[Việt Nam] Đỉnh Non Thần

Chương 5 : V

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 20:26 20-12-2018

.
Ngồi trơ lại một mình dưới cửa bếp, Tuyết Hận lẳng lặng nhìn mớ than hồng vạc... Tâm sự chàng bối rối không biết thế nào! Sau những cảm giác mãnh liệt ban đầu nó làm cho tấm lòng phục thù sôi nổi. Tuyết Hận bắt đầu suy nghĩ liên miên về cuộc đời và những uẩn khuất của lòng người. Sự suy nghĩ ấy rút lại khiến chàng đâm hoài nghi và chán nản. Lòng chàng như bông hoa thơm vừa hé nở đã bị luôn ngay mấy vết thương đau. Chàng hổ thẹn quá vì đã quá tin cậy ở cuộc đời, ở lòng người. Ô hay, những tình cảm đằm thắm, nồng nàn đương dào dạt trong tim chàng kia, Tuyết Hận sẽ dùng làm gì nhỉ? Để tha thiết hiến cho cuộc đời? Nhưng cuộc đời xấu xa, đầy những phản phúc, đầy những dối lừa kia không đáng với kho tàng vô giá nọ. Để yêu ư? Nhưng... Tuyết Hận buông một tiếng thở dài. Từ đầu, chàng vẫn giấu không cho ông chú biết một tí gì về mối tình chớm ra trong tim chàng cả. Tại sao chàng đã giấu? Đó chỉ là sự hổ thẹn tự nhiên của những linh hồn còn thơ ngây trong sạch. Chàng e rằng nếu để cho chú biết thì ông già chẳng khỏi ngờ ngay cái ý muốn cứu giúp Ma Vạn Thắng của chàng là do một lẽ riêng tây. Không ngờ câu chuyện bí mật mà ông chú chàng vừa thuật lại cho chàng nghe đã làm cho cuộc đời chàng đang tươi đẹp như một bức tranh bỗng dưng vấy máu, mà còn gieo vào tấm lòng chàng một hận tình thiên cổ. Tuyết Hận đã yêu, yêu tha thiết, yêu bằng tất cả cái sức mạnh của trái tim còn đỏ thắm như son nhưng từ nay, chàng không được phép yêu nữa. Ái tình, đối với chàng, sẽ là một tội ác. Vì sao? Vì nàng Nhạn, một khi là con của Yến Xuân, cũng tức là em cùng mẹ khác cha của chàng! Hơn thế, Tuyết Hận còn phải coi thiếu nữ là thù địch. Nhạn chẳng phải là con của Ma Vạn Thắng đó ư? Thiếu nữ xinh tươi ấy chẳng là kết quả của một tội lỗi đáng khinh, đáng bỉ đó ư? Tuyết Hận càng suy nghĩ càng thấy nhiều lẽ bó buộc chàng phải thù ghét, phải rẻ rúng nàng Nhạn. Trong khi ấy, trái tim chàng cứ dấy lên như con chim bị mũi tên bắn trúng mà chưa chết. Đồng thời, hình ảnh của thiếu nữ càng hiện ra trước mắt chàng với những nét say đắm tuyệt vời... Để dứt bỏ mối tơ vương ấy, để xua đuổi cái ám ảnh não nùng ấy. Tuyết Hận cố tức giận lên, cố hung hăng lên, cố gắn cho cái bổn phận phục thù những tiếng kêu gọi tha thiết: "Phải dứt bỏ tình riêng đi! Phải không được bịn rịn gì nữa! Phải nghĩ đến cái xác chết không đầu. Phải băm vằm những quân lòng lang dạ thú ra trăm mảnh!...". Những tiếng hằn học ấy rút lại chỉ như tiếng gào thét của một vai tuồng phải đóng ông tướng võ giữa khi lòng chán nản, nguội lạnh, buồn tênh... Là bởi, tấm thảm kịch đã quá xa rồi, ngay từ khi Tuyết Hận còn trứng nước. Nghe ông chú thuật lại, chàng có đau đớn thực, nhưng chàng vẫn như người còn nghe ai nhắc lại một chuyện thuộc về một kiếp trước của mình. Cha mẹ đối với chàng chỉ là hai danh từ không có cái nghĩa thông thường nó vẫn có. Từ khi khôn lớn Tuyết Hận nào đã được rõ hình dung của cha mẹ mình ra sao! Chàng chưa từng được cha mẹ ủ ấp, chưa từng có một kỷ niệm gì cả. Cái bổn phận báo thù của chàng ngày nay chỉ là một công việc bó buộc do huyết thống hoặc là cái công việc của nhà hiệp sĩ mà thôi. Đem so với mối tình đương sôi nổi trong tim chàng, nhiệt độ kém xa lắm. Nhưng mà chàng phải làm! Dù làm việc ấy, chàng sẽ phải đau đớn. Nếu chàng thiếu bổn phận thì cuộc sống của chàng sẽ không nghĩa lý gì nữa, mà lại còn đầy nhục nhã là khác. Tuyết Hận ôm đầu, thở dài... Đêm mỗi lúc một khuya... Sự im lặng quanh mình chàng mỗi lúc một thêm bát ngát... Thời khắc càng trầm trọng... Và, tấn kịch trong lòng chàng mỗi lúc một bi đát não nùng... Ông già ngủ rất say, tiếng ngáy đều đều cất lên giữa mấy gian nhà tĩnh mịch gieo vào lòng chàng trai trẻ một cảm giác buồn vô lượng. Chàng thấy rõ rệt cái rỗng không của kiếp người... Nhung nhúc trong cõi đời, người ta sinh ra, chỉ để mà thù oán, giết hại nhau, chỉ để mà lao tâm lao lực vì những cái không có một giá trị gì hết ư? Thế rồi kết cục? Chết! Phải, chết là hết chuyện?... Chàng lại nghĩ đến mình. Từ bé đến giờ, chàng tuy sống đấy mà thực chưa biết là mình sống. Nói cho đúng ra, chàng chỉ mới sống cái đời thản nhiên của một con vật. Ngày nào cũng như ngày nào, chàng chỉ luẩn quẩn với những việc đều đều như công việc của cái máy: sáng sớm ra rừng tập võ; trưa về ăn; rồi đi bắn; rồi lại ăn lại ngủ... Đến nay là lúc chàng vừa đụng chạm với đời, vừa được thấy cuộc đời đẹp đẽ, đáng yêu, vừa cảm thấy tấm lòng rung động, vừa bắt đầu ước ao, mơ tưởng thì một chuyện ghê gớm ở đâu bỗng làm cho tâm trí chàng phải đảo lộn, đem tới cho chàng một công việc độc ác không thể chối từ. Thực vậy, thể nào chàng cũng phải báo thù cho cha, nghĩa là chàng sẽ bắt buộc phải giết cha người khác, đem một tội sát nhân đặt lên trên tội sát nhân, lấy máu người rửa một vết máu người... Ông già bỗng cựa mình, hai tay giụi mắt đoạn lè nhè hỏi: - Cháu vừa nói gì? Câu hỏi đột ngột làm cho Tuyết Hận bối rối một lát mới trả lời: - Cháu ấy à? Cháu bảo không nên để Ma Vạn Thắng chết về tay Hoàng Sùng Anh. Phải một là chú, hai là cháu tự giết được nó mới hả. - Giờ làm thế nào? - Trước hết, chú hãy cho phép cháu mang quân sang bên ấy rồi sau cháu sẽ tùy cơ định liệu. Ông già châm điếu hút, tỏ ý nghĩ ngợi rồi khẽ gật đầu: - Được. Và lên tiếng gọi: - Tựu Nghĩa đâu? Tên lão bộc, như cái bóng từ một góc nhà nhô ra. - Lão truyền cho các đầu mục điểm lấy năm mươi tay hỏa mai, năm mươi tay mã tấu, cho họ ăn cơm và phát sẵn lương khô cho họ để sắp sửa theo cậu đi có việc. Tựu Nghĩa cúi đầu lĩnh mệnh. Bàn Văn Tam bảo Tuyết Hận: - Vì cháu đã trót hứa thì phải đi, nhưng hễ xong việc nên tính kế phục thù ngay, kẻo lỡ. - Thưa chú, vâng ạ! Tiếng bìm bịp kêu từ ngoài vườn hoang vọng lại... - Gần sáng rồi. - Cháu bảo nó làm cơm ăn rồi đi thì vừa. - Cháu không đói. - Không đói thì cũng ăn ít nhiều để khỏi mệt. Tuyết Hận không phải là không đói, nhưng trong lòng chàng bối rối quá, nên chàng không tưởng gì ăn. Thoạt đầu, chàng lo không được chú cho đi thì chàng sẽ nhỡ mất lời hứa, lời hứa đầu tiên của đời chàng. Nay, việc sang cứu Ma Vạn Thắng đã được như ý muốn, chàng lại băn khoăn nghĩ đến cái phút phải làm tròn phận sự. Đã đành thế nào chàng cũng phải giết chết Ma Vạn Thắng, nhưng giết vào lúc nào thì chàng chưa định, và khi đã giết hắn xong rồi, chàng sẽ làm sao? Ông già lảng xuống nhà dưới từ lúc nãy đã quay lên. Rồi bọn nhà bếp bưng cơm rượu đặt ra giường. Bàn Văn Tam vui vẻ bảo Tuyết Hận: - Nào! Hai chú cháu ta cùng ăn. Bao nhiêu lâu, chú chờ đợi cái lúc này! Vừa nói, ông vừa rót rượu. - Đây, cháu hãy uống chén rượu này đi cho nó hăng hái. Chú sung sướng chúc cho cháu được thành công. Làm người sống ở đời, nếu có thù sâu mà không báo được thì cuộc sống chẳng còn có nghĩa lý gì nữa! Thấy Tuyết Hận đỏ mặt, nhìn xuống thành mâm. Bàn Văn Tam quắc mắt nhìn chàng. - Có lẽ cháu nhát sợ? Tuyết Hận như người bị bỏng, chàng ngửng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông già. - Thưa chú, không! Cháu không sợ. Cháu xin hứa với chú rằng thể nào cháu cũng chém được thủ cấp Ma Vạn Thắng đem về đây để tế linh hồn cha cháu. Vẻ mặt ông già đương tức giận bỗng tươi hẳn lên. - Ừ câu nói ấy làm chú hả lòng lắm. Cháu thực là con dòng của họ Bàn. Thằng con trai phải không biết sợ là gì mới được, nhất là khi báo thù cho cha mình. Chú già mất rồi, lại yếu đau luôn, chứ nếu không thì phen này chú sẽ tự mình làm lấy cái việc rửa hận cho anh. Trời! Bao nhiêu năm nay, không một lúc nào, cái xác chết không đầu của cha cháu lại không hiện rõ trước mắt chú... Thực là đau đớn, thực là đáng thương. Thà rằng cha cháu đã bỏ thân ở giữa chiến trường oanh liệt! Thà rằng cha cháu đã chết trong khi đương cùng với quân triều giao chiến. Đằng này không! Cha cháu đã chết bởi cái thủ đoạn hèn mạt của quân phản chủ, của một gái vô nghi... Đối với những kẻ đại ác ấy, người dưng còn giận muốn băm vằm mổ xẻ chúng nó ra thay huống hồ trong cốt nhục... Sốt ruột, chàng trai trẻ ngắt lời ông già: - Thưa chú, các điều chú dạy đều rất phải. Cháu cũng công nhận như thế. Cháu sở dĩ có vẻ tần ngần là bởi cháu buồn vì cái việc cháu phải làm đầu tiên khi bước ra đời lại là một việc đổ máu, mặc dầu đó là một việc phục thù cho cha... Ông già ngạc nhiên không hiểu những tình u ẩn của Tuyết Hận. Ông thoáng có vẻ ngờ vực, lo ngại... Chàng trai trẻ không ngăn nổi nỗi lòng: - Người ta sống trong bầu cảnh vật đẹp đẽ nhường này, cớ sao lại cứ phải thù oán giết hại nhau. Cớ sao trước muôn hình nghìn sắc tốt tươi, trước muôn tiếng chim hót, gió thổi, người ta không mở rộng tấm lòng đón lấy những rung động êm đềm? Cớ sao người ta không yêu mến đồng loại và tất cả các sinh vật khác mà Hóa công đã tạo nên?... Cớ sao ta cứ ghen ghét nhau, hằn học nhau, độc ác, ích kỷ? Và như thế để làm gì? Để một ngày kia rồi cũng chết!... Tuyết Hận đứng dậy, đi bách bộ trong gian nhà rồi lại ngồi xuống bên mâm rượu. Ông già rơi từ cái ngạc nhiên này xuống cái ngạc nhiên khác. Thực, chưa bao giờ ông thấy ai nói những lời như thế. Tâm hồn gián phác của ông không thể nào nhận được cái lý luận của chàng trai trẻ. Lẽ phải của ông chỉ như hai với hai là bốn. Ông không làm hại ai, nhưng kẻ nào làm hại ông thì ông phải trị thẳng cánh. Ông không suy nghĩ lôi thôi gì cả. Bởi thế nên, trong lúc ấy, Tuyết Hận đã gần như một quái tượng mà ông không sao hiểu được. Nếu chàng không phải là cháu ruột ông, có lẽ ông đâm nghi ngờ đến không dám giao bọn dũng sĩ cho chàng cũng chưa biết chừng! Ông tần ngần nâng cốc rượu uống. Chàng trai trẻ cũng thôi, không nói gì nữa. Không khí bao bọc quanh hai người trở nên lặng lẽ một cách nặng nề. Trời dần dần sáng bạch... Rừng cây đã bắt đầu tỉnh thức. Những tiếng chim ngàn rủ rỉ hót trong ánh bình minh còn chưa nhất định... Tuyết Hận ăn xong. Chàng vô phép ông chú, cài đũa lên thành mâm rồi đứng dậy ra ngoài. Gió mát đượm hơi sương thoảng tới làm dịu hẳn những rầu rĩ của lòng chàng. Tuyết Hận ghé mặt vào máng nước. Dòng nước bắt từ núi xa về thấm thía vào da thịt chàng, khiến cho mặt chàng bớt nóng, đầu chàng bớt nặng. Cái mệt nhọc suốt một đêm không ngủ lúc này cũng tiêu tan... Góc trời đông sáng rực, vàng thẫm rồi vầng mặt trời hiện ra, tráng lên chỏm rừng cây xanh mướt một màu vàng lấp lánh. Cùng lúc ấy, tự thẳm rừng sâu một hồi tù và rúc lên... Cái tiếng gọi của đời anh dũng làm cho Tuyết Hận rùng mình xúc động... Máu chàng chảy nhanh trong huyết quản. Những tư tưởng phiền phức như đám mây mù bao phủ tâm hồn chàng vụt tan đâu hết. Vẻ mặt chàng hoạt động hẳn lên... Dứt tiếng tù và một lúc lâu, chàng trai trẻ mới nghe thấy tiếng huỳnh huỵch chạy rất nhanh về phía chàng ở. Mặt đất rung lên tựa hồ núi sạt... Sau hết, một đoàn người ngựa hiện ra cùng một lúc với những tiếng hiệu lệnh riết róng... Tuyết Hận không thể không ngợi khen bọn dũng sĩ khỏe mạnh, hung hăng cầm những khẩu súng đồng và những thanh đao nảy lửa. Họ mặc tuyền quần áo xanh, chân đi hài sảo, đầu quấn khăn to bằng vải gai nhuộm chàm nó thẫm hẳn màu da mặt họ lại. Đàn ngựa thả rông mãi, con nào con ấy thừa sức nên đều dữ tợn như đàn beo. Bàn Văn Tam hiện ra... Một tiếng reo như sấm dậy. Ông già gật đầu rồi cất tiếng nói oang oang như lệnh vỡ: - Hôm nay, tôi phiền anh em theo công tử sang châu Đại Man để trước hết giúp cho Ma Vạn Thắng chống với quân Cờ Vàng. Chúng nó cũng là giặc cả. Tội ác của chúng nó không thể dung được. Sau, nhân tiện anh em nên giúp công tử để báo cái thù của hai mươi năm về trước cho vị chủ tướng thân yêu của chúng ta! Nuôi quân bao nhiêu năm để một ngày dùng đến, mà anh em làm thế nào cho khỏi thẹn với vong hồn chủ tướng thì làm! Tiếng reo lại vỡ lở... Đoàn dũng sĩ cùng hăm hở thề xin cùng giết giặc. Bàn Văn Tam cảm động bảo Tuyết Hận: - Giờ, cháu nên khởi hành. Chú chúc cho cháu đi chuyến này sẽ rửa được vết máu thù mà quân cẩu trệ đã vấy lên đời cháu!...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang