[Việt Nam] Hồ Sen Voi Phục

Chương 10 : 10

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 19:54 16-09-2018

.
Giờ Ngọ ba khắc. Cuộc hành hình bắt đầu với những nghi thức ghê rợn cố ý để đe dọa nhiều người còn sống hơn là một số ít người sắp chết. Bắt đầu từ người có ngôi vị cao nhất bằng lề lối ác độc nhất. Bốn thớt voi phanh thây vua Cảnh Thịnh. Nhiều tiếng rú, tiếng la kinh hoảng vang lên từ phía khán đài cũng như từ đám đông dân chúng. Người ta ngạc nhiên thấy kẻ thụ hình câm lặng, đôi mắt trợn ngược cố dán chặt vào chiếc sọt tre đựng xương cốt để ở phía trên đầu. Chỉ một tia nhìn xót xa và căm hận ấy cũng đủ cho vị vua bất hạnh được tha cho cái tội bất tài không giữ nổi mồ mả của ông cha. Cơn hấp hối của Quang Toản kéo dài cho đến khi bốn con vật lồng lên lần nữa sau tiếng pháo lệnh thứ hai. Xác vua Cảnh Thịnh bị xé ra làm năm đoạn trên mặt đất. Quang Thùy và Quang Thiệu, kẻ trước người sau, theo gót anh bằng đường lối nhân đạo hơn. Họ chỉ bị chặt đầu. Thiệu gan dạ hơn Thùy, trừng mắt ngó lưỡi dao chém xuống, mặt không đổi sắc. Đến lượt danh tướng Trần Quang Diệu. Ông này yên trí thế nào cũng nếm mùi "bốn tượng phanh thây", trái lại, "hầu hạ" ông chỉ có một tên đao phủ thủ. Ngạc nhiên, ông tướng hạ thành Qui Nhơn dạo trước tự nhủ: - Họ "tử tế" với ta như vậy sao? Á à! Lại mánh khóe gì đây? Chẳng lẽ sợ sau này xuống suối vàng, mắc cỡ không dám nhìn mặt thằng em rể? Hay là có lời năn nỉ của các tướng đã được ta tha chết cho ngày nào? Kệ! Hơi đâu mà thắc mắc. Trong giây lát, Diệu quay mặt về hướng nam, nhắm mắt thả hồn về quê mẹ. Hai giọt nước mắt long lanh chảy xuống như hai hạt ngọc hiếm hoi. Sau khi mở bừng mắt ra nhìn vợ nhìn con và nở một nụ cười khuyến khích, hẹn hò, ông thản nhiên bảo tên đao phủ thủ đanh đứng chờ với một niềm kính cẩn ít ai ngờ tới: - Xong rồi! Chú cứ việc làm phận sự. Tên đao phủ phục xuống lạy người tử tội: - Xin quan Thiếu Phó về thần tha tội chết cho con! - Không hề chi! Ta còn phù hộ cho chú nữa chứ! Lưỡi dao chém xuống ngọt lừ. Quang Diệu chết, thân hình khôi vị vẫn đứng vững như trồng. Cái thây chỉ từ từ đổ xuống khi nghe tiếng hai mẹ con Bạch Liên cùng thét một lúc: - Thầy ơi! - Mình ơi! Nhanh tay, tên đao phủ thủ đỡ lấy cái đầu không để cho rơi xuống đất. ° ° °
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang