Vô Lại Lính Đánh Thuê (Bĩ Tử Dong Binh)

Chương 63 : Thiên Hợp Hội

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:44 05-11-2025

.
Hổ ca vừa nói vậy, Bạch Nhãn Lang thật sự cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, thế nhưng những sự trùng hợp này lại đến cùng là được ghép lại với nhau như thế nào đây? "Hổ ca, vậy ngươi cảm thấy chuyện này kỳ lạ ở nơi nào?" "Chi phiếu!" "Chi phiếu?" "Không sai, chính là chi phiếu!" Hổ ca rất khẳng định nói. "Ngươi có từng nghĩ qua chưa, nếu là lấy chi phiếu làm đầu mối thì tất cả những chuyện này đều có thể giải thích rõ ràng được rồi. Chi phiếu là mối liên hệ giữa ngươi và sát thủ, cũng là mối liên hệ giữa ngươi và nhân viên Trần Đại Hải của ngươi. Sau khi Trần Đại Hải bị ngươi bắt đi chưa đầy nửa ngày, sát thủ và cảnh sát đã cùng lúc tìm tới cửa. Điều này cho thấy địa điểm ngươi ẩn nấp rất có thể là do Trần Đại Hải tiết lộ, hoặc là trên người Trần Đại Hải đã bị cài đặt thiết bị theo dõi từ sớm. Vậy thì lại có ai sẽ khẳng định ngươi sẽ bắt cóc Trần Đại Hải chứ? Lại có ai biết ngươi sẽ vì chi phiếu mà bắt cóc Trần Đại Hải chứ?" "Chu Lôi!" Bạch Nhãn Lang không dám tin nói, như vậy xem ra tất cả đều có thể giải thích rõ ràng được rồi. "Không sai, chính là Chu Lôi. Bây giờ nhìn xem tựa như là ngươi đang báo thù Chu Lôi cướp nữ nhân của ngươi và công ty, kỳ thật Chu Lôi sớm đã bắt đầu tính kế ngươi rồi, cũng bao gồm cả công ty của ngươi! Hắn cố ý đem chi phiếu cho Trần Đại Hải, chính là vì lợi dụng Trần Đại Hải tìm được vị trí của ngươi, sau đó lại đem vị trí của ngươi tiết lộ cho sát thủ và cảnh sát, cục diện cuối cùng liền biến thành cái bộ dáng này." Năng lực suy tính logic của Hổ ca không hề thua kém Triệu Dĩnh, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Tuy nhiên, điều Hổ ca không đoán được là, sát thủ khi đó thật oan uổng, hắn vốn đã muốn mỗi người một ngả với Bạch Nhãn Lang rồi, là Chu Lôi đã cố tình lừa hắn đến tận cửa nhà Bạch Nhãn Lang. Ngoại trừ những điều này, Hổ ca đoán đều rất chính xác! Nếu Chu Lôi mà biết được, nhất định sẽ kinh ngạc rụng cả răng hàm. Sau khi Bạch Nhãn Lang ra ngoài, hắn thông qua Hạng thị Tập đoàn điều tra về Chu Lôi một phen. Kết quả điều tra không có gì khác biệt so với những gì Triệu Tam gia từng tìm hiểu trước đó. Phải nói Chu Lôi trở nên khác biệt từ khi hắn bước chân vào Triệu gia. "Hổ ca, ta không tin ta sẽ bị một tiểu lưu manh tính kế thảm như vậy, nhất định là Triệu gia, là Triệu Lượng cái hỗn đản kia ở sau lưng thiết kế tất cả những chuyện này! Ta muốn để Triệu thị tập đoàn nợ máu trả bằng máu!" Hổ ca kỳ thực cũng rất nghi hoặc. Trong tay hắn cũng có một bản báo cáo điều tra về Chu Lôi, và hắn cũng không tin một người có thể đột nhiên trở nên lợi hại đến vậy. Điều này đi ngược lẽ thường, trừ phi người đó vẫn luôn ẩn giấu bản thân, giấu kín đến mức không một ai từng phát hiện ra sơ hở của hắn! Khả năng thứ hai chính là điều Bạch Nhãn Lang đã nói: tất cả những chuyện này chẳng qua là do Triệu Tam gia Triệu Lượng sắp đặt, còn Chu Lôi chỉ đóng vai trò là họng súng của hắn mà thôi. "Được rồi, bất luận là Chu Lôi hay là Triệu Tam gia, ngươi ở thành phố HB đã là thua thảm rồi, ngươi vẫn là rời khỏi nơi này đi, ngươi ở nơi này không an toàn, xã đoàn có thể phái ngươi đi Hồng Kông, ở nơi đó quản lý một ít chuyện." "Ta không đi!" Bạch Nhãn Lang hung hăng đem chai rượu nện trên bàn, trong ánh mắt đang bốc cháy nộ hỏa. "Thù này không báo thề không làm người, cho dù là đi, ta cũng phải đem đầu Chu Lôi và người nhà Triệu gia vặn xuống mang đi!" Cú ngã này của Bạch Nhãn Lang có thể nói là cực kỳ thảm. Từ một lão đại của tập đoàn và xã đoàn, hắn biến thành một quang can tư lệnh như bây giờ, lại còn rơi vào số phận chuột chạy qua đường, ra ngoài đều phải đeo khẩu trang. Mối thù lớn đến vậy, làm sao Bạch Nhãn Lang có thể nói buông là buông được chứ? "Bạch Nhãn Lang, nam tử hán phải cầm được thì cũng buông được, mớ hỗn độn của thành phố HB ta sẽ giúp ngươi xử lý, không cần nói gì khác, đêm nay ngươi ra khỏi khách sạn này, ngươi cũng không có chỗ nào để đi." "Hổ ca ngươi có ý gì?" "Bên chỗ tiệm sửa xe đã bại lộ rồi, thủ hạ của ta vừa mới hướng ta báo cáo, thủ hạ của Chu Lôi đã đuổi tới tiệm sửa xe rồi, Lục Tích kia của ngươi ước chừng đã bị Chu Lôi bắt lấy." "Cái gì?" Giọng Bạch Nhãn Lang đột nhiên cao vút, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin. "Hổ ca, điều này làm sao có thể?" "Không có gì là không thể. Ngươi và Chu Lôi đã là cục diện không chết không thôi rồi. Hắn không dốc toàn lực đối phó ngươi thì đối phó ai chứ? Cho nên, hãy rời khỏi đây đi. Hiện tại ngươi ngay cả ra ngoài cũng không tiện, thì báo thù bằng cách nào?" Một đêm trôi qua thật nhanh. Chu Lôi cùng mấy người khác, và cả những người của Ưng đội đến sau, đã thức trắng một đêm bên ngoài tiệm xe Hoa Lâm. Thế nhưng đừng nói là Bạch Nhãn Lang, ngay cả một người qua đường cũng không thấy bóng dáng. "Được rồi, chúng ta trở về đi thôi, nói cho người phía dưới đến đổi ca, chỉ cần phát hiện tung tích của Bạch Nhãn Lang, ngay lập tức cho ta biết." Chu Lôi không hiểu sao, trong lòng luôn có một dự cảm chẳng lành. Hắn cảm thấy Bạch Nhãn Lang dường như đã phát hiện ý đồ của bọn họ. Tuy nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, Chu Lôi vẫn phái người ở đây canh giữ. "Tô Tráng, Lục Tích này giao cho ngươi rồi, hỏi ra điều ta muốn, sau đó tặng cho Tôn Lệ." Mấy người Đại tinh tinh cứ nghĩ tối qua sẽ có chuyện kích thích gì xảy ra, nhưng kết quả lại nhàm chán đến vậy, hại bọn họ căn bản không có cơ hội thể hiện thực lực của mình. Mấy người Đại tinh tinh theo Tô Tráng về công ty nhận mặt người trong nhà, Chu Lôi lúc này cần phải sửa sang một chút chuyện tối ngày hôm qua, muốn tìm ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. "Quý khách? Đến cùng là ai đây?" Bạch Nhãn Lang vẫn luôn trốn trong tiệm sửa xe, thế nhưng vị quý khách này vừa xuất hiện, Bạch Nhãn Lang liền biến mất. Điều này không thể không khiến Chu Lôi không để ý. Bất quá Chu Lôi thật sự là không biết vị quý khách cái gọi là này là vị nào, ngay cả Lục Tích cũng không rõ ràng, cho nên Chu Lôi quyết định về nhà hỏi một chút cha nuôi Triệu Bằng. Thành tích gần đây của Chu Lôi có thể nói là rất khiến Triệu Bằng hài lòng, trong thời gian ngắn như vậy liền ở trong thương trường đứng vững gót chân, điều này đối với báo thù mà nói tuyệt đối là một bước ngoặt. "Tiểu Lôi à, hôm nay sao lại có nhiều thời gian như vậy sáng sớm đã trở về rồi? Nhìn vành mắt đen của ngươi kia, có phải là một đêm không ngủ?" Hoàng Nguyệt hiền từ sờ sờ đầu Chu Lôi, trong mắt tràn đầy sự thương xót. "Mẹ, không có việc gì! Ta chính là muốn ăn món ăn mẹ làm rồi." Chu Lôi chỉ có ở dưới tình huống không có người ngoài mới có thể như vậy tùy hứng gọi Hoàng Nguyệt một tiếng "Mẹ", mỗi khi đến lúc này, Chu Lôi liền có một loại cảm giác muốn chảy nước mắt, nỗi thống khổ có thân không thể nhận này nhất là giày vò Chu Lôi. Hoàng Nguyệt hiền từ vỗ vỗ bả vai Chu Lôi, liền hướng về phương hướng nhà bếp đi tới. Sau khi Hoàng Nguyệt rời đi, Chu Lôi mới bắt đầu nói chuyện chính sự với Triệu Bằng. Trong nhà có một quy tắc bất thành văn, đó là cố gắng hạn chế nhắc đến chuyện báo thù trước mặt Hoàng Nguyệt, bởi vì mọi người không muốn để Hoàng Nguyệt nhớ lại những chuyện đau lòng trong quá khứ. "Cha nuôi, tối hôm qua ta vốn nên bắt được Bạch Nhãn Lang, thế nhưng không biết vì sao, Bạch Nhãn Lang vậy mà vô cớ biến mất! Ta nghe nói Bạch Nhãn Lang có một vị quý khách đến nơi đây rồi, ta nghĩ có phải là không phải là vị quý khách kia giở trò quỷ?" Triệu Bằng nhìn Chu Lôi nói với ý vị sâu xa. "Chu Lôi, ngươi là một lính đánh thuê tác chiến đơn lẻ xuất sắc, thế nhưng không nhất định sẽ là một chỉ huy đội nhóm tốt, điểm này không trách ngươi, bởi vì ngươi chưa từng trải qua. Ta nghĩ trong công ty bảo an của ngươi hẳn có một nhóm người thuộc "vùng xám". Ngươi hãy nhớ, phải biết cách sử dụng tốt bọn họ, để họ phát huy tác dụng lớn nhất. Việc thu thập thông tin tình báo chính là một việc rất quan trọng. Cái gọi là tri kỷ tri bỉ bách chiến bất đãi, một cuộc đối đầu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì đó là lỗ mãng. Vì sao Nộ Sư dong binh đoàn khi đó chỉ còn lại một mình ta? Chính là vì khi đó chúng ta đã không điều tra rõ ràng rằng đó là một cái bẫy! Cho nên nói, ngươi tuyệt đối đừng đi con đường cũ của ta! Trở về, hãy chia đội ngũ tình báo của ngươi thành hai đội. Thành tích là thứ được so sánh mà ra, ngươi phải để bọn họ ganh đua lẫn nhau, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể dốc hết sức mình làm việc. Còn về chuyện ngươi nói, ta cũng không rõ vị quý khách kia là ai. Tuy nhiên, ta suy đoán đó hẳn là người được thế lực đứng sau Bạch Nhãn Lang phái tới. Bạch Nhãn Lang từng là người của Thiên Hợp Hội tỉnh HZ chúng ta. Thiên Hợp Hội năm đó vẫn chưa có được cục diện như ngày hôm nay. Bạch Nhãn Lang chỉ là một người được họ phái đến để chỉnh đốn thế lực ngầm của thành phố HB. Sau này, Bạch Nhãn Lang không những đã chỉnh hợp các thế lực ngầm, mà còn từ đen chuyển trắng, bắt đầu làm ăn. Thiên Hợp Hội để bày tỏ sự coi trọng đối với Bạch Nhãn Lang, liền giao phó tất cả mọi chuyện trong thành phố HB này cho Bạch Nhãn Lang tự mình giải quyết. Có thể nói Bạch Nhãn Lang mấy năm nay làm đều rất tốt, cho đến ngươi quyết định đối phó hắn mới thôi. Lúc này có thể giúp Bạch Nhãn Lang, cũng chỉ có người của Thiên Hợp Hội rồi. Thiên Hợp Hội là thế lực xã đoàn lớn nhất tỉnh HZ. Hiệu suất làm việc của bọn họ tuyệt đối không phải trình độ hiện tại của công ty bảo an của ngươi. Rất có thể hành động tối qua của các ngươi đã bị đối phương phát giác rồi, cho nên Bạch Nhãn Lang mới có thể chuồn mất." Theo lời giải thích của Triệu Bằng, lông mày Chu Lôi càng nhíu càng sâu. Nếu đúng như lời Triệu Bằng nói, Chu Lôi lúc này chẳng phải giống như một mỹ nữ không mặc quần áo, mặc người ta dòm ngó hay sao! Mặc dù bản thân Chu Lôi không có vấn đề, có thể đảm bảo tuyệt đối tính riêng tư trong hành động, nhưng người phía dưới không thể nào có được thực lực và giác ngộ như vậy. Xem ra, nâng cao thực lực đội ngũ của chính mình mới là điều Chu Lôi cần nỗ lực lúc này. Chu Lôi hiếm khi được ăn một bữa cơm Hoàng Nguyệt làm tại nhà. Hương vị tình thân ấy khiến khẩu vị của Chu Lôi phá lệ tốt, đến nỗi tất cả mọi người đã ăn xong rồi mà một mình hắn vẫn còn ở đó, dọn dẹp đồ ăn thừa. "Ca, nghe nói ngươi trước đó bị thương rồi, bây giờ tốt hơn chút nào chưa? Ta và Triệu Hải vốn muốn đi thăm ngươi, thế nhưng..." Tiền Nhạc càng nói giọng càng nhỏ, mắt vẫn luôn nhìn về phía Triệu Bằng. Chu Lôi biết, khẳng định là cha nuôi không cho hai người bọn họ đến thăm mình. Trong lòng Chu Lôi không khỏi đau xót, hắn gắp chiếc lá rau cuối cùng trong đĩa, nhét vào miệng. "Không có việc gì, ta đã tốt rồi, ngươi còn không biết, thể chất của ta từ nhỏ liền rất đặc thù, loại vết thương ngoài da này luôn là khôi phục rất nhanh." Chu Lôi an ủi Tiền Nhạc, cũng an ủi chính mình, không muốn để Tiền Nhạc nhìn thấy nước mắt trong lòng hắn. Tuy nhiên, Chu Lôi có một điểm không hề nói sai, đó là khả năng hồi phục của hắn quả thật nhanh hơn người bình thường một chút. Điểm này cũng vẫn luôn là nghi ngờ trong lòng Triệu Bằng. Triệu Bằng không biết liệu đây có phải là tác dụng của mũi tiêm kia hay không, hay là thể chất của Chu Lôi vốn dĩ đã rất đặc thù. "Được rồi, ta ăn no rồi, cám ơn bữa sáng của mẹ, ta đi trước rồi." Sau khi cáo biệt mọi người, Chu Lôi liền chật vật rời khỏi ngôi nhà được cho là của mình. Hắn không biết lần tiếp theo mình trở về sẽ là khi nào, Chu Lôi chỉ biết rằng, hắn thật sự rất trân quý cảm giác mỗi lần được về đến nhà ấy. Chu Lôi đang chuẩn bị lái xe hướng về Triệu gia lái đi, kết quả lúc này điện thoại di động vang lên, Chu Lôi cầm ra điện thoại di động vừa nhìn, vậy mà là tin nhắn của Triệu Bằng. Trong lòng Chu Lôi nghi hoặc. Chẳng lẽ vừa rồi có chuyện gì đó Triệu Bằng quên phân phó, nên mới dùng tin nhắn để thông báo cho hắn? Chu Lôi tò mò mở tin nhắn, kết quả bên trên viết. "Thành tích hiện tại của ngươi ta rất hài lòng, mau hơn nữa một chút! Nếu thực lực của ngươi tiến thêm một bước nữa, liền có thể buông bỏ chúng ta rồi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang