[Việt Nam] Đỉnh Non Thần

Chương 3 : III

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 20:26 20-12-2018

Tiệc bày trong một phòng rất dài và rộng nhưng hơi thấp, trên một cái bàn bằng gỗ lim ấy ở ngay trong những cánh rừng lân cận. Vì không có trần nên những khóa giang, những rui mè đẽo sơ lược trông thấy ngổng ngang như bộ xương của một con thú khổng lồ. Ở đầu phía trong gian phòng, ngay trước cái sập gỗ nghiến mà lúc nãy chàng trai trẻ đã đặt nàng Nhạn nằm lên đấy, một cái khuôn bếp vuông đầy tro than thay cho lò sưởi. Tự bếp lửa ấy, khói luôn luôn bốc nghi ngút, tỏa khắp gian phòng, sơn lên các rui, mè, kèo, cột những lớp bồ hóng đen loáng. Khắp trên mặt vách, những đồ cung tên, dao, mác treo ngổn ngang. Một vài cái cửa ăn thông sang những gian khác mà người ngoài chẳng bao giờ được ngó tới. Toàn cảnh gian phòng có một vẻ sơ sài mọi rợ, nó là tấm gương phản chiếu cuộc sinh hoạt còn thô lỗ của những người chủ nhà. Mặt đất nện không kỹ, chỗ lồi chỗ lõm, chỗ lại gờn gợn như vảy tê tê. Sự mê tín cho đó là rồng hiện khúc, một điềm lành. Chính Vạn Thắng cũng tin như thế và vui sướng thấy Trời có ý tựa riêng mình. Hai bên cạnh bàn để hai cái trường kỷ và hai đầu bàn có hai chiếc ghế bành tượng là chỗ ngày thường Vạn Thắng cùng Yến Xuân vẫn ngồi ăn đối diện nhau. Đầy tớ đã châm một loạt nến để thành một hàng dọc giữa bàn theo hàng với những cái đĩa đồng tụ đựng các món ăn còn bốc khói nghi ngút, tỏa mùi thơm khắp phòng. Ngay giữa bàn, một cái bình ngọc thạch trắng lộng lẫy, từ trong đó mọc ra bốn năm cái cần trúc dài, cong vút: bình rượu. Vạn Thắng ngồi vào ghế bành tượng phía trong, bên tả là chàng trai trẻ. Hắn ngồi đối diện với sứ giả của Hoàng Tất Liệt, ngồi giáp đầu bàn đằng này, cạnh bên Ké So. Ngoài sân, mấy chục cây đình liệu vẫn sáng ngời. Theo mật lệnh của Vạn Thắng, Mùn Sẩu vẫn phòng bị một cách kín đáo và đã quây bọn quân hầu của tướng giặc vào một nơi, giả danh là mời chúng ăn uống. Chủ khách vừa an vị, Vạn Thắng liền cất tiếng: - Buổi chiều hôm nay, con gái tôi gặp nạn ở Rừng Cấm, may nhờ có tráng sĩ đây cứu thoát, tôi đang vui sướng truyền mở tiệc ăn mừng thì các ông lại. Thực là một điều vẻ vang cho tôi được cùng các khách quý chia nỗi vui trong lòng. Ké So khẽ liếc mắt nhìn chàng trai trẻ, sắc mặt lão thoáng có một vẻ căm hờn... Vạn Thắng vẫn nói: - Vậy, trước khi các ông cho tôi biết rõ câu chuyện nó đưa các ông tới đây thì ta hãy uống rượu đã. Việc làm theo với lời nói, Vạn Thắng vuốt đầu một cái cần trúc ngậm vào miệng hút như ta hút thuốc lào. Tân khách cũng mỗi người ngậm một đầu cần để hút rượu... Uống rồi ăn, rồi lại uống... Vạn Thắng nói huyên thuyên những chuyện đánh chác, những chuyện săn bắn, những câu bông lơn, nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến việc bọn Ké So cả. Mãi khi rượu đã ngà ngà say, Vạn Thắng mới ngồi nghiêm chỉnh lại rồi cất tiếng hỏi tên giặc Cờ Vàng: - Ông vâng lệnh Hoàng công tử lại đây có việc gì? Tên Khách vuốt râu, hơi có vẻ lúng túng: - Tôi vâng lệnh Hoàng công tử lại đây để cầu hôn với đại nhân. Vạn Thắng cau lông mày: - Ông nói gì, tôi không hiểu! Tên Khách đằng hắng: - Nguyên Hoàng công tử vẫn có lòng ái mộ nàng Nhạn nhà ta, nên người sai tôi về cầu hôn với ngài. Việc này tôi tưởng nên lắm vì nhờ đó, hai họ Ma, Hoàng sẽ thêm tình thân mật... - Hừ! Công tử xử như vậy, tôi lấy làm ngạc nhiên lắm. Phàm việc hôn nhân cũng như các việc trọng khác, kẻ làm con phải thỉnh mệnh cha mẹ đã chứ, có khi nào tự nhiên thế được. Hoàng công tử trên còn phụ thân là quan Hoàng đại tướng. Tôi chỉ có thể trả lời ưng hay không ưng với quan đại tướng hoặc người đại diện của ngài mà thôi! Thấy Vạn Thắng làm khó dễ, tướng giặc sa sầm ngay vẻ mặt xuống. Vạn Thắng không để cho hắn kịp nói, tiếp luôn: - Vả lại, việc vợ chồng là quan hệ trong nhân luân có lý nào công tử đã sai người bắt con tôi không được rồi mới dạm hỏi. Tướng giặc vờ ngạc nhiên. - Đâu có việc ấy! - Ông thử hỏi ông phù thủy này xem. Ké So đứng phắt dậy: - Không phải chúng tôi cố ý xâm phạm đến nàng Nhạn. Chúng tôi chỉ định thử tài của nàng đó thôi. Vạn Thắng cười nhạt. - Mùn Sẩu đâu!... Mời nàng Nhạn ra đây cho ta. Thiếu nữ vẫn chờ đâu ở sau cửa liền dõng dạc bước ra phòng tiệc. Vạn Thắng hỏi: - Có phải Ké So đã ra lệnh bắt con? - Thưa cha vâng! - Hắn nói những gì? - Hắn nói rất nhiều lời vô lễ. Thoạt đầu hắn sai bắn chết hai tên đầy tớ của con rồi bảo con không được chống cự phải để yên cho hắn bắt đem về nộp Hoàng Tất Liệt. Con giận lắm, mắng lão và viện cha ra để dọa lão thì lão nói cha sẽ chết không có chỗ mà chôn. Đoạn hắn thét bốn tên thuộc hạ vây đánh con bị thương ở tay... Nàng nhìn chàng trai trẻ, nhắc lại một lần nữa bằng giọng cảm động: - Nếu không có tráng sĩ đây thì con đã bị chúng bắt đi rồi!... Vạn Thắng nhìn tướng giặc Khách rồi dằn từng tiếng: - Hoàng công tử nhà ông xử sự một cách tối bất nhã, coi ta như một kẻ bách tính khốn nạn, nay lại còn sai ông tới đây, có lẽ Hoàng công tử khinh gươm của tôi không sắc hay sao? Thấy cặp mắt của Vạn Thắng sáng quắc lên như hai hòn than đỏ, tướng giặc cũng sờn lòng, bèn kiếm lời đổ cho lão phù thủy. - Đại nhân nói vậy thật oan cho công tử tôi quá!... Vạn Thắng đấm mạnh xuống bàn làm sóng các nước canh và nẩy cả những đĩa thịt. - Oan gì! Chẳng qua các ông ỷ thế khinh người, coi thường dân nước Nam chúng tôi quá nên muốn giết ai thì giết, muốn bắt ai thì bắt, dùng những thủ đoạn kẻ cướp đã quen tay rồi!... - Đại nhân không nên nói như vậy. Hãy để cho tôi phân trần... Mọi việc xảy ra đều do tự Ké So cả! Hắn muốn tâng công lão hoặc giả muốn gây mối thù cho hai họ, nên mới làm thế mà thôi!... Thấy tướng giặc tỏ ra hèn nhát, Ké So nổi giận quên cả nguy hiểm. Hắn tuốt dao lưng chém xuống mặt bàn mà rằng: - Sao ông lại để nhục uy cho cả Hoàng công tử như thế. Không cần biết là tự công tử sai hay tự tôi định bắt, ông cứ hỏi nếu lão không nghe thì để công tử đem quân về đạp phăng thành này đi, xem lúc ấy lão có thuận hay không. Vạn Thắng quát: - Mùn Sẩu!... Tên hộ pháp từ nãy vẫn đứng ở sau lưng Ké So nhảy xổ ngay đến và giơ hai bàn tay sắt ôm chặt lấy cổ lão già bóp thật mạnh. Ké So chới với, đánh rơi con dao xuống đất, mắt trợn ngược lên trắng dã. Vạn Thắng vẫy tay ra hiệu, Mùn Sẩu lập tức lôi Ké So ra ngoài. Tướng giặc ngã ngồi xuống ghế, mặt xám nhợt. Vạn Thắng tươi cười nói: - Mời ông cứ uống rượu vui vẻ. Những quân tôi đòi láo xược không trị tội để làm gì! Tên giặc gượng ngậm đầu cần trúc. Mỗi phút đồng hồ lúc ấy kéo dài bằng một thế kỷ. Sau cùng, tiếng chân người bỗng đi thình thịch rồi cửa mở, Mùn Sẩu theo luồng gió lạnh vào trong phòng. - Đem lại đây. Mùn Sẩu túm mớ tóc rễ tre, xách cái đầu lâu tiến lại trước Vạn Thắng. Hắn để thủ cấp lên một cái khay đồng, ngay trước chỗ Vạn Thắng ngồi đoạn lùi lại một bước, tỏ ý tự đắc vì đã làm vui lòng chủ. Rít một ngụm rượu dài, Vạn Thắng xoa tay và ngắm ngía thủ cấp tên phù thủy. Lưỡi gươm trắng từ trên xuống làm xước một mảng cằm lão già. Cái mồm méo xệch hẳn đi. Vết máu bê bết cả chòm râu đã đông lại. Hai mí mắt buông xuống trắng bệch như cái vỏ hến. Qua kẽ mi hai cái đồng tử lờ mờ nhìn Vạn Thắng một lượt sau cùng... Mọi người đã no say cả. Vạn Thắng truyền bãi tiệc. Bọn nhà bếp nhanh như cắt, chỉ loáng cái đã thu dọn xong. Vạn Thắng bảo tướng Tàu: - Ông không cần nghỉ lại đây làm gì. Ông nên về ngay để báo tin cho công tử biết rằng tên phản chủ tôi đã chém rồi. Còn chuyện cầu hôn thì trừ khi công tử đem quân về đây phá vỡ được thành trì của tôi, nhiên hậu tôi mới dám vâng mệnh. Con gái nhà võ, lấy chồng cũng phải khác người thường một tí chứ!... Dứt lời, Vạn Thắng cười ha hả đoạn truyền Mùn Sẩu đưa tướng giặc cùng lũ thủ hạ ra thành, bắt phải về ngay đêm hôm ấy. Bọn Cờ Vàng đi xong, Vạn Thắng sai đem thủ cấp Ké So vào tư thất để Yến Xuân xem. Hắn vui vẻ vì chắc Yến Xuân sẽ bằng lòng thấy Ké So đã chết. Vạn Thắng truyền lấy bút giấy thảo một bức thư dài, gọi Mùn Sẩu vào đưa cho hắn: - Ngươi nên lập tức sửa soạn hành lý đem thư này sang trình tướng Lưu Vĩnh Phúc. Mùn Sẩu cúi đầu lĩnh mệnh rồi lui ra. Quay lại chàng trai trẻ, Vạn Thắng cười đắc chí và nói rằng: - Tráng sĩ xem, người ta ở đời có thù phải báo, không bao giờ nên để kẻ khác làm nhục mình cả! - Bẩm đại nhân, bọn Cờ Vàng sớm tối thế nào cũng đem quân lại đây. - Tôi sẵn lòng chờ đợi chúng nó. Làm tướng mà phải ngồi suông lâu ngày chán lắm. - Tôi e đại nhân không đủ sức cự với quân của Hoàng Sùng Anh, nếu Lưu Vĩnh Phúc không sang cứu viện kịp. - Điều ấy cũng hơi ngại thực... Vạn Thắng mơ màng nhìn ngọn nến. Một ý tưởng bỗng lóe sáng trong hai mắt ốc nhồi. - Nhưng mà cần gì, phải không tráng sĩ? Thân là một ông tướng trấn thủ một địa phương ai cũng mong có giặc để mà đánh. Còn cái thua được là sự thường của nhà quân, tôi tưởng không quan trọng. Điều cốt yếu là mình đừng để cho lũ mọi có đuôi kia khinh bỉ, cho cả nước mình là hèn mới được! Tráng sĩ không thấy đó ư? Quân giặc Khách từ khi chiếm cứ vùng thượng du đã làm nên bao nhiêu tội ác! Nào sát phu hiếp phụ, nào cướp của đốt nhà, bách tính lầm than không còn nói sao cho xiết được. Triều đình thì xa xôi lại đương lúng túng về sự giao thiệp với Tây trắng, giặc càng được thể hoành hành dữ. Những thủ đoạn tàn khốc, bất nhân của chúng, ai mà không căm giận! Tôi được đương đầu với chúng nó, dù chết cũng không ân hận gì... Tuyết Hận lắng nghe những lời khẳng khái dần dần thấy máu trong người như sôi lên. Từ nhỏ, chàng chưa được ai gieo vào lòng những thù oán kịch liệt như vậy, chưa được ai gợi ra những cảm tình thân thiết về chủng tộc, non sông như vậy. Vạn Thắng để ý nhìn, đoán biết tâm trạng của khách lấy làm mừng. Hắn thong thả tiếp theo: - Hoàng Sùng Anh có đem mười vạn quân về đây cũng chẳng làm gì nổi tôi mà tôi cũng chẳng cần gì phải nhờ đến Lưu Vĩnh Phúc. Vạn Thắng dứt lời thì trống canh đã thì thùng báo quá nửa đêm. - Thôi, mời tráng sĩ đi nghỉ kẻo mệt. Đêm đã khuya rồi. Chính tôi cũng cần phải nghỉ ngơi để mai sớm còn lo cách cự giặc. - Bẩm đại nhân, bọn Khách vừa rồi đi bao giờ thì tới chỗ quân Cờ Vàng đóng? - Hai ngày. Nhưng tráng sĩ hỏi làm gì? - Bẩm, tôi tò mò muốn biết rõ điều ấy. Vạn Thắng cười. - Hay tráng sĩ muốn giúp tôi? Được một vị tướng tài năng như tráng sĩ, tôi khác nào như mọc thêm hai cánh. - Sớm mai tôi sẽ xin có lời thưa chuyện cùng đại nhân! Hai cha con Vạn Thắng lại vào nhà trong. Chàng hãm nhỏ ngọn lửa hồng trên sợi bấc, lại giường nằm nhưng không thể sao ngủ được. Những điều trông thấy vừa rồi cùng những cảm giác sôi nổi, trái ngược, bề bộn trong tâm trí Tuyết Hận từ lúc gặp Nhạn ở trong rừng làm cho Tuyết Hận cứ vẩn vơ thao thức. Trong nửa ngày trời, Tuyết Hận đã sống một cách đầy đủ mãnh liệt hơn tất cả cái thời gian từ nhỏ. Từ thuở nhỏ, chàng tuy được ông chú cho theo nghề võ nhưng ru rú trong một nơi hẻo lánh với những người ngày nào cũng gặp. Tuyết Hận thực chưa biết cuộc đời là gì. Vì cái dĩ vãng tối tăm bi đát, chàng không biết mảy may. Về tình thế loạn lạc, chàng chỉ nghe mang máng. Ngoài sự tập luyện hàng ngày, chàng tưởng đời mình không còn có việc gì khác để làm nữa. Ngoài địa hạt động Phù Hiên, chàng tưởng thế giới không còn có gì nữa. Cả đến ái tình, chàng cũng chỉ mới biết những rung động thoáng qua... Nay đột ngột gặp Nhạn, đột ngột được ôm một thiếu nữ vào lòng, chàng như người tỉnh ngủ bừng mở mắt nhìn ra một cảnh rạng đông mới lạ, rực rỡ, tốt tươi. Cái say sưa của ái tình chưa nhạt thì những lời của Vạn Thắng lại đã kế tiếp gợi ra trong tim chàng những xúc động thấm thía. Tâm hồn chàng bấy lâu như một vũng hồ trong lặng, đột nhiên bị liền mấy trận phong ba. Tuyết Hận chuếnh choáng cả người. Chàng thấy cần phải giúp đỡ Vạn Thắng, cần phải giết bọn giặc Khách láo xược, cần tỏ cho chúng nó biết rằng trong đất nước còn có những người không biết sợ và nhất là chàng thấy cần phải gần gũi, che chở thiếu nữ mà chàng đã có dịp che chở, ủ ấm ở trong lòng. Tuyết Hận rùng mình, cảm thấy toàn thân như tan thành một cảm giác lạ lùng và say đắm. Hình ảnh của Nhạn dần dần lại hiện ra trước mắt chàng. "Đẹp! Người đâu mà đẹp thế! Thực đáng yêu không biết chừng nào!". Tuyết Hận nhớ nhất là lúc nàng hiện ra giữa phòng tiệc với một vẻ tức giận, nó làm cho gương mặt nàng thắm như cánh phù dung. Tuyết Hận lim dim cặp mắt nhìn về chỗ nàng Nhạn đứng lúc nàng được cha gọi ra để nhắc lại lời Ké So... Trong ánh đèn dầu lạc lờ mờ, hình dung của thiếu nữ nổi rực rỡ trên bóng tối như nàng vẫn còn đứng đấy thực. Thân thể đều đặn, tuy hơi cao lớn mà yêu kiều như tơ liễu đương xuân. Màu da nàng trắng như ngà nhưng không nguội lạnh. Cặp mắt bồ câu gợn sóng dưới đôi mày uốn cong hình bán nguyệt vừa dễ làm cho tâm hồn người ta cháy lên ngùn ngụt, lại vừa dễ làm cho dịu dàng, vừa có thể sai khiến, lại vừa có thể van nài được. Nếu êm ái là vẻ riêng của thiếu nữ thì quyền hành của nàng lại đã thêm cho nàng một vẻ cao quý uy nghi. Mái tóc nàng buông lòa xòa xuống sau lưng điểm mấy viên ngọc long lanh như trời đêm có sao loáng thoáng. Cổ nàng tròn, cao và trắng đeo một chiếc vòng vàng nạm ngọc rết. Nàng mặc một cái áo lụa chàm dài mỏng như khói lam phủ nhẹ trên tấm yếm thêu và cái xiêm hoa buông tới gót. Tưởng tượng và trí nhớ của Tuyết Hận làm sống lại cả một hình ảnh tuyệt vời. Chàng say sưa, ngơ ngẩn muốn đem từng nét mặn mà khắc vào trong tim. Chàng cảm thấy không thể nào xa được thiếu nữ, nhất là trong khi nàng cùng phụ thân nàng sắp phải nguy hiểm đến tính mệnh. - Ta phải giúp người mới được. Thù là thù chung, có lẽ nào ta khoanh tay để cho giặc ngoài tàn hại người trong nước hay sao! Sự quyết định ấy làm cho thiếu niên ngồi nhỏm dậy như cái máy. Chàng đi đi lại lại trong phòng, hung hăng, náo nức hẳn lên vì trong người chàng, máu nóng và khí lực của tuổi trẻ bồng bột như lửa cháy. Gian phòng dần dần trở nên chật hẹp bức bối, khó thở. Tuyết Hận khẽ mở cửa sổ nhìn ra sân. Một luồng gió ấm thoảng lại, đẩy những mùi hương lạ của rừng đêm. Tuyết Hận mê man, tưởng đâu như cái hơi thở thơm tho của thiếu nữ khi chàng còn bế nàng ngồi trên lưng ngựa. Chàng lắng nghe cuộc sinh hoạt thầm kín, bí mật và nồng nàn ẩn trong đêm tối... Lần đầu tiên chàng thấy sự sống rạo rực trong thân chàng nhịp theo với sự sống của muôn loài... Đêm mỗi lúc một khuya... Ngoài sân, sương đã bắt đầu sa trắng xóa. Con bìm bịp đã kêu. Sao mai như một giọt lệ, đã long lanh hiện ra đằng phương Đông, trên nền trắng đục... Rồi, trống lầu điểm tan canh... Bọn lính hầu mở cửa đem nước rửa mặt vào. Tuyết Hận lập tức sửa lại khăn áo. Chàng vừa xong thì Vạn Thắng đã từ nhà trong bước ra với một vẻ tươi cười sung sướng. - Thế nào, tráng sĩ ngon giấc chứ? Tuyết Hận cúi đầu nói dối: - Đa tạ đại nhân, tôi ngủ một giấc ngon. - Sống giữa thời loạn mà ngủ được ngon ấy là phúc lớn vậy. Nhận thấy ý mỉa mai trong câu nói, Tuyết Hận nóng bừng cả mặt, vội chữa thẹn: - Bẩm đại nhân, khi việc lớn đã tính xong, người ta cớ sao lại không ngủ yên được? - Thế là nghĩa thế nào? - Bẩm đại nhân, nghĩa là tôi đã quyết định mang thuộc hạ lại đây để giúp người. - Ồ, thực như vậy chăng? - Bẩm thực. Bọn Khách đêm qua phải đi hai ngày mới về tới bản trại. Ví dụ Hoàng Tất Liệt cử binh về đây thì lại phải hai ngày nữa, vị chi bốn ngày. Chúng tôi xin cáo biệt đại nhân và xin hẹn với người rạng sáng ngày hôm thứ tư, nghĩa là giữa lúc quân giặc đánh thành, chúng tôi sẽ có mặt tại đây. Vạn Thắng sung sướng, cầm tay chàng trai trẻ. Hắn không kịp nói thì chàng đã rụt tay lại, cúi chào mà rằng: - Việc khẩn cấp lắm, đại nhân cho phép tôi đi ngay mới kịp!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang