Vô Hạn Thế Giới Lữ Hành Giả

Chương 4 : Cửa thung lũng

Người đăng: Luciferht

Thấy mấy con người chuột khác lại không có rớt ra bất cứ thứ gì, Hoàng Siêu ngẩng đầu lên đi tới một bên tùy tiện tìm một chỗ liền ngồi xuống, không ngừng phát ra tiếng thở dồn dập. Thật ra lấy mức độ thể lực hao tổn vừa rồi của hắn cũng không đến mức phải biểu hiện tới nghiêm trọng như thế, chủ yếu là do liên tục giết chết bốn sinh vật hình người mang đến áp lực tâm lý quá lớn. Phải chờ tới 10 phút sau cơ thể run rẩy của hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại, cơ bắp lập tức nổi lên cảm giác uể oải, cảm giác hoa mắt khiến trước mắt hắn biến thành màu đen. Trong khoảng thời gian này Hoàng Siêu vẫn đang phân tích mấy tin tức đã để lộ ra trong chiến đấu lúc nãy. Chỉ mấy con người chuột bình thường nhất đều cần đánh nhiều lần như vậy mới có thể tiêu diệt, thế giới này chắc chắn là độ khó cấp cao nhất, hành trình tiếp theo nhất định sẽ cực kỳ khó khăn. Ở vào độ khó này, người chơi bị giết như giết chó đều là chuyện bình thường, nhưng nếu Hoàng Siêu bây giờ chết đi một lần còn có thể sống lại sao? Hắn không hề nghĩ sẽ tự mình đi thử nghiệm một lần. Hắn có thể nhìn thấy lượng máu của quái vật, khi lượng máu hao hết quái vật cũng sẽ chết đi, cái này cũng giống trong trò chơi. Nhưng mà khác biệt với trong trò chơi chính là mỗi lần tấn công đều có thể tạo thành tổn thương cho thân thể, không giống trong trò chơi. Tuy rằng sinh mệnh không ngừng giảm bớt, nhưng hoạt động thân thể lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Hiệu quả của kỹ năng vẫn mạnh mẽ như cũ, miêu tả về Nham Tương Trường Mâu nói đánh xuyên qua 16m là có thể đánh xuyên qua 16m, cho dù kẻ địch trước mặt rõ ràng không có bị đánh xuyên nhưng luồng lửa màu đỏ y nguyên có thể đốt đến kẻ địch ở phía sau. Nó rốt cuộc một loại vật chất không nhìn không gian, còn là một loại năng lượng đặc biệt? Cũng không thể luôn xảy ra hiệu ứng đường hầm đi! Hoàng Siêu nghĩ mãi cũng không ra, đột nhiên tỉnh ngộ: "Đây là ma pháp mà, làm sao có thể dùng thường thức của ta để hiểu được!" Đúng vậy, ở thế giới xa lạ này hiện tượng này cứ như vậy xuất hiện rồi, cho dù lại không phù hợp thường thức của hắn thì có thể thế nào? Đầu tiên bảo đảm có thể sống tiếp mới là quan trọng nhất! Hoàng Siêu sờ sờ cái trán, vị trí bị đau đớn đã sưng lên một cục, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu. Bả vai ít nhất đã bị đánh đến nứt xương, hành động vừa rồi khiến cơn đau càng thêm lợi hại, quả thực là không thể cử động. Nhìn xem lượng máu thì không ngờ chỉ bị giảm một chút xíu máu da, dựa theo như vậy để phỏng đoán: lượng máu của hắn giảm còn một nửa chính là trọng thương hấp hối, hoàn toàn mất đi năng lực hành động, còn lượng máu đằng sau đó hoàn toàn là làm người chơi có thể thoải mái mà đánh chơi. Hắn lấy ra một bình máu nhỏ, vặn ra nút chai rồi từ từ uống sạch. Dạ dày không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ là lúc vừa mới uống xong thì có chút lạnh lẽo. Sau đó vết thương ở đỉnh đầu và bả vai truyền đến cảm giác ấm áp, lúc đầu cánh tay bị cắt đứt cũng truyền đến một chút dòng nước ấm, lượng máu lập tức tăng đầy. Hoàng Siêu phát hiện vết thương của hắn chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn hồi phục. "Tuy không nằm ngoài suy đoán của ta, nhưng hiệu quả như vậy quả thật là làm người khiếp sợ!" Hoàng Siêu không dám tin tưởng mà cử động bả vai mình, vẫn linh hoạt bình thường giống như lúc trước. Một cái tay khác sờ sờ cái trán, miệng vết thương đã khép lại hoàn toàn, làn da bóng loáng ngay cả vết sẹo cũng không có. "Nước thuốc này hiệu quả quá mạnh, không biết thương thế như tay chân bị đánh gãy, tròng mắt bị đánh vỡ có thể chữa khỏi hay không? Bất quá ta tuyệt đối vẫn là không phải thử nghiệm loại tình huống này..." "Hiện giờ ta dùng người thật tham gia trò chơi này, có thể làm ra các động tác mà nhân vật trò chơi không thể làm, cần tận lực tránh né tấn công của kẻ địch." Hoàng Siêu định ra kế hoạch, quyết định tiến về phía trước." Mau chóng kiếm được đủ bộ trang bị, ít nhất có cái che đậy." Hắn vẫn luôn dọc theo đường núi đi về phía trước, trông thấy ở cửa vào thung lũng đang đứng 7-8 con người chuột, trong tay còn cầm cây đuốc và cung tên. Đội hình chúng nó dày đặc, một khi bị đánh động chắc chắn sẽ toàn bộ nhào lên, Hoàng Siêu nhìn thấy cảm giác có chút đau "bi". "Trước tiên đi mảnh đất ven rừng cùng với khu gò đất phụ cận giết thêm vài con người chuột để quen thuộc chiến đấu đã!" Nghĩ vậy, Hoàng Siêu lập tức rời đi cửa thung lũng, chuyển hướng một ngọn đồi nhỏ bên cạnh. Thời điểm sắp tới gần chân núi, đột nhiên có một người chuột thét chói tai xông tới. Hoàng Siêu đứng nghiêm lại hít sâu một hơi, hai tay giơ lên trước ngực nhắm thẳng về phía trước, nhìn chằm vào đầu người chuột rồi niệm thầm: "Nham Tương Trường Mâu!" Luồng dung nham bắn xuyên qua lồng ngực người chuột khiến trên người nó xuất hiện một mảnh đen thui, nhưng mà lông ngực lại không có xuất hiện cái lỗ lớn. Lương máu của nó đã giảm xuống chừng một phần tư, nhưng vẫn như cũ xông về phía Hoàng Siêu. Nắm tay Hoàng Siêu hơi nâng lên một chút góc độ, dòng dung nham liền bắn về phía phần đầu người chuột. Người chuột giơ tay lên che lại, nhưng luồng dung nham có hiệu quả xuyên thấu nên vẫn có thể đốt đến đầu của nó. Dòng dung nham tạo thành thương tổn thật lớn, lượng máu của người chuột đột nhiên giảm xuống một đoạn dài. Toàn bộ đầu người chuột đều là vết bỏng, ngã trên mặt đất ôm đầu kêu thảm thiết. Đằng sau nó chợt xuất hiện ba bốn tên đồng bọn, mang theo vũ khí xông tới. Hoàng Siêu quay đầu liền chạy, sau đó bắt đầu dùng cách đánh "thả diều" trong truyền thuyết. Hắn chạy ra hai mươi mấy mét, quay đầu lại nhìn thấy đám người chuột đã lạc hậu một khoảng cách, lại lần nữa bày ra động tác thi pháp, phóng ra một đạo Nham Tương Trường Mâu... kết quả luồng dung nham này lại đánh hụt. Hoàng Siêu giật mình kinh ngạc, lần này không hề tự mình nhắm chuẩn, cái loại hiện tượng thân thể không chịu sự điều khiển lại xuất hiện lần nữa, luồng dung nham đánh vào trên người người chuột. Nếu nhìn chăm chú vào mục tiêu rồi hoàn chỉnh sử dụng ra động tác thi pháp, thế nhưng còn có công năng tự động nhắm chuẩn?! Đây là một thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng mà Hoàng Siêu có chút khó chịu với loại cảm giác thân thể không chịu điều khiển này. Người chuột đã bị trọng thương, không cách nào tiếp tục di chuyển. Hoàng Siêu vọt lên, cầm pháp trượng trong tay trong lòng nghĩ thầm: "Tấn công bình thường!" Không ngoài dự liệu của hắn, cái loại cảm giác không chịu điều khiển này lại xuất hiện lần nữa: thân hình Hoàng Siêu bày ra một tư thế thích hợp cho việc phát lực, pháp trượng trong tay mang theo tiếng gió bổ nghiêng vào trên cổ người chuột. Động tác của hắn là nhanh lẹ hung mãnh như thế, người chuột thế nhưng không hề có sức đánh trả đã bị đánh ngã xuống đất, không còn hơi thở. Dưới người nó xuất hiện một đôi giày lấp lóe ánh sáng trắng, Hoàng Siêu cười to một tiếng nhặt giày lên rồi tiếp tục chạy trốn, đằng sau bốn con người chuột đuổi theo không bỏ. Đôi giày này là loại đồ trắng cùi nhất trong game, chỉ tăng thêm 1 điểm phòng thủ. Hoàng Siêu đem nó cất vào trong túi đồ, đôi giày liền tự động mặc lên chân. Dưới chân truyền đênw cảm giác khác thường, giày du lịch của hắn đã không thấy, đang mặc trên chân chính là một đôi giày bề ngoài xấu xí sử dụng da thuộc nào đó chế thành. Kỳ lạ chính là giày này mặc vào cực kỳ thoải mái, lúc chạy thì bước đi như bay, đá vụn cỏ lá gì đó đều không hề ảnh hưởng bước chân. "Đây là một kiện trang bị ma pháp rồi!" Hoàng Siêu lưu lại một câu cảm thán, chạy trốn nhanh hơn. Trên thực tế đây cũng không phải trang bị ma pháp, mà là quy tắc của thế giới vốn là như thế. Loại tình huống không hợp lý như đánh quái rớt vật phẩm đều đã xảy ra, huống chi là tình huống khác? Hoàng Siêụ chạy được 10m liền quay đầu lại phóng thích vài đạo Nham Tương Trường Mâu. Đầu tiên dùng tự động nhắm chuẩn xác định phương vị, kế tiếp động tay điều chỉnh tấn công vị trí phần đầu đối phương, thuận lợi tiêu diệt mấy con người chuột. Hắn nhặt được 10 đồng vàng, chính mình thì hoàn toàn không có bị tổn thương, chỉ là lại một lần hao hết mana. Cũng may trò chơi này có tốc độ hồi phục mana cơ bản, mỗi giây hồi phục 4% tổng lượng mana. Chờ đến khi Hoàng Siêu dạo qua một vòng, xác định xung quanh đây không có người chuột thì mana cũng đã hồi đầy. Hoàng Siêu ở tại chỗ luyện tập Nham Tương Trường Mâu và tấn công bình thường trong chốc lát, đối với hai loại phương pháp tấn công đã có điều quen thuộc. Hiện giờ hắn vẫn còn cần dựa vào sức mạnh thần bí tới điều khiển hành động mới có thể làm ra tấn công hữu hiệu nhất. Bất quá hắn phát hiện: chính mình chỉ cần trước tiên bày xong động tác thì có thể tiết kiệm thời gian "điều khiển động tác". Tỉ như hắn có thể trước tiên bày tốt động tác thi pháp, như vậy sau khi xoay người liền có thể thả ra Nham Tương Trường Mâu; mà không phải đầu tiên xoay người đứng vững rồi mới làm ra động tác thi pháp. Tấn công bình thường có mấy cái động tác cố định, Hoàng Siêu lặp đi lặp lại hơn trăm lần thì đã có thể tự mình thao tác, chỉ là về mặt tốc độ và sức mạnh thì còn có điều khiếm khuyết. Chẳng qua hắn cũng thể bày tốt tư thế, sau đó phát động tiêu chuẩn tấn công bình thường. Tìm hiểu xong tình huống tấn công của mình, Hoàng Siêu chấn hưng tinh thần đi tới trước thung lũng cùng đám người chuột đại chiến một hồi. Người chuột lại xuất hiện tổ hợp mới! Năm tên người chuột cầm cây đuốc xông lên, một tên người chuột dùng cung tên cũ nát bắn ra mũi tên, một con người chuột ném lại đây bình lửa. Đám người chuột xa gần phối hợp tương đối tinh diệu. Hoàng Siêu nhìn thấy người chuột kéo cung bắn tên, theo thói quen giơ tay lên chặn ở trước người. Hắn chỉ cảm giác cánh tay đau xót, đã thấy một mũi tên rách nát chui vào trong cánh tay mình. Cũng may khí lực của người chuột rất nhỏ, cung tên lại rách nát vô cùng nên chỉ xuyên vào nửa cái đầu mũi tên. Hoàng Siêu dùng tay trái kéo một cái mũi tên liền rơi xuống đất, cẳng tay không khỏi đau nhức, miệng vết thương cũng trào ra máu tươi. Hoàng Siêu lập tức chạy trở về, kéo ra khoảng cách với đám người chuột. Hắn vừa rời đi thì chỗ hắn đứng liền rớt xuống một cái bình lửa, mặt đất lập tức bốc cháy lên một đám lửa lớn. Nếu hắn lại chậm một bước liền sẽ có thể thử nghiệm cảm giác bị đốt cháy một lần. Hoàng Siêu phát hiện cánh tay của hắn đã khó có thể điều khiển, bất đắc dĩ lại phải uống vào một bình HP, cánh tay lập tức phục hồi như cũ. "Cứ thế này thì không ổn rồi, chịu một chút vết thương đều phải dùng bình HP, chẳng mấy chốc sẽ hết sạch!" Destroyer cho hắn 5 bình HP 5 bình MP, bây giờ đã dùng mất 2 bình HP. Trong lòng Hoàng Siêu dâng lên một trận lo lắng, cảm thấy kế tiếp mình cần phải thật cẩn thận mới được. Hắn điên cuồng chạy một hồi, chuột người ở đằng sau đều bị bỏ lại. Sau đó Hoàng Siêu chậm rãi quay trở lại, phát hiện mấy tên người chuột cận chiến vẫn đang đuổi theo hắn, mà hai tên người chuột viễn trình lại không thấy. "Ha ha, chạy ra khoảng cách cừu hận." Hoàng Siêu đối phó người chuột cận chiến rất dễ dàng, phối hợp với Nãi Ngưu Cẩu liền xử lý bốn tên cận chiến mà không hề bị thương. Hắn quay lại cửa thung lũng, ba tên còn sót lại đang ngơ ngác đi tới đi lui ở trước cửa thung lũng. Hoàng Siêu ở trong bụi cỏ ven đường chậm rãi tới gần, nửa quỳ nhắm ngay tên cung thủ. "Nham Tương Trường Mâu!" Luồng dung nham phun trào mà ra,, luồng đầu tiên dừng lại ở xung quanh người chuột không có bắn trúng. Nhưng quỹ đạo của luồng dung nham để Hoàng Siêu thâtj dễ dàng thấy được mình lệch khỏi quỹ đạo nhiều ít, luồng dung nham tiếp theo chuẩn xác bắn trúng lên người người chuột. Trạm cọc thi pháp Nham Tương Trường Mâu một giây có thể bắn ra 3 luồng, chờ đến khi người chuột cầm cung phản ứng lại chuẩn bị bắn tên, thì nó đã bị tấn công 5 lần, lượng máu gần như mất sạch. Cả người nó bốc cháy lên ngọn lửa, ngã xuống mặt đất. Hoàng Siêu không kịp đi xác định xem đối phương chết đi chưa liền nhảy lên chạy khỏi tại chỗ, bởi vì ngay sau đó một bình lửa liền từ trên cao rơi xuống đem vị trí hắn vửa ở đốt thành biển lửa. Tấn công của người chuột cầm bình lửa rất chậm chạp, ném bình lửa cũng rất dễ né tránh. Hoàng Siêu đứng thằng tắp với người chuột cận chiến và người chuột ném bình lửa, bắn ra Nham Tương Trường Mâu cùng lúc tấn công hai tên người chuột. Đối phương vừa ném ra bình lửa, hắn lập tức chạy đi. Hoàng Siêu vừa thả diều vừa phun tào: "Vì sao Nham Tương Trường Mâu của ta không thể kíp nổ bình lửa của hắn? Chuyện này không hợp lý nha!" Hắn thoải mái mà tiêu diệt hai tên người chuột, bước qua lại phát hiện người chuột càm cung cũng đã chết. Hắn tìn tòi thi thể một chút, nhặt được hơn 10 đồng tiền vàng. Sau đó hắn nhìn thấy... ở vị trí cửa thung lũng, có một cáii rương gỗ đang tỏa ra tia sáng lấp lánh mê người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang