[Việt Nam] Hà Hương Phong Nguyệt (1912)

Chương 8 : Dây oan đã dứt còn theo mãi, Mối nợ ba sanh lại lấp chôn.

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 22:32 20-12-2018

.
Thoàn nghe Hai Long nói mấy lời, mừng tợ Cữu hạn phùng Cam võ, khác nào như bàng điểu ngộ lam phong, quăng lưỡi gươm ôm bạn vào lòng, giảm khí nộ kề hun má phấn. “Bạn ôi! Vuốt dạ xin bạn đừng vội giận, nghĩ cho cùng duyên phận mà thương, dễ mổ ta lại chẳng biết, tào khang chi thê bất khả hạ đường, mà đoạn gánh cang thường cùng bạn, dẫu rằng có non mòn biển cạn, ta cũng nguyền nghĩa bạn chẳng vong, ai lỗi nghì chứng có thiên công, ai bội ước phú cùng nhựt nguyệt. Xưa còn bởi ham vui chưa biết, ở cùng nhau nhiều việc chẳng minh, tới ngày nay xin bạn tưởng tình bỏ hết sự bất bình, giữ trọn nghĩa bố kình như trước. Bạn ôi! Cũng vì bạn, ta lỗi lầm phép nước, phải mau mau lánh bước khỏi đây, nếu chậm chơn bị lửa cháy mày, trù trì ắt họa lai nan giải.” Nghe lời khiến Long không dám cãi, vân dạy thì dạ lại xót thầm, chạnh nỗi niềm ruột héo gan bầm, nhớ mấy đoạn tâm như dao cắt. Muốn ngơ lấp mà không ngưng ước mắt, gượng làm vui dạ lại ngùi ngùi, khốn thay, đưa chơn một bước hóa mười lui, cực nỗi trơ mắt ba nhìn ra sáu giọt. “Ghen chi hỡi đày thân bèo bọt, ghét chi cho chua xót phận hồng nhan? Cái thân nầy mà gỡ khỏi mối dây oan, thì cũng đã xương tàn thịt nát. Ái lang ôi! Chàng dẫu thác đã đành kiếp thác, thiếp còn đây như giày Các xa Tùng, làm sao cho trọn thỉ trọn chung, làm sao đặng trọn trung trọn hiếu. Hồn chàng có linh thiêng chứng chiếu, tấc lòng thành mày liễu nguyện cùng, đem thiếp về tới chốn âm cung, cho trọn gnhi4a vợ chồng kẻo ức. Để chi thiếp gan vàng bức rứt, chịu những điều sở bức khôn toan. Thoàn ôi! Hỡi là Thoàn, thiếp nguyện ăn gan uống mật.” Thầm xét vậy chớ oán hờn phải cất, cất để lòng ngoài mặt phải giả lơ, gượng dò la62n xông bụi lướt bờ, theo dõi cái mối tơ oan nghiệt! Cực khổ ấy muôn ngàn không kể xiết, khó khăn nầy ai biết cho chăng? Ngó trời cao thấy đám sao giang dòm xuống đất bằng tối mịt. Vóc liễu chưa từng mỏi mệt, dáng dài chơn bết khó rời, Hai Long liền than thở một lời, xin đình bộ để mơi sẽ tới. “Trời hãy còn đương tối, dặm ngàn mỏi gối biết sao.” Thoàn nghe qua mặt héo dàu dàu, sợ có kẻ theo sau truy cản. Thoàn mới nói: “Xin bậu đừng than vãn, ráng theo ta lánh nạn cho mau, nếu ở đây, e lửa thành họa tới cả ao, lâm tội trọng phép nào tây vị. Vậy thời nơi lộ thượng xin nàng tạm nghỉ, đôi phút rồi gắng chí dò lần, đem nhau kiếm chốn thôn lân, đổi tánh mai danh ẩn tích.” Long rằng: “Chàng đem thiếp đến chốn thôn lân mai danh ẩn tích đặng rồi, thiếp lo một nỗi tứ cố vô thân thích, biết cậy ai giúp ích trợ nàn, biết khó vậy mà đặt ra cái đạo tạo khang, dầu cực khổ muôn ngàn cũng chịu. Ngặt nỗi, thân thiếp như nhành liễu, đàng dài sức yếu khôn qua, nếu mà ngồi đây, trễ bước dần dà, chàng khó nổi thoát ra lưới rập. Chừng ấy dẫu ăn năn bất cập, có phải vì tình nhau mà chôn lấp anh hùng, vậy thì thôi, vĩ chi chút phận má hồng, làm đến đỗi cực lòng quân tử. Để mặc thiếp lần dò đàng sứ, chàng hãy mau tị dữ thoát thân, cuộc ái ân đâu dễ có ngằn, đừng sợ ngỡi châu trần lợt lạt. Nợ trái oan xích thằng đà buộc chặt, dầu cho rằng thiên các nhứt phương, cũng có ngày ngư thủy hiệp nhứt trường, lo chi cái tình thương cách biệt.” Thoàn nghe phân tấm lòng tha thiết, đôi mắt tuôn giọt thảm không ngưng. (Cũng muốn nghe theo) đặng đánh liều nhắm mắt đưa chưn, mà sợ nỗi: “Cục cưng” xiêu lạc. Lúc cùng trí biết sao mà định đoạt, ngân ngơ dường như xác không hồn: “Thôi thôi, nàng chớ có đa ngôn, mà đau lòng lắm bấy. nàng dầu ngán đàng dài không trải, ta ra công cõng lấy nàng đi, (hãy lên lưng ta đây) đi bộ mạt trù trì, họa khỏi bất kỳ nan giải.” Trời tối ngửa tay đà chẳng thấy. lưng cõng tình chơn chạy bon bon, lạ cho cái giống phấn son, hễ mà đạp tới, dầu hết kiếp cũng còn sướng dạ. Thoàn quyết chạy tới làng Hanh Thông Xã, liền tách ngả Xóm Gà, đặng mội đỗi xa xa, mới lần qua Gò Vấp. Đàng vẫn chỗ cao chỗ thấp, chơn bước vắn bước dài, cơ khổ thì thôi, Hai Long trên êm giấc như say, còn Thoàn ở dưới mệt thở dốc, tợ trâu cày ruộng cạn!!! Chơn trời lố rạng, ánh sáng đã hừng, tiếng gà gáy bững tưng, Thoàn nửa mừng nửa sợ. Phần lạ đường bợ ngợ, phần mệt thở hết hơi, gượng dò lần tìm hỏi chỗ nơi, đặng có nghỉ ngơi qua bữa. Dịp may ái khéo lựa, để cho đứa vô nghì, chốn thôn quê có một mụ dì, nhà ở dựa đàng đi bán quán. Tuần Nghĩ Thuận chồng đà quá vãn, còn một mình buôn bán đỡ ngày, sau không gái, trước không trai, hay thương kẻ lạc loài lỡ bước. Thấy Long, Thoàn bước vào liền tiếp rước, lo đãi đằng trà nước hậu tình, lúc chuyện trò liếc mắt qua nhìn, thấy sắc Hai Long mà kinh hãi. “ Người làm sao mà coi rất đúng nề nếp gái, đứng đi xem phải điệu đờn bà, giọng nói rất yêm hòa, chuyện trò nghe dịu ngọt. Mây vị thủy cũng phải thua nước tóc, màu da chi nhượng tuyết Lam Kiều, miệng cười duyên dầu ai thấy cũng phải yêu, mắt đưa đẩy dễ chẳng xiêu lòng sắt đá. Sao lại có đem thân đầy đọa, chẳng trao tria cho nên giá ngọc lành, chớ như người ni, Hồng tước đài đầu chẳng dựa mình, há chẳng đặng vào dinh Kim ốc. Nay rủi gặp gian truân một lúc, sau ắt là hưởng phước lâu dài, nhà mụ không cón gái cháu trai, cũng nên dưỡng làm vai làm kiến.” Nghĩ thế ấy mụ liền buông tiếng: “Nhà mụ không kẻ viếng người thăm, phải chi mà hai cháu hảo tâm, mụ cũng ước nuôi làm dưỡng tử. Đi đâu cho xa xứ, mà phải mang tiếng dữ với đời, ở cùng già cho yên chỗ yên nơi, già nhớ lúc mưa mơi, nắng xế.” Long nghe nói vui lòng không xiết kể, vội vàng ra làm lễ dưỡng thân, Thoàn đặng nơi ẩn tích mai danh, cũng hớn hở vui mầng từ đấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang