Việt Tộc Khai Giới Tiên Quân
Chương 1 : không có thuốc trị sao
Người đăng: thonphudaloc
Ngày đăng: 22:21 12-06-2019
.
Chương 1: Không có thuốc trị sao?
Tác giả: Thôn Phu Dã Lộc
..
Vị diện không gian song song, hôm nay là một ngày trọng đại kỷ niệm ngày thành lập Đông Dương Liên Hợp Nam Việt Quốc.
Đối với Việt tộc,hôm nay là ngày họ tự hào với lịch sử hào hùng,Vua Quang mượn có cầu hôn và xin đất làm đô thành công lấy về Quảng Tây,tuy nhiều trắc trở nhưng các vị hiền nhân vẫn giữ được cho đến nay đổi tên” Lĩnh Nam” đại quận,trong đó có các huyện: văn lang,u việt,âu việt,hồ việt...Cùng với đó sáp nhập hai nước còn lại của Đông Dương tạo nên cường quốc thứ 4 thế giới mà ngày nay Việt tộc vẫn từ hào...
...
“Tiến sĩ Trương,ngài đã sẵn sàng cho buổi trực tiếp?”
MC xinh đẹp của đài truyền hình HNTV đang cố gắng bắt chuyện với Trương Hào, cũng là tiêu điểm của ngày hôm nay. Hắn rất hưng phấn cho buổi bảo vệ luận án tiến sĩ của mình,mọi việc đều trôi chảy từ lúc hắn sinh ra đến giờ. Sinh ra trong gia đình truyền thống y học,tài năng và vẻ mặt điển trai khiến bao cô gái say mê;giờ đây,giây phút trọng đại của Trương Hào, tròn 28 tuổi ,bảo vệ luận án tiến sĩ thứ 2 của mình và cầu hôn người con gái mình yêu.
...
Trương Hào bước dõng dạc lên bục với đôi giày độn của mình,hắn không hài lòng ngước nhìn qua nữ MC.
Cũng thật khó xử cho MC,cô đã đi dép lên với đế mỏng nhất,cô biết hắn ghét bị người khác nhìn từ trên xuống,ghét người khác nói mình” chú lùn”,1m45 đâu lùn,chỉ hơi ngắn so với chiều cao m7 của cô.
Cô cố chùn người xuống để xứng với vị đại nhân vật này:
“ thưa quý vị,hôm nay là ngày quốc khánh,cũng là này Tiến Sĩ Trương Hào bảo vệ thành công luận án tiến sĩ thứ 2 của mình,đây là 1 chủ đề nhức nhối trong xã hội lâu nay, về người bệnh trầm cảm,xin mời tiến sĩ”
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp khán phòng,máy quay chiếu về phía Trương Hào. Anh ta nở nụ cười đầy quyến rũ:
“Xin chào, hôm nay thật đúng dịp,tôi không nghĩ sẽ bảo vệ luận án thông qua chương trình,nhưng vì muốn công bố thành quả nghiên cứu của mình về bệnh trầm cảm,để mọi người hiểu rõ hơn về sự nguy hại to lớn của bệnh,tôi đành mạn phép thông qua chương trình để công bố”
Trương Hào e hèm lấy giọng đưa tay ra sau,màn hình hiện lên 5 khung camera,trong đó có 1 khung camera số 5 được phóng lớn nhất:
“Đây là 5 bệnh nhân tiêu biểu trong số rất nhiều bệnh nhân mà tôi nghiên cứu,họ đều mắc chứng trầm cảm. Biểu hiện của họ càng ngày càng tệ,càng có xu hướng bạo lực,đặc biệt bệnh nhân số 5 có dấu hiệu cho thấy đang vào giai đoạn cuối,tôi gọi nó là” trầm cảm nguy hại”. Biểu hiện cho thấy thường xuyên không kiềm chế bản thân đập phá,phá hoại mọi thứ,theo khuynh hướng hủy diệt mọi thứ, kể cả bản thân...”
Từ camera số 5 chiếu khá nhiều hình ảnh bệnh nhân số 5 đập phá bàn, đá cong khung cửa sắt, tự đánh mình,đập đầu vào tường.... Camera chuyển về quan sát thực tại gian phòng nơi,bệnh nhân đang được chăm sóc bởi một nữ bác sĩ...
“...Từ đó tôi kết luận trầm cảm lâu năm có khả năng cao dẫn đến “trầm cảm nguy hại”. Hiện tại vẫn chưa có quá trình nào trị liệu hiệu quả trầm cảm,càng chưa nói đến”trầm cảm nguy hại”....”
“ Cho đến hiện tại,vẫn vô phương cứu chữa,rất lấy làm tiếc nuối...”
“uhm, qua đây tôi cũng muốn gửi lời yêu thương đến người con gái tôi luôn ngưỡng mộ, người luôn sát cánh bên tôi đến thành công hôm...”
“Tiến..tiến sĩ, anh có chắc là bệnh bất trị k??”
Trương Hào rất khó chịu khi bị ngắt lời nhưng hắn sững người khi tất cả mọi người đang há hốc nhìn màn hình camera,nhìn sang phía MC thấy ánh mắt cô ấy tràn ngập nghi hoặc vừa nhìn hắn vừa hình. Hắn quay người nhìn camera số 5, khuôn mặt tười cười tự tin trở nên méo mó, không thể tin vào mắt mình”nữ thần của lòng ta lại đang hôn tên bệnh nhân?”...
Oát Đờ Phúc!!!!
Vài phút trước...
Tuệ Như kiểm tra bản báo cáo:Bệnh nhân Nguyên Trầm,nam 28 tuổi;trầm cảm được 8 năm sau tai nạn xe cộ của cha mẹ...;vẫn lặp đi lặp lai các biểu hiện: không nói chuyện,thường tự ngược bản thân như đập đầu,đấm đá tường, khung sắt...vẫn thường xuyên”phun nước”...
Vẫn như thường ngày nàng kiểm tra tình trạng sức khỏe Nguyễn Trầm.Ngồi đối diện Trầm ,hôm nay nét mặt nàng đầy lo lắng:
“Anh có biết sau hôm nay,anh và rất nhiều người giống anh có thể sẽ bị đẩy vào tình cảnh xấu nhất không?..haiz,sau hôm nay có lẽ tôi sẽ không còn gặp anh nữa,mọi nghiên cứu trị liệu của tôi không có tiến triển...”
“Anh và anh trai tôi rất giống nhau,ở bên cạnh 2 người đều có cảm giác ấm áp...anh có hiểu những gì tôi nói không,anh tôi cũng như anh, đều trầm cảm?”
Nàng nghĩ đến anh trai mình đã tự sát cách đây 3 năm,không nghĩ tới sự bất lực này lại lặp. Tuệ Như không ngăn được dòng nước mắt, nàng tựa nhẹ vào vai Trầm,bờ vai trong 2 năm nay vẫn hay tựa khi buồn,khi cần người chia sẻ,nàng đều kiếm Trầm,bờ vai ấm áp như anh trai nàng.
Chợt cảm thấy khát,Tuệ Như xoa đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp,cầm chai nước trong túi sách uống vài ngụm. Chợt một bàn tay cầm lấy chai nước của nàng, “là Trầm muốn uống nước”, chỉ kịp nghĩ chai đã hết nước thì gương mặt Trầm đã sát gần, đôi môi dán sát vào môi nàng,cố gắng cạy hàm răng cô lấy đi lượng nước Tuệ Như ngậm chưa kịp nuốt vì sốc.
Nàng chợt nghĩ” Trầm muốn phun nước”,sau đó không như nàng nghĩ việc “lấy nước” kéo dài gần 2 phút như 1 nụ hôn kiểu Pháp thì anh ta chợt lui lại. Đôi mắt vô thần của Trầm đã có lại thần thái: nghi hoặc, xấu hổ, ngượng..;
Nàng không thể tin được, anh ta không phun nước mà chỉ hơi khục khục rồi nuốt nó,sau gần cả phút đứng hình,anh ta cất tiếng:
“xin.. xin lỗi.. tôi không..không cố ý..chỉ là..là”
Nàng không nghe rõ Trầm giải thích,trong đầu nàng chỉ lóe lên ý nghĩ” Trầm cảm nguy hại không thể giao tiếp, không thuốc chữa sao?”
.....
Đôi lời con tác: Do lần đầu cầm bút truyện dài, lão làm văn phong vài chương đầu khá miên man, mong các đạo hữu thông cảm. Hi vọng các vị nhai qua vài chương nhàm chán sẽ rõ những gì Lão muốn gửi gắm..xin cảm ơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện