[Việt Nam] Gái Thời Loạn

Chương 13 : XIII

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 22:38 27-12-2018

Cái huyệt đào đã xong. Bố cu Khải ném xẻng xuống đất, nhìn quanh một cách tuyệt vọng. Bọn giặc đứng im phăng phắc. Dưới ánh đuốc tàn, bố cu Khải thấy hàng nghìn cặp mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mình, sáng quắc những vẻ hung tàn, đắc ý. Thằng Tào, con mẹ Chánh ú cười khúc khích hỏi lão Khải: - Thế nào? Sẵn sàng rồi chứ? Bố cu Khải điềm nhiên gật đầu. - Thế thì nằm xuống cho người ta lấp đất đi thôi! - Tao có sợ gì chết! Thằng khốn nạn kia, mày hại được tao, mày đắc ý lắm đấy! Nhưng khi sống tao không băm vằm mổ xả được mày, lúc chết tao sẽ thu hồn bắt vía mày... - À, thằng già chết đến gáy rồi còn cứng cổ? Tao thử đập chết mày xem rồi có làm sao không nào? Nói đoạn hắn giơ cuốc định bổ xuống đầu lão Khải. - Hãy khoan! Một tiếng quát thốt nhiên làm cho bọn giặc giật mình quay lại. Hoàng Lang từ trên yên ngựa nhảy xuống. Bọn giặc vội cúi đầu làm lễ. Hoàng Lang hỏi: - Người này là ai mà chúng bay định chôn sống người ta? Thằng Tào vội đáp: - Bẩm công tử, thằng này là người nhà lão Điều hộ... - Người nhà ông Điều hộ ở Tuyên Quang? - Dạ! - Thế người ta tội gì? Có phải bay nhân lúc chủ tướng vắng mặt, định ăn hiếp kẻ cô thế chăng? Thằng Tào sợ hãi thất sắc, nhưng cũng gượng kêu: - Bẩm công tử, chúng con giết tên này là vì hôm trước đây hắn định ám sát Lày Sập Trưởng. - Câu chuyện đầu đuôi thế nào? - Bẩm công tử, lúc đó Lày Sập Trưởng đem quân vây bắt nhà Điều hộ, và đang tra khảo bọn gian thì tên này một mình dám lẻn vào trung quân, phóng dao đâm Lày Sập Trưởng bị thương. Hoàng Lang giật mình, nhìn bố cu Khải một cách ngạc nhiên và cảm phục. - À!... Thật vậy sao? - Bẩm công tử, lão này táo gan lắm, ai cũng biết tiếng lão là một tay không vừa! Nay lão lặn lội lên đây, con chắc lão định thi hành một mưu gian gì nên muốn cho khỏi lo về sau, chúng con định giết lão cho xong! Hoàng Lang bảo bố cu Khải rằng: - Cứ lời quân chúng nói thì lão là người có thủ đoạn khá đấy. Nhưng giờ lão tính sao? - Chỉ còn chết là hết! - Thế ngộ ta chưa cho lão chết? - Cái sống của ta vô ích cho các người, mà có khi lại nguy hiểm cho các người nữa! - Lão chết có ân hận gì không? - Chẳng ân hận gì cả! Chỉ thương thay chút hy vọng cuối cùng của chủ tôi cũng bị vùi theo tôi xuống hố đất này. - Ông cụ Điều còn sống à? Lão có thể bảo rõ ta biết chỗ ẩn náu của ông cụ Điều không? - Điều ấy, các ngươi chớ hỏi ta mà phí công vô ích. Dù có tra khảo nữa ta cũng chẳng hé răng. - Được, để ta xem. Còn chúng bay, những tên nào giỏi nghề bắn, cưỡi thì sắp sửa theo ta có việc. Độ bốn chục tên thôi, còn bao nhiêu ở lại giữ đồn. Bọn giặc dạ ran, tản ra tứ phía. Hoàng Lang lại hỏi một tên Cờ Đen già đứng cạnh đấy: - Lày Sập Trưởng chưa về à? - Bẩm chưa. - Ông quản đốc ở đây? - Vâng. - Thế lúc nào Sập Trưởng về thì ông bảo hắn phải xuống tỉnh ngay nhé! Tên Cờ Đen cúi đầu vâng mệnh. - Giờ thì ông để ta đứng đây với người này. Tên Cờ Đen tức khắc chạy vào trại. Hoàng Lang rút dao cắt dây trói cho bố cu Khải, đoạn ngọt ngào nói rằng: - Ông già đừng sợ, ta đây là bạn chứ không phải thù. Trong cặp mắt của bố cu Khải bỗng lóe một tia sáng vui mừng. - Việc xảy ra ở nhà cụ Điều, tôi vẫn lấy làm hối hận lắm! Giờ may gặp già đây, tôi muốn già cùng theo tôi về tỉnh để tìm cụ Điều. Bố cu Khải hơi cau lông mày, vì câu nói của Hoàng Lang khiến lão ngờ vực. - Nếu cụ Điều còn thì tôi sẽ tìm cách đưa cụ bà và Thục Nương về tỉnh, để lại được đoàn viên như cũ. Lão Khải vẫn dán mắt nhìn Hoàng Lang. - Nhưng tôi chỉ e là ta về chậm mất... Hoàng Lang nói câu ấy nét mặt có vẻ buồn rầu chân thật đến nỗi lão Khải cảm động: - Công tử thực tình thương cụ Điều tôi thế ư? Hoàng Lang cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng. Bố cu Khải nhìn chàng, chợt nghĩ đến Thục Nương, hai giọt nước mắt từ từ chảy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang