[Việt Nam] Đỉnh Non Thần
Chương 15 : XV
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 20:30 20-12-2018
.
Nghe tiếng chân ngựa, Tuyết Hận giật mình ngoảnh lại rồi đứng phắt lên, như bị điện giật.
Nàng Nhạn đột ngột hiện ra trước mắt chàng trắng như một con chim bồ câu...
Hai người đứng sững nhìn nhau. Sự kinh ngạc, sự vui mừng, sự đau đớn, trăm nghìn cảm xúc trái ngược làm cho hai người rung động nghẹn ngào...
Sau cùng, Tuyết Hận bước lại gần thiếu nữ. Chàng rung động khẽ nói.
- Ồ! Nếu không có sự run rủi thiêng liêng thì sao tôi lại... gặp nàng vì, xin thú thực, tôi đương mong ước được thấy... nàng...
- Chàng mong ước được gặp tôi, nhưng... để làm gì nhỉ?
Câu sau cùng, thiếu nữ nói khẽ như một hơi thở nhẹ.
- Nàng Nhạn ơi!
- Khổ tôi lắm...
- Nàng hãy nghe tôi nói...
- Thôi, chàng...
- Phải, tôi biết rằng nàng sẽ khổ sở; sẽ thù ghét tôi không biết chừng nào, song lỗi có phải tôi đâu! Câu chuyện đầu đuôi thế nào, chắc nàng đã rõ. Cha tôi khi xưa bị phụ thân nàng ám hại. Tôi hồi ấy hãy còn trứng nước chưa biết gì. Ngay đến hôm được gặp nàng trong rừng Cấm, tôi cũng vẫn chưa biết gì...
Tuyết Hận ngừng lại, khẽ thở dài rồi nói tiếp:
- Trời ạ! Nếu tôi được rõ câu chuyện gớm ghê từ khi trước! Tại sao tôi lại phải biết nó sau khi đã gặp... nàng! Câu chuyện đau lòng làm sống lại tất cả những thù xưa oán cũ. Tôi không thể nào tránh được mặc dầu lòng tôi thực tình muốn tránh. Những bổn phận nặng nề, đau đớn của kẻ làm con, ai mà làm sao được! Vả, nếu tôi không xứng đáng là con của cha tôi thì chắc ngay chính nàng cũng sẽ đem lòng khinh bỉ chứ đừng nói chi ai khác. Tôi phải báo thù! Nhưng, cũng may mà sự việc xảy ra đã tránh cho tôi cái việc hãi hùng đẫm máu ấy. Phụ thân nàng phải giết y như cha tôi, có điều không phải tôi giết người. Ngay khi ấy thì chính phụ thân nàng lập kế ám hại chú tôi, có lẽ cả tôi nữa! Chú tôi đã chết! Phụ thân nàng dù bị giết tưởng cũng không còn ân hận gì. Theo ý tôi thì thù oán hai nhà đến đây có thể coi như đã hết vì máu đã chảy nhiều lắm rồi nàng ạ...
Nhạn bồi hồi quá, cảm động quá, đành phải ngồi xuống một tảng đá phủ dưới lần rêu mịn màng như nhung...
- Khốn nỗi, theo ý tôi thì thế mà chẳng biết thúc phụ nàng nghĩ sao? Nhất là nàng... Phải, nàng có cho như thế là xong thù oán hay là lại coi những cái chết thảm độc kia làm những sự chia rẽ đau lòng? Quái! Tôi không hiểu làm sao người ta cứ phải thù oán giết hại lẫn nhau, hình như không còn có việc gì làm nữa. Kìa nàng xem: núi dài, sông rộng, cảnh đẹp như tranh. Người ta sống trong khung cảnh rỡ ràng tươi tốt ấy, cớ sao không yêu mến, thương xót nhau, làm cho cuộc đời nhờ thế mà trở nên êm đềm, sung sướng?
Nàng Nhạn thở dài, hai tay ôm đầu, nín lặng.
- Chính vì băn khoăn không hiểu ý nghĩ của nàng ra sao nên tôi mới lại đây... lại đây để mong gặp nàng, để biết rõ ý nghĩ của nàng...
Tuyết Hận vừa nói vừa khẽ cầm lấy tay thiếu nữ. Nàng rùng mình nhưng không rụt tay lại.
- Nếu nàng vẫn coi là thù oán chưa thể hết được thì nàng có thể dùng thanh gươm tôi đeo đây mà trả thù. Tôi vui lòng để cho nàng lấy máu trong tim tôi mà rửa vết máu của phụ thân nàng! Thực thế! Tôi chẳng thà chết còn hơn là sống mà bị nàng oán ghét. Cuộc đời như thế, có khác gì một oan nghiệt! Nhưng, nếu nàng cũng nghĩ như tôi thì!
Tuyết Hận khẽ bóp bàn tay ngà ngọc của thiếu nữ, cả hai cùng cảm thấy rung động thổn thức tới đáy lòng.
- Nàng Nhạn ơi! Từ hôm mới gặp nàng, tôi đã nhận thấy rằng lòng tôi yêu nàng. Đến nỗi, chỉ một ý nghĩ phải xa nàng cũng khiến tôi không thiết gì sống nữa. Thực, hôm nay đến đây, lòng tôi lo lắng, xấu khổ bao nhiêu, thì lại nhớ nhung, yêu mến bấy nhiêu! Tôi đương tìm xem có cách gì được gặp nàng thì không ngờ được gặp. Phải chăng sự run rủi này là do tự ý trời?...
Thiếu nữ rụt rè nói:
- Bao nhiêu lo lắng, sầu khổ, bao nhiêu thương nhớ, yêu mến của chàng em đều có hết. Nghĩa là ngay từ hôm được chàng cứu cho thoát khỏi kẻ phũ phàng, em cũng đã bắt đầu cảm thấy... yêu chàng!
Mặt thiếu nữ dần dần đỏ ửng...
Trong ánh chiều xuân rực rỡ, nàng trở nên êm ái thắm tươi như một bông hoa.
Tuyết Hận ngây ngất và càng bóp chặt hai bàn tay Nhạn làm toàn thân nàng nóng bừng như lửa cháy.
- Trời ơi! Nhạn nhắc lại câu vừa nói cho tôi nghe, nhắc lại cả một nghìn lần.
- Em tưởng chàng nhìn em đã đoán ngay từ hôm ấy!
- Tôi cũng đoán như vậy nhưng tôi chưa dám tin ở một sự hạnh phúc tốt đẹp quá... Nhất là sau khi nghe câu chuyện oán cừu, tôi thực không còn hy vọng gì. Nhạn có biết rằng từ lúc ấy đến nay, lòng tôi khổ sở thế nào chăng?
Thiếu nữ thở dài và lần thứ nhất nàng dám bạo dạn bóp bàn tay Tuyết Hận.
- Em chỉ sợ chúng ta yêu nhau như thế này là một điều tội lỗi.
- Tại sao lại có thể là tội lỗi được. Chính ngay thúc phụ tôi khi hấp hối cũng đã...
- Sao? Người bảo sao?
- Thúc phụ tôi nói rằng hai họ Ma, Bàn không nên gây thù chuốc oán với nhau nữa và nếu...
Tuyết Hận nhìn thiếu nữ:
- Nếu hai chúng ta lấy được nhau thì vong hồn Người rất sung sướng.
Nhạn cảm động lâm râm nước mắt.
- Sau cùng, thúc phụ tôi ngỏ ý muốn rằng, trong lúc còn tang chế, tôi hãy đem quân về xuôi giúp các đảng Văn Thân...
- Có, em đã được xem tờ hịch của các nhà chí sĩ. Cái ý của họ tốt đẹp lắm vả, chàng là người nam nhi lại con nhà tướng, chàng rất nên lập lấy một chút công danh với đất nước, để tên tuổi sau này khỏi chìm khuất dưới cỏ cây...
- Thế em cũng nghĩ như thúc phụ tôi?
- Vâng.
- Cám ơn em! Từ khi thúc phụ tôi mất, tôi đã quyết chí ra đi nhưng trước hết hãy lại đây tìm em đã. Nay được rõ lòng em, tôi có thể lên mình ngựa với một niềm vui sướng trong lòng...
- Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, chàng nên đi. Ở nhà, em sẽ chiều chiều lên đỉnh non Thần chờ nghe tin báo tiệp... Hai người im lặng, mắt nhìn xa đôi chim nhạn tung trời...
Không khí chiều xuân mỗi lúc một trong sáng.
Mặt trời tà dần dần xuống thấp rồi lặn hẳn. Về phía Tây, những dải núi tím hồng như những con rắn khổng lồ đương quằn quại trong đám lửa đỏ rực...
Dưới chân núi, những tiếng rì rầm của phố xá như sóng bổ vỗ khẽ vào những tảng đá mấp mô...
Hình sắc của sự vật mỗi lúc một rực rỡ lên. Sự im lặng bát ngát trùm xuống cây cỏ!
Những sôi nổi trong tấm lòng hai người dịu hiền, tiêu tan trong bầu không khí thơm ngát, nhuộm ráng mây chiều...
Nhạn khẽ nói:
- Chàng lại thổi một khúc Krèng êm ái nữa cho em nghe...
Tuyết Hận mỉm cười, ôm chiếc Krèng và bắt đầu thổi...
Những thanh âm thoảng nhẹ trong không khí trong như pha lê, dịu dàng và mơn trớn.
Hai mắt Nhạn sáng lên, vẻ mặt nàng êm ái, làn môi tươi hé mở như hớp lấy những âm ba tuyệt diệu.
- Tiếng Krèng này sẽ cứ văng vẳng trong lòng em... và mai kia, mỗi lần em lên đỉnh non Thần, nhìn về phương Nam xa tít, em sẽ lại nhớ đến cái phút thần tiên mà hai ta sống buổi chiều hôm nay...
- Chính cái ý nghĩ đó sẽ làm cho tôi vui vẻ ham sống. Nó sẽ theo tôi trong những lúc tịch mịch, những khi chán nản, nhớ nhung...
Mặt trời lặn...
Những màu tốt tươi trên sự vật mỗi phút một phai nhòa...
Gió chiều hiu hắt thổi, làm cho lá cây xào xạc.
Nhạn đứng lên khẽ nói:
- Thôi chàng đi... và chong chóng cho em được biết tin lành...
Tuyết Hận vừa sung sướng, vừa não nùng nhìn thiếu nữ.
Và, sau cùng, chàng giơ tay đón Nhạn...
Hai người ghé sát vào nhau, im lặng nghe những phút êm ái dần qua...
Ánh sáng dần dần tắt...
Nhạn thở dài, lẩm bẩm:
- Ngày vui ngắn chẳng tày gang! Trời đã tối rồi. Em phải về. Nhưng, từ nay, linh hồn em lúc nào cũng phảng phất bên chàng...
- Còn tôi, dù đi xa, lòng vẫn ở đây, vẫn để lại trên đỉnh non Thần để chiều chiều đợi em lên rồi ta cùng ngắm cảnh...
Nhạn bùi ngùi lên yên ngựa.
Tuyết Hận đứng nhìn theo, buồn tê tái... Bỗng, chàng lại ôm chiếc Krèng lau, thổi một bài tiễn biệt...
Tuyết Hận đã theo đảng Văn Thân và được ai nấy cảm phục sự can đảm cùng cái tài thao lược của chàng.
Chàng xông pha trong các cuộc chiến đấu, thu được nhiều chiến tích vinh quang. Những khi cần phải trèo thành, phá lũy, những khi cần đến người đi làm một việc nguy hiểm, thì Tuyết Hận bao giờ cũng đứng lên trước. Nhiều phen ai nấy đã yên trí là chàng bị bắt hay bị giết thế mà sau chàng lại toàn vẹn trở về.
Bao giờ Tuyết Hận cũng thoát nạn một cách rất lạ.
Toán quân Phù Yên bởi thế trở nên một toán quân thượng lưu, đầy vẻ vang rực rỡ và được kính trọng vô cùng.
Nhưng, một đêm kia, chàng vâng lệnh trên, đem quân đến vây phá một làng đạo, chàng đã ngã gục ngay trên bãi chiến trường, ngực bị thủng vì đạn của quân Pháp đến cứu viện bắn.
Trước khi chết, chàng còn gượng mở mắt nhìn Tựu Nghĩa.
- Lão tướng quân! Tôi giữa đường gặp nạn, lòng thực không ân hận gì cả. Làm tài trai, được chết trên bãi sa trường thế này là một vẻ vang. Tôi vui lòng đã không để nhục đến dòng dõi con nhà võ tướng. Nhưng...
Máu đỏ trào ra miệng, làm cho Tuyết Hận phải ngừng lại một lúc lâu.
Chàng thở rít lên rồi gượng nói:
- Nhưng, tôi nghe cái chết đã tới gần rồi... lão tướng quân hẳn biết mối tình của tôi với nàng Nhạn... Và, nếu mai đây có dịp tương phùng, xin lão tướng nói giùm lại cho nàng...
- Điều ấy xin công tử yên tâm.
Tuyết Hận khẽ mấp máy đôi môi như nói lời vĩnh biệt rồi tắt thở...
Từ khi Tuyết Hận ruổi ngựa ra đi, chiều chiều nàng Nhạn vẫn lên đỉnh non Thần dõi hình bóng chàng, và luôn nhớ người chiến sĩ đi không trở lại. Cảnh ngộ nàng, hệt như người chinh phụ xưa:
Đoái trông theo những cách ngăn
Tuôn màu mây biếc trải ngàn núi xanh
Nàng ngóng đợi tin chàng đến mòn mỏi như đã hóa thành tượng đá Vọng Phu, cho tới một bữa nọ có tin từ mặt trận do Tựu Nghĩa mang về, làm cho Nhạn ngất đi, bất tỉnh.
Nàng đau đớn tê mê, càng nghĩ càng như ngây như dại. Sau cùng, Nhạn phát điên hẳn và cứ chiều chiều nàng lủi thủi thả một tấm lòng đã chết lên đỉnh non Thần, chờ mong cuộc gặp gỡ chẳng bao giờ lại có.
__
Theo bản in lần đầu trên Phổ thông bán nguyệt san, năm 1941
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện