định Không chùa Lục Tổ thắc mắc -Đó là võ học người Thượng!!! Trắc lưỡi hai ba cái rồi vị sư già, khen Duy Minh: tuổi trẻ tài cao, kiến thức uyên thâm -Nó lợi hại ra sao ạ?! Tuệ Thông buộc miệng hỏi. -Ngươi đánh ta một chưỡng đi! Vị sư già ra lệnh cho Tuệ Thông. Tuệ Thông lo lắng nhìn sang trụ trì Định Không, có vẽ chấp thuận. Tuệ Thông liền tung chưởng, lập tức bị vị sư già cản, còn đánh trả đòn rảo từ dưới tóc, lên trên bổ xuống, khi Tuệ Thông lui về sau, lập tức vị sư già áp sát đánh song trảo vào ngực và vùng bụng. Tuệ Thông la í ới! -Quả là thâm thúy! Tuệ Linh và chúng đệ tử quanh đó của Chùa Lục Tổ gật gù khen ngợi. -Đúng vậy! Bên ngoài sân, cuộc chiến còn diễn biến kịch liệt. -Hàn Băng Chưởng! Đào thiếu chủ hô to. -Haha! Lục bộ thăng thiên cước -Tam thiên xuất kích -Hùm thiên tẩu mã -Xích long xuất ma động! chiêu mà Duy Minh hô to, đủ khiến võ lâm hàng ngũ tuần e dè, mồ hôi rơi, vì họ biết đại sư huynh của Lý Thành Khôi kiến thức và võ lực, nội lực của y cao siêu cỡ nào. Nhìn vẽ ngoài của vị quan ủ dột, chút thư sinh nhưng đòn thế mà Minh tung ra người người tê tái. -Bực! bực!bực! ba cước liền đá vào lòng ngực của gã họ Đào Tràng pháo tay rầm vang lên như khích lệ! -Hay lắm! Hay Lắm! -Sao tiểu tử Hàn Băng Chưởng! sư phụ ở Côn Lôn với sở học người Nam ta ai hơn. Thấy tiểu tử họ Đào chưa quy phục, Duy Minh cười nhếch méch rồi tung thần chưởng ra bụi trúc gần đó tất cả bị hất tung lên không. -Đây là Đào gia Tam hoa chưởng! Chắc Mi chỉ nghe chưa được học đâu nhỉ. Tuổi mi còn trẻ chắc cha mi chưa kể nó cho mi. Đây là chưởng pháp giữ nhà của họ Đào. -Xem tiếp! Duy Minh chỉ kịp hô “mượn xíu” từ tay vị tiểu tăng liền xoay côn đả xuống Tiên Cô Hái hoa, trong Ngũ Môn côn của Cổ Pháp! Duy Minh hô rồi lả lướt -Sao theo mi, à theo vốn học nông cạn của Mi! người Nam với người phương Bắc ai hơn?! -Hay hay không do mình tập đòn thế chỉ thứ yếu! Mi căn cơ tốt lại làm giang tà, quấy nhiễu võ lâm! Xứng danh người Nam chăng?! Cha con Mi học hành nông cạn, sính ngoại, cho mạnh lại bỏ gốc họ Đào thật là…!!!Duy Minh điểm mặt Tự Long.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang