[Việt Nam] Đỉnh Non Thần
Chương 2 : II
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 20:26 20-12-2018
.
Tiếng Vạn Thắng quát to làm cho nàng Nhạn giật mình hồi tỉnh. Nàng mở mắt, nhìn quanh các vật quen; vẻ mặt ngơ ngẩn mất một lúc lâu lâu...
Thấy nàng đã tỉnh, Vạn Thắng đổi giận làm mừng liền chạy lại bên mình con và khẽ hỏi:
- Thế nào, con? Con đã dễ chịu chưa?
Nàng Nhạn chống tay ngồi dậy, nhìn cha rồi nhìn khách lạ. Nàng mỉm cười:
- Ồ! Con cứ tưởng đã phải giặc bắt mất rồi!...
Đôi mày liễu sẽ cau lại, tia mắt trở nên mơ màng. Nhạn lặng im như để ôn lại trong trí nhớ những việc đã xảy ra...
Chàng trai trẻ đăm đăm nhìn thiếu nữ...
Dưới ánh đèn, nàng Nhạn lúc ấy càng có lắm vẻ yêu kiều mỹ lệ. Trong mớ tóc mây tung rối, gương mặt nàng hơi xanh làm cho Nhạn có cái vẻ cao quý như một pho tượng bằng ngọc thạch...
Vạn Thắng sốt ruột hỏi:
- Đầu đuôi làm sao hở con? Bọn giặc Cờ Vàng phải không? Ké So làm phản à?
- Thưa cha, chính Ké So đã làm phản! Chính lão đưa đường cho bọn giặc Khách đón bắt con, vì lão biết con thường ra vào săn trong Rừng Cấm...
Thằng phản tặc ấy ta quyết bắt để phanh thây nó mới được.
Vạn Thắng nghĩ hối lại cái phút trên vọng lâu. Giá cứ để yên cho Yến Xuân bảo Mùn Sẩu chém phăng ngay lão phù thủy đi lại hóa xong chuyện.
- Cũng như mọi buổi trưa tốt trời khác, con lên ngựa cùng Noọng Phú và Dưỡng vào Rừng Cấm bắn chim. Con bắn được rất nhiều gò sò và chim gáy nên đã toan quay về. Bỗng, một con hươu sao từ bụi rậm chui ra, dáng xinh quá, mình nó lốm đốm trắng nom tuyệt đẹp. Con dừng lại và làm hiệu bảo Phù Dưỡng đứng im, để con ngắm nghía con vật đẹp ấy. Thấy con nhìn, nó cũng ngơ ngẩn nhìn con, hai mắt trong sáng và hiền lành như mắt đứa trẻ... Con thích lắm, chỉ ước làm thế nào bắt được nó về nuôi nên không nghĩ đến sự bắn giết. Mãi sau con hươu thủng thỉnh đi, con mới nhớ ra nó là một con vật rừng liền giương cung phóng ra một mũi tên trúng ngay đùi sau của nó. Con hươu kêu rống lên một tiếng đau đớn và đâm đầu chạy. Con vụt ngựa đuổi theo cùng một lúc với Phù, Dưỡng. Con hươu chạy không nhanh vì chân đã bị đau nhưng nó bé nên len qua các bụi rậm được. Ba người chúng con dồn mãi, lúc thấy, lúc mất nên càng ham. Qua bao nhiêu chân lau, bao nhiêu gò rậm đến một con suối nước đen như mực loãng thì thôi, không thấy dấu vết con hươu sao đâu nữa. Phù, Dưỡng bảo con đã vào sâu trong rừng quá, nếu không quay lại e gặp tối giữa đường. Chúng nó vừa dứt lời thì có ba phát súng nổ kế tiếp nhau như ba tiếng sét làm cho con giật mình hoảng sợ. Phù, Dưỡng và con ngựa của con bị trúng đạn lăn quay ra chết. Con bị ngã nhưng may, lại văng xuống một đám cỏ bòng bong nên không đau, thấy bốn tên giặc Khách xổ ra, con liền vùng dậy, tuốt gươm đứng thủ thế. Lão Ké So lúc này mới từ sau một bụi cơm lênh thò cổ ra, nhìn con đoạn cười lên khanh khách mà rằng: "Con bé nhà họ Ma kia chớ có làm dữ mà chết uổng mạng! Muốn sống muốn tốt mày hãy cài gươm vào vỏ, theo bốn chú kia đi". Con giận quá, thét mắng Ké So ầm ĩ, bảo lão là phản tặc và đe lão rằng nếu cha biết thì lão sẽ bị phanh thây làm trăm mảnh. Nhưng, câu đe dọa ấy không làm cho lão sợ mà còn khiến lão cười thêm nữa. Bằng một giọng mỉa mai, lão đáp:
- Cha mày ấy à? Cha mày thì rồi chết còn không có chỗ chôn đấy con ạ! Quan Hoàng biết cha mày về phe với Lưu Vĩnh Phúc nên đã nhất định sẽ cất quân về hỏi tội cha mày trước rồi đánh Vĩnh Phúc sau. Riêng phần mày, nếu chẳng có Đại công tử đem lòng thương yêu thì ngay từ lúc này mày đã chết theo hai thằng đầy tớ kia rồi. Ném gươm đi! Lão bảo ngoan ngoãn thì rồi sẽ được sung sướng tử tế chứ không đến nỗi nào đâu!...
Con giận lắm, máu trong người như dầu sôi liền nhảy xổ vào đánh bốn thằng Khách. Chúng nó khỏe và nhanh lắm, nếu con không được cha dạy bảo cho từ trước thì không tài nào địch nổi. Hai bên cầm cự nhau mãi không bên nào thua. Bọn giặc nổi cáu, hò hét dữ tợn và càng đánh rất hăng. Cũng may là chúng nó có lệnh phải bắt sống con đấy vì ở thắt lưng đứa nào cũng có hai khẩu súng lục liên là ít. Một mình địch với bốn kẻ thù, con dần dần yếu sức và sau cùng nhân vướng dây nên bị chúng nó chém vào cánh tay. Con ngã xuống và ngất đi...
Thiếu nữ ngừng lại, khẽ liếc nhìn chàng trai trẻ một cách thẹn thùng.
- Đến khi con hồi tỉnh thì không thấy bọn giặc Khách đâu nữa, chỉ thấy có tráng sĩ này mà thôi...
Gò má Nhạn dần dần phát đỏ. Nàng nhớ lại cái lúc nằm gọn trong tay chàng.
Vạn Thắng cầm tay chàng trai trẻ, cảm động nói:
- Cha con tôi thực là chịu ơn của tráng sĩ và rất tiếc rằng không biết rõ quý tính đại danh là gì để ghi nhớ về sau!
Chàng trai trẻ khiêm tốn trả lời:
- Cái việc tôi đã làm chỉ là bổn phận của người nam nhi mà thôi, xin đại nhân và tiểu thư chớ bận lòng. Còn như tên tuổi của tôi thì lâu tôi không nói đến nên hầu như đã quên đi rồi.
- Dù sao mặc lòng, xin kính mời tráng sĩ lưu lại chơi ít lâu cho chúng tôi được tạ ân thì may quá!
- Tôi xin đại nhân đừng nói chi đến ân huệ! Còn như lưu lại đây hầu người, vâng, tôi xin ngồi hầu chuyện người cho đến khuya vì mai tôi có việc phải đi sớm...
Vạn Thắng liền sai pha trà đãi khách trong khi chờ nhà bếp bày tiệc yến.
Nàng Nhạn lo lắng bảo cha:
- Thưa cha, cứ như lời lão bụt So nói thì Hoàng Sùng Anh có ý muốn đem quân về đây.
- Việc ấy cha đã có chủ định, con là phận nữ nhi không nên biết tới làm gì.
- Vừa rồi con nghe thoáng thì hình như Ké So có đến đây. Lão già ấy ghê gớm thật! Nó toan hại con mà nó còn dám bén mảng vào thành!
Chàng lạ mặt nói:
- Hắn biết rằng tiểu thư ngất đi như thế thì tôi còn lúng túng mất nhiều thời giờ vì từ phương xa lại, tôi phải hỏi mới rõ tiểu thư là ai và ở đâu. Nhân lúc ấy, hắn lẻn vào thành chắc còn định mưu việc gì khác nữa. Người ấy, nguy hiểm vô cùng xin đại nhân phải đề phòng mới được!
- Cám ơn tráng sĩ, tôi đã truyền lệnh đóng bốn cửa thành và tra xét rất ngặt. Nếu con chuột già ấy chưa đi thì thế nào nó cũng bị bắt mà thôi!
Vạn Thắng nói chuyện liên miên, mắt không lúc nào rời những cử động của chàng trai trẻ. Cái ơn của chàng, Vạn Thắng đã đành không quên nhưng tình thế nghiêm trọng lúc này khiến cho Vạn Thắng không thể không ngờ. Vạn Thắng còn lo nếu Hoàng Sùng Anh sẽ đem quân về đánh châu Đại Man ngay trước khi Vạn Thắng liên lạc được với quân Cờ Đen thì thành trì này vị tất đã giữ được bền vững.
Tay trân trọng đưa chén trà thơm mời khách, Vạn Thắng khen ngợi dung nghi chàng trai trẻ. Hắn tuy ngờ chàng mà vẫn ước ao giá được một người con rể như chàng. Từ lâu, Vạn Thắng vẫn cố ý tìm một người chồng cho con gái. Cái cảnh dì ghẻ con chồng lôi thôi của Yến Xuân và Nhạn làm cho Vạn Thắng rất khó chịu. Y chỉ mong cho Nhạn thành đôi lứa để cho đi ở riêng mà thôi. Nghĩ đến đây, Vạn Thắng chạnh nhớ đến người vợ đã qua đời. Vạn Thắng hối hận, hiểu rõ mẹ Nhạn chỉ vì buồn tủi mà chết vậy. Rồi, từ người đàn bà hiền thục ấy, Vạn Thắng nghĩ sang người vợ hiện thời của y: Yến Xuân. Con người sao mà khô khan, riết róng tham lam và tàn nhẫn được đến thế. Trước kia, vì muốn dựa thế lực Yến Xuân và quá say mê nhan sắc của nàng, Vạn Thắng đã cam tâm giết bạn để chiếm vợ bạn. Tội ác ấy, tuy không ai biết, song nó vẫn như một gánh nặng trong lòng Vạn Thắng, theo đuổi y như cái bóng theo hình. Y khổ sở, hối hận lắm. Đã thế, Yến Xuân còn luôn luôn mè nheo rất khó chịu làm cho cái tình yêu của Vạn Thắng dần dần phai nhạt. Giờ thì Vạn Thắng đã bắt đầu thấy ghê tởm người đàn bà đã đẩy mình vào tội lỗi ấy rồi. Có điều mộng lớn chưa thành. Vạn Thắng chưa thể bỏ qua sự giúp đỡ của Yến Xuân được nên y còn phải ngấm ngầm chịu đựng mà thôi. Y tin chắc thế nào hai người cũng phải chia rẽ nhau, mà chia rẽ một cách kịch liệt dữ dội cũng không biết chừng. Chính sự chán ghét Yến Xuân, chính cái cảm thức về tội ác của mình và tấm lòng thương vợ cũ ấy nó làm cho Vạn Thắng càng yêu mến nàng Nhạn biết chừng nào. Tên sát nhân, thằng phản bạn kia lại chính là một người cha rất hiền từ, hiền từ đến nhiều khi thành nhu nhược. Vạn Thắng chiều con hết sức, xin gì cũng cho, muốn gì cũng được. Nhưng, nàng Nhạn không phải vì thế mà trở nên một đứa con hư. Nàng từ bé đã được bà mẹ dạy vào khuôn phép và tính nàng cũng thuần thục, đa cảm như tính mẹ. Nàng chỉ giống cha có sự ham mê nghề võ, thích những sự phiêu lưu oanh liệt và nếu có thời cơ, nàng có thể trở nên một vị nữ tướng được.
Sẵn có quan niệm và khuynh hướng như thế, nàng Nhạn suốt ngày chỉ thích phóng ngựa, bắn cung. Tuổi thanh xuân khiến nàng nhiều khi cũng rạo rực, vơ vẩn nghĩ đến ái tình. Nhưng, chỉ thoáng qua trong giây lát rồi những vận động ngoài không khoáng lại làm cho nàng Nhạn vui vẻ ngay. Nàng có phen tưởng tượng đến người chồng mai sau của mình vì thế nào nàng cũng phải lấy chồng. Người chồng lý tưởng ấy phải giống với nàng về ý hướng, nghĩa là phải có tài võ dũng, có can đảm hơn hẳn bọn con trai phàm tục.
Sinh nhầm thời loạn, thiếu nữ có thể tìm được người chồng theo ý muốn, nếu sự tình cờ run rủi. Nàng cố ý chờ... Năm tháng qua... Tuổi nàng đã hai mươi chẵn... Ông bố cũng như bà mẹ ghẻ đều cũng nóng ruột. Nhưng nàng, nàng vẫn tỏ ý điềm nhiên.
Giữa khi ấy thì, trong một trường hợp phi thường, nàng Nhạn bỗng gặp chàng trai trẻ lạ mặt.
Cái dung mạo tuấn tú của chàng, cái thủ đoạn võ dũng của chàng thực đúng với ý nàng mong ước...
Hơn thế nữa, nàng Nhạn đã được chàng bế đem lên ngựa, đã được cái hơi ấm áp của toàn thân chàng thấm thía vào tận tâm hồn. Sự gần gũi ấy say sưa quá! Nó đột ngột mở ra cho nàng cả một thế giới cảm giác. Nàng sẽ chẳng bao giờ quên được những phút kỳ diệu, trong đó bao nhiêu hình sắc của thế gian chỉ còn thấy được ở cặp mắt sáng ngời và trên làn môi dày đỏ của chàng võ sĩ, bao nhiêu vang động của thế gian chỉ còn thấy ở tiếng đập của con tim chàng đập mau trong làn áo gấm và cái hơi thở mạnh mẽ nó bao bọc lấy toàn thân nàng như một thứ hơi xuân...
Số phận của nàng thế là đã định. Nàng từ nay chỉ sống với một sự ước mong: gần chàng trai trẻ khôi ngô và bí mật. Lòng Nhạn đã yêu rồi, đã biết rõ tình yêu là thế nào rồi!
Nhưng... mai tôi có việc phải đi sớm - Câu chàng vừa nói khiến Nhạn tần ngần lo sợ. Thế nào? Chàng lại đi ư?... Sự tình cờ run rủi cho Nhạn gặp chàng để yêu chàng với tất cả sức mạnh của trái tim trinh bạch, chính sự tình cờ ấy lại bắt Nhạn phải xa chàng, có lẽ chẳng bao giờ thấy nữa ư?... Nhạn bùi ngùi cảm thấy muốn khóc. Nàng biết trước rằng chàng đi thì mình sẽ khổ sở vô cùng. Nàng sẽ phải ôm một mối tình thất vọng ngay từ lúc biết yêu. Nàng sẽ như hòn đá vọng phu kia trơ trơ giữa năm tháng, lạnh lùng và muôn tiếng vui ca của những cuộc tình duyên khác đẹp đẽ ở quanh mình. Những giọt máu sôi nổi trong tim Nhạn sẽ biến thành những giọt lệ tương tư mỗi ngày một cạn dần...
Nhạn liếc nhìn chàng trai trẻ. Gương mặt chàng vẫn tươi, cặp mắt chàng vẫn sáng, những lời chàng đương nói cùng phụ thân nàng vẫn đều đều như một chuỗi ngọc. Chàng bình tĩnh lắm! Nhạn ngờ có lẽ chàng không yêu. Chắc thế, vì nếu chàng yêu thì cặp mắt, làn môi, cả vẻ mặt chàng đã nói rõ với nàng! Có thể như thế được chăng? Sự gặp gỡ tình cờ kia đối với chàng chỉ là một sự xảy ra tầm thường hay sao? Nhạn chỉ là một cô gái cũng như trăm nghìn cô gái khác mà chàng đã thoáng trông nhưng đã bỏ lại ở bên đường?
Lòng tự ái của thiếu nữ đau như dao cắt. Nàng muốn có phép lạ gì đọc hết ý nghĩ của chàng lúc ấy để nếu chàng vô tình đi thì nàng sẽ quỳ xuống mà can ngăn, mà thú thật nỗi lòng...
Thấy Nhạn đứng trơ trơ ở góc phòng, Vạn Thắng quay lại bảo con:
- Vào xem chúng nó làm cơm, rượu mau lên để cha mời tráng sĩ chứ con?
Nhạn như từ cung trăng rơi xuống. Nàng thở dài. Lần thứ nhất, nàng đụng chạm với sự thực khó chịu...
Những tiếng ồn ào từ phía ngoài bỗng vang đến tai Vạn Thắng và chàng trai trẻ. Không ai bảo ai, cả hai người cùng đứng phắt dậy.
Mùn Sẩu chạy vào:
- Bẩm chúa công, xa xa về phía nam ngoài thành có nhiều đèn đuốc đang tiến lại, không hiểu chuyện gì.
Vạn Thắng biến sắc. Hắn im lặng một lúc mới nói:
- Truyền lệnh đóng hết bốn cửa thành lại! Bao nhiêu cung nỏ phải lên cả bốn vọng lâu chờ hiệu lệnh. Rồi ta lên ngay!
Thoáng cái, trống ngũ liên bắt đầu nổi... Những tiếng hiệu lệnh vang lên... Quân sĩ chạy rầm rập... Lửa đuốc sáng ngời...
Vạn Thắng mời khách cùng lên vọng lâu nhìn xem.
Xa xa, quả nhiên có hai chục cái đèn lồng đỏ đương ung dung tiến lại, thấp thoáng giữa đêm tối như một đàn ma trơi.
Vạn Thắng giương to cặp mắt thấy không có quân lính đông cũng được vững lòng.
Hắn cùng chàng trai trẻ lặng yên chờ đợi.
Đám đèn lồng gần mãi lại...
Ở hai chiếc đi đầu, chàng trai trẻ đã nhận rõ hai chữ Hoàng.
- Quân của Hoàng Sùng Anh!
Vạn Thắng cũng lẩm bẩm nói:
- Ừ quân của Hoàng Sùng Anh...
Đoạn lo lắng, y tiếp theo như tự hỏi:
- Quái! Nó sai người đến đây làm gì? Dụ hàng chăng? Nó phải biết rằng ta không dại gì bỏ Lưu Vĩnh Phúc. Tuyên chiến chăng? Không đời nào nó lại tuyên chiến để ta có dịp đề phòng...
Chàng trai trẻ đứng bên nghe tiếng cũng ngỏ lời đoán phỏng:
- Chắc vừa dụ hàng vừa đe đánh.
Quay lại, Vạn Thắng hỏi:
- Tại sao lại thế?
- Để dò ý đại nhân. Nếu Người nhận lời thân thiện, dù chỉ là nói dối, nó sẽ đem quân về đóng ở đây để kiềm chế. Nếu người cự tuyệt, nó cũng đem quân về đây đánh trước để người không kịp sửa soạn và nhất là không kịp báo tin cho Lưu Vĩnh Phúc biết.
- Tráng sĩ nói có lẽ phải. Giờ nên thế nào?
Chàng trai trẻ không đáp ngay vì còn suy nghĩ. Bao giờ chàng cũng suy nghĩ trước khi nói. Đó là một thói quen mà những người tuổi trẻ khác không có. Thói quen ấy do hoàn cảnh của chàng tạo nên. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chàng trai trẻ thực tên là Bàn Tuyết Hận vẫn sống với ông chú ruột là Bàn Văn Tam ở động Phù Hiên. Tam là một vị thảo dã anh hùng và chính là em ruột Bàn Văn Nhị, người chồng trước của Yến Xuân. Từ khi Yến Xuân giết anh Tam để theo Vạn Thắng, bỏ lại một đứa con thơ (Bàn Tuyết Hận), Tam vẫn ngầm nuôi cái chí phục thù. Công việc ấy, Tam một ngày kia sẽ giao cho Tuyết Hận, vì Tam hiện đã già yếu lắm, vả lại Vạn Thắng đương lúc hùng cường không dễ đã làm gì nổi hắn. Tam hết sức dạy cháu về các môn võ nghệ, lại vẫn mộ nhiều thủ túc đem luyện nghề chiến trận để phòng khi dùng đến.
Về tấn thảm kịch gia đình kia, Tam từ trước vẫn không nói cho cháu biết. Là vì Tam chưa dám tin ở sự kín đáo và kiên nhẫn của tuổi trẻ. Nay Tuyết Hận đã trưởng thành và cơ hội xem chừng đã đến. Tam bèn sai cháu sang châu Đại Man để xem xét tình hình của Vạn Thắng. Lúc Tuyết Hận ra đi, Tam cũng chỉ bảo là cho đi chơi để học khôn và để thêm kinh nghiệm mà thôi.
Không ngờ trong cuộc đi chơi lần đầu, Tuyết Hận đã gặp con gái Vạn Thắng giữa khi thiếu nữ ngộ nạn.
Sự tình cờ ấy sẽ làm nguyên nhân cho bao nhiêu cảnh éo le đau đớn về sau này mà ngay lúc bấy giờ, Tuyết Hận tuyệt nhiên không chờ đợi gì cả.
Chàng đương suy nghĩ để trả lời Vạn Thắng, bỗng chàng vỗ mạnh lên vai Vạn Thắng và trỏ tay xuống đám đèn lồng:
- Ô kìa!... Chính lão già đã toan bắt tiểu thư...
Vạn Thắng cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Ké So!... Phải, chính lão phù thủy ấy!...
- Thế thì lạ thật...
- Lạ thật! Nó lại đây làm gì? Và sao nó dám lại đây?...
Vạn Thắng nghiến răng trợn mắt:
- Thằng chó chết này cả gan thật! Nó dám khinh nhờn ta!...
Chàng trai trẻ vội can ngăn:
- Xin đại nhân chớ nóng nảy. Hắn đi với một viên tướng Tàu. Đại nhân hãy điềm nhiên tiếp đãi tử tế xem họ nói năng ra sao đã, rồi người sẽ trị tội lão già cũng còn kịp chán.
Đám đông đã tới bờ hào và lên tiếng gọi.
Vạn Thắng quát hỏi:
- Quân nào?
- Người hầu của công tử Hoàng Tất Liệt (con trai Sùng Anh).
- Các người đến có việc gì?
- Chúng tôi vâng lệnh công tử lại hầu quan Tiết Chế có việc.
Vạn Thắng giận điên người nhưng cũng hạ lệnh mở cổng thành và thả cầu treo xuống.
Hắn rít hơi nói lẩm bẩm:
- Rồi ta sẽ xem gan mật chúng bay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện