[Việt Nam] Đỉnh Non Thần
Chương 13 : XIII
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 20:30 20-12-2018
.
Ngồi trước đài gương, nàng Nhạn uể oải đưa chiếc lược ngà trên mái tóc mây buông kín xuống sau lưng như những gợn sóng thơm lấp lánh...
Nàng Nhạn không còn là thiếu nữ vừa mới đây còn cưỡi ngựa chạy chơi một cách nghịch ngợm và vui vẻ nữa.
Gương mặt nàng, vẫn xinh đẹp, giờ đã mất cái màu tươi thắm của bông hồng mới nở. Những món tóc rủ lòa xòa càng nổi rõ xanh xao, rầu rĩ của dung nhan ấy. Thế nhưng, trái hẳn lại, cặp mắt thiếu nữ càng sáng lên một cách lạ lùng, lóng lánh giữa hai quầng thâm chẳng khác hai ngôi sao trên thẳm trời đen tối.
Nàng hờ hững trải đầu, hờ hững búi mớ tóc mây thõng thượt sau cái gáy trắng ngần như mỡ đọng.
Sự trang điểm, đối với nàng, đã mất hết cái thi vị nó làm cho các thiếu nữ say sưa kiêu hãnh. Nàng ngã lòng, cảm thấy rõ rệt và đau đớn cái vô ích của hết thảy mọi cử động, của hết thảy mọi công việc ưa thích hàng ngày.
Thân thể nàng trở nên mềm nhũn, chân tay rời rạc. Từ bồng bột như ngày xuân đầy tiếng chim kêu trong hoa nở, tâm hồn nàng trở nên nguội lạnh, im lìm như mặt hồ thu không gió.
Trong khi ấy thì, trước mắt nàng, Hóa công đương phô ra một bức cảnh chiều đầu xuân, nồng nàn, rực rỡ. Về bên tay trái, ngọn nước từ phía Đài Thị xô về, bị những hòn ghềnh màu gan gà cản trở, bắn tóe lên, phản chiếu ánh mặt trời, chói lọi như một cây nước phun qua ánh điện. Chếch về phía dưới, dòng sông Gấm lại trở nên hiền từ, phẳng lặng, chảy lười biếng qua hai rặng bờ cỏ xanh non mơn mởn điểm hoa sim... Bên kia sông, dải đồi liên tiếp chạy dài như một chuỗi ngọc bích đặt nằm trên nền hộp nhung màu hoa lý. Xa nữa núi Thần sừng sững trên nền chân mây vàng rực, nom mơ màng như một thi sĩ già ngồi tư lự giữa mớ hào quang...
Ngọn núi Thần kỳ diệu, biến hóa trăm nghìn mặt, lúc tươi tỉnh, lúc âm thầm, lúc cau có dữ tợn, lúc mỹ miều nhí nhảnh ấy, vẫn là một vật ngắm nghía không bao giờ chán của thiếu nữ.
Nhất là câu chuyện hoang đường về núi đó đã từng phen làm cho tưởng tượng nàng bị kích thích say sưa.
Theo cổ tích thì ngày xưa, đã lâu lắm, không biết về đời nào, có một vị thiên thần giáng xuống thế gian. Vị thiên thần ấy tên gọi là Chất Khươi. Cùng thuở ấy, thủy tổ họ Ma có một người con gái đẹp lắm. Không biết cô đẹp chừng nào, nhưng người ta vẫn nhớ được rằng da cô nõn nà như tuyết, tóc cô đen nhánh như mun, môi cô đỏ như máu và mắt cô sáng rực như đèn.
Chất Khươi tình cờ được gặp thiếu nữ. Tuy là thiên thần, Chất Khươi cũng có tình, một mối tình còn thiết tha, đằm thắm bằng vạn tình thương của người ta.
Bởi vậy, thiên thần đã say mê cô gái nhà họ Ma. Ngài đem bao nhiêu thứ vật đến hỏi. Lễ hỏi cũng long trọng như lễ hỏi của vua Hùng Vương của Sơn Tinh và Thủy Tinh.
Nhưng, chê thần là một vị khổng lồ, họ Ma nhất định từ chối.
Thất vọng, Chất Khươi liền cướp lấy thiếu nữ.
Họ Ma xuất gia đinh đuổi theo, gấp quá Chất Khươi vội vốc tay xuống đất lấy một tảng đá lớn đặt chắn đường.
Tảng đá ấy sau thành ra ngọn núi Thần mà cái vực sâu đó do tảng đá bị moi lên để lại thì xoáy thành con sông Gấm.
Câu chuyện cổ nhiễm cái thi vị lãng mạn ấy đã làm cho nàng tưởng tượng rất dữ, đã mở cho nàng cả một cõi Bồng Lai kỳ diệu, nhất là từ khi gặp chàng trai trẻ, nàng Nhạn đã bao lần nhầm mình với cô gái họ Ma nọ và Tuyết Hận với vị thiên thần kia.
Một thị nữ thân yêu, thị Quản, sau khi đã xâu vào chân nàng đôi hài thêu, khẽ ngẩng đầu nói:
- Nàng vui lên chứ! Kìa phong cảnh đẹp biết bao nhiêu.
Nàng Nhạn thở dài gật đầu, nói bằng một giọng yếu đuối:
- Ừ, đẹp thực!
Thị Quản nhìn nàng ái ngại.
- Nàng mệt lắm sao?
- Ừ, ta mệt lắm!
- Con pha nước chè thơm nàng uống nhé?
Cảm động về tấm lòng tốt của tên thị nữ, Nhạn mỉm cười:
- Cũng được.
Thị Quản vội quay vào trong nhà lấy ấm chén.
Ngồi lại một mình, nàng Nhạn nhìn đăm đăm phía trước, mặt không lộ một tình cảm nào hết. Nàng có dáng một pho tượng đá, vô hồn.
Thị Quản pha xong nước bưng ra, rót vào chén.
- Chè thơm lắm, nàng xơi đi...
Thiếu nữ uể oải giơ tay cầm chén nước. Làn khói mảnh và thơm bốc nghi ngút... Nàng Nhạn nhìn theo làn khói im lặng.
- Nàng nghĩ gì thế?... Nàng đừng nên nghĩ quá. Việc đã qua rồi! Nhạn rùng mình. Vết thương tâm bị chạm đến lại rơm rớm máu đào.
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi khẽ hỏi thị nữ:
- Quản, mãi chiều hôm đầu tháng Mùn Sẩu mới ở bên Phù Hiên về, phải không?
- Thưa nàng, vâng.
- Quản có rõ đầu đuôi câu chuyện ấy thế nào không?
- Con nghe thì ra quan nhà sai Mùn Sẩu mang thuốc độc sang bỏ vào máng nước nhà ông Bàn cái gì này này...
- Bàn Văn Tam.
- Phải rồi.
- Chết chửa! Thế sau ra làm sao?
- Ông Bàn Văn Tam vô tình uống phải nên chết ngay.
Thiếu nữ kinh hãi.
- Thế còn có ai việc gì nữa không?
Đó là tiếng kêu tha thiết của trái tim đau khổ.
Thị nữ điềm nhiên nói:
- Con cũng chẳng rõ nữa.
- Quản chạy đi hỏi Mùn Sẩu cho ta xem nào!
- Bây giờ hắn còn đi dạy quân. Cứ như những câu chuyện con nghe lỏm được thì hình như không ai việc gì nữa.
Nhạn bíu ngay lấy cái hy vọng mong manh do câu nói ấy.
- Nếu vậy thì thực may quá!
- Thế là đều nhau, phải không nàng?
- Đều nhau cái gì?
- Đều nhau nghĩa là chẳng đằng nào phải chịu thiệt.
- Quản nói ta không hiểu!
- Con định nói rằng người nhà ông Bàn Văn Tam đã giết quan lớn thì Mùn Sẩu lại giết Bàn Văn Tam... Như thế tức là đã báo được thù...
Nàng thở dài, lẩm bẩm:
- Thù!
Nghe Mùn Sẩu nói lại, nàng đã biết rằng cha mình xưa kia là thủ túc của phụ thân Tuyết Hận. Sau vì thấy chúa sa cơ, cha nàng đã lập tâm phản, chặt đầu chúa đem hàng quan triều để cầu công danh. Không những thế, cha nàng đã cướp lấy vợ chúa nữa.
Nhạn hãy còn nhớ rõ rằng từ khi có Yến Xuân, cảnh gia đình nhà nàng không mấy ngày là không lục đục. Mẫu thân nàng buồn rầu âm ỉ đến nỗi sau mang bệnh mà chết. Vì thế nên dì ghẻ và con chồng thành ra có mối thù. Mối tức giận ấy ngày nay đã tiêu tán vì Nhạn đã biết Yến Xuân là mẹ Tuyết Hận. Không những thế, Nhạn còn thương chàng khổ sở. Nàng tưởng tượng nỗi đau đớn ngấm ngầm của mẹ. Sự ấy rất dễ hiểu bởi chính nàng cũng ở vào trong tình trạng ấy.
Thấy cha bị giết một cách thảm thê. Nhạn đau xót lắm. Nhưng nghĩ đến tội ác của cha nàng thì nàng lại giận. Nàng giận bao nhiêu lại càng thương thân và nghĩ đến Tuyết Hận bấy nhiêu.
Không biết chàng nghĩ ngợi ra thế nào? Cha bị giết, chú bị giết bởi tay cha nàng, cái thù ấy liệu một cái chết của cha nàng đã đủ chưa? Chàng có còn nghĩ đến nàng nữa hay không? Và, nếu còn nghĩ đến nàng, thì sự nghĩ ngợi ấy đã khiến chàng thương hay là tức giận.
Thù oán nối nhau mãi như cái vòng xúc xích, nàng liệu rồi có còn được gặp chàng hay cứ mỗi ngày phải xa chàng?
Không chừng Tuyết Hận đương tính việc trả thù nữa!
Kẻ thù đã chết thì chàng sẽ giết thân nhân kẻ thù để cân với hai cái mạng thân yêu của cha chú.
Trời, nếu vậy thì Nhạn sẵn lòng nhận lấy mũi dao của Tuyết Hận.
Phải chàng giết chẳng còn êm ái gấp mười sự lánh xa, ghét bỏ của chàng ư?
Nghĩ thế nên đã nhiều phen Nhạn có cái ý định điên rồ là đi tìm Tuyết Hận khiêu khích cho Tuyết Hận giết mình.
Nàng tưởng tượng khi mũi dao sắc và lạnh buốt của chàng đâm trúng tim nàng.
Nhạn rùng mình...
Cái cảm giác ấy sẽ đau đớn và êm ái biết bao nhiêu.
Thực thế, mũi dao của Tuyết Hận sẽ đau đớn vì nó là nhát dao của người nàng yêu quý giết nàng.
Nhưng nó êm ái biết bao nhiêu vì nhờ nó trái tim của nàng sẽ không đau khổ nữa, linh hồn của nàng sẽ được giải thoát tất cả những sầu bi chua xót!
- Và, nếu sau khi thí cho ta một nhát dao, chàng sẽ hối hận và thương ta, ôm ta bên lòng, rỏ cho ta vài giọt nước mắt!
Thực tế, Nhạn đợi chờ mấy giọt nước mắt của người yêu, người nàng yêu mà nàng biết chắc rằng cũng khổ sở như nàng, cũng chẳng khác bông hoa gần ủ rũ, chờ đợi mấy giọt mưa xuân vậy...
Thấy Nhạn lặng im tư lự, thị Quản như đoán được ẩn tình của chủ khẽ rụt rè nói:
- Nàng có còn nhớ cậu con trai xinh đẹp đã cứu nàng không?...
Nhạn giật mình nhìn thị nữ.
- Có, làm sao?
- Mùn Sẩu bảo với con rằng cậu ta là cháu Bàn Văn Tam.
- Điều ấy ta đã biết!
- Nghĩa là cũng có thù với nhà ta...
- Phải rồi.
- Thế mà cậu ta còn cứu nàng...
- Hừ!
- Cậu ta tử tế lắm!
- Sao Quản biết?
- Con nghe bọn quân hầu do thám thì hay rằng Bàn Văn Tam vẫn giận cậu ta vì coi sự báo thù là một việc ác...
Nhạn hấp tấp hỏi:
- Thật à? Bọn thám tử nói như thế à?
- Bẩm vâng.
- Ồ!
- Không những thế đâu, nàng ạ.
- Còn gì nữa?
- Chúng còn nói rằng ngay hôm quan nhà bị giết, cậu... chẳng biết tên là gì, một tí nữa...
- Tuyết Hận.
- A phải, cậu Tuyết Hận! Thế ra nàng cũng thuộc tên cậu ấy.
Nhạn cúi đầu, hai gò má dần dần đỏ ửng...
- Hôm ấy, cậu Tuyết Hận cũng hình như lại đây, không phải để làm cái việc độc ác kia, mà để thi hành một điều gì bí mật lắm.
Nhạn bồi hồi xúc động... Tính tò mò tự nhiên bị ngứa ngáy. Rồi, tưởng tượng khi Tuyết Hận vơ vẩn ngay ở ngoài thành mà nàng không biết, nàng bỗng buồn rầu nghĩ đến cái cảnh trái ngược cách nhau gang tấc mà hóa ra ngàn trùng quan san. "Nào có thế thôi! Sự xa cách của chàng với ta biết đâu chẳng là một sự xa cách vĩnh viễn cho đến ngày sang kiếp khác".
Nhạn băn khoăn mãi về "một điều gì bí mật lắm" mà Tuyết Hận chực làm.
- Điều gì?
Trừ phi gặp chàng mới có thể biết rõ được!
Nàng ngẫu nhiên nhớ đến câu chuyện cổ tích về thần Chất Khươi và cô gái họ Ma xưa.
Tủm tỉm cười, Nhạn lẩm bẩm nói thầm;
- Hay lại chực cướp con gái nhà họ Ma rồi chạy trốn đấy!
Nụ cười chạy thoáng trên mặt thiếu nữ như một tia nắng lướt trên bông hoa ủ rũ...
- Ừ, biết đâu đấy, biết đâu bị thất vọng vì hai nhà cứ thù oán loanh quanh nhau mãi, chàng chẳng nảy ra cái ý định liều lĩnh muốn rủ nàng cùng đi trốn!
Nhạn ngả đầu xuống lưng ghế, từ từ nhắm mặt lại.
Say sưa, nàng để mặc cho thiên tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm cấu tạo dần dần trong óc.
Mở đầu thiên tiểu thuyết ấy, một thiếu nữ đương não nùng tư lự trong buồng khuê vì tưởng nhớ người tình lang mà thiếu nữ chẳng hy vọng có ngày gặp gỡ lần thứ hai nữa. Người tình lang chỉ thoáng qua cuộc đời tối tăm u uất của nàng rồi biến mất. Giữa khi ấy thì, một đêm mưa gió mịt mù, thanh niên chợt hiện ra bên ngoài cửa sổ. Chàng mạo hiểm tìm đến nàng!
Thiếu nữ hoảng hốt và sung sướng, luống cuống không biết nên làm thế nào...
Lần vào giường để mặc chàng đứng đấy? Thiếu nữ e chàng sẽ giận mà đi mất. Mở cửa đón chàng vào? Nhưng, cái không khí buồng khuê trong suốt, có thể là cái không khí để cho sự thở hút của hai người? Tấm lòng trinh bạch của nàng run lên như một con chim muốn tránh sức thôi miên của hai cái mắt rắn lóng lánh nhưng vẫn mê man vì cặp mắt ấy.
Giữa cơn bối rối thì cánh cửa buồng từ từ mở. Chàng lạ mặt bước vào, tiến sát lại bên mình nàng.
Thiếu nữ muốn kêu lên nhưng tiếng kêu tan mất trong cuống họng.
Chàng lạ mặt ôm chầm lấy thiếu nữ, nhấc bổng ra ngoài, đặt nàng lên lưng một con ngựa buộc sẵn ở chỗ tối, nhảy theo lên rồi quất cho ngựa chạy.
Luồng gió lạnh đêm khuya và sự xóc mạnh của ngựa phi làm cho thiếu nữ dần dần tỉnh. Bị ôm ghì vào ngực chàng trai trẻ bởi một cánh tay cứng như sắt, thiếu nữ không còn đủ chỗ cho tim nàng đập. Con ngựa vẫn bay như gió, tiếng chân gõ xuống mặt đường chan chát.
Thiếu nữ mê man, nhìn hai bên, như qua một giấc mộng, những nhà cửa, cây cối, núi non loang loáng chạy giật lùi trong bóng tối mơ hồ.
Những ý tưởng nào có thể nảy ra trong trí nàng lúc ấy?
Nàng chỉ còn như một con chim bồ câu trắng hồi hộp trong móng chân con diều hâu tha bay trên chín từng mây tít thẳm...
Sự kinh hãi và đắm say làm cho nàng im thin thít, làm cho máu trong người nàng giá lạnh, làm cho cái năng lực của nàng tê bại. Chân tay nàng rời rã, ý chí nàng lỏng lẻo cùng như bắp thịt chùng hẳn lại và, nếu không có cánh tay sắt ghì giữ lấy, nàng có lẽ rơi xuống khỏi lưng ngựa như một cái áo rời khỏi mắc.
Mấy lần, nàng bàng hoàng cảm thấy hơi thở mạnh và cặp môi nóng như lửa đặt xuống má nàng.
Con ngựa vấp suýt ngã, nàng vội víu chặt lấy chàng trai trẻ. Một luồng điện chạy khắp thân thể nàng.
Thiếu nữ giật mình mở mắt...
Nàng lẩm bẩm tiếc giấc chiêm bao:
- Cũng như Chất Khươi ngày xưa!
Thị nữ hỏi:
- Nàng nói gì vậy?
Nhạn nóng bừng cả mặt.
Bỗng, hai người cùng chú ý...
Một tiếng Krèng lau đâu đó du dương trong cái tĩnh mịch rực rỡ của chiều xuân êm ái...
Thoạt đầu còn rụt rè, tiếng Krèng mỗi lúc một thiết tha chầm bổng, khiến cho hết thảy sự vật đều như lắng nghe, thổn thức lắng nghe...
- Lạ, ai thổi mà hay thế?
- Vâng, chính con cũng chưa từng nghe ai thổi hay như vậy bao giờ!
- Không biết từ đâu lại nhỉ?
Thị nữ nghiêng, nghiêng đầu, nín lặng một phút đoạn khẽ nói:
- Nàng ạ...
- Cái gì?
- Con nghe thì hình như tiếng Krèng đó...
- Từ đâu?
- Từ đỉnh non Thần!
Nhạn ngửa mặt nhìn mơ màng lên đỉnh núi.
- Phải đấy! Từ đỉnh non Thần! Lạ thực! Xưa nay có ai dám lần mò lên tận đấy bao giờ.
Nàng tủm tỉm cười, nói giỡn:
- Hay là Chất Khươi nhớ cô tình nhân nhà họ Ma đấy!
Miệng nàng tuy nói thế, song lòng nàng thì lại nói:
- Chưa biết chừng là tiếng Krèng của Tuyết Hận.
Ừ, trong cái khắc huyền ảo ấy, sự phi thường nào mà không có thể xảy ra được!
Nhạn tự nhủ lòng như thế thì sự tin tưởng kỳ khôi kia càng bám riết lấy nàng.
- Quản à?
- Dạ!
- Bảo nó đóng ngựa mau lên.
Thị nữ giương tròn hai mắt...
Nàng giục:
- Bảo nó đóng ngựa mau lên!
- Để nàng đi đâu?
- Để ta lên đỉnh non Thần xem ai thổi sáo!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện