[Việt Nam] Gái Thời Loạn
Chương 12 : XII
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 22:38 27-12-2018
.
Ngồi cạnh bàn đèn, Hoàng Tử Trung vuốt râu nghĩ ngợi. Vẻ mơ màng làm cho nét mặt bớt phần cứng cỏi, tia mắt bâng khuâng chẳng đặt vào vật gì...
Cả tâm hồn bay theo những ký ức não nùng, Hoàng cố sống lại cuộc đời xưa đã qua đi như một giấc mộng. Nào khi tung hoành bên Trung Quốc, cùng các bạn giang hồ mưu tính những chuyện cao xa. Nào khi thất thế phải lìa bỏ quê hương, lìa bỏ cả những điều mơ ước thiết tha, đem nhau trốn sang đất Bắc Kỳ. May gặp được lúc triều đình Việt Nam suy nhược, bọn Cờ Đen tự do chiếm cứ vùng Thượng du. Giang sơn một cõi biên thùy. Sự đắc ý đó thực quá lòng mong của họ. Mà nếu tình thế cứ thế thì cũng không biết đâu sau này sẽ ra làm sao!...
Nhưng, không may cho bọn Cờ Đen. Nước Pháp tự xa ngàn dặm đem binh cường, súng mạnh sang chinh phục nước Nam, quân đi đến đâu thế như nước trào tràn lấn. Vả, ngoài đất ấy, quân giặc cũng không biết lấy đâu làm chốn dung thân nữa.
Lưu Vĩnh Phúc thấy vậy nên đã truyền lệnh cho các hàng tướng tá, tập hợp hết các đạo quân, định ngày đem toàn lực về vây đánh Tuyên Quang, lúc đó đã bị tướng Franger chiếm cứ. Trận đánh ấy là sự cử động cuối cùng của kẻ tuyệt vọng, chẳng qua như người sắp chết đuối còn cố với lấy một vật nổi để hòng thoát thân. Các tướng lĩnh Cờ Đen biết như thế nên việc cất quân đánh Tuyên Quang họ coi là một vấn đề sinh tử, trù tính rất kỹ càng mà tiến hành rất quả quyết. Hoàng nghĩ đến đấy, cặp mắt quắc lên một cách dữ dội, hai bàn tay nắm chặt, đấm xuống sàn gác thình thình... Đối với tương lai Hoàng bấp bênh bao nhiêu thì lòng hăng hái lại càng bội phần bấy nhiêu.
- Tiếng bạc cuối cùng, dù hy sinh bao nhiêu cũng quyết mở!
- Phụ thân phát hiệu gọi con?
Câu hỏi của Hoàng Lang làm cho tướng giặc như tỉnh cơn mơ mộng:
- Ừ, vào đây con! Cha vừa được một tin quan trọng: Hôm mồng mười, có sắc Thanh đình phong ông Lưu làm chức Tướng quân, thống suất các đạo Cờ Đen để giúp Nguyễn triều, ta không phải là thù nữa, ta là kẻ đồng minh. Cơ hội trời cho, chẳng phải mỗi lúc mà gặp. Biết đâu đấy, một trận này, có thể bảo toàn được tương lai cũng nên.
Trong khi nói, vẻ mặt Hoàng Tử Trung dần dần hoạt động và tươi tỉnh. Hoàng Lang cứ lẳng lặng nghe.
- Hiện nay, quân Pháp án ngữ ở Tuyên Quang không có mấy. Lưu tướng quân nhất định năm hôm nữa khởi cuộc đánh. Chính ngài từ phủ Yên Bình đánh vào hai cửa Tây, Nam; còn cha thì xuất toàn quân ở đây về công kích mặt Đông, Bắc. Tướng lệnh vừa đến, ý cha muốn sai ngay người về tỉnh thám thính tình hình bên địch, xem xét địa thế và tìm chỗ dồn quân. Nhưng, việc là việc trọng, nên cha chưa biết giao cho ai...
- Thưa cha, con thế nào?
- Cái danh dự nguy hiểm ấy, nếu con đảm đang được thì còn gì hơn nữa!
Hoàng Lang hớn hở:
- Vậy con xin đi.
- Sự can đảm ấy cha khen lắm! Con hãy ra trại đầu, chọn trong cánh quân Lày Sập Trưởng, lấy những tên nào khỏe mạnh tài nghề bắn, cưỡi đi trước về tỉnh. Cha sẽ cất đại quân theo sau ngay. Và, nếu Lày Sập Trưởng ở Bắc Mục trở về rồi, thì con bảo hắn đi với luôn thể.
- Con xin lĩnh mệnh.
- Con đi! Cha sẽ cầu trời đất phù hộ cho con.
Hoàng Lang cúi đầu lui ra.
Một phút sau, con ngựa bạch chàng cưỡi vụt bay ra cổng như một làn chớp nhoáng...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện