[Việt Nam] Đỉnh Non Thần
Chương 6 : VI
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 20:29 20-12-2018
.
Bên giường người bệnh, Yến Xuân mệt quá, ngả đầu xuống lưng ghế thiu thiu ngủ... Nguyên buổi sớm hôm ấy, Vạn Thắng đương đi trên bờ thành để chỉ bảo, đốc thúc mọi việc phòng thủ thì hắn bỗng trượt chân ngã lao xuống đất. Tai nạn xảy ra không đến nỗi chết người, nhưng cũng làm cho Vạn Thắng gãy một bên ống chân. Toàn thành, sĩ tốt nhao cả lên, cho là một điềm gở. Người ta xúm lại khiêng Vạn Thắng vào trong tư thất và hỏa tốc gọi lương y điều trị. Một mặt, các bề tôi thân tín của Vạn Thắng vẫn cứ tiến hành việc cự giặc như thường vì chủ tướng vẫn không nguy đến tính mệnh và theo lời lương y, Vạn Thắng có cơ khỏi được.
Thầy lang vừa thay xong miếng thuốc dán thứ hai Vạn Thắng đau quá nằm lịm đi. Yến Xuân thức coi chồng lúc ấy mệt quá cũng dìu ngủ...
Nàng Nhạn bước vào, thấy vậy, khẽ bảo Yến Xuân:
- Dì sang buồng con mà nghỉ, để con thức ngồi canh thầy con cho.
Yến Xuân rất bằng lòng, bèn dặn dò mọi việc rồi bước ra.
Nàng Nhạn ngồi xuống, lắng nghe cha vẫn nằm im bèn ngả lưng ra ghế và bắt đầu nghĩ vơ vẩn...
Thiếu nữ rất tự nhiên tưởng đến chàng trai trẻ hôm nào. Phụ thân nàng bị nạn giữa lúc cần phải đủ sức mạnh và bình tĩnh để đối phó với kẻ thù, nàng lấy làm sợ hãi và đau đớn không biết chừng nào. Nàng chỉ hy vọng vào sự tiếp cứu mà chàng lạ mặt đã hứa để tình cảnh bớt nguy ngập. Càng hy vọng, thiếu nữ càng lo. Không phải nàng dám ngờ sự thành thực của chàng, nhưng nàng e sẽ xảy ra nhiều sự ngăn trở.
- Ừ, nếu chàng không đến, không bao giờ đến nữa!
Câu nói ấy làm cho thiếu nữ càng nhận thấy lòng nàng yêu sâu xa và say đắm không cùng...
Nàng thở dài, bắt đầu ghê sợ biệt ly... Tiếng ai gõ nhè nhẹ bên ngoài cửa.
Thiếu nữ đứng dậy, chạy ra.
Một tên quan hầu gập đôi người lại chào, rồi khẽ hỏi:
- Bẩm nàng, quan Đại Tiết chế thức hay nghỉ?
- Quan lớn đương giấc. Ngươi hỏi gì?
- Bẩm có thư khẩn cấp.
- Của ai?
- Bẩm, của Mùn Sẩu.
- Mùn Sẩu!... Hắn đã sang đến Lưu Vĩnh Phúc rồi à?
- Chưa ạ! Bức thư này ông ấy viết ở ngang đường và bắt tôi phải chạy ngựa về đây dâng trình tận tay quan lớn.
- Việc gì mà ghê gớm vậy?
- Chúng tôi cũng không rõ.
- Thôi được, ngươi cứ đưa cho ta.
Tên quân hầu trao mật thư cho Nhạn, cúi xuống chào rồi ra thẳng...
Nhìn nét chữ nguệch ngoạc của tên đao phủ, nàng Nhạn tự nhiên hồi hộp, có linh cảm về một sự gì phi thường. Nàng do dự mãi. Bức thư làm cho tay nàng có một cảm giác bỏng như lửa. Sau cùng, nàng Nhạn viện lẽ cha đương đau, nếu mình không tự mở thư xem e có sự gì thì chậm mất chăng. Tình thế chẳng khẩn cấp là gì! Nàng run tay xé phong bì, mở tờ giấy, đoạn ghé lại gần ngọn nến.
Thưa Chúa công.
Chúng tôi vừa biết một tin dữ dội. Thực là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Chúng tôi vì việc sứ mệnh khẩn cấp đành không thể quay về được, nhưng thực bồn chồn như lửa đốt, lo cho sự an nguy của Chúa công không biết chừng nào.
Nguyên cái người con trai lạ mặt hôm vừa rồi chẳng phải là ai xa lạ, hắn chính là con trai Sơn Vương Bàn Văn Nhị, tên gọi là Bàn Tuyết Hận! Tuyết Hận! Hai chữ tên đó đủ tỏ cho Chúa công biết cái bản tâm phục thù ghê gớm của hắn vậy.
Hắn mò sang châu Đại Man ta chắc hẳn là để mưu hại Chúa công.
Sự tình cờ như đã giúp hắn được gần gũi Chúa công nên hắn mới gặp và cứu được nàng Nhạn thoát khỏi tay quân Cờ Vàng.
Đã đành ta phải cám ơn sự run rủi nó làm cho nàng Nhạn không đến nỗi phải sa vào tay giặc nhưng chính đó lại là một mối nguy cho Chúa công vậy.
Chúa công nên hết sức đề phòng. Nếu không cần thì từ chối phắt ngay sự cứu viện của Bàn Tuyết Hận. Hoặc giả vờ cho nó đến gần rồi tìm dịp hạ thủ phăng ngay đi.
Kính bái
Mùn Sẩu
Nàng Nhạn choáng váng như bị sét đánh, tờ giấy lọt tay nàng rơi xuống đất. Trong ánh nến lờ mờ không đủ sáng mà sắc mặt nàng cũng nhợt hẳn đi. Một cảm giác lạnh như băng làm cho máu trong người nàng thôi chạy. Nàng run lên, ngã bệt xuống lòng ghế, hai mắt hoa, nhìn đỏ như qua một màn máu...
Nàng ngây ra không biết là bao lâu. Cái ý thức về sự xảy ra mãi sau mới làm cho tâm trí nàng dần dần hồi tỉnh để mà đau khổ. Trời! Có thể nào như vậy được! Chàng, người nam nhi anh tuấn đã cứu nàng khỏi nhục, trang thiếu niên hiệp khách mà nàng đã yêu bằng mối tình đầu tiên ấy, là kẻ thù của cha nàng ư? Không, không thể như thế được. Họa chăng nàng chiêm bao!
Nhưng, nàng không chiêm bao, sự thực hiển nhiên vì bức thư Mùn Sẩu gửi về còn đây.
Nàng làm thế nào bây giờ? Nàng làm thế nào để cho những sự tai hại có thể không xảy ra được bây giờ?...
Thiếu nữ mê man bối rối... Nàng ngơ ngác nhìn quanh như để cầu cứu ai.
Đêm lúc ấy đã cuối canh ba, sự tĩnh mịch chung quanh càng khiến cho thiếu nữ nhận thấy rõ rệt sự sôi nổi trong tâm hồn.
Tuyết Hận sẽ giết cha nàng ư? Thì tất nhiên sẽ phải coi chàng là thù địch. Nàng có thể căm thù chàng được không, sau khi đã say đắm yêu chàng? Nàng có lẽ sẽ coi rẻ chàng, nếu Tuyết Hận có thù mà không báo.
Cha nàng sẽ đâm chết Tuyết Hận như lời Mùn Sẩu dặn trong thư? Thì có khác gì chính nàng bị đâm chết, vì Tuyết Hận mà chết thì nàng cũng đến chết bởi đau đớn, sầu khổ.
Nhưng, cớ sao hai bên thù nhau đến thế?
Bí mật! Nàng đoán phỏng bên trong có sự gì cực kỳ tàn bạo mà cha nàng đã là thủ phạm. Trời ơi, bàn tay của người cha yêu kính đã có lần vấy máu ư? Đó lại cũng là một sự khổ não tê tái cho nàng. Nhạn tiếc rằng trong thư, Mùn Sẩu không nói rõ, biết đâu nàng chẳng sẽ đau đớn gấp mười và hổ thẹn gấp mười. Tuy vậy, nàng Nhạn quyết định hỏi cho ra, để nếu có thể cố sức san phẳng sự thù oán cho hai bên. Ừ, chỉ có cách làm thế nào cho hai bên không gặp nhau nữa là yên chuyện.
Nàng cố ôn lại thái độ của chàng trai trẻ khi ngồi nói chuyện với Ma Vạn Thắng. Nàng nhận thấy rõ rệt là chàng chưa biết mình ngồi đối diện với kẻ thù. Đích xác như thế bởi lẽ chàng bình tĩnh như thường. Nếu Tuyết Hận đã biết rõ Vạn Thắng là ai thì khi nào Tuyết Hận còn bình tĩnh được như thế! Và, chàng có thể giết Vạn Thắng như trở bàn tay! Chàng đã vui vẻ thản nhiên lại đã nhận lời giúp đỡ tức là chàng chưa biết gì cả. Không những Tuyết Hận không biết Vạn Thắng mà có lẽ Tuyết Hận còn không biết cả đến điều bí mật của Vạn Thắng cũng chưa biết chừng!
Trong cơn bão táp của tâm hồn thiếu nữ, tia hy vọng lóe ra, yếu ớt như một tia chớp nhỏ mãi tận đằng chân mây...
"Hãy chờ xem khi chàng đến tự khắc rõ"!- Nhạn níu lấy cái hy vọng mong manh đó và càng thấy lòng rạo rực. Đại phàm những lúc nguy nan nhất lại chính là những lúc dễ nảy ra những tình cảm thiết tha. Sự bối rối làm lộ hẳn những khuynh hướng mà lúc thường ta có thể quên đi hoặc dẹp xuống tận đáy lòng. Nghĩ đến sự ngẫu nhiên đột ngột cho nàng hay rằng Tuyết Hận là kẻ thù, Nhạn kinh ngạc thấy lòng mình càng yêu thiếu niên khôn xiết tả, yêu ngây ngất giữa khi quanh nàng hết thảy là những nguy hiểm nếu không là tuyệt vọng.
Nàng nhớ đến lúc mình bị thương ở trong rừng: cái vẻ mặt ân cần thương xót của chàng trai trẻ; giọng chàng hỏi thăm êm ái làm tâm hồn thiếu nữ tự nhiên ấm áp, khoan khoái đến nỗi quên đau.
Vạn Thắng bỗng cựa mình rên rỉ...
Nhạn vội nhặt tờ thư giấu vào sau làn yếm đoạn khẽ hỏi:
- Cha bớt đau chưa?
Vạn Thắng thở hổn hển:
- Vẫn còn đau lắm!...
Hắn rên hừ hừ rồi hỏi tiếp:
- Canh mấy rồi?
- Thưa cha, chừng nửa canh năm rồi.
- Ồ, hết đêm rồi kia à?
Vạn Thắng nhắm mắt nằm im một lúc lâu. Nhưng hắn không kịp ngủ. Những tiếng động bên ngoài do cuộc sửa soạn phòng thủ đã bắt đầu và dần dần mỗi lúc một thêm náo nhiệt. Những tiếng quân đi huỳnh huỵch thay nhau lên thành, những tiếng vó ngựa chạy như bay; tiếng các tướng thúc giục quân sĩ pha trộn với những tiếng búa, tiếng cuốc, tiếng gươm giáo va nhau làm cho Ma Vạn Thắng lại mở bừng hai mắt. Vạn Thắng như một con ngựa trận khi ngửi thấy mùi thuốc súng; hắn trằn trọc, hậm hực lên vì phải nằm một chỗ. Hắn nao nức muốn đứng dậy ra ngoài và nghiến răng chép miệng:
- Ước gì bây giờ có thể lê ra tới sân được! Ước gì lúc bọn nó đến, ta có thể phóng một mũi tên, nhấc được ngọn giáo, dù chỉ để đâm chết lấy một thằng... Trời! Giữa lúc nguy nan thì lại phải nằm co một xó!...
- Cha đừng nóng nảy như vậy... Toàn thành tuy nhộn nhịp mà chắc đâu đã có sự gì đáng ngại.
Vạn Thắng gắt:
- Con thì biết gì!... Hoàng Sùng Anh và con nó căm cha lắm! Thế nào chúng nó cũng lại đây. Cơn binh lửa sẽ vô cùng thảm khốc. Giá Lưu Vĩnh Phúc đem quân cứu viện đến kịp, cả chàng hiệp sĩ vô danh kia nữa thì ta có thể nằm yên một chỗ, không lo gì...
Câu Vạn Thắng nói làm cho thiếu nữ như người mó phải con rắn. Nàng rùng mình, suýt nói buột ra một câu tai hại.
- Ta bối rối lắm, muốn lần ra cửa xem mọi việc tiến hành có được như ý muốn hay không.
Nhạn vội can:
- Chết! Xin cha đừng làm thế! Lương y khuyên cha phải nằm yên thì chỗ xương gãy mới mong liền được.
Nhạn chưa nói dứt lời thì xa xa bỗng có tiếng súng nổ...
Vạn Thắng ngóc đầu, hai mắt sáng quắc:
- Con, con đỡ cha dậy, mau!...
- Không, con van cha! Cha cứ nằm yên đấy để con lên vọng lâu ngó xem tình hình thế nào.
- Ừ, nếu thế thì con lên ngay đi, nhưng phải cẩn thận mới được, kẻo nhỡ một tí thì khốn! Con đem theo mười tên quân để nếu cần thì nó lần lượt chạy tin xuống cho cha biết.
Thiếu nữ vâng lệnh ra ngoài.
Cùng lúc ấy, tiếng súng nổ mau như pháo đốt... Vạn Thắng tưởng dễ phát điên lên được! Hắn luôn tay vò nệm xé chiếu và thở lên hồng hộc. Nhưng, sự chờ đợi của Vạn Thắng kỳ thực không còn là bao nhiêu. Một tên quân sĩ đã từ vọng lâu đem tin xuống.
- Bẩm chúa công, giặc nhiều lắm nhưng nấp sau các chòm cây rậm nên không thể biết đích là bao nhiêu. Chúng nó ý chừng muốn đem toàn lực đánh vào cửa tiền.
- Bay thấy hiệu cờ nào?
- Bẩm không thấy hiệu cờ Hoàng Sùng Anh mà cũng chẳng có hiệu cờ nào cả.
- Ô! Sao lại có sự lạ ấy được! Sùng Anh chưa đến chăng? Nó đi vắng chăng hay sợ Lưu Vĩnh Phúc đánh úp nên chưa dám đi khỏi đất Hà Giang?... À, thế bay không trông thấy chủ tướng của giặc hay sao? Già hay trẻ?
- Một vị tướng trẻ mặc áo màu huyết dụ, cưỡi trên con ngựa ô lĩnh đứng chỉ huy...
- Có còn vị tướng nào nữa đứng gần quanh đấy hay không?
- Bẩm quanh đấy thì không ạ, nhưng về phía cổng hậu, chừng giặc cũng đang sửa soạn công phá...
Tên quân hầu bị ngắt tiếng vì hiệu lệnh công thành bắt đầu nổi lên như bão táp. Nào tiếng kèn đồng, tiếng trống cái, tiếng loa truyền hiệu lệnh, tiếng súng nổ đạn bay kế tiếp nhau, hòa lẫn nhau, hãi hùng, náo động...
Ma Vạn Thắng gầm lên:
- Giữa lúc đương nghiêng trời lệch đất thế này mà phải nằm chúi một xó, khổ chịu làm sao được!
Một tên quân khác chạy vào.
- Cái gì đấy, bay? Thành vỡ rồi à?...
- Bẩm tướng công, hai bên đương đánh nhau hăng lắm! Quân giặc một mặt bắn dữ lên thành, một mặt chúng vượt qua thung lũng, đương tranh nhau bắc thang trèo lên.
- Thế trên này, quân ta làm gì?
- Bẩm, quân ta đang khuân gỗ đá ném xuống khiến cho giặc vỡ đầu, gãy xương, ngã vô số... Nhưng, chúng nó ngã toán ấy lại lên toán khác, cứ bám lấy thang như đỉa... Trời! Thực là một cảnh tượng ghê gớm! Thực là một cảnh tượng hai con sông lũ xô vào nhau...
Tên quân thứ ba kêu rầm lên ở ngoài cửa:
- Bẩm chúa công, tình thế nguy lắm! Hai bên hiện đánh giáp lá cà trên mặt thành, bọn Cờ Vàng cứ hết toán ấy đến toán khác, thằng này cụt đầu ngã, thằng khác liền kế chân. Bên ta, chém mãi đã mỏi mệt hết sức. Nếu không có cách gì lui được thì chín phần mười là thành phải vỡ.
Vạn Thắng vùng ngồi dậy nhưng vết thương bỗng làm cho hắn phải nhăn nhó, da mặt tái xanh.
- Thế còn lối cửa hậu?
- Bẩm chúa công, quân Cờ Vàng đem hết lực lượng để phá cửa tiền. Cửa hậu chúng nó chỉ đứng xa bắn lên bờ thành mà thôi.
Vạn Thắng lo sợ.
- Bay phải tức khắc lên vọng lâu truyền lệnh phòng thủ mặt sau cho mau. Quân giặc làm kế dương đông kích tây, chúng nó đánh rát mặt trước để rồi bất thần ùa vào mặt sau đấy.
Ma Vạn Thắng chưa dứt lời thì một tiếng nổ bỗng vang lên, dữ dội tưởng chừng địa cầu vỡ, tung đất, đá xuống các mái nhà như mưa... Kế đến tiếng reo hò, kêu khóc, tiếng người ngựa chạy náo loạn...
Quả như lời đoán của Vạn Thắng, Cờ Vàng giữ cho quân bên trong xô cả về phía cổng tiền đoạn chúng ngầm chôn địa lôi làm cho cổng hậu tan nát.
Thành vừa bị nổ tung, khói lửa, đất đá hãy còn mù mịt thì Cờ Vàng đã nhảy xổ cả vào. Theo sau là Hoàng Tất Liệt.
Tất Liệt là một thiếu niên anh dũng, được cha yêu quý không biết chừng nào. Hắn chỉ phải cái tính hiếu sắc và từ lâu vẫn đem lòng yêu vụng nhớ thầm nàng Nhạn. Thấy Ma Vạn Thắng mỗi ngày một lảng xa Hoàng Sùng Anh, Tất Liệt biết rằng cái mơ tưởng của mình chắc cũng không thể sao thành sự thực được.
Tuy thế, Tất Liệt cũng cứ sai người về hỏi nàng Nhạn, nhân thể dò la tâm địa Vạn Thắng một lần cuối cùng. Hắn giao việc ấy cho Ké So. Chẳng ngờ lão thầy bùa vốn vẫn không ưa vợ chồng Vạn Thắng nên lão định cướp sống nàng Nhạn đem đi, khiến cho Vạn Thắng phải căm thù Tất Liệt.
Mưu của Ké So có lẽ thực hiện được nếu Bàn Tuyết Hận không tình cờ qua đấy, lăn xả vào đánh tan bọn giặc cứu được thiếu nữ đem về thành.
Mưu phản gián không xong mà lệnh của Tất Liệt không thể trái. Ké So lại phải liều thân đến cầu hôn lượt nữa.
Và lần này thì ông thầy bùa tai quái bị mất đầu.
Coi việc Ké So bị giết là một đại sỉ nhục cho mình, lại biết rõ ý bất kháng của Vạn Thắng, Tất Liệt không cần chờ lệnh cha, tức khắc đem quân vây đánh thành trì châu Đại Man.
Hắn quyết định bắt cho kỳ được Vạn Thắng để rửa hờn.
Bởi thế nên cửa hậu thành vừa phá vỡ, Tất Liệt tức khắc kéo quân ùa vào...
Hắn xông thẳng tới dinh Vạn Thắng, bủa vây chung quanh đoạn dẫn bọn cảm tử vào bên trong.
Ma Vạn Thắng đương bồi hồi nghe những tiếng náo loạn quanh mình chẳng khác tiếng sóng bể và toan sai quân ra xem tình hình làm sao thì cửa phòng đã mở toang, Tất Liệt nhảy bổ tới. Chỉ chớp mắt Vạn Thắng bị trói cứng như khúc giò. Bọn Cờ Vàng, vâng lệnh Tất Liệt, sục sạo khắp trong dinh bắt được cả Yến Xuân giải tới.
- Con Nhạn đâu?
- Bẩm công tử, chúng con không thấy cô ta đâu hết!
Hoàng Tất Liệt lại hỏi Vạn Thắng:
- Con gái anh đâu?
Vạn Thắng cười gằn:
- Con gái ta ấy à? Mày có giỏi thì tìm lấy!
Tất Liệt nghiến răng kèn kẹt, đoạn hắn gọi quân để phái đi lùng bắt thiếu nữ. Cùng lúc ấy, về phía cửa tiền bỗng thấy tiếng sát phạt dội lên và tiếng kèn của bọn Cờ Vàng thổi rất gấp.
Tất Liệt lo lắng đứng phắt dậy.
Một tên giặc chạy vào:
- Bẩm công tử, có một toán kỵ binh ở đâu xông vào giữa quân ta đánh dữ quá bằng cửa tiền. Quân ta bị chẹt vào giữa đoàn kỵ binh ấy và quân trong thành đã bắt đầu tan vỡ hết cả...
Tất Liệt biến sắc, ngờ là tiên phong Cờ Đen tới giúp Ma Vạn Thắng, lên ngựa tháo lối sau chạy trốn trước khi Cờ Đen vào được thành.
Nhưng toán kỵ binh kia có phải là tiên phong quân Cờ Đen chăng?
Không. Đó chỉ là quân của Bàn Tuyết Hận.
Nàng Nhạn đứng trên địch lâu, đương hoảng hốt về cha thì tiếng reo vỡ lở của đoàn quân kỵ bỗng khiến nàng ngẩng đầu nhìn ra phía trước.
Một vẻ mừng lóe sáng trên gương mặt kinh hoàng.
Quân giữ thành sắp vỡ cũng vui mừng hăng hái đánh bừa ra. Cờ Vàng bị chẹt vào giữa, cố cầm cự một thôi nữa nhưng sau cùng chết hại nhiều quá đành phải tan chạy vỡ lở, Tuyết Hận không đuổi, thúc quân vào cứu bên trong. Chàng gặp ngay nàng Nhạn.
- Tráng sĩ mau mau vào tư thất cứu cha tôi.
Tuyết Hận quất ngựa đi liền. Trong khi bối rối, nàng Nhạn kêu lên thế nhưng nàng lại lo sợ: Ma Vạn Thắng sa vào tay Tuyết Hận thì cũng chẳng may gì hơn là bị Cờ Vàng bắt đi.
Nàng vội cùng mươi tên quân chạy theo Tuyết Hận.
Tới nơi, hai người chỉ còn thấy một tòa nhà trống rỗng!
Bọn gia nhân vừa khóc mếu vừa thuật lại việc xảy ra.
Tuyết Hận nhìn thiếu nữ. Nhạn tái mặt, ngồi ngây ra ở ghế.
Chàng không khỏi phàn nàn:
- Tức thật! Chỉ chậm có vài bước chân!
Câu nói ấy làm cho Nhạn như người đương mê sực tỉnh. Nàng đau đớn nhìn Tuyết Hận và hỏi chàng bằng một giọng bùi ngùi:
- Chàng tiếc không... gặp cha tôi và dì ghẻ tôi hay sao?
Tuyết Hận giật mình nhưng vội hỏi lại:
- Phu nhân không phải là thân mẫu nàng?
- Thưa không. Nhưng sao chàng lại hỏi thế?
Tuyết Hận đỏ mặt cúi đầu. Bỗng, chợt nhớ ra điều gì, chàng hấp tấp nói:
- Giặc đi hẳn chưa xa, tôi phải đuổi theo cướp lại phụ thân và kế mẫu nàng mới được.
Chàng nói xong vội quay trở ra.
Nhạn chạy theo, nắm lấy vạt áo chàng, mắt lâm râm ướt:
- Nếu chàng cứu được, xin chàng hãy cho em được thấy mặt cha già đã nhé?
Câu nói làm cho Tuyết Hận xúc cảm mạnh. Chàng ái ngại nhìn thiếu nữ.
- Nàng cứ yên tâm, đừng lo!...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện