Vô Địch Thần May

Chương 48 : Troll Võ Đài

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 14:57 16-12-2019

.
Trên võ đài Hội sảnh Thiên Địa Tông, không khí căng thẳng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía trận đấu giữa Nguyệt Vân và Khoái Kiếm. Khả Vy, áo lụa trắng, khuôn mặt tinh xảo, nhan sắc chín điểm, đứng trên khán đài, ánh mắt thoáng ngạc nhiên: “Nguyệt Vân dùng Kiếm Ý tầng hai đỉnh phong? Tôn trọng đối thủ thật!” Bên cạnh, Thanh Nguyệt, đại trưởng lão Băng Sơn Tông, áo lam, tóc bạc, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói bất bình: “Đối thủ quá yếu, tốn linh lực vô ích! Nếu không trọng yếu, đừng dùng Kiếm Ý!” Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, bị Kiếm Ý tầng hai đỉnh phong của Nguyệt Vân áp chế, khuôn mặt tái nhợt, khắp người chi chít vết thương nhỏ, máu rỉ ra từng giọt. Hắn cắn răng, híp mắt, giọng nói yếu ớt: “Ta nhận thua!” Hắn loạng choạng bước xuống võ đài, trở về khu vực ghế ngọc của Nam Việt Hải Tông, ánh mắt đầy thất vọng. Huỳnh Thắng ánh mắt sốc, nhìn thấy cả nhóm đồng môn đều trong tình trạng thảm hại. Ly Lan, áo lụa tím, mái tóc rối bời, khuôn mặt tái nhợt, thương tích đầy người; Yến Trang, áo lam, song kiếm bên hông, khuôn mặt lạnh lùng nhưng máu rỉ ra từ tay; Tri Thức, áo xám, đôi mắt sắc bén, áo rách, hơi thở nặng nề. Cả ba nén đau, dìu Khoái Kiếm ngồi xuống, đưa đan dược cho hắn. Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, mở mắt, bước tới, giọng nói lo lắng: “Mọi người ổn không?” Khoái Kiếm cười khổ: “Tông ta yếu, cần rèn luyện thêm! Đệ, cố lên, hy vọng cuối cùng của tông!” Hắn gật đầu, ánh mắt thoáng liếc Ly Lan, tự nhủ: “Thương tích nặng, ngự chín châm có thể giúp, nhưng đông người thế này, không tiện! Linh hồn ta yếu, không dùng Hỗn Thiên Hồn, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba là đủ troll!” Mông Cổ, râu bạc, áo đen, uy áp Nguyên Anh lan tỏa, cùng Thẩm Du, tóc bạc, áo xanh, và Lân trưởng lão, áo xám, đầu trọc, bước đến hỏi thăm. Ly Lan lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Muội muốn xem huynh Thắng đấu, sau đó sẽ về!” Cả ba đồng ý, các trưởng lão gật đầu, không ép buộc. Hắn ngồi xuống, ánh mắt dõi lên võ đài, nơi vài trận vòng loại đang dần kết thúc. Mẫn Nhan, áo tím, râu trắng, uy áp Nguyên Anh, quát lớn: “Trận cuối vòng loại, Huỳnh Thắng đấu với Tịnh Thân!” “Vèo!” Hắn phi thân lên võ đài, chắp tay, tự nhủ: “Nhanh chân, troll trước!” Khán đài xì xào bàn tán: “Tên này, thua nhanh để đoàn tụ tông môn lót đường!” Tiếng cười vang lên khắp nơi. Thanh đại trưởng lão của Hắc Hùng Tông, áo đen, đôi mắt gian xảo, cười nhạt với Trương đại trưởng lão của Phong Lân Tông, áo lam, râu ngắn: “Trương huynh, cược không? Một ăn mười, Tịnh Thân thắng!” Trương trưởng lão gật đầu, tự nhủ: “Thua chắc, nhưng vì xã giao!” Tịnh Thân, áo đen, khuôn mặt gầy gò, tu vi Kết Đan Trung Kỳ, bước lên võ đài, ánh mắt run rẩy, tự nhủ: “Hắn gọt tóc ta, nhanh như ma! Đáng sợ!” Thanh trưởng lão ánh mắt ngạc nhiên: “Sao đệ tử ta run thế?” Hắn vận Vô Thiên Nhãn, đầu bỗng nhói đau: “Tịnh Thân, Kết Đan Trung Kỳ, đao pháp Thiên giai, hao tinh thần thật! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!” Hắn tự nhủ: “Linh hồn yếu, dùng hư ảnh là đủ!” Cả hai hành lễ, trọng tài quát lớn: “Bắt đầu!” Hắn khoanh tay, mỉm cười, đứng bất động. Tịnh Thân ánh mắt tức giận, vận linh lực, niệm pháp quyết, thanh đao sáng rực, chém nhanh với chiêu Đao Phong Loạn Trảm, khí đao xé gió, nhắm thẳng vào điểm chết của Huỳnh Thắng. Hắn vẫn đứng yên, khán đài ồn ào: “Điên rồi, muốn chết sao?” Hắn vận Thiên Nam Bộ Pháp, để lại một hư ảnh, thân hình lóe lên, xuất hiện phía sau lưng Tịnh Thân. Thanh đao chém nát hư ảnh, khán giả sốc: “Giết người rồi?” Một số cao thủ nhận ra, tự nhủ: “Hư ảnh, thông minh thật!” Tịnh Thân hoảng loạn, mồ hôi tuôn rơi, cảm nhận mũi kiếm lạnh buốt kề sau cổ. Hắn giọng nói trầm thấp: “Thua chưa?” Trọng tài quát lớn: “Kết thúc! Huỳnh Thắng thắng! Giải tán, mai tiếp tục!” Hắn tra kiếm vào vỏ, phi thân xuống võ đài, mỉm cười nhẹ: “May mắn thôi!” Khán giả cười lớn: “Tên này, vận đỏ thật!” Ly Lan, Khoái Kiếm, Yến Trang, và Tri Thức ánh mắt tức giận, muốn đá hắn, nhưng vẫn chúc mừng, giọng nói đầy cảm kích. Mông Cổ ánh mắt sáng ngời, bước đến vỗ vai: “Làm tốt lắm, hạch tâm xứng đáng! Về tông, ta sẽ đích thân trao thưởng lớn!” Hắn tự nhủ: “Troll thành công, ai cũng tưởng may mắn! Linh hồn yếu, hư ảnh là đủ, top ba chắc chắn!” Mọi người trong nhóm ánh mắt hãnh diện, tự nhủ: “Đệ may, nhưng thắng vẻ vang!” Thanh trưởng lão đau xót, móc túi trả cược, lủi đi, ánh mắt đầy tiếc nuối. Hắn tự nhủ: “Thoát lực mới, sao đỏ quậy, may không xui lúc troll!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang